Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7: Tiếp xúc với chú thuật

Sau một chuỗi những sự kiện hỗn loạn gần đây, Hu Tao quyết định dành thời gian để tự mình khám phá Yokohama thêm một lần nữa. Trời trong xanh, ánh nắng dịu nhẹ làm cô cảm thấy dễ chịu hơn sau những ngày mệt mỏi. Cô bước dọc theo những con phố tấp nập, ngắm nhìn nhịp sống hối hả của thành phố mà cô vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc.

"Hôm nay phải tìm một điều gì đó thật thú vị mới được" Hu Tao tự nhủ, đôi mắt lấp lánh niềm vui khi nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra.

Khi cô đang mải mê bước đi, một luồng khí năng lượng kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện. Không giống như bất kỳ cảm giác nào cô từng cảm nhận trước đây, nó vừa mạnh mẽ lại vừa trêu chọc, khiến cô không thể không chú ý. Theo bản năng, cô quay người về hướng nguồn năng lượng.

Phía cuối con đường, một người đàn ông cao lớn với mái tóc trắng nổi bật đang đứng tựa lưng vào tường. Đôi mắt anh bị che bởi một chiếc bịt mắt màu đen, nhưng dù vậy, phong thái ung dung và nụ cười nửa miệng đầy tự tin của anh đã khiến Hu Tao phải dừng bước.

"Ồ? Ai đây nhỉ?" Hu Tao cất giọng, tay chống cằm tỏ vẻ tò mò

"Một người kỳ lạ ở một nơi kỳ lạ."

Người đàn ông ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cô. Nụ cười của anh càng rộng hơn khi anh đáp

"Ồ, tôi cũng đang nghĩ điều tương tự về cô đấy. Ai lại mang theo cây thương dài như vậy khi đi dạo giữa phố nhỉ?"

"Ồ, cây thương của tôi hả? Đây là bảo vật gia truyền, không thể thiếu được đâu!" Hu Tao đáp lại, giọng điệu pha chút nghịch ngợm

"Vậy còn anh thì sao? Bịt mắt thế kia, anh đang đóng vai anh hùng bí ẩn à?"

Người đàn ông bật cười lớn, tiếng cười của anh vang vọng khắp con phố 

"Tôi là Gojo Satoru, một Chú Thuật Sư. Và cô, người lạ mang theo vũ khí giữa phố, là ai đây?"

Hu Tao chớp mắt, ngạc nhiên trước lời giới thiệu

"Chú Thuật Sư? Thú vị đấy. Tôi là Hu Tao, chủ nhân Vãng Sinh Đường đến từ Teyvat. Tôi đến đây để khám phá và, ừm... bán quan tài, nếu anh có nhu cầu."

Gojo khẽ nghiêng đầu, nét mặt đầy hứng thú

"Teyvat, huh? Đó là một nơi như thế nào? Và cô nghĩ rằng tôi cần... quan tài sao? Trông tôi có vẻ yếu ớt vậy à?"

"Không, nhưng bất kỳ ai cũng cần quan tài vào một ngày nào đó, đúng không?" Hu Tao nháy mắt, giọng điệu đầy trêu chọc

"Dù sao thì, anh đang làm gì ở đây?"

Gojo bước lại gần, dáng đi ung dung nhưng toát lên sự tự tin áp đảo

"Tôi đang săn lùng một thứ gì đó nguy hiểm. Nhưng giờ thì có vẻ tôi lại tìm thấy một điều thú vị hơn."

Hu Tao không khỏi cảm thấy có chút áp lực trước sự hiện diện của anh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại phong thái thoải mái của mình

"Vậy thứ anh đang săn là gì? Đừng nói là anh đang nghĩ tôi là thứ nguy hiểm đấy nhé."

Gojo chỉ cười, không trả lời ngay

"Cô có muốn kiểm chứng điều đó không? Có thể tôi sẽ phải kiểm tra xem cô nguy hiểm đến đâu."

Hu Tao xoay cây thương của mình trong tay, ánh mắt lấp lánh sự thách thức

"Được thôi! Tôi rất giỏi trong việc chứng minh khả năng của mình đấy."

Không khí giữa hai người bỗng chốc thay đổi. Gojo và Hu Tao đối diện nhau, cả hai đều nở nụ cười nhưng ánh mắt lại sắc bén. Những người đi đường xung quanh cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ và nhanh chóng rời đi, để lại con phố trống trải.

Gojo là người ra tay trước. Anh giơ một tay lên, tạo ra một lớp màn chắn không gian giữa hai người

"Để xem cô làm được gì nào," anh nói, giọng đầy thách thức.

Hu Tao không chút do dự, lao thẳng tới với cây thương trong tay. Đòn tấn công của cô bị lớp màn chắn chặn lại, nhưng cô không hề nao núng. Thay vào đó, cô nhanh chóng lùi lại và dùng chiêu hồn hỏa của mình để gây rối loạn. Ngọn lửa ma quái bùng lên, bao quanh Gojo.

"Ồ, đẹp mắt đấy!" Gojo cười lớn, dễ dàng né tránh ngọn lửa. "Nhưng vẫn chưa đủ để khiến tôi bất ngờ."

Hu Tao nghiến răng, lần đầu cảm thấy thực sự bị thử thách

"Được thôi, để xem anh chống lại chiêu này như thế nào!" cô hét lên, tung ra một đòn đánh toàn lực bằng cây thương của mình.

Dù trận đấu không kéo dài, nhưng cả Hu Tao và Gojo đều cảm thấy hào hứng. Cuối cùng, Gojo giơ tay lên, ra dấu ngừng lại

"Được rồi, tôi nghĩ chúng ta nên dừng ở đây. Nếu không, tôi sẽ phải dùng đến toàn bộ sức mạnh, và điều đó sẽ không vui chút nào."

Hu Tao hạ thương, thở hổn hển nhưng nụ cười vẫn không tắt trên môi

"Anh giỏi đấy, nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ bỏ cuộc. Lần sau tôi sẽ thắng anh."

Gojo cười, bước lại gần cô

"Cô đúng là một người thú vị. Có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại."

"Chắc chắn rồi! Nhưng lần sau, hãy chuẩn bị mà mua quan tài của tôi đấy!" Hu Tao trêu chọc

"Tôi nghe nói cô là một người rất thú vị, nên tôi muốn mời cô đến thăm trường chúng tôi. Ai biết được? Có lẽ cô sẽ thấy hứng thú với công việc ở đó."

Hu Tao nhướn mày, thích thú với lời đề nghị bất ngờ này

"Cao Trung Chú Thuật à? Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng đừng mong tôi sẽ trở thành học trò ngoan ngoãn của anh."

Gojo bật cười "Tôi không mong điều đó. Thật ra, tôi nghĩ cô sẽ làm cả trường náo loạn. Và tôi thích điều đó."

Ngày hôm sau, Hu Tao xuất hiện tại Cao Trung Chú Thuật cùng Gojo. Sự xuất hiện của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của các học sinh. Yuji Itadori, Megumi Fushiguro và Nobara Kugisaki – ba học trò chính của Gojo – đều đứng nhìn cô với vẻ tò mò.

"Đây là ai vậy, thầy Gojo?" Yuji hỏi, ánh mắt sáng lên sự hứng thú.

"Giới thiệu với mọi người, đây là Hu Tao, khách mời đặc biệt của chúng ta. Cô ấy đến từ một nơi rất xa và có những năng lực mà các em chưa từng thấy. Hãy đối xử tốt với cô ấy nhé. À, nhưng mà, đừng mong rằng cô ấy sẽ dễ dãi đâu" Gojo đáp, nụ cười quen thuộc không rời khỏi môi.

Hu Tao bước lên, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái

"Chào các bạn trẻ! Tôi là Hu Tao, chuyên gia trong việc cân bằng giữa sự sống và cái chết. Nhưng hôm nay, tôi chỉ đến đây để chơi thôi. Đừng ngại, cứ hỏi gì mà các bạn muốn."

Nobara khoanh tay, cười khẩy "Chơi thôi? Trông cô có vẻ thú vị đấy, nhưng liệu cô có giỏi như lời đồn không?"

Hu Tao cười lớn "Ồ, cô bé, muốn thử sức không? Nhưng tôi cảnh báo trước, tôi không dễ chơi đâu."

Megumi đứng im lặng phía sau, nhưng ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ của Hu Tao 

"Năng lượng của cô ấy thật kỳ lạ," anh thì thầm với Yuji.

"Kỳ lạ hay không, tôi thấy cô ấy thật ngầu!" Yuji nói, vẻ mặt tràn đầy sự phấn khích.

Trong khi đó, tại Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang, bầu không khí trở nên căng thẳng. Dazai, Ranpo, và cả nhóm đều đang bối rối vì sự biến mất đột ngột của Hu Tao.

"Cô ấy đi đâu mà không báo trước vậy?" Atsushi lo lắng hỏi.

"Chẳng ai biết. Nhưng mà, sao tôi có cảm giác cô ấy lại đang làm điều gì đó rắc rối ở một nơi nào đó?" Ranpo đáp, giọng pha chút bông đùa nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo.

Yosano bật cười, tay đặt lên vai Atsushi. "Cậu đừng lo quá. Cô ấy không phải là người dễ gặp rắc rối đâu. Mà nếu có, tôi cá là cô ấy sẽ khiến mọi thứ còn rắc rối hơn nữa."

Dazai ngồi yên lặng, nhưng đôi mắt anh ánh lên vẻ lo lắng. "Hu Tao... cô ấy luôn khiến mọi thứ trở nên khó đoán. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy bất an thế này?"

Quay lại Cao Trung Chú Thuật, Hu Tao đang bận rộn với việc trêu chọc các học sinh. Yuji liên tục bị cô "dọa" bằng những câu chuyện về cái chết, khiến cậu vừa tò mò vừa hoảng sợ.

"Cô Hu Tao, cô thực sự đã từng gặp hồn ma à?" Yuji hỏi, mắt mở to.

Hu Tao cười lớn. "Không chỉ gặp mà còn trò chuyện và chơi đùa với họ nữa. Cậu muốn thử không?"

Yuji lắc đầu nguầy nguậy, nhưng Nobara lại bước lên "Tôi thì muốn thử đấy. Nào, làm sao để tôi gặp được họ?"

Hu Tao nghiêng người, cười tinh quái "Ồ, cô gái gan dạ nhỉ. Được thôi, để tôi chỉ cho. Nhưng trước tiên, cô phải mua quan tài của tôi đã!"

Gojo đứng từ xa nhìn cảnh này, cười không ngớt "Tôi đã nói mà, cô ấy sẽ làm cả trường trở nên náo loạn. Nhưng đó là điều khiến cô ấy trở nên đặc biệt."

Megumi lặng lẽ quan sát, cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng không thể giải thích. 

"Cô ấy khác biệt, nhưng cũng rất nguy hiểm," anh thì thầm.

Hu Tao, như thường lệ, chỉ cười, tận hưởng từng khoảnh khắc trong ngôi trường mới này, không hề hay biết rằng ở Yokohama, có những người đang cuống cuồng tìm kiếm cô.

Những ngày tại Cao Trung Chú Thuật trôi qua nhanh chóng, và Hu Tao ngày càng trở nên thân thuộc với mọi người tại đây. Cô không chỉ mang đến những khoảnh khắc vui vẻ mà còn là một nguồn cảm hứng đầy khác biệt. Nhưng chính sự tự nhiên và tinh quái của cô đã khiến những trái tim bắt đầu rung động, trong đó có một vài người khó ngờ đến.

Gojo như thường lệ, luôn tỏ ra thoải mái và đùa cợt, nhưng anh nhận ra rằng sự hiện diện của Hu Tao khiến anh phải chú ý nhiều hơn. Một buổi chiều, khi Hu Tao đang dạy Yuji cách "kết bạn với linh hồn" bằng những phương pháp kỳ quặc, Gojo đứng từ xa quan sát, đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm ánh lên vẻ suy tư.

"Hu Tao" Gojo gọi cô, giọng nói trầm ấm hơn thường lệ

"Cô có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở lại đây lâu dài không?"

Hu Tao xoay người lại, nụ cười tinh nghịch trên môi. "Hửm? Anh muốn tôi ở lại để làm gì? Gây náo loạn thêm à?"

Gojo khẽ cười "Không phải. Tôi chỉ nghĩ rằng cô mang lại điều gì đó khác biệt mà nơi này cần."

Hu Tao im lặng một lúc, nhìn anh chằm chằm

"Anh đang nghiêm túc à, Gojo? Thật hiếm khi thấy anh thế này đấy."

"Có thể" Gojo đáp, đôi mắt ánh lên sự chân thành hiếm hoi. "Cô thật sự là một người đặc biệt, Hu Tao."

Yuji, vốn luôn hứng thú với mọi điều mới mẻ, không tránh khỏi cảm giác bị thu hút bởi Hu Tao. Cô khác biệt, kỳ lạ và mạnh mẽ – tất cả những điều mà cậu ngưỡng mộ. Một buổi tối, trong lúc Hu Tao đang kể chuyện ma cho cả nhóm, Yuji không thể rời mắt khỏi cô.

"Hu Tao, cô không sợ gì cả à?" Yuji hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.

Hu Tao bật cười. "Sợ? Có chứ! Nhưng sợ hãi không ngăn tôi làm những điều mình thích. Còn cậu thì sao, Yuji? Có điều gì làm cậu sợ không?"

Yuji ngập ngừng một lúc trước khi trả lời

"Tôi nghĩ... tôi sợ mất đi những người quan trọng với mình."

Hu Tao mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười hiếm hoi không mang theo sự trêu chọc

"Cậu là một chàng trai tốt, Yuji. Đừng để nỗi sợ hãi làm mờ đi ánh sáng của mình nhé."

Yuji cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Lời nói của cô đơn giản nhưng lại chạm đến sâu thẳm trong tâm hồn cậu.

Trong khi đó, Megumi luôn giữ khoảng cách với Hu Tao, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không để ý đến cô. Trái lại, mỗi khi cô xuất hiện, ánh mắt anh luôn dõi theo một cách vô thức. Một lần, khi cả nhóm cùng thực hiện một nhiệm vụ, Hu Tao đã cứu anh khỏi một tình huống nguy hiểm bằng cách sử dụng năng lực của mình.

"Cảm ơn" Megumi nói, giọng có chút ngượng ngùng.

Hu Tao vỗ vai anh, cười toe toét

"Không có gì! Nhưng lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé. Tôi không muốn lúc nào cũng phải cứu cậu đâu."

Megumi quay đi, cố che giấu vẻ mặt ửng đỏ của mình

"Tôi sẽ ghi nhớ."

Trong khi Hu Tao đang tận hưởng cuộc sống tại Cao Trung Chú Thuật, những người tại Yokohama vẫn không ngừng nghĩ đến cô. Đặc biệt là Dazai. Anh ngày càng nhận ra rằng sự biến mất của Hu Tao không chỉ khiến anh bối rối mà còn để lại một khoảng trống lớn trong lòng.

"Dazai, cậu sao thế?" Ranpo hỏi, ánh mắt nghi hoặc

"Cậu không giống bình thường chút nào."

"Ranpo, tôi chỉ... nghĩ về Hu Tao. Cô ấy quá đặc biệt, đúng không?" Dazai đáp, giọng nói mang chút buồn bã.

Ranpo cười khẽ. "Đúng là cô ấy đặc biệt. Nhưng cậu nên tự hỏi mình đi, Dazai. Cảm xúc của cậu đối với cô ấy là gì?"

Dazai không trả lời, nhưng ánh mắt anh ánh lên sự kiên định. Anh biết mình cần phải làm gì.

Trở lại Cao Trung Chú Thuật, Hu Tao đang ngồi trên một cây cao, nhìn xuống sân trường nơi Yuji, Nobara và Megumi đang luyện tập. Cô mỉm cười, cảm thấy bình yên hiếm hoi.

"Hu Tao, cô đang làm gì vậy?" Gojo xuất hiện, nụ cười bí ẩn trên môi.

"Tôi chỉ đang tận hưởng cuộc sống thôi" Hu Tao đáp, nụ cười ranh mãnh không rời khỏi môi

"Và có lẽ, tôi bắt đầu thích nơi này rồi."

Gojo nhìn cô, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả. Anh biết rằng sự xuất hiện của cô không chỉ làm thay đổi ngôi trường mà còn làm thay đổi trái tim của rất nhiều người, bao gồm cả anh.

Buổi sáng hôm ấy tại sân tập của Cao Trung Chú Thuật, Hu Tao đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, lặng lẽ quan sát các học sinh luyện tập. Yuta Okkotsu, người vẫn thường dành thời gian riêng để rèn luyện, tiến đến gần cô với nụ cười nhẹ nhàng.

"Hu Tao-san, cô ngồi đây từ sáng đến giờ rồi. Không luyện tập à?" Yuta hỏi, giọng nói mang chút lo lắng.

Hu Tao ngước lên, đôi mắt sáng rỡ ánh lên vẻ tinh nghịch

"Tôi luyện tập trong tâm trí rồi. Nhưng mà, Yuta này, cậu là một trong những người mạnh nhất ở đây phải không?"

Yuta thoáng đỏ mặt, gãi đầu

"Tôi không biết. Nhưng tôi luôn cố gắng để bảo vệ mọi người."

"Cậu đúng là kiểu người tôi thích trò chuyện!" Hu Tao bật cười lớn

"Nào, cho tôi xem sức mạnh của cậu đi!"

"Cô muốn đấu với tôi sao?" Yuta ngạc nhiên, nhưng khi thấy ánh mắt đầy thách thức của Hu Tao, cậu gật đầu đồng ý

"Được thôi. Nhưng tôi không muốn làm tổn thương cô."

Hu Tao bật dậy, vung cây thương của mình một cách điệu nghệ

"Cậu sẽ không có cơ hội đâu, Yuta-kun. Đừng nương tay, nếu không, cậu sẽ hối hận đấy!"

Trận đấu bắt đầu, và cả sân tập như chìm trong căng thẳng. Yuta nhanh chóng nhận ra Hu Tao không chỉ giỏi trong việc trêu chọc người khác mà còn là một chiến binh thực thụ. Những đòn đánh của cô nhanh, mạnh và đầy sáng tạo, khiến Yuta phải dùng toàn bộ kỹ năng của mình để đáp trả. Cả hai như hòa quyện trong một điệu nhảy chiến đấu, mỗi cú đánh đều mang sức mạnh và sự khéo léo.

Cuối cùng, trận đấu kết thúc trong sự tán thưởng của những người chứng kiến. Yuta mỉm cười, thở dốc. "Cô giỏi thật đấy, Hu Tao-san. Tôi chưa từng gặp ai như cô."

Hu Tao vỗ vai Yuta, cười tươi rói

"Cậu cũng không tệ! Nhưng nhớ nhé, lần sau tôi sẽ thắng áp đảo."

Từ đó, giữa Hu Tao và Yuta dần nảy sinh một mối liên kết đặc biệt. Họ không chỉ là đồng đội, mà còn là những người bạn có thể tin tưởng và chia sẻ mọi điều.

Một buổi tối yên tĩnh, khi Hu Tao đang đi dạo trong khu rừng gần Cao Trung Chú Thuật, cô bất ngờ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo và nguy hiểm. Từ trong bóng tối, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Ngươi là ai? Một kẻ lạc lối trong thế giới này sao?" Sukuna kẻ nguy hiểm nhất trong thế giới Chú Thuật, xuất hiện với vẻ mặt ngạo nghễ.

Hu Tao quay lại, đôi mắt không hề lộ vẻ sợ hãi

"Ồ, vậy đây là Sukuna nổi tiếng sao? Nghe đồn cậu rất mạnh. Nhưng nhìn thế này thì... hơi thất vọng."

Ánh mắt của Sukuna lóe lên tia tức giận

"Ngươi nói gì? Ta là vua của lời nguyền, kẻ mà cả thế giới phải khiếp sợ!"

Hu Tao bật cười lớn, âm thanh vang vọng khắp khu rừng

"Vua của lời nguyền? Thật sao? Với phong thái này, tôi nghĩ cậu chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà thôi."

"Ngươi dám...!" Sukuna gầm lên, đôi mắt đầy sát khí. Nhưng trước khi hắn kịp làm gì, Hu Tao đã tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhưng không kém phần bình thản.

"Nghe này, Sukuna-kun," cô nói, giọng nói đầy mỉa mai

"Nếu cậu thực sự là vua, thì tôi nghĩ cậu nên hành xử như một vị vua. Nhưng nhìn cậu thế này, tôi chỉ thấy một kẻ cô đơn, bị mắc kẹt trong cơ thể của người khác. Thật đáng thương."

Sukuna cứng họng, không thể tìm ra lời nào để đáp trả. Hắn chưa từng gặp ai dám nói chuyện với hắn như vậy, lại còn khiến hắn cảm thấy... nhục nhã. Hắn siết chặt nắm đấm, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng cô gái trước mặt không phải là một kẻ tầm thường.

"Ngươi thật thú vị, nhưng đừng nghĩ rằng điều này sẽ kết thúc dễ dàng" Sukuna nói, cố gắng lấy lại vẻ ngạo mạn.

Hu Tao nhún vai "Tôi không cần cậu thích tôi. Nhưng nếu muốn tiếp tục nói chuyện, cậu phải trả tiền nhé. Thời gian của tôi không rẻ đâu."

Với câu nói đó, Hu Tao quay lưng bước đi, để lại Sukuna đứng đó trong cơn giận dữ và bối rối. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bị hạ thấp bởi một con người, và điều đó khiến hắn không thể quên được cô.

-----------------

Nhớ vote và comment cho tôi nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro