Chap 6: Trò chơi định mệnh
Một buổi chiều chạng vạng, Yokohama rực rỡ trong ánh hoàng hôn cam đỏ. Sau chuỗi nhiệm vụ kéo dài, Hu Tao quyết định tận hưởng chút không khí yên bình bằng cách dạo quanh khu phố gần cảng. Mùi biển mặn mòi hòa quyện với âm thanh rì rầm của sóng vỗ, khiến cô cảm thấy thư thái hơn. Cô không nhận ra rằng mình sắp đối mặt với một người quen cũ.
Khi Hu Tao đang ngắm nhìn một quầy hàng nhỏ bên đường bán đồ lưu niệm, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
"Vẫn thích gây rối như ngày nào, hả?"
Hu Tao quay lại, và đôi mắt tím của cô chạm phải ánh nhìn sắc bén của Chuuya. Anh đứng đó, tay đút túi áo khoác dài, chiếc mũ rộng vành che khuất một phần khuôn mặt nhưng không thể giấu được nụ cười nhếch mép quen thuộc.
"Ồ, nếu không phải là người bạn nhỏ dễ thương của tôi!" Hu Tao cười tinh nghịch, vẫy tay. "Lâu rồi không gặp, Chuuya!"
Chuuya bước tới gần hơn, ánh mắt anh không rời khỏi Hu Tao. "Tôi không ngờ lại gặp cô ở đây. Vẫn đi khắp nơi với cây thương đó à?"
"Còn anh thì sao? Vẫn làm việc cho Mafia Cảng à? Hay đã tìm được thú vui mới nào rồi?" Hu Tao nghiêng đầu, nụ cười ranh mãnh không rời khỏi môi.
Chuuya nhướn mày. "Tôi không có thời gian cho mấy thứ vô nghĩa. Nhưng tôi tò mò... Tại sao cô lại lang thang một mình? Không sợ gặp rắc rối à?"
"Rắc rối á?" Hu Tao bật cười. "Rắc rối thích tìm tôi, chứ tôi thì chẳng bao giờ tìm nó cả."
Cả hai bắt đầu bước đi dọc con phố, bầu không khí giữa họ đầy những lời trêu chọc và cười đùa. Nhưng sâu trong ánh mắt của Chuuya, có một điều gì đó mà Hu Tao không thể giải mã được. Một sự pha trộn giữa sự cảnh giác và... quan tâm.
"Vậy, nói tôi nghe đi," Chuuya lên tiếng, giọng anh trầm thấp. "Cô thật sự làm gì ở đây?"
Hu Tao nhún vai. "Công việc thôi mà. Tôi đang giúp Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang điều tra một vài vụ lùm xùm gần đây."
"Cơ Quan Thám Tử?" Chuuya dừng lại, ánh mắt anh tối sầm. "Vậy là cô đang làm việc với Dazai?"
"Đúng vậy! Anh ta vui tính lắm, mặc dù hơi phiền phức một chút." Hu Tao cười khúc khích. "Anh ta từng là cấp trên của anh đúng không? Có chuyện gì sao?"
Chuuya không trả lời ngay. Anh nhìn ra xa, nơi mặt trời đang dần lặn xuống biển. "Dazai và tôi... có một quá khứ phức tạp. Cô nên cẩn thận với hắn ta."
Hu Tao nghiêng đầu, tò mò. "Ồ? Anh lo cho tôi sao? Đừng nói là anh ghen tị đấy nhé?"
"Đừng nói linh tinh!" Chuuya quay ngoắt lại, mặt anh hơi ửng đỏ. "Tôi chỉ không muốn cô bị kéo vào mớ hỗn độn của hắn thôi."
"Yên tâm đi, tôi biết cách tự bảo vệ mình mà." Hu Tao vỗ vai anh, nụ cười dịu dàng hơn. "Nhưng cảm ơn vì đã lo lắng."
Khi bóng tối dần bao trùm Yokohama, cả hai chia tay nhau. Nhưng trước khi rời đi, Chuuya quay lại, giọng anh nghiêm túc hơn:
"Hu Tao, nhớ cẩn thận. Nếu có chuyện gì xảy ra, đừng ngần ngại tìm tôi."
Hu Tao mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt. "Được rồi, Chuuya. Hẹn gặp lại anh nhé!"
Chuuya đứng đó, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô khuất dần trong màn đêm. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh, nhưng anh nhanh chóng lắc đầu, tự nhủ rằng mình không nên để tâm quá nhiều. Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh biết rằng Hu Tao đã để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Tại văn phòng Cơ Quan Thám Tử, Dazai nhìn Hu Tao bước vào, nụ cười bí hiểm trên môi anh không đổi. "Đi dạo vui không, Hu Tao?"
"Rất vui!" Hu Tao đáp, ánh mắt lấp lánh. "Tôi còn gặp lại một người bạn cũ nữa."
Dazai nhướn mày, nhưng không nói gì thêm. Chỉ có ánh mắt anh, thoáng qua một tia sắc bén, khiến Ranpo – người đang ngồi gần đó – không khỏi chú ý.
"Cậu đang lo lắng gì à, Dazai?" Ranpo hỏi, giọng anh đầy hàm ý.
"Tôi ư? Không gì cả." Dazai cười nhẹ. Nhưng sâu bên trong, những cảm xúc phức tạp đang cuộn trào, mỗi lần Hu Tao nhắc đến ai khác ngoài anh, đặc biệt là Chuuya.
Hu Tao, lần đầu tiên, chủ động ngồi xuống bên Junichiro và bắt chuyện. Junichiro bất ngờ khi được cô để ý, đỏ mặt lúng túng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để trò chuyện. Naomi từ xa nhìn cảnh tượng ấy mà che miệng cười khúc khích, còn Atsushi thở phào vì ít ra có người khác cũng phải chịu "sự chú ý đặc biệt" của Hu Tao ngoài mình.
Kyouka, từ một góc, kéo tay Hu Tao sau khi cô vừa rời khỏi chỗ của Junichiro.
"Hu Tao, chị thực sự đã chiến đấu với Akutagawa sao?" Kyouka hỏi, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
Hu Tao gật đầu, kể lại trận chiến một cách hào hứng. Nhưng khi Hu Tao vừa nhắc đến việc đã khiến Akutagawa bị thương nhẹ, Kyouka lập tức rút kiếm, ánh mắt lạnh lẽo
"Tôi sẽ chém hắn ngay lập tức lần sau!" cô bé tuyên bố, khiến Hu Tao vừa bất ngờ vừa buồn cười.
Trong lúc đó, Dazai đứng ở góc phòng, ánh mắt chăm chú dõi theo Hu Tao. Nếu ánh mắt có thể giam cầm, có lẽ Hu Tao đã chẳng thể rời khỏi tầm nhìn của anh. Đôi mắt Dazai không chỉ toát lên vẻ chiếm hữu mà còn ánh lên sự toan tính lạnh lùng. Anh bước tới, gọi nhỏ:
"Hu Tao, lại đây nào."
Hu Tao quay lại, mỉm cười hồn nhiên như mọi khi. "Sao thế, Dazai? Có chuyện gì à?"
"Chỉ muốn chắc chắn rằng cô không gây rắc rối gì nữa thôi" Dazai trả lời, nhưng lời nói đó chứa đựng điều gì sâu xa hơn mà Hu Tao không thể nhận ra ngay lúc này.
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ của Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang. Hu Tao, với bản tính hiếu kỳ của mình, đã chủ động tìm đến Ranpo. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt tràn đầy tò mò. Ranpo, như thường lệ, đang thưởng thức kẹo và không rời mắt khỏi một tờ giấy vụn mà anh cho rằng đó là manh mối quan trọng.
"Ranpo-san, anh có thể chỉ cho tôi cách anh suy luận được không?" Hu Tao hỏi, giọng đầy ngưỡng mộ.
Ranpo ngẩng lên nhìn cô, nhướng mày một chút. "Cô thực sự muốn học sao? Nhưng tôi không chắc cô theo kịp đâu."
Hu Tao cười khúc khích, không hề bối rối. "Thì tôi sẽ cố gắng hết sức! Với lại, tôi tin rằng mình đủ thông minh để hiểu được."
Ranpo liếc nhìn cô, nhướn mày với vẻ điềm tĩnh thường thấy
"Hu Tao, điều đó không phải do tôi ngẫu nhiên mà có được. Đây là thiên bẩm, nhưng quan trọng hơn, là cách tôi sử dụng nó. Nhưng tại sao cô lại quan tâm đến điều này?"
Hu Tao cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. "Chỉ là tôi muốn hiểu thêm về anh thôi. Anh làm tôi thấy thú vị."
Nhưng những lời nói đó dường như đã khiến Ranpo dừng lại trong giây lát. Anh liếc nhìn cô, ánh mắt sắc bén hơn, như thể cố gắng hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau câu nói ấy. Một chút cảm giác chiếm hữu chợt lóe lên trong ánh mắt Ranpo, nhưng anh nhanh chóng che giấu nó bằng vẻ ngoài thản nhiên.
Dazai ngồi ở góc phòng, lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện giữa Hu Tao và Ranpo. Đôi mắt anh tối lại, ánh lên sự khó chịu khi thấy cô quá thân thiết với người khác. Yosano và Naomi, ngồi cách đó không xa, cũng nhận ra điều này. Hai người họ khẽ trao đổi ánh mắt rồi bắt đầu trò chuyện với Hu Tao.
"Hu Tao, cô nghĩ thế nào về tình yêu?" Naomi hỏi, giọng điệu đầy vẻ tò mò nhưng không kém phần nghịch ngợm.
"Tình yêu á? Hmm..." Hu Tao nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt sáng rỡ
"Đó là một điều thú vị! Nhưng tôi nghĩ nó phải là thứ tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì. Nếu không, thì nó chẳng còn vui nữa."
Yosano mỉm cười, chống cằm nhìn Hu Tao. "Vậy cô đã từng yêu ai chưa?"
Hu Tao nháy mắt tinh nghịch. "Ai mà biết được? Có thể tôi đã yêu... nhưng không nhận ra thôi!"
Naomi và Yosano bật cười trước câu trả lời của cô. Yosano đặt cốc trà xuống bàn, ánh mắt ánh lên sự tò mò
"Hu Tao, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô. Trong tất cả mọi người ở văn phòng này, cô thấy ai đặc biệt nhất?"
Naomi cũng xen vào, nụ cười tươi tắn "Đúng vậy! Ai là người cô thích nhất?"
Hu Tao giật mình, nhưng cô không lúng túng. Cô đặt tay lên cằm, như đang suy nghĩ rất nghiêm túc "Hmmm... mọi người ở đây đều rất thú vị. Nhưng nếu nói về người tôi muốn tìm hiểu nhiều nhất, có lẽ là Ranpo-san."
Yosano bật cười khúc khích
"Ranpo à? Cậu ấy thật sự rất đặc biệt. Nhưng... còn Dazai thì sao? Tôi thấy ánh mắt cậu ấy nhìn cô có chút gì đó không bình thường đâu."
Hu Tao không để ý quá nhiều, chỉ mỉm cười
"Dazai-san? Anh ấy trông có vẻ thú vị, nhưng tôi cảm thấy anh ấy lúc nào cũng giấu giếm điều gì đó."
Naomi nhìn cô chăm chú, vẻ mặt như đang cố đọc suy nghĩ của Hu Tao
"Cô không nhận ra sao? Dazai gần như luôn quan sát cô. Anh ấy... có gì đó giống như muốn giữ cô lại mãi mãi."
Câu nói của Naomi khiến Hu Tao ngập ngừng. Cô chưa từng nghĩ sâu về điều đó, nhưng giờ đây, khi nhớ lại, ánh mắt của Dazai quả thật luôn mang theo một sự bí ẩn và toan tính. Hu Tao gượng cười, cố gắng chuyển chủ đề.
Nhưng trong lúc đó, Dazai, dù vẫn giữ nụ cười quen thuộc, ánh mắt anh lại toát lên vẻ chiếm hữu và đầy toan tính. Anh bước tới gần Hu Tao, nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu được sự áp đặt.
"Hu Tao" Dazai cất tiếng, giọng anh trầm và mềm mại
"Cô có biết rằng ở đây, tất cả chúng tôi đều rất quan tâm đến cô không?"
Hu Tao quay lại nhìn anh, mỉm cười "Tất nhiên là tôi biết chứ! Mọi người ở đây đều rất tốt bụng."
Nhưng câu trả lời của cô dường như không khiến Dazai hài lòng. Anh cúi xuống, ánh mắt giam cầm cô
"Vậy thì, đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây."
Câu nói ấy khiến cả Yosano và Naomi im lặng. Không khí trong phòng như chững lại một chút. Hu Tao, dù vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt cô có chút ngạc nhiên.
Cuối tuần, Hu Tao, với sự hào hứng không thể tả, đã quyết định tổ chức một buổi tụ họp nho nhỏ
"Nào, các quý ông và quý cô! Hôm nay, tôi mời tất cả mọi người đến một buổi tụ họp vui vẻ. Hứa hẹn sẽ không thiếu tiếng cười và niềm vui đâu nhé!"
Lời mời của Hu Tao ngay lập tức gây xôn xao. Chuuya, dù tỏ vẻ khó chịu, vẫn đồng ý tham gia. Không ai rõ liệu anh bị nụ cười tinh quái của cô thuyết phục hay chỉ đơn giản là không muốn làm cô thất vọng. Trong khi đó, Akutagawa xuất hiện với ánh mắt lạnh lẽo và gương mặt không chút cảm xúc. Sự hiện diện của hắn rõ ràng là do bị "ép buộc" bởi một ai đó, có lẽ là Dazai.
"Tôi không hiểu tại sao tôi phải ở đây," Akutagawa lẩm bẩm, ngồi co ro ở góc bàn, tránh xa ánh mắt hiếu kỳ của Naomi và Yosano.
"Ồ, đừng căng thẳng thế!" Hu Tao cười tươi, đặt một ly trà nóng trước mặt hắn
"Chúng ta chỉ chơi một chút thôi, đảm bảo không ai bị thương cả."
"Chưa ai tin lời cô từ lần đầu tiên gặp cả," Chuuya chế nhạo, ngồi đối diện Hu Tao. Mặc dù vậy, ánh mắt anh lại không thể rời khỏi nụ cười tinh nghịch của cô.
Mọi người dần tập trung lại, từ Yosano, Naomi, Atsushi, Ranpo, Kenji, cho đến cả Kyouka. Junichiro và Kunikida ban đầu còn định thoái thác, nhưng dưới áp lực của Hu Tao, họ cũng không thể từ chối. Tại nơi tập trung – một căn phòng rộng với không khí ấm cúng nhưng không kém phần náo nhiệt – mọi người nhanh chóng bị cuốn vào trò chơi "True or Dare" do Yosano và Naomi khởi xướng. Mọi người ban đầu đều có vẻ do dự, nhưng sự thúc ép từ Naomi đã kéo cả nhóm vào cuộc
"Nào nào, sẽ vui mà!" cô cười tinh quái, đẩy chai nước rỗng vào giữa bàn để bắt đầu vòng xoay định mệnh.
Trò chơi bắt đầu, và không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi. Naomi, như thường lệ, là người khởi xướng những câu hỏi táo bạo, còn Yosano không ngừng thêm dầu vào lửa với những thử thách đầy hài hước. Kenji, ngây thơ như mọi khi, ngồi cười tươi mà chẳng hiểu tại sao mọi người lại bối rối khi đến lượt mình. Trong khi đó, Junichiro chỉ biết thở dài và tự hỏi tại sao mình lại tham gia vào đây.
Lần lượt, từng người phải trả lời câu hỏi hoặc thực hiện thử thách.
Yosano và Naomi là những người đầu tiên tạo ra bầu không khí náo nhiệt. Naomi chọn dare và được yêu cầu ôm Junichiro một cách bất ngờ. Junichiro đỏ bừng mặt, lắp bắp không nói nên lời, khiến cả phòng cười ầm lên.
Khi chai xoay đến lượt Dazai, anh ta chọn dare với một nụ cười đầy nguy hiểm. Hu Tao không bỏ lỡ cơ hội, ra lệnh "Hãy nói điều ngọt ngào nhất anh có thể nghĩ về tôi."
Dazai đặt tay lên cằm, như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi nhìn thẳng vào mắt Hu Tao. "Hu Tao, nếu cô là ngọn đèn lồng của tôi, thì tôi nguyện làm con đom đóm mãi mãi bay theo ánh sáng ấy."
Cả phòng lặng đi vài giây, trước khi tiếng cười vang lên khắp nơi. Chuuya ngồi cạnh trừng mắt với Dazai, trong khi Atsushi chỉ biết nhìn xuống, cảm giác khó chịu trong lòng không rõ lý do.
Ranpo đến lượt mình, chọn truth. Yosano hỏi, ánh mắt đầy ẩn ý: "Ranpo, cậu có để ý ai trong phòng này không?"
Ranpo nhai kẹo chậm rãi, liếc nhìn mọi người, và cuối cùng dừng lại ở Hu Tao.
"Ai mà không để ý cô ấy cơ chứ?" anh nói một cách điềm nhiên, khiến Hu Tao bật cười vui vẻ.
Chuuya nhíu mày, còn Akutagawa chỉ im lặng, nhưng đôi mắt anh lóe lên một tia gì đó rất khó hiểu.
Naomi là người quay chai đầu tiên. Chiếc chai xoay vòng và dừng lại ở... Yosano.
"Truth or dare?" Naomi hỏi, mắt sáng rực.
"Dare," Yosano đáp mà không chút do dự.
"Tuyệt! Chị hãy hôn lên má Ranpo một cái!"
Yosano chỉ nhún vai và nhanh chóng thực hiện, khiến Ranpo hơi giật mình nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản
"Tôi chẳng ngại đâu" Yosano nói mỉm cười bí ẩn.
Lượt tiếp theo, chiếc chai dừng lại ở Atsushi. Lần này, Hu Tao trực tiếp ra thử thách.
"Atsushi, tôi muốn cậu phải nói một câu tỏ tình với tôi, ngay tại đây."
Atsushi đỏ bừng mặt, lắp bắp. "Tôi... Tôi... H-Hu Tao, cô rất tuyệt vời và tôi... tôi rất quý mến cô!"
Mọi người bật cười, nhưng Dazai lại khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua sự khó chịu. Hu Tao vỗ tay tán thưởng, làm tăng thêm sự lúng túng của Atsushi.
Khi trò chơi tiếp tục, đến lượt Chuuya. Hu Tao quyết định thử thách anh bằng một câu dare táo bạo.
"Chuuya, cậu phải nắm tay tôi và giữ trong 30 giây!"
"Cái gì?" Chuuya nhìn cô đầy khó chịu. "Đừng đùa, Hu Tao."
"Đây là dare, không được từ chối," cô nói, đôi mắt lấp lánh thách thức. Cuối cùng, Chuuya miễn cưỡng nắm lấy tay cô. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh dường như dịu lại, như thể một phần của anh đang dao động.
Trong một lượt, chiếc chai dừng lại ở Kenji. Hu Tao nở nụ cười ranh mãnh.
"Kenji, tôi muốn cậu phải ngồi xuống và kể cho mọi người nghe về bí mật lớn nhất của cậu."
Kenji ngơ ngác, không hiểu tại sao không khí lại trở nên căng thẳng đến vậy. Cậu ấp úng, nhưng cuối cùng chỉ kể một câu chuyện ngây thơ về tuổi thơ ở nông trại, khiến mọi người bật cười.
Tuy nhiên, không phải ai cũng cảm thấy vui vẻ. Ranpo, từ nãy đến giờ, quan sát kỹ mọi người, đặc biệt là Dazai và Hu Tao. Khi Dazai vô tình để lộ sự quan tâm đến Hu Tao nhiều hơn mức bình thường, ánh mắt Ranpo sắc bén như muốn xuyên thấu mọi điều.
Tiếng cười tiếp tục vang lên, nhưng bầu không khí trong phòng cũng trở nên khó xử hơn. Dazai và Chuuya, cả hai đều không giấu được sự khó chịu, dù mỗi người biểu hiện theo một cách khác nhau.
Naomi cười lớn, quay chai rượu rỗng giữa bàn. Tất cả ánh mắt đều dán vào chai khi nó xoay vòng, trước khi dừng lại và chỉ thẳng về phía Hu Tao.
"Ồ, tôi sao?" Hu Tao nghiêng đầu cười. "Truth. Tôi luôn thích sự thật hơn những thử thách nhàm chán."
Naomi nheo mắt đầy tinh quái. "Vậy thì trả lời thật lòng nhé: Trong số tất cả những người ở đây, ai là người cô thích nhất?"
Căn phòng ngay lập tức chìm vào im lặng. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hu Tao, chờ đợi câu trả lời. Chuuya ngồi khoanh tay, cố tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khóe miệng hơi giật giật. Dazai tựa lưng vào ghế, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhưng không rời khỏi Hu Tao. Ranpo nhấp một viên kẹo, quan sát tình huống với sự thích thú. Akutagawa ngồi yên, cố tỏ ra không quan tâm nhưng ánh mắt lại đầy căng thẳng.
"Ồ, câu hỏi thú vị thật!" cô nói, đặt ngón tay lên môi như đang suy nghĩ. "Tôi thích... tất cả mọi người, theo cách riêng của họ!"
Câu trả lời mập mờ của Hu Tao khiến cả căn phòng bật cười, trừ vài người có vẻ không mấy hài lòng. Dazai nhếch môi, Chuuya khẽ nhíu mày, còn Akutagawa chỉ lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt khó đoán.
Lần này, chai quay dừng lại ở Yosano. Cô chọn Dare mà không chút do dự. "Thử thách của tôi là gì đây?"
Naomi cười đầy tinh quái. "Để tôi nghĩ đã... A, làm Hu Tao hôn một người trong phòng!"
"Khoan đã, tại sao lại là tôi?!" Hu Tao kêu lên, nhưng mọi người đều cười lớn và đồng tình. Cô miễn cưỡng quay sang nhìn mọi người, cố gắng giữ bình tĩnh trước những ánh mắt chờ đợi.
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Hu Tao đứng dậy, bước qua từng người như đang cân nhắc. Ánh mắt cô dừng lại ở Chuuya
"Cậu có vẻ dễ đỏ mặt nhỉ? Thử nhé?"
Cô bật cười, đôi má hơi ửng đỏ nhưng vẫn tỏ vẻ tự tin. Sau vài giây suy nghĩ, cô tiến về phía Chuuya
"Chuuya, anh sẽ không từ chối tôi, đúng không?"
Chuuya, dù có chút ngập ngừng, không kịp phản ứng khi Hu Tao đã đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. Nhưng điều bất ngờ xảy ra sau đó. Chuuya đột nhiên nắm lấy vai Hu Tao, kéo cô lại gần và hôn sâu hơn, đầy chiếm hữu. Căn phòng im bặt, chỉ còn lại hơi thở ngắt quãng của hai người.
Hu Tao sững sờ, đôi mắt mở to khi cảm nhận được sự mãnh liệt trong hành động của Chuuya. Khi anh buông cô ra, ánh mắt anh tối lại, như muốn nói rằng cô thuộc về anh, không ai khác.
Dazai, với vẻ ngoài vẫn giữ nụ cười, nhưng đôi mắt anh ánh lên sự nguy hiểm
"Ồ, thật bất ngờ, Chuuya. Nhưng nếu trò chơi đã yêu cầu, thì không công bằng nếu tôi không tham gia."
Nhưng trước khi không khí kịp dịu xuống, Dazai đột nhiên kéo Hu Tao lại. Với một chuyển động nhanh như chớp, anh cúi xuống và hôn cô, nụ hôn sâu hơn và đầy tính chiếm hữu. Hu Tao mở to mắt, ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Khi Dazai buông cô ra, ánh mắt anh đong đầy sự toan tính và đe dọa, như muốn tuyên bố điều gì đó với tất cả mọi người trong phòng.
Hu Tao lùi một bước, mặt đỏ bừng. "Này, đây chỉ là trò chơi thôi mà!"
Ranpo ngồi bên cạnh, nhìn toàn cảnh với vẻ mặt vừa tò mò vừa nghiền ngẫm. "Hmm, mọi chuyện càng lúc càng thú vị nhỉ."
Atsushi, đứng gần đó, không biết phải phản ứng thế nào. Cậu cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm trong lòng khi nhìn thấy những gì vừa diễn ra.
Dù Hu Tao cố gắng giảm bớt sự chú ý, nhưng bầu không khí trong phòng đã thay đổi hoàn toàn. Chuuya khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dazai. Akutagawa liếc nhìn Hu Tao một cách kỳ lạ, còn Atsushi chỉ biết cúi đầu, cảm giác rối bời.
Yosano và Naomi nhìn nhau, cố gắng giữ không khí vui vẻ. "Được rồi, trò chơi tiếp tục nào!"
Nhưng Kenji, người ngơ ngác từ đầu, cuối cùng lên tiếng
"Mọi người có vẻ căng thẳng nhỉ? Đây không phải chỉ là trò chơi sao?"
Junichiro thở dài, nhỏ giọng nói với Kenji
"Đúng, nhưng khi cảm xúc dính vào, mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Kyouka cũng ngơ ngác không kém "Cảm xúc có ngon như đồ ăn không"
Kunikida vỗ tay, cố gắng lấy lại sự tập trung
"Được rồi, mọi người! Trò chơi này đang khiến chúng ta mất tập trung khỏi công việc. Kết thúc tại đây đi."
Lượt đầu tiên, Naomi nhắm mắt quay chai, và nó dừng lại ở Ranpo. Cô hỏi với ánh mắt ranh mãnh: "Ranpo-san, sự thật hay thách thức?"
"Sự thật, tất nhiên rồi." Ranpo nhún vai, vẻ mặt tự tin.
"Được rồi," Naomi cười tươi. "Ai là người mà anh cảm thấy thú vị nhất ở đây?"
Ranpo nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi ánh mắt anh dừng lại ở Hu Tao. "Có lẽ là Hu Tao. Cô ấy không giống bất kỳ ai mà tôi từng gặp."
Hu Tao bật cười, giơ tay lên như nhận giải thưởng. "Tôi biết mà!"
Trò chơi tiếp tục với nhiều câu hỏi và thử thách hài hước, tạo ra không khí sôi động. Nhưng đến lượt Hu Tao, khi Naomi quay chai và nó dừng lại ở cô, câu hỏi bất ngờ khiến cả nhóm im lặng trong giây lát.
Sau trò chơi, nhóm bắt đầu chia thành các nhóm nhỏ. Yosano và Naomi ngồi trò chuyện, đôi lúc nhìn về phía Hu Tao và cười khúc khích. Kenji, vẫn chưa hiểu rõ sự căng thẳng giữa họ, bước tới bắt chuyện với Akutagawa nhưng ngay lập tức cảm nhận được sự nặng nề trong không khí và quay về phía khác.
Junichiro thở dài, cố gắng tập trung vào công việc nhưng cũng không khỏi liếc nhìn những người khác. Kunida, như thường lệ, thúc giục mọi người quay trở lại làm việc, nhưng dường như không ai nghe theo.
Riêng Dazai, anh đứng từ xa quan sát Hu Tao, ánh mắt anh chứa đựng một điều gì đó không thể nói ra. Ranpo, như đã nhận ra điều gì, tiến lại gần Dazai và nói nhỏ
"Cậu thật sự nghĩ rằng mình có thể giữ cô ấy ở đây mãi sao?"
Dazai không trả lời, chỉ cười nhẹ. Nhưng trong ánh mắt anh, sự chiếm hữu đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Khi buổi tụ họp dần trở nên thoải mái hơn, Hu Tao đột nhiên ngước lên trời, ánh mắt xa xăm. Cô buột miệng nói
"Tôi nhớ nhà quá..."
Câu nói bất ngờ khiến không khí chùng xuống. Chuuya, người vừa cười đùa, lập tức cau mày
"Cô nói vậy là sao? Cô định rời đi à?"
Akutagawa, dù im lặng, cũng ngẩng đầu lên nhìn Hu Tao. Đôi mắt sắc lạnh của anh thoáng qua một tia cảm xúc mà không ai có thể đoán được.
Ranpo nheo mắt, nụ cười trên môi anh chợt tắt
"Hu Tao, cô định về thật sao?"
Hu Tao cười nhẹ, cố gắng xua tan bầu không khí căng thẳng
"Tôi chỉ nói vậy thôi mà. Đừng nghiêm trọng quá! Nhưng, thật lòng mà nói, tôi cũng không chắc mình có thể ở đây mãi mãi."
Câu nói của cô khiến một vài người cảm thấy bất an. Chuuya nhìn cô, ánh mắt phức tạp, như thể anh đang cố gắng tìm hiểu xem cô thực sự nghĩ gì. Akutagawa thì nắm chặt ly trà, không nói lời nào, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể anh thể hiện rõ ràng.
Trong khi đó, Dazai xuất hiện từ đâu đó, bước tới với nụ cười quen thuộc
"Ôi, tôi đến muộn rồi sao?"
Hu Tao mỉm cười chào anh
"Dazai! Anh tới rồi, lại đây ngồi đi."
Dazai ngồi xuống cạnh Hu Tao, ánh mắt thoáng nhìn qua Chuuya và Akutagawa trước khi tập trung vào cô
"Cô nói muốn về nhà sao, Hu Tao?"
"Đúng vậy," Ranpo trả lời thay
"Cô ấy vừa nói điều đó cách đây vài phút."
Dazai không đáp, chỉ nhìn Hu Tao chăm chú
"Tôi nghĩ... mọi người ở đây sẽ không để cô đi dễ dàng đâu."
"Ồ, thật sao?" Hu Tao nheo mắt, nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi
"Ai sẽ ngăn tôi đây?"
Dazai không trả lời, chỉ nhếch môi cười, ánh mắt anh đầy ẩn ý. Chuuya đột ngột đứng lên, giọng nói cứng rắn
"Nếu cô thực sự định đi, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Akutagawa, dù không nói gì, cũng đứng dậy, Rashomon khẽ động như phản ứng theo tâm trạng của anh
"Nếu cô rời đi, tôi sẽ coi đó là sự phản bội."
Hu Tao ngạc nhiên nhìn họ, nhưng thay vì căng thẳng, cô lại bật cười
"Mọi người đang làm tôi cảm thấy mình quan trọng quá rồi đấy! Nhưng đừng lo, tôi vẫn chưa đi đâu."
Buổi gặp gỡ kết thúc trong bầu không khí vừa ấm áp vừa căng thẳng. Khi mọi người rời đi, Hu Tao đứng lại một mình, nhìn về phía chân trời. Trong lòng cô, một cảm giác mơ hồ bắt đầu nhen nhóm. Yokohama đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô, nhưng đồng thời, cô không thể phủ nhận rằng Teyvat vẫn luôn là nơi cô thuộc về.
Còn những người ở lại, mỗi người đều mang trong mình một tâm trạng riêng, nhưng tất cả đều có chung một điều: họ không muốn để Hu Tao rời đi.
-----------------------
Đến lúc, em gặp các nhân vật khác rồi. Gojo Satoru triển khai, chuẩn bị đón nhận pha trêu chọc của bé đi
Nhớ vote và comment cho tôi nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro