Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xiềng Xích Thâm Cung [Vong Tiện/Doãn Nhiễm]

Tác giả: 白色野玫瑰

Thể loại: Bạo quân Trạm x thân thể mong manh Tiện/ Cường thủ hào đoạt/cưỡng ép yêu

Trong Triều Dương điện, trên sàn nhà được lát bằng bạch ngọc rải rác quần áo và trường bào vương vãi, nội y màu trắng phủ bên ngoài là nội y màu đỏ, cách giường không xa, một đôi giày thêu hoa văn linh vân lẻ loi nằm ngửa ở đó.

Màn che màu xanh nhạt trên giường nhẹ nhàng bay phấp phới, mơ hồ có thể nhìn thấy một cánh tay giống như củ sen trắng nõn, có chút vô lực khoát ở mép giường, trên cổ tay mảnh khảnh có một vòng tròn đỏ kinh người, xung quanh còn buộc một sợi dây thừng, treo lơ lửng giữa không trung với cổ tay đung đưa.

Đột nhiên một bàn tay to có khớp xương rõ ràng vén màn giường lên, ngang hông bước xuống. Lam Vong Cơ trên lưng cùng trước ngực mơ hồ có thể thấy được vài đạo vết đỏ, dấu vết bị người cào cấu đập vào mắt, hắn đi vài bước, nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất, tuỳ ý mặc vào.

Đôi mắt nhắm lại, cơn điên cuồng đêm qua vẫn còn gợn sóng trong lòng, tư vị tiểu mỹ nhân quả thật rất tốt, nhưng tính tình lại quá ngang ngạnh, mặc cho hắn có uy hiếp như thế nào, y cũng chỉ lạnh lùng cười nhạt, mời rượu không muốn lại thích uống rượu phạt. Nhìn nơi này, cuối cùng còn không phải bị hắn trói lại cưỡng ép sao, nếu nghe lời một chút nói không chừng hắn còn có thể thương hương tiếc ngọc.

Lại nghĩ đến một cái tát hôm qua, Lam Vong Cơ trầm con ngươi xuống, đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, nơi đó vẫn còn hơi đau. Đã rất lâu không có bị người ta đánh, phá lệ sau nhiều năm như vậy, hắn không có đem người kia kéo xuống lột da lột xương, ăn tươi nuốt sống đã xem như nhân từ.

Xuyên qua màn giường nhìn thoáng qua người đang hôn mê trên giường, Lam Vong Cơ xoay người đi ra ngoài, cảnh tượng bên ngoài điện cũng không mấy khả quan, vài tên thái giám đang ghì chặt một tiểu cung nữ, tiểu cung nữ cúi thấp đầu hữu khí vô lực, sau khi nghe thấy tiếng vang nhìn về phía cửa điện, con ngươi trừng to đỏ hoe một mảnh.

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn tiểu cung nữ bị áp chế, "Cái gì nên nói, cái gì không nên, ta nghĩ ngươi biết."

Nói xong liền ra hiệu cho vài tên thái giám thả tiểu cung nữ ra.

A Ngọc sau khi được thả ra liền một đầu chạy vào trong cung điện, dọc theo đường đi hỗn độn, mấy bộ quần áo mỏng manh kia bị xé không ra hình dáng.

Trong không khí thanh ngọt vị đào trộn lẫn một loại hương hoa không nói nên lời.

Đôi mắt của A Ngọc lập tức đỏ hoe, tướng quân trước khi đi còn dặn đi dặn lại cô phải chăm sóc tốt cho công tử, nhưng hôm nay lại... Ai có thể nghĩ đến, quân vương vào ngày tiếp theo sau khi tướng quân rời khỏi thành đô liền buộc công tử thị tẩm cho hắn, đây không phải rất quá đáng sao, cưỡng chiếm thê tử của thần tử mình.

Nhẹ nhàng vén màn giường lên, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, A Ngọc thiếu chút nữa không kiềm được khóc thành tiếng, nàng lấy tay gắt gao che cánh môi của mình, nhưng vẫn không khỏi tràn ra vài tiếng nức nở, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Công tử ngày thường nhu thuận đáng yêu hiện giờ tóc đen xõa tung, rải rác trên đệm chăn màu nhạt, thân thể lộ ra bên ngoài vài điểm đỏ, vết đỏ trên cổ tay là dấu vết giãy dụa, mà trên khuôn mặt tinh xảo kia tất cả đều là nước mắt khô cạn.

Không dám đánh thức Ngụy Vô Tiện, A Ngọc bưng tới một chậu nước ấm, cầm khăn gấm giúp y lau đi nước mắt trên mặt, đầu ngón tay không tự chủ được run lên, càng nhìn càng không kìm được nước mắt.

Trong lúc mơ hồ, Ngụy Vô Tiện miệng vẫn lầm bầm muốn uống nước, A Ngọc dừng tay đi rót nước cho Ngụy Vô Tiện.

"Công tử, nước đây."

Dòng nước trong veo làm thanh cổ họng khô khốc, hàng mi mảnh khẽ rung, Ngụy Vô Tiện thoáng mở mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua chiếu đến mắt y có chút đau nhức, khép hờ mắt nhìn về phía người trước giường.

Mắt A Ngọc vốn đã khóc đến đỏ hoe, thấy Ngụy Vô Tiện nhìn về phía mình vội vàng cúi đầu che đậy, "Công tử, ngài còn muốn uống không?"

Ngụy Vô Tiện há hốc môi, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch, cánh môi không kiềm chế được run rẩy, một lúc lâu mới nặn ra mấy câu, "A Ngọc, ta có phải... có phải hay không..."

Những lời sau y dù thế nào cũng không thể hỏi, đau đớn trên người rõ ràng đã nói cho y đáp án, hỏi thêm nữa cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

A Ngọc nghe vậy liền quỳ xuống đất, "Công tử, đều là A Ngọc không bảo vệ tốt cho người, phụ lời tướng quân dặn dò."

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, "A Ngọc, cái này không trách ngươi được, là chúng ta không biết rõ lòng người, làm sao biết hắn lại bất chấp quân thần chi lễ, cưỡng... cưỡng ép đem ta..."

Nói đến sau đó Ngụy Vô Tiện cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nghẹn đến đỏ bừng, y chỉ là một Khôn Trạch nho nhỏ, căn bản không ngăn cản được Càn Nguyên cường thế tiến công.

"Ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình."

Nghe vậy A Ngọc quỳ trước mặt Ngụy Vô Tiện vài bước, giọng nói lo lắng, "Công tử..."

"A Ngọc, ngươi biết mà, ta sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu."

A Ngọc thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy bưng chậu nước ra ngoài, lấy ra vài bộ quần áo sạch sẽ đặt ở trước giường, liền lặng lẽ lui xuống.

Ngụy Vô Tiện chớp chớp đôi mắt có phần khô khốc, đêm qua khóc lóc cầu người nọ thật lâu, nhưng thứ y nhận lại chỉ khiến mọi việc càng thêm trầm trọng, sau khi bị siết cổ tay, hắn mạnh mẽ dùng sức mở chân ra, y bị ép tiếp nhận từng tầng từng tầng sóng lớn.

Người nọ còn ở bên tai y thì thầm, toàn những lời nói bẩn thỉu. Ngụy Vô Tiện quay mặt đi không để ý tới hắn, hắn lại không biết xấu hổ nói mãi không chán, hơn nữa làm không biết mệt.

Nắm tay hung hăng nện vào chăn mềm, Ngụy Vô Tiện có chút vô lực, gian nan chống đỡ cơ thể mà đem quần áo từng kiện từng kiện mặc vào, y ăn mặc nghiêm túc, đem toàn bộ vết thương trên người mình bao bọc ở trong quần áo che kín mít, cổ áo gắt gao dán sát vào cổ, một chút khe hở cũng không có.

Cuối cùng y cũng ăn mặc chỉnh tề, nhưng khi giơ tay lên liền có thể nhìn thấy vết tích đêm qua để lại, tay áo không thể che được vết đỏ ấy, trần trụi nhắc cho y nhớ lại chuyện đêm qua. Chóp mũi Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, từng viên trân châu trong suốt rơi xuống đất.

Ngụy Vô Tiện còn đang thương tâm, chợt nghe thấy ngoài cung điện truyền đến thanh âm khẩn trương của A Ngọc, "Các ngươi không thể đi vào, công tử còn đang nghỉ ngơi!"

Người cầm đầu giọng nói sắc bén, khinh thường nói, "Tiện tỳ như ngươi, không phải đã quên đây là đâu rồi chứ, ngươi là cái thá gì, nếu làm hỏng đồ vật quân thượng thưởng cho Ngụy công tử, ngươi có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ bồi thường đâu! Cút khỏi đây!"

"Dừng tay!" Ngụy Vô Tiện đẩy cửa điện đi ra, dáng người mảnh khảnh, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy lửa giận, đôi mắt đỏ hoe trừng thái giám đứng đầu.

Thái giám nhìn thấy y, lập tức tươi cười, "Ngụy công tử, quân thượng bảo nô tài đưa cho ngài vài thứ."

"Mang về đi! Ta không thích! "Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn mấy rương đồ phía sau.

Thái giám khó xử, "Cái này...... Quân thượng nói......"

"Như thế nào, Tật phu nhân đây là không thích lễ vật ta tặng?"

Nghe được thanh âm, Ngụy Vô Tiện chống đỡ thân thể có chút run rẩy sắp ngã, gót chân lui vài bước đụng tới ngưỡng cửa, y quay đầu nhìn về phía chỗ rẽ, người nọ mặc một chiếc áo bào trắng, chính là Lam Vong Cơ hạ triều sớm.

Ngoại trừ chính triều buổi sáng, Lam Vong Cơ ngày thường đều thích mặc chút trường bào sáng màu, hắn thường mặc nhất là màu trắng, giả vờ ôn hoà nho nhã, giống như một quân tử khiêm tốn, ai có thể biết được nam nhân này đầu ngón tay có nhuộm máu đi nữa còn có thể hời hợt nói một câu, "Kinh tởm."

Ba vương quốc Lam, Ôn, Ngụy đứng cùng nhau, mà Lam Vong Cơ chính là bạo quân nổi tiếng khắp thiên hạ, trong tam quốc có tin đồn tằng hắn giết cha, giết huynh đệ để lên ngôi, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi ở vương vị thượng tướng hai nước khác hung hăng chèn ép, không kiêng nể gì mà khi nhục.

Hôm nay muốn một tòa thành trì, ngày mai muốn hai tòa thành trì, không cho liền mang binh trấn áp, bách tính biên cương khổ không thể tả. Chẳng qua Lam quốc hiện nay chỉ lo đối phó Ôn quốc, Ngụy quốc may mắn thoát khỏi.

Lam Vong Cơ nghịch quang đi về phía Ngụy Vô Tiện, bàn tay to nhẹ nhàng khoác lên vai y, hắn nương theo ánh mắt Ngụy Vô Tiện nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch, ghé vào bên tai y nói nhỏ, "Tiểu phu nhân nếu không thích những thứ này, ta tặng cho ngươi những thứ khác được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro