Chap 3: Cô gái của năm
Trận đối đầu căng thẳng hôm trước dường như đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Chuuya. Anh vốn là một người kiêu hãnh, tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng sự xuất hiện của Hu Tao đã khiến mọi thứ đảo lộn. Cô gái với nụ cười ranh mãnh và thái độ vô tư ấy không chỉ làm anh khó chịu, mà còn để lại trong lòng anh một cảm giác mơ hồ, khó gọi tên.
Buổi chiều tại trụ sở Mafia Cảng, Chuuya bước vào phòng huấn luyện, nơi anh hay đến để xả bớt căng thẳng. Nhưng hôm nay, anh không hề mong đợi hình ảnh của Hu Tao đang lơ đãng ngồi trên xà ngang cao nhất của căn phòng, chân đung đưa như thể chẳng có gì phải lo lắng.
"Cô làm gì ở đây?" Chuuya nhíu mày, giọng nói có chút cộc cằn.
Hu Tao ngước mắt nhìn anh, một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi "Ồ, Chuuya! Tôi chỉ đang ngắm cảnh thôi. Cậu không thấy từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ Yokohama sao? Thật thú vị!"
"Đây không phải nơi để ngắm cảnh." Anh khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không mấy thiện cảm
"Nếu cô không có việc gì làm, thì tốt hơn hết là đừng làm phiền người khác."
Hu Tao bật cười, rồi bất ngờ nhảy xuống từ xà ngang, hạ cánh nhẹ nhàng trước mặt Chuuya. "Này, cậu lúc nào cũng căng thẳng thế à? Có vẻ như cậu không biết cách thư giãn nhỉ."
"Tôi không cần cô dạy bảo" Chuuya quay mặt đi, nhưng không thể che giấu sự khó chịu pha lẫn bối rối. Hu Tao dường như luôn biết cách làm anh mất cân bằng.
Hu Tao bước lại gần anh, ánh mắt sáng lấp lánh như đang nhìn thấu tâm can anh "Thế này đi, tôi sẽ kể cậu nghe một câu chuyện vui. Có thể cậu sẽ cười một chút và bớt khó chịu hơn."
"Cô nghĩ tôi là trẻ con sao?" Chuuya trừng mắt nhìn cô, nhưng Hu Tao chỉ nhún vai, tiếp tục câu chuyện của mình. Cô kể về những lần nghịch ngợm ở Liyue, những trò đùa tinh quái với bạn bè, và cả những lần bị người dân trách mắng vì làm họ giật mình.
Chuuya cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng đôi môi anh bất giác nhếch lên một nụ cười "Cô thực sự không sợ ai cả, đúng không?"
"Đúng vậy!" Hu Tao tự hào đáp, đôi mắt sáng rỡ
"Tôi tin rằng cuộc sống này nên được sống một cách trọn vẹn nhất. Còn cậu thì sao, Chuuya? Cậu có bao giờ cảm thấy mình bị ràng buộc bởi những trách nhiệm và kỳ vọng không?"
Câu hỏi của cô khiến Chuuya sững người. Anh không ngờ một cô gái luôn tỏ ra vô tư như Hu Tao lại có thể đặt ra một câu hỏi sâu sắc như vậy. Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu, xua đi suy nghĩ đó
"Tôi không có thời gian cho những thứ đó. Tôi có nhiệm vụ phải hoàn thành."
Hu Tao nghiêng đầu, quan sát anh một lúc lâu trước khi mỉm cười nhẹ nhàng
"Cậu thật nghiêm túc. Nhưng tôi nghĩ, ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng cần một chút niềm vui trong cuộc sống."
Những ngày sau đó, Chuuya nhận ra mình bắt đầu chú ý đến Hu Tao nhiều hơn. Cô không hề giống bất kỳ ai anh từng gặp. Sự vô tư, tinh nghịch nhưng cũng đầy sâu sắc của cô khiến anh không khỏi bối rối. Anh thường tự hỏi vì sao cô lại có thể sống một cách tự do như thế, bất chấp mọi khó khăn xung quanh.
Một buổi tối, khi Chuuya đang đi dạo trên bến cảng, anh bất ngờ nhìn thấy Hu Tao đứng bên mép nước. Ánh trăng chiếu xuống làm tóc cô ánh lên màu tím nhạt, và gió biển thổi tung tà áo của cô. Đó là một khung cảnh đẹp đến mức khiến Chuuya phải dừng bước.
"Cô làm gì ở đây?" Anh lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
Hu Tao quay lại, nụ cười thường trực trên môi "Tôi chỉ đang nghĩ về nhà thôi. Cậu biết đấy, tôi không thuộc về thế giới này. Nhưng tôi lại thấy nơi này thật thú vị, nhất là... cậu."
Chuuya giật mình trước câu nói của cô "Cô đang nói gì vậy?"
"Tôi nghĩ cậu rất đặc biệt, Chuuya," Hu Tao nói, bước lại gần anh
"Cậu mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng cũng có một trái tim ấm áp. Tôi rất thích điều đó."
Chuuya quay mặt đi, cố che giấu sự bối rối "Cô không biết tôi đủ lâu để nói những điều đó."
"Có thể" Hu Tao đáp, giọng nói nhẹ nhàng
"Nhưng đôi khi, cảm giác không cần phải giải thích bằng thời gian. Tôi chỉ biết rằng, tôi rất vui khi được gặp cậu."
Câu nói của cô khiến trái tim Chuuya khẽ rung động. Anh không biết phải đáp lại thế nào, nhưng một điều anh chắc chắn: Hu Tao đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng anh, một vị trí mà anh chưa từng dành cho ai trước đây.
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Chuuya và Hu Tao dần trở nên gắn kết hơn. Dù không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng họ đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của nhau. Và dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, Chuuya biết rằng, với Hu Tao bên cạnh, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Những ngày ở Yokohama dần trở thành một cuộc phiêu lưu bất ngờ đối với Hu Tao. Sau những biến cố và trận chiến căng thẳng với Mafia Cảng, Dazai bắt đầu nghiêm túc xem xét việc mời Hu Tao gia nhập Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang. Tuy nhiên, quyết định này không đơn giản, bởi năng lực của cô gái này vừa đáng kinh ngạc, vừa khó lường. Đối với một tổ chức dựa vào sự phối hợp và tin tưởng lẫn nhau, Hu Tao thực sự là một "ẩn số."
Tại trụ sở của Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang, không khí hôm nay sôi động hơn thường lệ. Atsushi, Ranpo, Yosano, Kunikida và những thành viên khác đều đã có mặt đầy đủ trong phòng họp. Trên bàn là một tập hồ sơ dày về những sự kiện gần đây, mà trọng tâm chính là Hu Tao.
"Dazai, cậu nghiêm túc chứ?" Kunikida lên tiếng, vẻ mặt đầy hoài nghi. Anh đẩy gọng kính, ánh mắt chăm chú nhìn người đồng đội
"Mời cô gái đó gia nhập? Cô ta thậm chí còn không phải người của thế giới này!"
Dazai ngả người ra sau ghế, tay gõ nhịp nhẹ lên bàn, nụ cười quen thuộc hiện trên môi.
"Kunikida, cậu phải nghĩ xa hơn. Một người như Hu Tao sẽ là tài sản quý giá. Cô ấy mạnh mẽ, linh hoạt, và... phải nói là rất sáng tạo trong cách giải quyết vấn đề."
"Rất sáng tạo hay rất khó đoán?" Ranpo chêm vào, ngậm thanh kẹo trong miệng và nheo mắt nhìn Dazai
"Tôi nghĩ Dazai đang thích thú với trò chơi mới thì đúng hơn."
"Thích thú ư? Có thể" Dazai cười lớn
"Nhưng thực tế là cô ấy đã giúp chúng ta trong trận chiến với Mafia Cảng. Hơn nữa, năng lực của Hu Tao có thể vô hiệu hóa một số năng lực nguy hiểm. Đó không phải điều mà chúng ta nên xem nhẹ."
"Nhưng cô ấy sẽ không dễ dàng nghe lời" Kunikida phản bác
"Tôi không thể tưởng tượng được cô ấy tuân theo các quy tắc mà chúng ta đặt ra."
"Vậy thì chúng ta cần làm rõ điều đó ngay từ đầu." Dazai nháy mắt
"Tôi tin rằng Hu Tao có thể làm được. Hãy để cô ấy chứng minh bản thân."
Ở bên ngoài cửa phòng họp, Hu Tao đang ngồi vắt vẻo trên ghế dài, nghịch một bông hoa nhỏ mà cô hái được trên đường đến đây. Mặc dù trông có vẻ thờ ơ, nhưng cô hoàn toàn nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong. Một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi cô.
"Chứng minh bản thân, hử?" Cô lẩm bẩm
"Thú vị đấy."
Cửa phòng họp mở ra, Dazai bước ra với một vẻ mặt tươi rói "Hu Tao, cô đã nghe hết rồi phải không?"
"Ồ, tôi không cố tình nghe đâu" Hu Tao trả lời, giọng đầy giả lả
"Nhưng nếu các anh muốn kiểm tra tôi, thì cứ thử đi."
Ngày hôm sau, một nhiệm vụ đặc biệt được giao cho Hu Tao để xem cô có đủ khả năng và phù hợp với Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang hay không. Địa điểm là một nhà kho bỏ hoang bên rìa thành phố, nơi được cho là sào huyệt của một nhóm tội phạm sử dụng năng lực để buôn bán vũ khí.
Dazai, Atsushi và Kunikida cùng đi để giám sát nhiệm vụ, nhưng họ quyết định để Hu Tao tự mình hành động. Trước khi bắt đầu, Kunikida vẫn không quên đưa ra lời nhắc nhở.
"Nhớ rằng, mục tiêu của cô là thu thập thông tin và đảm bảo an toàn cho những người vô tội. Không cần phải gây ra hỗn loạn."
"Đừng lo, tôi sẽ làm mọi thứ một cách... trọn vẹn nhất." Hu Tao nháy mắt, khiến Kunikida thở dài ngao ngán.
Khi bước vào nhà kho, Hu Tao nhanh chóng nhận ra rằng nhóm tội phạm này không chỉ đơn thuần là những kẻ buôn bán vũ khí. Chúng có năng lực đặc biệt, và sự phối hợp của chúng khá đáng gờm. Tuy nhiên, điều đó không khiến cô chùn bước. Với cây thương trong tay và phong thái tự tin, Hu Tao bắt đầu "trò chơi" của mình.
Cô cố tình bước đi với tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của bọn chúng. Khi một trong số chúng lao tới, Hu Tao nhanh chóng né tránh và dùng cán thương để đánh gục hắn. Cô tiếp tục di chuyển, vừa chiến đấu vừa tạo ra sự hỗn loạn, khiến bọn tội phạm không thể tập trung.
"Cô ta là ai? Sao lại mạnh như vậy?" Một tên hét lên trong hoảng loạn.
Hu Tao bật cười, xoay cây thương trên tay "Ta chỉ là một người bán quan tài, nhưng có vẻ hôm nay các ngươi sẽ phải cần đến dịch vụ của ta đấy! Yên tâm, khách hàng đầu tiên sẽ được giảm giá đặc biệt!"
Bên ngoài, Dazai và Atsushi đang theo dõi qua màn hình từ một máy quay nhỏ mà họ bí mật gắn lên người Hu Tao.
"Cô ấy... thực sự rất ấn tượng" Atsushi nói, mắt không rời màn hình.
"Đúng vậy" Dazai gật đầu, vẻ mặt hài lòng. "Nhưng cô ấy cũng hơi... quá nhiệt tình."
"Có lẽ chúng ta nên nhắc cô ấy bớt dọa khách hàng tiềm năng đi" Atsushi nói, nhưng cũng không giấu được nụ cười.
Sau khoảng một giờ, Hu Tao hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Cô không chỉ thu thập đầy đủ thông tin mà còn khiến toàn bộ nhóm tội phạm phải đầu hàng. Khi trở về trụ sở, cô được cả nhóm chào đón bằng những ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
"Thế nào, tôi có đủ điều kiện chưa?" Hu Tao hỏi, nụ cười rạng rỡ.
Dazai bước tới, đặt tay lên vai cô "Chào mừng đến với Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang, Hu Tao."
"Ồ, thế là tôi chính thức có đồng nghiệp mới rồi! Nhưng các anh nhớ đấy, nếu ai không tốt với tôi, tôi sẽ... gửi họ một vé thăm quan cõi âm miễn phí!" Hu Tao nói, nháy mắt đầy tinh quái, khiến mọi người bật cười.
Sau khi chính thức gia nhập Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang, Hu Tao dần trở nên quen thuộc với mọi người trong tổ chức. Cô thường xuyên trò chuyện, đùa giỡn và mang đến bầu không khí tươi vui. Tuy nhiên, sự xuất hiện của cô cũng làm dấy lên những cảm xúc phức tạp trong lòng một số người, đặc biệt là Chuuya.
Hôm đó, Yokohama ngập nắng. Hu Tao, với nụ cười rạng rỡ, bước vào trụ sở của Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang, trên tay là một túi đầy những món quà nhỏ mà cô mua từ chợ sáng.
"Atsushi! Ranpo! Mọi người đâu cả rồi? Tôi có quà đây!" cô reo lên, giọng nói trong trẻo vang vọng khắp hành lang.
Trong phòng làm việc, Chuuya đang trao đổi một số thông tin với Dazai thì nghe thấy giọng Hu Tao. Anh khẽ nhíu mày, cảm giác khó chịu dâng lên khi tưởng tượng cô đang thân thiện với tất cả mọi người.
"Cô ấy lại mang quà đến à?" Dazai bật cười, nhận ra biểu cảm của Chuuya
"Cậu ghen à, Chuuya?"
"Ghen cái đầu cậu" Chuuya lẩm bẩm, nhưng ánh mắt vô thức hướng ra ngoài cửa
"Tôi chỉ không muốn cô ta làm phiền công việc thôi."
Dazai nhếch môi, đầy ẩn ý
"Ồ, nếu vậy thì cậu không cần để tâm quá đâu. Nhưng nói thật nhé, tôi nghĩ cô ấy đặc biệt dành sự chú ý cho cậu đấy."
Chuuya không đáp, chỉ bước ra khỏi phòng với vẻ mặt trầm ngâm. Anh tìm thấy Hu Tao trong nhà bếp, nơi cô đang bày biện những món quà nhỏ lên bàn, trò chuyện vui vẻ với Atsushi và Kunikida.
"Hu Tao." Giọng Chuuya trầm và có phần nghiêm nghị khiến cả nhóm quay lại. Hu Tao mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn thấy anh.
"Ồ, Chuuya! Anh có muốn một ít bánh không? Tôi đảm bảo nó rất ngon."
Chuuya tiến tới, nhìn cô chăm chú. "Cô có vẻ bận rộn nhỉ. Nhưng tôi nghĩ cô nên dành chút thời gian để tập trung vào nhiệm vụ thay vì chạy lung tung khắp nơi thế này."
Hu Tao nghiêng đầu, cười tinh nghịch. "Anh đang lo lắng cho tôi sao, Chuuya? Nếu vậy thì tôi cảm kích lắm đó."
"Tôi không lo lắng," Chuuya đáp nhanh, nhưng đôi tai đỏ ửng đã phản bội anh. "Chỉ là... đừng để mình gặp rắc rối, được chứ? Nếu cô cần gì, cứ đến tìm tôi."
Ánh mắt Hu Tao lóe lên một tia ngạc nhiên trước sự dịu dàng hiếm hoi trong giọng nói của anh. Cô gật đầu, nụ cười trên môi dịu lại. "Tất nhiên rồi. Nhưng anh cũng phải nhớ rằng tôi rất giỏi tự lo cho mình."
Atsushi và Kunikida đứng bên cạnh, nhìn cả hai trao đổi với ánh mắt đầy tò mò. Dazai, từ góc cửa, cười khẽ, không bỏ lỡ một chi tiết nào.
Vài ngày sau, khi Hu Tao tham gia một nhiệm vụ nguy hiểm cùng Atsushi, cô đã gặp phải một tình huống khó khăn. Mặc dù cô đã cố gắng tự mình xoay sở, nhưng sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt khi cô đối mặt với một kẻ địch mạnh.
Ngay lúc ấy, Chuuya xuất hiện như một cơn gió. Anh nhanh chóng hạ gục đối thủ, sau đó quay sang nhìn Hu Tao với ánh mắt đầy trách móc.
"Cô nghĩ mình đang làm gì vậy? Tự lao đầu vào nguy hiểm như thế à?" Chuuya gằn giọng, đôi mắt ánh lên sự tức giận lẫn lo lắng.
"Tôi không sao mà," Hu Tao đáp, cố gắng mỉm cười
"Nhìn này, tôi vẫn nguyên vẹn!"
"Nguyên vẹn?" Chuuya bước tới, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lại gần
"Cô có biết tôi—"
Anh khựng lại, nuốt xuống những lời muốn nói, rồi buông cô ra, quay mặt đi. "Lần sau, đừng làm tôi phải lo lắng như thế nữa."
Hu Tao nhìn anh, cảm thấy trái tim mình khẽ rung động trước sự quan tâm khó che giấu của Chuuya. Cô cười nhẹ, bước tới bên anh
"Được rồi, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. Nhưng anh cũng phải hứa luôn ở đó bảo vệ tôi nhé."
Chuuya không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Trong lòng anh, cảm giác chiếm hữu lặng lẽ lớn dần, như muốn khẳng định rằng cô gái này không được thuộc về ai khác ngoài anh.
Tối hôm đó, khi cả nhóm quay về trụ sở, Dazai không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc.
"Chuuya, cậu đúng là anh hùng cứu mỹ nhân đấy," Dazai nói, giọng đầy châm chọc. "Nhưng mà này, cậu không thấy mình hơi quá nghiêm túc với cô ấy sao?"
"Im miệng, Dazai," Chuuya đáp, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Hu Tao, người đang tươi cười nói chuyện với Atsushi. Trong lòng anh, một cảm giác mãnh liệt trỗi dậy, như muốn bảo vệ nụ cười ấy mãi mãi.
Sau khi rời khỏi cuộc chạm trán với Chuuya, Hu Tao cảm thấy trong lòng có chút xao động lạ kỳ. Đêm Yokohama tràn ngập ánh đèn, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự bất an len lỏi trong tâm trí mình. Có lẽ vì ánh mắt của Chuuya khi nhìn cô ánh mắt vừa quyết đoán nhưng lại mang chút gì đó phức tạp mà cô không thể giải mã.
"Hu Tao, cô ổn chứ?" Atsushi bước đến gần, ánh mắt lo lắng
"Cô có vẻ mệt."
"Ồ, không có gì đâu," Hu Tao nhanh chóng xua tay, nở một nụ cười nghịch ngợm
"Chỉ là tôi đang nghĩ đến việc làm thế nào để bán được quan tài ở đây thôi. Cậu nghĩ sao nếu chúng ta mở một buổi biểu diễn quảng cáo?"
Atsushi ngạc nhiên nhìn cô "Cô đùa đấy à?"
"Cậu nghĩ tôi đùa sao?" Hu Tao nheo mắt, vẻ mặt đầy bí ẩn
"Nhưng cậu yên tâm, tôi không ép buộc ai đâu. Tôi chỉ muốn mang đến niềm vui thôi mà."
Atsushi thở phào, nhưng trước khi cậu kịp nói gì thêm, Chuuya xuất hiện từ góc đường. Dáng vẻ của anh mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại hướng thẳng về phía Hu Tao.
"Chuuya?" Atsushi giật mình
"Anh đến đây làm gì?"
"Không liên quan đến cậu." Chuuya đáp cụt lủn, bước thẳng về phía Hu Tao
"Còn cô thì sao? Cô nghĩ rằng mình có thể tùy tiện gây rối ở Yokohama mà không có ai để ý đến sao?"
Hu Tao nhún vai, nở một nụ cười rạng rỡ "Tôi đâu có gây rối gì. Tôi chỉ muốn trải nghiệm một chút không khí ở đây thôi mà."
"Trải nghiệm?" Chuuya nhướng mày, tiến thêm một bước về phía cô "Hay là cô đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi?"
Atsushi căng thẳng nhìn hai người, nhưng Hu Tao chỉ cười, ánh mắt lấp lánh như trêu chọc
"Thử thách anh? Nghe cũng thú vị đấy, nhưng mà, tôi không nghĩ anh sẽ chịu nổi đâu."
Chuuya khẽ cười, nhưng đó không phải nụ cười vui vẻ. Anh cúi xuống, ghé sát vào cô, giọng nói trầm thấp và đầy uy hiếp "Đừng nghĩ rằng tôi sẽ để cô tự tung tự tác. Nếu cô gây ra bất cứ rắc rối nào, tôi sẽ là người đầu tiên xử lý cô."
Hu Tao không hề lùi bước. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười không hề phai nhạt. "Vậy thì anh cứ thử xem, Chuuya. Nhưng hãy nhớ rằng, tôi không phải người dễ bị kiểm soát."
Ánh mắt của hai người giao nhau, như một trận chiến ngầm mà không ai chịu thua. Atsushi đứng bên cạnh, cảm thấy không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cuối cùng, Chuuya là người rời mắt trước, anh quay lưng bước đi, nhưng không quên để lại một câu nói.
"Cẩn thận đấy, Hu Tao. Yokohama không hiền hòa như cô nghĩ đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro