Phần 18
GIÔNG BÃO
Lâu lâu lạc vào mấy mấy cặp trong anime: cặp đầu tiên (Eri x Tomo)
Fic title: Giông bão
- Disclaimers: CCS
- Author: 0ny
- Category: Original
- Genres: romance
- Pairing: xem rồi biết
- Warning: tính cách các nhân vật có thể thay đổi đôi chút cho phù hợp nội dung câu chuyện.
- Summary: rồi đến một ngày, gió sẽ ngừng thổi. Và mưa sẽ thôi vuốt nhẹ đôi môi...
---------
Chapter 1 : Ngày của gió
-----
Những ánh mắt ngạo mạn.
Những nụ cười đắc ý.
------
Những đứa trẻ ngồi quây quần bên lò sưởi. Chúng cố ngồi thật sát vào nhau để hơi ấm cho riêng mình. Hai đứa trẻ một trai một gái có những nét ngây thơ và xinh đẹp. Bởi lẽ chúng luôn được những gì mà chúng muốn. Một đứa bé khác tiến lại gần với vẻ rụt rè.
- Cho em ngồi nữa, chị Kany
Mái tóc tím của cô bé bị bao phủ bởi bụi bẩn. khuôn mặt rất hiền và nụ cười vô cùng khiêm nhường.
- Tránh ra, muốn đợi cha thì đến chỗ kia mà đợi. Không thấy tao đang lạnh à?
Kany hách dịch. Tuy lớn hơn Yama hai tuổi và hơn đứa bé với mái tóc tím năm tuổi nhưng trong đầu của Kany chưa bao giờ có khái niệm nhường nhịn.
- Nhưng...em cũng lạnh. Cô bé như sắp khóc nói với giọng nghẹn ngào
- Tránh ra Tomoyo! Kany đẩy Tomoyo ra xa khiến đầu cô va vào cạnh lò sưởi. Một hơi nóng phả vào mặt Tomoyo.
Cô bé òa khóc nức nở. Từ bên ngoài một người đàn ông cao lớn với đôi mắt màu ngọc đang tiến vào nhà. Hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tomoyo đang òa khóc.
- Tomoyo. Con có sao không?
Ông bế Tomoyo và ôm chặt cô vào lòng. Ông đưa cho Tomoyo một con búp bê xinh đẹp. Với đôi môi đang mỉm cười. Tomoyo rối rít cảm ơn ông và lao thật nhanh về phòng. Kany và Yama được rất nhiều kẹo. Nhưng chúng vẫn chưa hài lòng với những gì ông bố đã chia. Chúng muốn được con búp bê trên tay Tomoyo.
----
- Đưa đây mau! mày không xứng đáng với thứ này.
Kany giật mạnh con búp bê từ trong tay Tomoyo. Cô bé khóc thét lên và giật lại từ tay Kany.
- Ba cho em cơ mà. Trả cho em đi.
Kany giật thật mạnh con búp bê và hét toáng lên.
- Mẹ ơi. Tomoyo ăn cắp đồ của con!
Một người phụ nữ tiến ra ngoài và nhìn Tomoyo chằm chằm.
- Tại sao mày lại ăn cắp?
Tomoyo òa khóc cô lắc đầu thanh minh.
- Dì Yoshi! ba cho con cơ mà...con không ăn cắp.
Người đàn bà tát mạnh Tomoyo khiên Tomoyo khóc to hơn. Bà quay lưng rủa thầm và giật lấy con búp bê đưa cho Kany:
- Mày thật là một đưa không biết điều! đã ăn cắp còn khóc lóc gì nữa. Biến đi!
Tomoyo chạy ra khỏi chỗ đó và ngồi xuống một lan can trong phủ. Cha cô là một thương gia nên rất giàu có. Nhưng Tomoyo chưa bao giờ được như những đứa trẻ khác về mặt tiền nong. Thân phận của cô bé không phải là tiểu thư mà là một người hầu.
Cha của Tomoyo rất yêu thương cô và luôn thiên vị với cô. Nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy ghét bất cứ ai. Với cô có lẽ họ ghen tỵ với mẹ con cô mà thôi. Sự đối xử của cha cô luôn làm các phu nhân nhìn mẹ cô chẳng ra gì...
----
Mẹ cô mở cánh cửa và chạy lại ôm Tomoyo... nước mắt bà tuôn rơi nhanh.... trong sâu thẳm Tomoyo cảm thấy có chút gì thật buồn...
----
------
- Mẹ ơi!
Tomoyo hét lên bên cạnh Sonomi. Bà đang nắm trên giường, hơi thở đầy khó nhọc. Cách đây mấy tháng Tomoyo thấy mẹ đổ bệnh nặng. Cha cô đi vắng và các phu nhân trong phủ không cho phép cô gọi thầy lang.
Tomoyo lay lay bà và cảm thấy sợ hãi. Mồ hôi đổ dài trên trán. Sonomi gượng cười.
- Mẹ..không..sao
- Để con gọi người đến khám... mẹ chờ con.
Tomoyo chạy biến ra khỏi phòng và chạy như bay qua các hành lang. Chợt cô đụng phải Yoshi. Tomoyo sợ hãi lùi qua một bên:
- Chào dì Yoshi.
- Đi đâu thế?
Tomoyo sợ hãi, từ bé đến giờ cô luôn sợ hãi người này. Cô chỉ sợ ẹm cô không trụ nổi.
- Nói!
Tomoyo chợt co mình lại.
- Mẹ con bị sốt...còn muốn gọi..
- Mẹ mày bị sốt? gọi thầy lang à? Mày nghĩ mẹ mày là ai. Một căn bệnh nhỏ mà gọi thầy lang sao? bộ mày muốn phủ này đổ nợ vì trả tiền thuốc cho mẹ mày chắc? cứ thử tưởng tượng cứ một tháng mấy chục lần thế này thì phủ ta sẽ ra sao? mẹ mày chẳng qua là người tình một đêm của chồng ta thôi!
Tomoyo khó chịu cô không thể nhịn được nữa . Yoshi nhìn cô khẽ mỉm cười. Ánh mắt bà đầy căm phẫn.
- Mẹ con không phải như dì nói!
- Oh!... im đi! Yoshi lại vung tay đánh Tomoyo. Máu từ hai khóe miệng Tomoyo chảy ra khiến cô đầy vị chát.
- Mẹ con sắp chết rồi! dì muốn đánh con muốn giết con thế nào cũng được, hãy cho con gọi người giúp mẹ con.
Nước mắt Tomoyo chợt lăn. Cô quỳ rạp dưới chân Yoshi.
- Tránh ra. Về với mẹ mày đi! Ta bảo không là không!
Yoshi xô mạnh Tomoyo ra một góc tường. Tomoyo nức nở tiếp tục ôm lấy chân Yoshi nhưng bà vẫn đạp cô ra không thương tiếc.
Tomoyo tuyệt vọng và chạy vào giường mẹ. Chưa bao giờ cô cảm thấy sự căm hờn của gia đình này với mẹ cô đến thế.
Sonomi vẫy nhẹ Tomoyo đến và thều thào :
- Tomoyo...con làm...sao...thế?
- Con không sao mẹ ơi... Tomoyo chợt khóc, Hơi thở của Sonomi yếu dần. Bà nắm tay Tomoyo và siết nhẹ. Mẹ của cô đang yếu dần đi.
- Mẹ...không còn thời gian... nữa.... Tomoyo...con...
- Mẹ đừng nói nữa mà ... Tomoyo nài nỉ
Nhưng mẹ cô vẫn cố gắng nói.
- Con hãy sống...thật hạnh phúc nhé...Tomoyo....mẹ yêu con...nhiều...lắm... con...
Tomoyo lắc đầu con khóc nức nở.
- Mẹ đừng bỏ con mẹ ơi....
Sonomi mỉm cười. Chợt cơn đau kéo đến. Từ ngực bà hắt ra một làn hơi thở sau cùng.... tay bà đang nắm tay Tomoyo không còn sức nữa.
- Mẹ!!!!!!!!!!!!!!!!
Tomoyo hét lên. cô gục đầu bên cạnh Sonomi khóc nức nở...
Vậy là người mà cô tôn trọng đã đi rồi.
Những hơi ấm của mẹ giờ đây cô không còn có thể nhận thấy nữa.
Một nỗi đau tràn vào bóp nghẹn trái tim cô...
-------------
Những nụ cười đầy giả dối,
Đôi mắt chợt thành lạnh lùng vô cảm...
----------
Sẽ có một ngày..
Gió sẽ đưa mái tóc cô bay bồng bềnh...
Và sẽ có ngày...
Nụ cười sẽ lại tìm về...
Chapter 2: Vần vũ
Daidouji đứng bên một chậu phong lan. Ông mỉm cười thật thân thiện với những người xung quanh. Họ mới đến nhà ông độ khoảng mười phút trước và nhiệm vụ của ông là phải hoàn thành nhiệm vụ của một người chủ.
Ryou cất tiếng nói. Giọng trầm tĩnh và rất ấm.
- Nếu mọi người không chê. Xin ở lại tệ xá và ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu bàn bạc về giá của tơ lụa.
Những người khách gật đầu. Chưa bao giờ ông phật lòng ai cả. Và nhờ vậy tơ lụa của ông luôn được mua với giá cao nhất. Một chỗ giao hảo đầy tinh cậy cho bất kì người nào biết làm ăn.
nhìn thấy từ sau cánh cổng chính một số đoàn người đang dừng lại. Ông nhận ra đó là ai. Ra lệnh cho vài gia nhân đưa khách về phòng ông vội tiến ra cửa và khẽ chào
- Ngài Hiragazawa, ngài đã đến rồi.
Một người đàn ông đã ngoài trung niên bước xuống xe. Một đôi mắt tinh anh màu tro nhạt. Người đàn ông toát ra một vẻ mà ai cũng phải kính sợ.
- Anh Ryou, đừng gọi tôi như vậy. hãy xưng bằng tên như trước nhé.
- Nhưng...
- Hôm nay tôi đến đây không phải là để ra vẻ mà, anh biết đấy.
- Thôi hãy vào nhà đã....Enidor
nói vội. Tất nhiên là ông biết chuyện gì, nhưng vẫn phải ra vẻ là không biết.Ryou đưa người bạn cũ của mình băng qua các hành lang. Một cô gái chạy lại gần và ngã vào hai người. Ryou đỡ Enidor đứng dậy và nhìn người mới tông vào mình.
- Kany. Con lại đi đâu vậy?
- Cha ? a cha ơi. Cho con hai trăm lượng đi.
Kany khẩn thiết. Giọng cô lạc đi như đang sợ hãi một cái gì đó. Kany ngày càng lớn càng kiêu căng nhưng cô vẫn là một tuyệt sắc. Kany luôn phung phí tiền bạc, Và cứ ba hôm lại vòi vĩnh cha mình một lần.
- Đi với cha.
nhấc cánh tay của Kany và quay sang nhìn Enidor tỏ ý xin lỗi. Một người hầu vội nhấc bổng cặp của Enidor và dẫn ngài đi.
Khuôn viên rộng rãi và xung quanh có một vườn hoa oải hương nhỏ, Một chiếc cầu bắc ngang qua một mặt hồ rộng. Enidor nhìn quanh và dừng lại bên hồ nước. Một cô gái đang ngồi, mái tóc tím dài hơn cả bờ vai đang thả một ít thức ăn cho những con cá, cô chợt dừng lại và đến bên Enidor, đôi mắt màu hồ thu nhìn ông và khẽ đầu cô khẽ cúi nhẹ. Một mùi hương dễ chịu lập tức lan tỏa.
- Xin chào. Cháu có thể giúp gì cho bác ?
- A.. ta là Enidor Hiragizawa, còn cháu là?...
- Cháu là Tomoyo Daidouji. Chào bác ạ. Chắc bác là bạn của bố cháu. Sắp đến giờ ăn cháu có thể đưa bác đến đó. Có lẽ bố cháu cũng muốn mời bác ắn cơm trưa cùng ông.
Tomoyo mỉm cười nhẹ. Cô có một sức hút lạ với tất cả những ai chỉ mới thấy cô lần đầu. Tomoyo vừa đi vừa nói nên ông Enidor cám thấy rất mến cô. Ông cũng ngạc nhiên khi chưa bao giờ nghe bạn mình nhắc về Tomoyo ông chỉ cảm thấy kiến thức của Tomoyo không phải chỉ ngày một ngày hai là được như thế.
Bàn ăn rộng rãi và được bố trí nhiều hoa tươi. Tomoyo kéo ghế và mời ông Enidor ngồi. Cô đừng dậy và kéo ghế cho bố mình. Và chỉ vài phút sau cô bày biện ra đủ mọi thứ thức ăn và xếp ngăn nắp trên bàn. Kany chạy vào nhà và kéo một chiếc ghế.
- Con đói quá. Ăn thôi...
- Đứng dậy đi, Kany chỗ này không phải là chỗ của con...
Ryou mắng Kany khiến cô ngạc nhiên. Cố rơm rớm nước mắt và chạy ra ngoài. Tomoyo nhẹ cúi đầu và tỏ ý muốn ra ngoài.
- Ừ con đi đi..
Kany ra ngoài và ngán chân khiến Tomoyo mất thăng bằng và lao xuống một chiếc cột. Cô khẽ đứng dậy...
- Chị Kany. Chị làm gì vậy?
Tomoyo đứng lên dù đã quá quen nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ức mỗi khi Kay lấy cô ra làm một trò chơi như thế.
Kany cười ngạo nghễ và quay lưng đi thẳng Tomoyo phủi bụi trên áo và khẽ bước đi...
-----
- Nhưng mà.... Giọng ông Ryou có vẻ hơi ngạc nhiên.
- Sao? Ryou? Tôi thấy bình thường đấy chứ?
- Xung hỷ... tôi hiểu nhưng... Ryou khẽ phân vân...
Ánh mắt ông nhìn xa xăm và khẽ lưỡng lự.
- Tôi sẽ trả lời sau nhé...
--------------
Tomoyo và Kany ngồi trên một chiếc ghế gỗ, Tomoyo nhìn bố mình đầy nghi vấn. Kany và Yoshi ngồi bên nhau và vẫn giữ im lặng. Giọng Ryou đều đều và ông bắt đầu nói:
- Năm nay Kany đã được hai mươi mốt tuổi và Tomoyo thì mười sáu đã đến lúc các con phải tìm cho mình một hạnh phúc... chỉ dành cho riêng mình. Và như các con biết Ngài Hiragizawa đã ngỏ lời giúp cậu Eriol con trai ông... Ta muốn biết ai sẽ là người...
Tomoyo nhìn sang Kany nhưng trong mắt cô là tiền của phủ Hira. Cô chợt cất tiếng.
- Con nghe nói tên Eriol ấy bị bệnh..... lỡ truyền nhiễm thì sao...nghe nói hắn sắp die rồi mà.... Kany nói thầm với mẹ cô...
Yoshi có vẻ như suy tính. Bà luôn muốn tống khứ Tomoyo ra khỏi phủ...và bây giờ cơ hội đã đến. Bà khẽ mỉm cười quay sang Tomoyo. Cô hợt thấy lạnh người.... bà ta lại muốn làm gì cô đây?
Chapter 3: hạnh phúc trắng
---------
Yoshi đứng dậy và đi lại gần Ryou. Đôi mắt bà ánh lên một vẻ hằn học. Bất chợt bà thì thầm vào tai Ryou một điều gì đó. Tomoyo nép vào một góc phòng và khẽ hít sâu. Bởi dì Yoshi chưa bao giờ tỏ ra có thiện cảm với cô cả.
Ryou thở dài. Những nếp nhăn như hằn sâu hơn vào khuôn mặt ông. Chợt ông tiến lại gần Tomoyo, lấy tay mình đặt lên vai cô thật nhẹ nhàng. Họ cùng ra khỏi phòng.
Tomoyo cảm thấy hơi lo ngại. Chưa bao giờ linh cảm cô là sai cả, Tomoyo im lặng đi với bố qua những bụi hoa. Một vầng trăng treo trên sườn núi dốc. Bầu trời được tô điểm hàng ngàn vì sao. Gió khẽ nâng mái tóc Tomoyo lên một chút...
- Tomoyo...
Hơi ngạc nhiên. Tomoyo nhìn vào mắt Ryou.
- Vâng...
Nhưng Ryou không nhìn cô, ông nhìn về một cõi xa xăm. Mà dường như nơi ấy đem lại cho ông cảm giác yên bình.
Một nụ cười
- Hiragizawa là một ân nhân của ta... cha chưa bao giờ nợ một người nhiều đến như vậy....
Ryou gượng cười. Đôi mắt ông lặng lẽ nhìn về nơi khác. Tomoyo hiểu là bố mình đang muốn nói điều gì. Bởi vì ông chưa bao giờ phải nói ra bất cứ gì để cô có thể hiểu.
- Có phải điều đó rất quan trọng...
Giọng cô nhỏ dần. Ánh mắt hồ thu khẽ rung động. Một thoáng buồn hiện ra trong đôi mắt cô.
- Tomoyo... cả đời ta chưa bao giờ nợ ai... điều đó vô cùng quan trọng.
Tomoyo nhìn lên và khẽ mỉm cười. Gió đu đưa nhè nhẹ chiếc nơ trên tóc cô. Ryou dang hai tay và ôm Tomoyo vào lòng. Với Ryou Tomoyo là tất cả với ông. Ông thật sự muốn một ai đó không cướp đi cô. Nhưng điều đó là không thể.
Tomoyo đẩy nhẹ bố mình ra. Cô quay đầu và bước đi về phòng mình. Những việc tiếp theo – những đoạn đường đầy gai- cô chỉ có thể đi một mình thôi. Chợt cô nghe giọng bố mình nhỏ dần. Giọng ông thật nhẹ nhàng. Hơn cả cơn gió kia.
- Ta xin lỗi...
Tomoyo nhắm hờ đôi mi.
Vâng
------------
Màn đêm qua đi và một ngày nữa lại bắt đầu. Mặt trời đang ló dạng và rọi những tia nắng đầu tiên xuống mặt đất. Tomoyo thức dậy từ rất sớm. Mặc dù cô không hề ngủ đêm qua... Tomoyo chải mái tóc của mình và bối lên thật gọn gàng, cô cài lên đó một bông hoa hồng và cố gắng giữ nó cố định. Cô choàng lên mái tóc một chiếc khắn voan màu đỏ. Hết sức điềm tĩnh. Tomoyo đứng dậy và mặc vào bộ váy cưới. Chiếc áo váy thiêu màu sắc rực rõ. Lướt nhìn qua những đường nếp khiến Tomoyo thở hắt ra.
Cuộc đời thật luôn quá trớ trêu.... Từ nhỏ cô luôn bị tước đoạt mất hạnh phúc, cô đã từng nghĩ chỉ cần ra khỏi căn nhà này thì cuộc đời cô sẽ khác. Nhưng thật sự không phải vậy. Hôm nay thôi, Tomoyo sẽ phải lấy một người mà cô không yêu. Và đó còn là một cách cưới không được bình thường. Tuy cô được đón rước đàng hoàng vào phủ Hira nhưng sẽ không bao giờ cô được thừa nhận là chính thất cả...
Nghĩ đến đó thôi khiến Tomoyo không kiềm chế được. Cô dường như sắp khóc. Đôi mắt cô khẽ xao xuyến. Tiếng pháo ở ngoài sân đang thật rộn ràng. Nhưng trong trái tim cô chỉ còn là nước mắt. Khẽ hít một hơi. Tomoyo đội chiếc khăn và bước ra khỏi phòng.
Tạm biệt Daidouji...
Một người nào đó đỡ cô lên xe ngựa và thu dọn hành lí cho cô. Tomoyo vào trong xe và khẽ vén chiếc khăn. Cô nhìn thấy một ánh mắt đầy tình thương của Ryou. Môi cô mấp máy chẳng nên lời.
Cha...
Xe ngựa bắt đầu đi. Ánh mặt trời khẽ buông trước xe ngựa mà cô đang ngồi.... Chỉ nửa ngày đường nữa là đến phủ Hira.
------------
- Sắp cưới vợ rồi. Vui nha Eriol!
Giọng nói của một cô gái vang lên khiến Eriol giật mình. Con ngươi màu tro đậm nhìn vào cô và khẽ ho. Chợt một bàn tay đặt lên anh và ra vẻ thều thào.
- Ôi!....Eriol bạn thân yêu...bệnh thế này thì làm việc được k đấy??
- Im ngay Syaoran! Muốn chết à? Eriol khó chịu.
Anh chàng cười vang và tiến lại gần cô gái. Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc màu trà của cô thật dịu dàng. Cử chỉ đó là quá mức với một người như Sakura. Cô cúi gầm mặt và bắt đầu lúng túng. Eriol khẽ ho đưa hai người trở về với hiện tại.
- Hai người muốn làm gì thì vào phòng đóng cửa hãy làm. Kinh quá!
Syaoran cười vang. Anh liếc nhìn Sakura và nói giọng châm chọc Eriol:
- Ghen sao? Ghen tiếp đi!
Syaoran quay sang Sakura và hôn nhẹ lên gò má đỏ ửng của cô. Cô ngượng ngùng đến mức chạy vụt ra khỏi phòng.
Eriol nghe thấy tiếng pháo. Anh đứng dậy và tiến ra cửa. Xe ngựa chở Tomoyo đã đến trước cửa. Eriol với gọi Syaoran. Anh đặt tay lên Syaoran và cố gắng bước đi.
Sau một hồi nỗ lực của cả hai. Eriol khẽ đưa tay nắm tay Tomoyo. Anh dịu dàng giúp cô xuống xe. Tomoyo nhìn thấy bàn tay và khẽ nắm vào đó. Giây phút ấy một chút gì nhói lên trong lòng cô.
Đây là....
Tomoyo bước xuống kiệu và đi cùng Eriol vào khuôn viên trong. Buổi lễ đầy đủ các nghi thức và Tomoyo được đưa vào một căn phòng. Nhìn cách bày biện Tomoyo có thể hiểu đây là phòng của vợ chồng cô. Và từ nay cô phải gọi người vén mạng ra là chồng....
Một tiếng ho vang lên sau cánh cửa. Eriol lạnh lùng bước vào và tiến lại gần Tomoyo. Anh nhìn tấm mạn và giở nó lên. Cái Eriol ấn tượng là mái tóc màu tím và đôi mắt màu thạch anh của Tomoyo. Nhưng vẻ ngoài của cô đã đánh lừa anh. Tomoyo thật đẹp. Nhưng trong đôi mắt cô thoáng vẻ gì đó khiến Eriol chậm lại. Anh cảm thấy mình dường như đã quá chám chú vào Tomoyo. Anh ngồi xuống một chiếc ghế là sặc sụa ho.
Mồ hôi bắt đầu chảy dài trên trán. Tomoyo lo lắng chạy lại đỡ Eriol. Nhưng từ miệng Eriol một dòng máu đỏ khẽ hiện ra trên chiếc khăn tay của cô. Eriol đẩy nhẹ Tomoyo, anh lạnh lùng nói:
- Hãy nhớ rằng cô chưa bao giờ là vợ tôi!
Chapter 4: Lặng
Tomoyo thức dậy trong căn phòng đầy rẫy những hàng chữ đỏ. Hôm qua ngủ dưới sàn nhà khiến vai và lưng cô mỏi nhừ. Nhưng không ngủ chung khiến Tomoyo cảm thấy khá hơn. Ít ra cô cũng không phải nằm bên một xác chết như vậy. Cố gắng nhấc tay lên. Tomoyo cảm thấy đầu mình hơi buốt.
Eriol ngồi dậy trên giường, anh khẽ ho rồi bước xuống giường. Anh nhìn Tomoyo và nói nhỏ đủ cho cô có thể nghe. Tuy đã quen với việc Eriol rất kiệm lời nhưng Tomoyo vẫn thấy được vẻ hằn học trong đôi mắt anh. Có phải anh ghét cô lắm không?
- Hôm nay cô sẽ phải ra mắt mẹ tôi. Cô cũng biết đấy. Bà ấy không khoan dung như cô tưởng đâu.
Tomoyo khẽ gật đầu. Cô rửa mặt và khẽ vuốt lại mái tóc của mình. Eriol bước xuống giường một cách loạng choạng , Tomoyo khẽ đỡ anh nhưng bàn tay Eriol hất cô ra. Với Eriol anh chưa bao giờ xem cô là vợ cả. Chỉ bất đắc dĩ nên anh phải cưới cô. Thế thôi.
Tomoyo rụt tay lại và cúi gầm mặt. Có vẻ như anh không thích cô... vậy thì anh còn cưới cô làm gì?
Tomoyo chậm rãi bước sau lưng Eriol đề phòng anh bị ngã cô có thể đỡ anh ngay. Chợt Eriol ngã thật. Tomoyo nhanh chóng bước đến nhưng không kịp. Eriol dựa vào một bức tường và bắt đầu thở dốc. Một người phụ nữ với nét mặt lo lắng chạy lại gần và đỡ anh đứng dậy. Bà quay sang Tomoyo giận dữ:
- Này! Lại đây... Sao lại để chồng con đi một mình? Con có biết là rất nguy hiểm không?
Tomoyo khẽ gật đầu cô cố ngăn mình không phân trần. Vì như thế cô chỉ ép mình vào một thế bị động thôi.
- Ta là mẹ của Eriol. Từ hôm nay con sẽ theo ta để học cách chăm sóc Eriol.
Bà gọi một gia nhân đến và dìu Eriol đi. Tomoyo liếc nhìn Eriol. Trên gương mặt anh có một nụ cười thoáng?
---------
Sau vài giờ Tomoyo đã có thể học thuộc các đơn thuốc của Eriol. Nào là thuốc bổ, thuốc quý..v...v.. Cô khá vất vả trong việc nấu thuốc. Theo chỉ dẫn của mẹ Eriol, Tomoyo có thể thấy cứ khoảng bảy tiếng Eriol phải uống thuốc bổ, và ba tiếng sau bữa ăn là phải uống thuốc. Trong những khoảng thời gian đó. Tomoyo nhận ra cô phải thức dậy khoảng ba lần để cho Eriol uống thuốc.
Bước ra khỏi căn phòng đầy thuốc thang. Tomoyo nhận ra khuôn mặt cô đầm đìa mồ hôi. Bộ đồ cô đang mặc trên người không đủ thoáng mát....
- Mệt rồi à?
Tomoyo khẽ ngước lại và nhìn thấy mẹ Eriol. Bà đang nhìn cô bằng đôi mắt có thiện cảm hơn. Trong suốt quá trình đó. Tuy Tomoyo có vài lần suýt ngạt vì mùi thuốc sốc vào mũi nhưng cô vẫn cố gắng thật chú ý. Bà không nghĩ Tomoyo là một tiểu thư. Chợt bà mỉm cười khi nhìn thấy cái lắc đầu nhè nhẹ của Tomoyo.
- Chuyện sáng nay, ta thật sự xin lỗi con. Bây giờ chúng ta nói về đồ đạc của Eriol nhé... Con có thể ngồi xuống.
Tomoyo bắt đầu nghe về quần áo của Eriol. Thay đồ nhiều sẽ rất tốt cho sức khỏe. Nhất là khi giặt. phải làm sao cho quần áo luốn giữ được độ mượt. Thói quen ăn uống của Eriol cũng rất kì lạ hơn người khác, Anh chỉ ăn đủ bữa chứ không ăn dặm. Và dỗ được anh ăn hoặc uống thuốc là kì tích.
Tomoyo còn được nghe về cách bày trí của phủ, ở đâu cô có thể nấu ăn. Ở chỗ nào thì cô có thể lấy tiền và đi chợ..v...v..
Trí nhớ của Tomoyo khá tốt. Cô có thể trả lời cho bà rất nhiều thứ khiến bà rất hài lòng (giống học làm osin ghê )
Đến quá trưa, Tomoyo được báo là hai tiếng nữa đến giờ uống thuốc của Eriol. Cô khẽ vào phòng và bắt đầu sắc thuốc.
--------
Eriol ngồi trên một chiếc ghế, đối diện là một người với đôi mắt hổ phách đầy nghiêm nghị, anh vuốt nhẹ mái tóc màu socola và thả lỏng trên ghế.
- Sao? Cái bịch màu đỏ tớ cho cậu tốt không?
Eriol lấy ra một chiếc khăn tay có vài chỗ dính màu đỏ ra cho Syaoran xem. Có vẻ như hài lòng với những gì được xem. Syaorna mỉm cười thoáng.
- Cô ta thế nào khi nhìn thấy nó? Có hoảng sợ không?
Eriol lắc đầu, điều này khiến Syaoran ngạc nhiên không kém. Tomoyo là người đầu tiên thấy cảnh đó mà không chạy. Không có ai chăm sóc bên cạnh Eriol khi mà anh làm vậy, họ luôn kì thị anh. Nhưng thế cũng tốt. Eriol có thể che dấu việc mình không hề có bệnh gì một cách hoàn hảo.
- Cô ta khá đep, nhìn thì tớ nghĩ mụ già ấy sẽ làm cô ta khóc thét lên cho coi. Việc nhiều như thế để xem cô ta chịu được bao lâu. Tớ chỉ lấy cô ta để không phải giả vờ bệnh hoạn trước mặt người khác thôi mà.
Syaoran gục đầu. Anh đóng nhẹ cửa và nói thật nhỏ.
- Hình như Vương gia Tars đã bắt đầu thấy nghi ngờ, cậu phải chú ý trước mặt hắn. Nếu không thì không thể làm được nó đâu.
Eriol suy tính. Anh luôn nghĩ Tars không còn đáng lo ngại từ sau khi ông ta đến thăm anh vài năm trước. Eriol phải giả vờ bệnh để làm cho mình một cái vỏ bọc. Nếu anh không làm thế các mối nguy hiểm sẽ đến gần anh. Vì anh biết một bí mật của hoàng gia và ai cũng phải lo ngại điều đó sẽ tiết lộ ra ngoài. Một bí mật có thể ảnh hưởng đến sự suy vong của đất nước.
Syaoran nghe thấy tiếng gõ cửa. Tomoyo đứng sau cánh cửa và trên tay bưng một khay thuốc. Cô vào phòng và khép nhẹ cánh cửa. Eriol nhìn thấy trên mặt cô đầy những giọt mồ hôi. Nhưng điều đó chỉ khiến Tomoyo them rạng rỡ. Eriol cố gắng nhìn sang hướng khác.
- Có chuyện gì? Lại thuốc à?
Syaoran khẽ đứng dậy và ngôi vào một góc. Anh quan sát Tomoyo và chắm chú cái cách cô nâng nhẹ chén thuốc, Một cử chỉ đầy quan tâm. Eriol nhìn Tomoyo đang mỉm cười. Chợt anh cảm thấy một phần tội lỗi hiện ra và anh hất nhẹ khay thuốc.
- Dẹp đi!
Tomoyo nhìn chén thuốc vỡ vụn, công sức hai tiếng không ngưng nghỉ để canh thuốc, Tomoyo cảm thấy sự phẫn nộ trào dâng. Cô nói nhỏ hơi ức chế, giọng nói của cô trong và có nét hơi buồn.
- Anh có rất nhiều người lo lắng.... anh có biết tôi đã mất bao lâu để canh thuốc khônh? Anh làm thế với tôi cũng được nhưng anh có cảm thấy anh đang làm những người yêu thương mình lo cho anh không?
Tomoyo nhặt từng mảnh chén và ra ngoài. Cô không khóc, cũng không thấy buồn. Chỉ thấy giận vì Eriol có thể làm như thế.
Eriol kinh ngạc nhìn theo Tomoyo trong khi Syaoran cũng không thốt nên lời. Chợt Syaoran nói nhỏ:
- Tớ nghĩ cô ta không phải vào đây chỉ vì tiền cảu đâu....một người nói ra được những câu như thế không tầm thường chút nào.
- Không...đừng bao giờ tin Syaoran...
Eriol nói nhỏ hơn cả Syaoran. Trong lòng anh một cơn bão nhỏ đang kéo đến khiến anh hơi cảm thấy bồn chồn.
-------
Đêm dần xuống, Tomoyo đã giặt xong đồ và cũng đã để sẵn thuốc Eriol trong một góc phòng ngủ. Cô nhìn thấy Eriol đi vào và giả vờ ho. Tuy cô không thích Eriol nhưng chăm sóc anh là việc duy nhất của cô khi ở phủ Hira. Điều đó khiến cô đứng dậy và đỡ anh ngồi trên giường. Eriol lại một lần nữa hất tay Tomoyo, Cô cảm thấy loạng choạng và suýt ngã.
Eriol nằm xuống giường và đắp chăn kín người.
Đêm nay hơi lạnh. Cái lạnh thấm qua những sợi vải mỏng manh trên người Tomoyo. Cô đứng dậy và tiến lại gần Eriol. Hít sâu lấy can đảm vì cô biết sẽ chẳng bao giờ có thể làm điều này lần hai.
Cô khẽ kéo nhẹ chiếc chăn ra khỏi người Eriol. Anh vẫn chưa ngủ, giọng anh đầy ngạc nhiên:
- Cô làm cái gì vậy?
Tomoyo tỉnh bơ giật lấy chiếc mền, cô nói nhanh
- Trời thì lạnh và anh thì có một chiếc mền dày, tôi nghĩ một là nhường tôi chiếc chăn và hai là hãy để tôi ngủ chung.
Eriol kinh ngạc. Anh nói không thật to và giật chiếc mền. Tomoyo cũng kéo nó về phía mình. Nhưng lực của Eriol mạnh hơn khiến cô ngã lên giường. Một mùi thơm khẽ lướt qua mũi Eriol...anh cảm thấy muốn vòng tay ôm lấy Tomoyo. Tomoyo không thể cựa quậy khi Eriol đang dung tay ôm sát cô vào lòng.
Chuyện gì vậy? Tomoyo thầm nhủ rồi cố gắng đứng dậy. Eriol nói vào tai Tomoyo thật nhỏ.
- Nằm im...hãy ngủ với tôi hôm nay.... Cô là vợ tôi cơ mà...
Chapter 5: Vụn
- Tránh ra...
Tomoyo đẩy Eriol ra bằng hết sức bình sinh, nhiều xúc cảm chợt dâng chiếm làm cô bối rối. Tomoyo vội bước xuống sàn và chạy vụt ra khỏi phòng. Hành lang tối tăm khiến cô đâm sầm vào một người. Người ấy vội đỡ cô đứng dậy và tỏ vẻ xin lỗi.
- Xin lỗi...thật sự mình không cố ý.
Tomoyo đã hết sock về cú va chạm và bấy giờ mới chú ý người đang xin lỗi mình rối rít nãy giờ. Đó là một cô gái có mái tóc ngắn màu trà. Cô vận một bộ y phục giản dị nhưng vẫn có nét rất cao quý.
- À không, tớ mới phải xin lỗi...
Chợt người này nở một nụ cười. Và kèm theo đó là một bàn tay đưa ra ngang tầm tay của Tomoyo.
- Mình là Sakura Kinomoto.
Sakura khiến Tomoyo bất giác mỉm cười theo. Bởi vì dường như từ ó một sức hút khó tả. Cô vội nói tên mình và bắt tay Sakura.
Và họ bắt đầu nói đủ chuyện trên đời. Họ có vẻ rất hợp nhau. Sakura nói với Tomoyo về Syaoran và về gia đình mình. Tomoyo chăm chú lắng nghe và chợt lỡ mất một lời nói của Sakura. Đến giưò thuốc của Eriol. Tomoyo không muốn vào đó nhưng nếu cô ra ngoài vào một mình vào ban đêm thì sẽ sinh ra rất nhiều nghi vấn.
- Sakura...bây giờ...mình hơi bận... mình rất vui nếu ngày mai cậu lại đến. Cậu là người bạn đầu tiên của mình...
Sakura nhẹ mỉm cười và bảo không sao. Nụ cười của Sakura khiên Tomoyo cảm thấy yên tâm hơn. Và Tomoyo bước vội đi.
Khay thuốc trên tay vẫn còn ấm. Tomoyo biết thuốc nóng sẽ không có mùi hăng như thuốc đã nguội. Eriol thường không uống thuốc, nhưng cô vẫn mang đến đều đặn. Tomoyo đi vào phòng và bắt gặp gương mặt Eriol đang nhìn chằm chằm vào mình. Có vẻ như anh đã quên hẳn chuyện lúc nãy.
Cũng tốt
Tomoyo thầm nghĩ và đặt chén thuốc trên bàn. Eriol lấy chén thuốc và đổ vào một chậu cây gần đó. Anh khẽ thều thào làm ra vẻ như mình nói không được.
- Cô sợ tôi?
Tomoyo khẽ lắc đầu, cô chưa bao giờ sợ Eriol. Nhưng cô vẫn không thể có cảm giác anh là chồng cô... Bởi lẽ đó không phải là tình yêu. Eriol dường như chỉ cần cô cho một mục đích khác. Ý nghĩ đó luôn ở trong tim cô và vô tình tạo nên một bức tường dày giữa cô và anh.
- Không...
Tomoyo trả lời nhỏ. Eriol nở nụ cười nửa miệng. Anh nằm xuống và quay lưng về phía Tomoyo.
Đêm hôm ấy là một đêm thật dài. Cái lạnh ngấm vào từng thớ thịt và khiên Tomoyo thấy khó chịu. Mặc dù là trong phòng nhưng chẳng khác nào cô đang ngồi giữa nó...
Tomoyo co mình sát tường và khẽ nhắm mắt. Chợt một cảm giác ấm bao choàng lấy cô. Eriol khẽ nhìn cô và suy nghĩ...Điều gì khiến cô trở nên như thế?
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình làm hành động khó hiểu như lúc này. Gương mặt Tomoyo khiến anh muốn chạm vào...
Nhưng bàn tay anh chợt dừng lại...Khó hiểu lần hai với hành động của mình. Eriol khẽ ra khỏi phòng.
-------------
Buổi sáng, Tomoyo thức dậy và khẽ động đậy người. Một chiếc chăn đang bao phủ lấy cô. Tomoyo nghĩ đến Eriol nhưng lại chợt lắc đầu, người như Eriol sẽ không bao giờ làm thế...
Hôm nay mọi người đều khá tất bật để chuẩn bị cho một cái gì đó. Cô biết hôm nay sẽ có một người quan trọng đến phủ, nhưng cô không nghĩ là sẽ trịnh trọng đến thế. Hẳn người này phải quan trọng lắm.
Tomoyo nhìn thấy Eriol và khẽ tiến lại gần anh. Cô đặt tay anh lên vai mình như thể muốn dìu anh đi. Nhưng một lần nữa cô lại nhìn thấy nét hằn học của anh.
Eriol đẩy Tomoyo và cố gắng bước đi.
Tomoyo chưa bao giờ thấy Eriol đi ra khỏi phòng của anh trước đây, chính vì thế cô không muốn bỏ anh một mình. Cô bước theo anh chầm chậm.
Eriol tiến ra cửa phủ. Hai chiếc xe ngựa dừng lại ngay vị trí anh đang đứng. Một người đàn ông bước xuống và nhìn quanh phủ, trên môi nở một nụ cười ngạo mạn.
Nụ cười của ông làm Tomoyo hơi sợ hãi. Cô chưa bao giờ nghĩ một nụ cười lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy, nó khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng, Về một quyền lực ẩn chứa bên trong người đàn ông này.
Một cô gái khác bước xuống xe , đôi mắt màu lam nhạt hơn so với người đàn ông kia. khuôn mặt cô đẹp đủ để si mê bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô. Tomoyo chợt nhìn Eriol trong lòng cô có một suy nghĩ thoáng qua..
liệu Eriol có mê mẫn cô ta không?
Cô chợt dừng lại và lắc nhẹ đầu...sao cô lại có thể nghĩ vậy chứ.
- Xin chào, Vương gia Tars Eriol mỉm cười lịch lãm và quay sang phía người còn lại và khẽ chào cô.
- Eriol, ta mừng vì cháu đã tốt hơn. Những lần trước ta cứ có cảm giác cháu sẽ đến cái hạn của mình rồi chứ...
Tars mỉm cười và nói lớn. Tomoyo ngạc nhiên , vì sao ông ấy lại có thể nói ra một lời như vậy chứ?
Eriol dường như không quan tâm mấy. Anh đưa tay và chỉ đường cho ông ta vào tiền sảnh.
Trên đường đi chợt Tars quay sang nhìn Tomoyo:
- Đây là?
Eriol nhìn Tomoyo và lạnh lùng.
- Vợ cháu...thưa ngài.
Chợt Tomoyo có cảm giác hơi lạnh. Dường như cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Tars bước vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho mình. Tỏ vẻ không hài lòng ông ngồi xuống và khẽ hậm hực.
Cách đây vài năm Eriol bệnh rất nặng, chính mắt ông nhìn thấy anh không còn đủ sức để nói... và ông đã nghĩ là có thể loại Eriol khỏi con đường trước mặt. Nhưng bây giờ thì khác, anh đã thay đổi, tràn đầy sức sống và không còn dấu hiệu nào của sự mệt mỏi vì căn bệnh nữa....
Rina bước vòng vòng xung quanh căn phòng. Cô giận dỗi tất cả mọi thứ. Tars cũng phải ngừng lại để xem thử cô đang làm gì vậy. Nhưng đáp lại ông chỉ là một đôi mắt như muôn ăn tươi nuốt sống ông.
- Sao cha bảo Eriol sắp chết? Con thấy đâu phải vậy.
Rina tỏ vẻ hờn dỗi. Cô hơi kinh ngạc vì thái độ của Eriol với mình. Rất tao nhã và không hề như trước đây. Dù là lần gặp đầu nhưng cô nàng cảm thấy có cảm giác rất đặc biệt với anh.
- Ừ, ta cũng không biết nhờ đâu mà nó thành như vậy. Nhưng nó là cái gai trong mắt ta. Ta sẽ không để nó sống.
Rina chợt giật mình, cô cảm thấy rất lạ.
- Cha.... Không giết Eriol được không? Con cảm thấy...
Tars vội sững sốt ông khó chịu ra mặt.
- Đừng nói với ta...
Nhưng Rina chỉ im lặng. Chính vẻ mặt đó khiến Tars hiểu ra mọi thứ, ông thở dài và cố gắng thuyết phục cô. Nhưng Rina là tất cả những gì mà ông có và ông không thể cấm đoán cô làm bất cứ gì....
Nhưng một vầng sáng lóe lên. Bất chợt tars cười vang...
---------------
- Đó là ai? Tomoyo đột nhiên cắt lời kể của Sakura.
Cách đây vài phút Sakura đến và nói chuyện với Tomoyo về đủ thứ chuyện. Sakura khá đạc biệt, không hề giống những người trong phủ này. Dường như Sakura quan tâm đến những thứ rất lạ. Cuộc sống của Sakura chỉ có màu hồng của hạnh phúc. Tomoyo luôn nở nụ cười khi ở cạnh Sakura, bởi trong Sakura có một thứ gì đó mà cô không hề có.
- Syaoran là vị hôn phu của tớ. À, anh ấy là bạn của anh Eriol... hình như anh Eriol mới lấy vợ thì phải.
Tomoyo chợt khựng lại. Trong vòng một giây cô chợt hiểu ra một điều... dường như chẳng ai quan tâm vợ của anh ấy là ai...
- Cậu đã từng gặp cô ấy chưa... ?
Tomoyo hỏi trong vô thức, chợt cô thấy có một thứ gì đó khó chịu trỗi dây. Sakura mỉm cười và trả lời không.
- Tớ nghe đồn cô ấy rất xinh...
Tomoyo cảm thấy nhẹ lòng, nụ cười của Sakura khiến cô thấy một niềm an ủi nho nhỏ. Thôi vây, vì ngay từ ban đầu cô đa biết là cô chưa bao giờ là vợ của Eriol...
Tomoyo tự trấn an bằng nhiều cách. Và một nụ cười lại nở trên môi. Nụ cười hiền là luôn nhẹ nhàng...
Chapter 6: Gió
Trời đang dần sang đông. Từng đợt không khí theo làn gió tràn về và khiến việc thở cũng khó khăn hơn. Tomoyo đan những ngón tay vào nhau và khẽ thổi hơi vào chúng. Gió đưa tay vào nâng nhẹ mái tóc của cô mỗi khi cô bước đi. Tomoyo thích mùa đông. Bởi lẽ dường như mùa đông cũng gắn liền với cô... với sự cô đơn...
Cô nhìn thấy Rina đang đi cùng Eriol qua những hành lang, cô nhìn thấy ánh mắt tính tứ của anh với Rina... Tomoyo đã khá quen với việc này. Cách đây vài ngày cô cảm thấy Rina và Tars ở lại quá lâu trong phủ đã nói lên tất cả, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng có chút khuấy động. Không cần phải như vậy chứ... Đâu cần phải coi thường cô đến thế...
Tomoyo ngồi xuống và bắt đầu vò một chiếc áo. Nước lạnh cắt da, từng giọt nước như muốn cô không chạm vào chúng. Tomoyo bất chấp, cô phải làm việc này... chỉ đơn giản là vì cô không còn lựa chọn nào khác nữa...đồ của Eriol phải do chính cô giặt...
Eriol buông tay Rina ra và đưa cô vào phòng cô, anh thừa biết Rina muốn gì ở anh. Nhưng cô không hề biết Eriol đang trả đòn một cách mà cô không hề lường trước được. Anh quay lưng và nhìn thấy Tomoyo đang ngồi cạnh một thau nước...cô khẽ rên nhỏ khi tay mình chạm mặt nước.
- Sao cô lại làm việc này?
Tomoyo bắt gặp ánh mắt của Eriol đang nhìn mình. Cô khẽ lắc đầu. Eriol vẫn chưa thể tin là Tomoyo thật sự là một tiểu thư khi mà các công việc cô làm quá nặng nhọc. Nhưng Eriol vẫn luôn giữ khoảng cách với cô. Sau đêm hôm ấy...
Tomoyo lại khẽ cắn chặt để môi mình không phát ra tiếng động nào, bởi lẽ cô cảm thấy lạnh lẽo... Làn nước đang hành hạ cô...
Eriol rút tay cô lên và nắm chặt nó trong bàn tay, hơi ấm từ anh lan toa thật nhanh qua cô. Tomoyo ngạc nhiên nhìn Eriol chăm chăm cô không muốn rút tay khỏi anh...
Một cơn gió lạnh thổi tung mái tóc của Tomoyo...cô không biết một cơn mưa đang dần trút xuống...
----------------
Tomoyo đóng cánh cửa phòng và ra ngoài.
Trời về đêm mù mịt. Tomoyo đi ngang qua một hồ nước và khẽ quay đầu. Dường như có ai đang theo cô...
Tiếng bước chân một lúc một gần. Tomoyo sợ hãi cố gắng bước nhanh...
Nhưng có ai đó gạt chân cô.. mất đà khiến cô rơi xuống hồ nước...nước ào ạt dìm cô xuống... xung quanh là nước...Tomoyo khẽ cố ngoi lên những nước dường như cố kéo xô xuống sâu hơn...
Tomoyo chợt nhìn thấy Rina...
- Cứu tôi với...Rina...
Tomoyo lại chìm dần xuống...cô cố gắng nói nhưng bị sặc.
Trong cơn tuyệt vọng, Tomoyo khẽ nhìn ánh trăng mờ ảo... cô chìm xuống nhanh chóng.
Tối...
Không có không khí....
Lạnh...
---------------------
- Tomoyo....
Sakura hét lên và nhãy xuống hồ, cô cố gắng bơi thật nhanh và hít một hơi để ngụp xuống... Tomoyo... Sakura không nhìn thấy bóng dáng của Tomoyo...
Sakura tuyệt vọng... nước mắt cô tuôn dài... Một lần nữa cô hụp xuống và lặn...
Tomoyo....cậu ở đâu
Sakura không nhìn thấy gì cả nhưng trực giác mách bảo cô ... nắm... Sakura có thể nhìn thấy bàn tay của Tomoyo... Sakura mừng rỡ cố ngoi lên...
Nước đông đặc khiến việc bơi vào bờ trở nên khó khăn. Một bàn tay đưa ra và kéo cô lên. Sakura nhìn Tomoyo đầy ngạc nhiên. Cô thấy Tomoyo không còn thở nữa...
ố lay Tomoyo bằng hết sức lực... ở phút thứ mười cô vẫn chưa tỉnh lại. Cô nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách và khẽ thốt lên... cô nấc nghẹn ngào... Syaoran ôm chặt cô vào lòng...
---------------
Tomoyo...
Sakura.....
Cậu đấy sao? Tớ muốn ngủ... tớ muốn ngủ Sakura...
------------------
Sakura khóc trong lòng Syaoran, cô chưa bao giờ cảm thấy đâu buồn như lúc này... Chợt Tomoyo ho và từ miệng cô một ít nước chảy ra... hơi thở rất yếu... Sakura tiến lại gần và sờ tay lền mũi Tomoyo...
Thở
Syaoran lại gần và bế sốc Tomoyo lên... Anh tiến lại gần phòng Eriol... Eriol nhìn Tomoyo trên tay Syaoran vội vàng chạy lại gần...
- Có chuyện gì vậy?
Sakura đẫm lệ. Cô lắc đầu cố giải thích về hồ nước... Nhưng sự hoảng loạn của cô càng khiến mọi chuyện rối them... Eriol đặt cô xuống giường và đưa cho Sakura một bộ đồ khô..
- Giúp anh thay đồ cho cô ấy...
Syaoran kéo Eriol ra ngoài và nhìn anh đầy lạnh lùng.
- Tomoyo bị ngã xuống hồ...tớ thấy Rina ở đó...
Eriol cảm thấy ruột gan mình nóng cả lên... anh vẫn cảm thấy chỉ muốn xông cửa bước vào... tâm trí đâu mà nghe Syaoran nói gì nữa...
Sakura bước ra ngoài và lau nước mắt:
- Tomoyo...là người vợ của anh à?
Eriol ngạc nhiên... dường như không ai biết Tomoyo là vợ anh... anh khẽ gục đầu. Sakura lắc đầu và tiến gần sát Eriol và tát anh thật mạnh... Eriol cảm thấy mặn ở đầu lưỡi.
- Xin anh đừng để Tomoyo xảy ra chuyện như vừa rồi nữa.... Anh...thật tồi tệ...
Sakura khóc nấc.. Syaoran khẽ dìu cô về phòng. Eriol đầy cửa và vào trong phòng. Tomoyo nằm đó... im lặng Anh vuốt nhẹ má cô và nắm bàn tay cô , tất cả những gì anh có thể cảm nhận là sự lạnh lẽo...
- Xin lỗi em... Tomoyo.
Eriol siết bàn tay của Tomoyo và khẽ gục đầu bên cạnh cô...
-----
Tuyệt vọng...
Bóng đen đang vây quanh cô gái nhỏ...
Chạy...
Ánh sáng ở đâu?
Nước mắt...
Rơi...
Chapter 7: mây
(gió mây chắc tiếp theo là mưa quá.... )
Eriol nắm tay Tomoyo và không buông ra. Không biết đã bao lần anh vào cơn mê rồi chợt tỉnh sau đó lại chăm chú nhìn Tomoyo... Thật lạ kì.. Eriol cảm thấy một xúc cảm đặc biệt với Tomoyo mà trước đây chưa bao giờ có với bất cứ người con gái nào.
Nó làm cho anh bối rối.. suy nghĩ, anh cần tìm một từ ngữ để diễn tả...
Mạch đập của anh rối loạn. Anh cảm thấy hơi thở đều đều của Tomoyo..
Chợt một cảm giác ấm lan truyền.
Eriol vuốt một ít tóc đang lòa xòa trước mặt Tomoyo ra khỏi gương mặt cô.
Mùi hương dịu tỏa ra từ cô khiến anh không thể kiềm chế cảm xúc...đợi chờ cho nó bộc phát.
Eriol khẽ ngắm nhìn Tomoyo gần hơn...Anh chợt cảm thấy muốn...
Môi anh chạm vào môi cô, Eriol chợt cảm thấy được hơi thở của Tpmoyo...Cảm xúc của anh, con tim đnag ngừng đập...nó đang thổn thức...
yêu
Nhưng không... Eriol chợt dừng lại...nhận ra điều mình vừa làm, anh vội chạy ra khỏi phòng.. Gương mặt đầy vẻ căng thẳng...anh đã làm gì thế
(hỏi nữa....làm gì là làm gì... ) (Sr 0ny hơi cao hứng )
Tomoyo chầm chậm mở mắt ra, cô đã tỉnh lại từ lâu nhưng không dám mở mắt ra khi thấy Eriol ngồi cạnh mình...Anh đã hôn cô...vậy có nghĩa là sao? tại sao lại như vậy? tại sao anh lại hôn cô??? không phải anh ghét cô lắm sao...
Nghĩ đến nụ hôn và cảm giác hạnh phúc đó vẫn còn khiến Tomoyo bối rối... Chọt cô cảm thấy hai gò má mình đỏ ửng (dễ thương quá )
Tomoyo vội kéo chăn qua đầu mình và nàm trong chăn suy nghĩ... chưa bao giờ cô có cảm giác vậy. Chiếc giường của Eriol thật tuyệt vời...nhưng không? đây là giường của Eriol cơ mà... Tomoyo giật mình vôi bước xuống. Sự gắng sức khiến cô té xuống sàn, Eriol đỡ cô lên đầy bối rối, Tomoyo cũng đâu hơn gì cô chỉ cảm thấy bất cứ gì khi Eriol chạm vào cô cũng khiến cô liên tưởng lại nụ hôn kia.
- Xin lỗi vì tôi đã chiếm giường của anh...
Tomoyo vội lắp bắp nhưng Eriol lại mỉm cười. Anh khẽ lắc đầu.
- Của chúng ta chứ...
Tomoyo ngạc nhiên nhìn Eriol , dù vẫn biết anh rất lạ nhưng cô vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cô vội nói xin lỗi và nói vẫn thích chỗ ngủ truớc kia hơn... Eriol bế sốc cô lên và đặt trên giường. Anh nói thật dịu dàng
- Em hãy ngủ ở đây... tôi hứa sẽ không làm gì em đâu...
Tomoyo sượng chín người cô khẽ lắc đầu. Eriol mỉm cười dịu dàng. Nụ cười này lần đầu tiên anh dành cho cô.
- Vậy em hãy ngủ ở đây đêm nay thôi , được chứ? Tomoyo?
Tomoyo bối rối hơn, cô cảm thấy Eriol đã thay đổi nhưng vì sao chứ? Cô cui gầm mặt thay lời đồng ý... Đêm ấy trôi qua thật nhanh, dường như đây là lần đầu Tomoyo được ngủ trong yên bình.
-----------
Ánh nắng nhãy tí tách qua cửa sổ, nắng leo lên chiếc giường của Tomoyo và khẽ báo hiệu cho cô ngày mới. Tomoyo mở choàng mắt và nhìn thấy Eriol đang ngủ , đầu anh tựa vào thành giường của cô và ngủ rất say. Tomoyo thầm thì:
- Cám ơn anh... Eriol.
Tomoyo vội ra khỏi phòng sau khi đã đắp chiếc chăn lên người Eriol.
-----------
Rina buớc qua các hành lang. Cô nhìn thấy Eriol đang tiến lại gần mình, cô tiến lại gần và khẽ nói câu chào anh. Eriol lạnh lùng nhìn Rina
- Tiểu thư...tôi nghĩ tiểu thư phải giải thích giúp tôi một chuyện.
Rina sợ hãi lùi lại... hay anh biết cô là người đã làm Tomoyo ngã xuống nước đêm qua...
- Sao cơ?...
- Vì sao? cô lại làm thế với Tomoyo?
Eriol nói với giọng đanh thép, Rina chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, trước đây anh luôn dịu dàng cơ mà... Cô lắc đầu chối nguầy nguậy. Eriol chợt siết mạnh cánh tay cô, mỉm cười hăm dọa.
- Đừng làm như thế nữa, cô ấy là vợ tôi!!!!!!!
Rina sợ hãi rút tay về, Eriol bước đi và để lại Rina trong tuyệt vọng
Nhưng anh không biết rằng càng làm như vậy chỉ càng gây bắt lợi cho Tomoyo... Rina khẽ cay đắng...
Ăn không được thì đạp đỗ...
Chapter 8: MƯA
Rina bước qua các dãy phố, cô nàng choàng một chiếc áo màu đen, cô cố nén kinh tởm khi đi ngang những người ở đây. Dường như sự khổ cực khiến những người này luôn nhìn đời một cách bất cần. Rina cố tìm một ai đó, vẻ mặt vô cùng lén lút, một người đàn ông xuất hiện với khuôn mặt chi chít những vết sẹo. Ông nói giọng ồm ồm hỏi:
_Cô muốn gì?
Rina hơi khựng lại và nói gì đó với người đàn ông. Xong xuôi, Rina bước ra khỏi chỗ đó với một nụ cười tự mãn.
----------------------------------------------
Đông đang dần qua. Thay vào đó là một mÙa xuân đầy sức sống. Sakura bước trên con đường đầy hoa anh đào. Một cơn gió thổi những cánh hoa bay phấp phới.
Từ xa một người con trai khẽ tiến lại gần, anh cố đi nhẹ nhưng Sakura vẫn nhận ra. Cô quay người và mỉm cười
- Syaoran. Anh đến rồi sao?
- ừ.
Syaoran vuốt một lọn tóc màu trà của Sakura và vân vê nó trong tay mình. Sakura ngượng nghịu, hai má cô đỏ ửng. Syaoran hít sâu. Anh ôm choàng lấy Sakura:
- Lấy anh nhé, Sakura!
Sakura giật mình, anh đang nói gì vậy? Mặc dù trước đây anh luôn nói là sẽ lấy cô nhưng cô cho đó chỉ là đÙa thôi. Anh luôn là một người mà cô luôn yêu thương, Sakura không thích anh đÙa, cô khẽ đẩy anh ra
Cô chợt nhận ra..anh đã không còn như trước.. Cô không còn có thể đẩy anh ra để đÙa với anh nữa. Syaoran không hề đùa với cô, anh nghiêm túc đến lạ kì
Anh sẽ chăm sóc em, đồng ý với anh nhé em?
Một cảm giác khẽ trào dâng hạnh phúc.. Sakura khẽ mỉm cười cô ôm choàng Syaoran và thầm thì:
- Vâng
----------------------------------------------
Tomoyo ngồi trên chiếc giường bề bộn kim và nút. Cô đang cố gắng hoàn thành bộ váy của Sakura
Cho dÙ chỉ cần đặt may là được nhưng Tomoyo muốn tự tay hoàn thành nó. Như một món quà dành tặng cho Sakura.
Cánh cửa bật tung. Eriol xuất hiện, trên tay cầm một bịch bánh nhỏ. Anh đằng hắng:
- Này cô nương. Tôi đã bảo cô không cần làm việc này! Sao cô cứ tự hành hạ mình vậy?
Tomoyo mỉm cười, cô đặt váy xuống giường và uống một ngụm trà.
- Tôi muốn giúp Sakura..cô ấy đã giúp tôi rất nhiều còn tôi thì không làm được gì cả.
Mặt Eriol tối sầm lại. Anh vẫn còn áy náy về việc tai nạn của Tomoyo, anh tiến lại gần cô và kéo tay cô đi.
- Chúng ta đi đâu?
Tomoyo nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhà cửa thưa thớt dần và một khu rừng hiện ra. Quanh cảnh núi non hÙng vĩ làm Tomoyo kinh ngạc. Một bãi cỏ bồ công anh, một dòng suối uốn lượn quanh chân núi. Tomoyo chạy nhanh.. Cơn gió mang niềm vui lan toả, những bông bồ công anh tung mình theo gió.
------------------------------------------------------------------------
- Nokoru..xin hãy dừng lại!
Một người con trai với đôi mắt màu trời, đang đi với tốc độ nhanh. Bất chấp người hầu chạy theo.
Anh chợt dừng lại, Nokoru vạch nhẹ một lùm cây và ngồi xuống. Một cô gái với đôi mắt màu hồ thu đang mỉm cười. Gió vân vê lọn tóc tím của cô
gái, đôi mắt dịu dàng khiến anh ngây ngất. Noruku tự hỏi đó là ai? Chợt một người chạy đến và nói gì đó, Nokoru nghiêm mặt và lên xe ngựa.
--------------------------------------------------------------------------
Tomoyo ngồi xuống thảm cỏ, Eriol đang mỉm cười.
- Cám ơn vì đã đưa tôi đến đây.
Eriol biết trước kia anh đối xử rất lạnh nhạt với Tomoyo nhưng giờ đây, anh chỉ mong cô không xem anh xa lạ như vậy.
Eriol đến gần sông..chợt sau một tiếng "Ùm" không thấy anh đâu nữa. Tomoyo giật mình, cô cảm thấy sợ hãi. Tomoyo gọi lớn tên anh từ bên bờ sông. Nước mắt trào ra...
Eriol bất chợt trồi lên. Anh cười trong khi Tomoyo đang nhìn anh giận dỗi khiến anh bắt đầu thấy sợ hãi. Eriol ôm choàng lấy cô, rồi khẽ nâng khuôn mặt cô và hôn nhẹ:
- Anh xin lỗi...
Tomoyo đánh nhẹ vào ngực Eriol và đứng dậy đi khỏi đó.
Trời dần tối. Tomoyo mỉm cười khi nhớ đến cảnh tượng lúc nảy. Chợt Tomoyo cảm thấy nhói sau gáy...cô gục xuống mê man.......
Tomoyo thức dậy, thân hình cô bị trói chặt vào một cái cây. Một người đàn ông với những vết sẹo, đôi mắt đầy tà dâm xuất hiện, ông ta ngồi xuống cạnh Tomoyo và nhanh chóng hôn cô. Gã cố gắng hôn lên cổ cô. Tomoyo sợ hãi cố gắng chống chọi, cô cảm thấy toàn thân bất lực. Một giọt nước mắt khẽ trào:
_Cứu em. Eriol
Chapter 10: Đêm
Nokoru bước đi theo Tomoyo, trông anh có vẻ đang suy tính gì đó, phòng của Tars rất dễ tìm nên anh không thể đi lâu với Tomoyo hơn nữa.
- Cám ơn tiểu thư, nếu không có cô tôi không biết phải làm sao nữa.
Tomoyo khẽ cười, trông Nokoru có vẻ rất khách sáo mà bản tính của cô thì không thích như vậy, cô thích những thứ giản dị hơn.
- Ồ, tôi không phải tiểu thư. Anh hãy gọi tôi là Tomoyo, vậy là được rồi.
- Được rồi, tiểu thư Tomoyo! Nokoru vẫn tiếp tục bướng bỉnh, với anh sửa đươc tính đó không phải một sớm một chiều.
Tomoyo cảm thấy Nokoru khiến người nào đối diện đều rất tự nhiên, không có chút nỗi lo nào. Cô sực nhớ là mình đang làm gì, Tomoyo hơi lo lắng nên xin phép Nokoru rồi ra về, anh dường như hiểu điều đó nên không nỡ giữ cô nữa. Anh chăm chú nhìn vẻ hấp tấp của Tomoyo, khẽ mỉm cười.
Tars đứng sau cánh cửa, ông ta nhìn Nokoru hơi ngạc nhiên bởi thế lực của anh không hề nhỏ và chính ông ta cũng phải nể nang anh vài phần. Dường như bề ngoài Nokoru không tham dự gì vào hoàng tộc nhưng Tars vẫn không chắc có trụ được đến ngày nay nếu không có hậu thuẫn từ phía Nokoru hay không.
Anh vào phòng và ngồi xuống một chiếc ghế. Tars lại gần và nói bằng giọng hơi nhún nhường:
- Có chuyện gì mà ngài lại đến tận đây?
Nokoru mỉm cười:
- Thăm ông thôi mà
Rina đi đi lại lại trong phòng, nàng ta dường như đang bực dọc một cái gì đó, ánh mắt không còn như bình thường nữa. Mâu thuẫn giữa cô và Tomoyo ngày càng lớn, dường như Tomoyo không biến mất thì không đươc vậy. Cô nàng đã suy tính nhiều lần nhưng lần nào cũng thất bại....
Rina lấy từ kệ tủ ra một chai thuốc màu đỏ, cô nắm chặt nó trong tay và khẽ cắn môi...Cô có nên dùng nó hay không? Nhưng có gì đó ngăn cô lại...Cô cất nó vào và nhìn ra những chậu xương rồng thì thầm trong đau khổ:
- Sao anh không chịu hiểu.. Em yêu anh đến nhường nào...
Trời dần tối, quang cảnh yên bình đến lạ kì, đất trời cũng trở nên dịu lại. Tomoyo mặc bộ Kimono màu xanh dương và có điểm xuyến nhiều hạt ngọc. Hôm nay sẽ diễn ra lễ hội, Tomoyo đã rủ nhưng Eriol nhất định không chịu đi, biết làm sao được, cô đành đi một mình thôi.
Lễ hội rất náo nhiệt và không kém phần nhộn nhịp. Tomoyo chú ý đến những gánh hát và những trò chơi.. Rồi bất chợt cô đụng trúng ai đó. Tomoyo rối rít xin lỗi nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Tiểu thư Tomoyo
Là Nokoru, Tomoyo ngạc nhiên không biết mở lời sao.
- A.. Xin chào
Nokoru mỉm cười, anh thích những hội hè và đây là dịp không thể bỏ qua. Anh còn vui hơn khi thấy Tomoyo ở đây để rồi họ có thể cùng nhau tham dự lễ hội theo đúng mong ước của anh.
Dòng người thưa dần...Tomoyo ngồi xuống một chiếc ghế cạnh bờ sông, Nokoru nhẹ nhàng đến bên và đưa cho cô một nhánh hoa mộc lan
- Ôi.. Hoa mộc lan là loài hoa tôi thích.. Cám ơn anh!
Nokoru thầm mỉm cười, thấy Tomoyo vui anh cũng vui..niềm hạnh phúc ấy không có gì bằng.
Tuy vậy, họ không hề để ý rằng tất cả những hành động không thể thoát khỏi tầm mắt của Eriol. Vì muốn tạo cho vợ mình sự bất ngờ nên anh chàng Eriol mới quyết định ''tiền trảm hậu tấu'' nhưng lại bắt gặp Nokoru đang đi cạnh vợ mình khiến anh quyết định theo dõi. Một cảm xúc khó chịu dâng lên trong lòng... Đợi đến khi Nokoru ra về, anh nhanh chóng lộ diện mà vẫn không phá vỡ sự yên lặng của màn đêm trước sự bất ngờ từ Tomoyo
Chapter 11: Tan biến
Rina ngửi thấy mùi thuốc từ xa. Cô vội tiến đến và chăm chú nhìn từng đợt khói uốn éo trong không khí
''Mình phải làm''. Cô nghĩ và lấy từ trong túi ra một chai thuốc.
Một giọt.... Từ giọt đen ấy loang ra thành một vũng đen
Rina dừng lại. Chợt thấy tay mình run rẩy, cô khựng vài giây trước khi ra khỏi đó. Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn tràn ngập . Tiếng bước chân sau lưng khiến Rina lúng túng, cô vội nấp sau một chậu cây gần đó
Tomoyo bước vào phòng thuốc và rót ra một chiếc chén. Rina chợt cảm thấy muốn ngăn Tomoyo. Nhưng cảm giác ích kỉ đã chiến thắng . Cô chợt mỉm cười nhìn Tomoyo đi mất dạng
--------------------------------
Tomoyo đưa chén thuốc cho Eriol, là thuốc bổ. Anh vẫn chưa nghĩ thông về chuyện lúc nãy nhưng khi nhìn thấy mồ hôi trên gương mặt cô bao nhiêu nghi ngờ chợt biến mất
Anh đưa chén thuốc lên miệng và định uống. Nhưng cánh cửa chợt bật tung và có tiếng la hét
- Dừng lại.. Eriol! Rina vội ngăn Eriol
Anh giật mình làm đổ chén thuốc xuống đất. Một chút bọt trắng trào ra ngoài.
Eriol phẫn nộ nhìn Tomoyo. Cô hạ độc anh ư? Có phải vì anh đã phát hiện ra chuyện giữa cô
và người tên Nokoru? Các mối nghi ngờ cứ lởn vởn trong tâm trí nhưng Tomoyo vội thanh minh . Trông cô đang vô cùng lo lắng. Cô không làm gì cả
- Tôi đã thấy cô bưng chén thuốc! Rõ ràng trước đó cô luôn ở đó cơ mà!
- Không! Tôi không làm gì cả! Eriol.. Hãy tin em.
Tomoyo cầu cứu trong tuyệt vọng nhưng cô đâu biết rằng trong lòng anh chỉ còn cảnh tượng cô cười nói với Nokoru.
Tomoyo bám vào tay Eriol như đang trông đợi gì đó. Rina đẩy cô ra xa khỏi Eriol. Anh vẫn không nhìn cô, cả người anh run rẩy. Anh vẫn chưa thể tin rằng cô có thể làm vậy nhưng đầu óc anh không thể suy nghĩ nữa. Anh ra lệnh nhốt Tomoyo vào kho sau.
Tin Tomoyo ám sát Eriol nhanh chóng truyền cả phủ. Họ kháo nhau đủ chuyện về Tomoyo như thể việc làm của Tomoyo là tất nhiên vậy.
Tomoyo ngồi nép vào tường, lạnh ngắt. Một giọt nước mắt trào ra nhưng cô lấy tay lau nó đi ngay rồi cô đứng bật dậy, giọng nghèn nghẹn, đôi mắt cố tìm chút ánh sáng.
- Eriol..
Eriol chạm tay Tomoyo qua lớp cửa. Anh lắc đầu, giây phút yếu lòng anh chạy vội đến đây.
Các gia nhân bàn tán quá nhiều.. Anh không thể giữ cô ở đây nữa
- Tomoyo, ngày mai cô có thể về lại phủ Daidouji
Tomoyo ngạc nhiên.. Cô cố gắng đứng vững.. Thế là sao? Anh không cần cô nữa sao? Anh đã hứa sẽ bảo vệ cô mà? Nghĩ đến đó chợt nước mắt trào ra. Cảm xúc vỡ oà...
- Eriol..đừng làm thế...Xin anh đừng...
Tomoyo nói trong cơn xúc động. Cô không kiềm chế nổi nữa
- Cô dựa vào đâu mà bảo tôi không được làm thế?
Tomoyo chợt bừng tỉnh.. Cô có thể dựa vào đâu đây?
- Em là vợ anh..
Eriol lắc đầu, anh vẫn dùng thái độ đó để trả lời cô
Tomoyo ngã quỵ...
Cô không thể thở được nữa. Tại sao cô luôn phải chịu những bất hạnh này? Linh hồn cô đang tan biến...
Không còn trọng lực hoàn toàn mất hết cảm giác...
Tomoyo co mình lại trong tiếng nấc nghẹn ngào...
Từng kỷ niệm ồ ạt trào về, đau nhói...
Nhớ.. .
Yêu...Tất cả chỉ còn là vô nghĩa...
Cô đã không còn nắm được bàn tay anh nữa... Anh đã hứa... Hứa sẽ mãi...
Không còn như vậy nữa...Tuyệt vọng... Nước mắt rơi...
Kết thúc rồi...
Chapter 12: Bóng tối
Chậm rãi...
Đôi mắt tím khẽ liếc nhìn xung quanh...
Mặt hồ thu như lay động...
Những tiếng xầm xì nhắm vào cô khi đi ngang qua từng dòng người...
Nó dường như tạm biệt cô... Tomoyo biết mình không là gì cả.
Cô chỉ là bám trụ vào một thứ gì đó để sống còn..
Nhưng khi vỏ ấy mất đi , lập tức cô sẽ trở nên thừa thải.
Chậm...
Khuôn viên, vườn hoa, các hành lang, căn phòng của cô... nơi đâu cũng đầy quen thuộc.
Chỗ đó, chỗ kia... và những lời nói rít lên trong không khí.
Hạnh phúc là gì? Có phải chỉ toàn nước mắt và niềm đau?
Khái niệm hạnh phúc dường như không dành cho cô? Tại sao cô luôn phải chịu những điều này?
Trào...
Sắp rồi, những suy nghĩ sắp đánh bại cô... cô sợ mình sẽ ngất đi nếu nghĩ tiếp mất, cảm thấy được những giọt nước mắt. Cô khẽ bước nhanh hơn.
Tạm biệt...
Tomoyo quay lại và hướng về một phía xa... một bàn tay đang buông ra, không còn níu giữ trên đời này nữa...
-------------
Tomoyo ngồi nép vào một cạnh xe, cô vô cảm với tất cả. Không khóc cũng không thể la... biết trách ai đây ?
Phải chăng số phận đang đùa giỡn cô? Tại sao cho cô sinh ra rồi lại vùi dập cô quá đáng như vậy?
Tomoyo nhận thấy những cánh rừng già thưa thớt , mùi ẩm khiến cô phải lấy tay cản bớt nó.
Trời đã sang từ lâu nhưng sao trong lòng cô toàn giông bão?
Đôi mắt tím khép hờ, một giọt khẽ lăn...
Không gian như rung động...
Đen...
------------------
Ryou nhìn về cửa, ông đang chờ tin ai đó. Hôm qua ông nhận được tin báo của Enidor. Thật sự vẫn chưa hết bang hoàng... Tomoyo sao có thể làm ra chuyện như vậy? không! Ông không tin... ông sẽ bảo vệ con ông đến cùng. Mặc cho những người xung quanh có nói gì đi nữa.
Nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đi đến ông chợt vui mừng. Tomoyo bước xuống, tuyệt vọng và dồn nén. Ryou giơ tay ôm cô vào lòng .
Con của ta...
Tomoyo cảm thấy được cảm giác ấm áp cô khẽ nhắm hờ mắt.
Con đã về thưa cha...
---------------
Những ngày sau đó thật sự là một cực hình, Tomoyo luôn nhốt mình trong phòng không thiết ăn uống. Ryou phải tận tay dỗ dành nhưng cô ăn không được bao nhiêu. Sức khỏe cô giảm sút thấy rõ.
Ryou để chén cháo qua một bên và sờ đầu Tomoyo. Không nóng.
- Tomoyo? Có phải con đã yêu Eriol không?
Tomoyo giật mình, cô yêu Eriol? Chuyện đó không thể xảy ra... cô rất ghét anh ta cơ mà?
Các cảm xúc về Eriol cứ tràn về, như thể có hiệu lệnh của cô vậy... yêu sao? Không phải
Cô không yêu anh...
Càng nghĩ khiến nước mắt cô trực trào.
Rõ ràng là cô không yêu anh? Thế nhưng tại sao... nước mắt vẫn rơi...
Ryou thở dài. Ông vuốt nhẹ nước mắt và ôm siết cô.
- Cha xin lỗi vì đã khiến con đau khổ thế này...
Tomoyo lắc đầu... cô không sao mà? Phải không?
------------------
- Eriol! Tại sao lại làm thế với em?
Rina hét lên. Eriol vừa hất đổ chén thuốc cô vừa nâuys, trong sâu thẳm anh không muốn vậy, nhưng anh không uống nó được.
Anh quen với Tomoyo đứng đó hơn. Anh lại vừa làm gì thế này? Anh nghĩ về Tomoyo sao? Eriol lắc đầu, anh không được phép nghĩ về cô nữa!!!!
- Xin lỗi em, tay anh hơi run.
Rina dịu lại, nhưng trong lòng cô vẫn đầy tức giận. Cô biết trong ánh mắt Eriol vẫn còn luyến lưu Tomoyo nhiều lắm.
Cô yêu Eriol, một tình yêu mãnh liệt đã đẩy cô phải làm đủ chuyện. Yêu đơn phương khiến cô khóc hàng đêm...
Và bây giờ khi Tomoyo đã biến mất mà cô vẫn không thể có được anh sao?
Vậy tôi sẽ cho cô biến mất.... vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi....
Rina nắm chặt đôi tay... Eriol sẽ phải thuộc về cô... chỉ cần Tomoyo chết Eriol sẽ yêu cô....
---------------
Đêm
Trời không trăng và từng đợt mây xám kéo về...
Bầu trời vần vũ. Sét rền vang.
Giông bão... nổi lên rồi...
------
Chapter 13: Lửa
Đã được một tuần kể từ khi Tomoyo về lại nhà.
Sức khoẻ cô vẫn chưa khá hơn, và cô luôn trong tình trạng buồn rầu.
Tomoyo cựa mình. Cô bước chậm ra cửa và nhìn vào màn đêm
Đêm luôn tĩnh mịch đúng theo nghĩa đen của nó, trầm mặc và lạnh lùng
Tomoyo đã có thể kiềm chế lại, suy cho cùng có lẽ Eriol chỉ là một cơn gió khẽ lướt qua cuộc đời cô thôi
Nghĩ vậy nên cô không khóc nữa, cô chỉ nuối tiếc mà thôi.
Một bóng đen nấp xuống khỏi tầm mắt của Tomoyo, trong đôi mắt hiện ra vẻ bất phục
Hắn gắt gỏng với đồng bọn rồi tất cả nhảy xuống. Năm sáu sát thủ đi tìm con mồi của mình
Hắn đi vào một phòng tối. Tomoyo đang say giấc. Tên sát thủ giơ thanh kiếm lên
Tomoyo mở mắt và nhìn thấy nó. Cô hoảng hốt
Nhưng một người khác gạt phăng thanh kiếm của hắn.
Ryou cất tiếng hỏi:
- Ai sai ngươi làm điều này?
Tomoyo nghe tiếng Yoshi la thất thanh. Cô nghe mùi vị máu.
Tên sát thủ bị Ryou đâm. Ông ôm Tomoyo và an ủi
- Không sao rồi..
Nhưng tên sát thủ còn sống, hắn phải giết Tomoyo
Hắn khẽ đâm...
Phập! Tiếng dao ngọt sớt vang lên
Ryou nhìn Tomoyo và ngã xuống. Tomoyo la lên
- Cha!
Ryou thở gấp. Ông nhìn Tomoyo và bật ho
- Hãy nghe ta nói, ta không còn nhiều thời gian nữa rồi..
Tomoyo van nài ông đừng nói nhưng ông vẫn cứ nói..
- Tomoyo.. Ta nợ con rất nhiều, cả Sonomi nữa..có lẽ Sonomi muốn ta sớm về với..
Tomoyo bắt đầu khóc, cô ôm Ryou vào lòng và cố lau máu
Nhưng vô ích, Ryou lại nói. Ông sợ một khi nhắm mắt thì không thể nói nữa
- Ta giao Daidouji lại cho con.. Hãy gìn giữ nó giúp ta.. Hứa với ta đi..
Tomoyo lắc đầu, cô không kiềm chế nổi nữa.. Tomoyo bật khóc, Ryou yên lặng
Giọng nói ông trở nên yếu ớt
- Hứa với cha..con ơi
Tomoyo run run, cô hôn nhẹ trán ông và vuốt đôi mắt Ryou.
Ông đã đi rồi...
----------------------------------------------
Mộng
Màu hồng
Một vòng tròn xoay nhanh và không bao giờ dừng lại....
Lửa
Đỏ, rực cháy
Nóng
Cảm giác vẫn rừng rực trong tâm trí
Hạnh phúc là gì?
Qua một đêm toàn bộ phủ Daidouji đã cháy thành tro, khó mà tin rằng đây là một nơi từng sầm uất nhất kinh thành, Nokoru buớc vào đống đổ nát. Khuôn mặt anh tràn ngập niềm thống khổ. Anh cố gắng tìm kiếm trong vô vọng.... Tomoyo của anh không thể chết được!
Nokoru đào bới bất chấp muội than còn âm ỉ... Đào bới dưới lớp đất tàn của phủ... Nokoru tự trách, anh đã không đến sớm hơn! đáng lẽ anh phải đến sớm....đáng lẽ anh phải luôn ở cạnh để bảo vệ Tomoyo...ai đã làm điều này... ai đã đốt phủ Daidouji?
Bàn tay Nokoru rướm máu...
Từng kỉ niệm trào về dồn dập khiến Nokoru bất lực...và lần đầu tiên anh khóc... anh đã mất cô thật rồi...
Chợt một bàn tay khẽ đưa lên... sau những lớp gạch, Nokoru vội chạy đến và nhấc bổng từng viên gạch. Là Tomoyo... cô chưa chết...
Nokoru ôm choàng thân hình bé nhỏ ấy vào lòng... anh tự nhủ sẽ không bao giờ rời xa cô nữa... Anh sẽ không để cô như thế này...đối diện với bất cứ nguy hiểm nào nữa... đôi mắt thạch anh khẽ mở, cô nhìn thấy Nokoru đang ôm mình... cô tự hỏi chuyện gì xảy ra? nhưng Tomoyo chỉ muốn ngủ thôi...
Và cô lại nhắm mắt... Nokoru bế cô lên xe và đặt cô dựa vào vai mình, anh ôm choàng cô vào lòng...
Xin lỗi em...
---------------
- Sao? phủ Daidouji cháy?
Eriol hét toáng... anh không tin điều này có thể xảy ra... Tại sao lại vậy? anh chạy đến và hỏi dồn dập người đưa tin:
- Tomoyo...cô ấy đâu?
Người đưa tin hoảng, ông ta lùi lại và nép vào thanh cửa... phủ Daidouji không còn ai sống sót...
Eriol gục xuống san... Tomoyo chết rồi sao?
Eriol nhắm mắt và đấm mạnh vào nền đất... tại sao anh lại để về nơi đó? người anh yêu đã đi rồi...
Nỗi đau quặn thắt trong ruột anh...
Một cảm xúc không thể tả thành lời...
Bi thương...tang tóc...một giọt nước mắt trực trào...
Chapter 14: Vực sâu
Rina ngồi trong căn phòng và vuốt từng ngọn tóc lại, những sợi tóc được cô chăm chút cẩn thận. Cô vuốt nhẹ lên bộ váy trên giường. Một bộ váy cưới cô hằng ao ước từ lâu. Rina mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và thoáng hạnh phúc.
Tiếng pháo nổ một lúc một gần... Rina đứng dậy và nhìn ra ngoài, Từ đằng xa những chiếc xe ngựa đang đổ trước phủ. Họ đến để chúc mừng cô lấy được người chồng ưng ý. Đã nhiều tháng nay cô không gặp Eriol- chồng tương lai của cô- Cô vẫn đợi chờ từng phút một ngày anh sẽ thuộc về cô... và mục đích ấy đã gần chạm được rồi.
---
Chiếc xe ngựa dừng lại trước phủ, một chàng trai bước xuống và cung kính đón người trong xe. Cô gái có đôi mắt lạnh lùng nhìn theo bàn tay anh. Cô bước xuống và đi vào trong phủ Hira. Eriol tiến đến và khẽ cúi đầu nhìn đôi mắt cô gái qua lớp mành che. Đẹp và thật lạnh lùng. Anh mỉm cười và hôn nhẹ lên tay cô gái. Cô gái mỉm cười thoáng và bước vào phủ.
- Xin chào tiểu thư... liệu tôi có thể biết tên của tiểu thư?
- Tôi là Rinsa Inomiyama. Anh tôi đã nhận được thư mời nhưng không thể đến được. Anh tôi bảo sẽ đến để tạ lỗi với anh sau.
Cô gái trả lời và thoáng mỉm cười. Eriol không hỏi gì thêm và dìu cô gái vào trong phòng.
---------
Đêm...
Cô gái khẽ nhấc người ...
Đôi mắt tím vô cảm nhìn xung quanh....
lạ...
quen thuộc? cảm xúc xoáy vào trái tim cô...
Lửa....
Cái Tên....
Tại sao cô lại ở đây?
Nước mắt khẽ lăn trên mi....
--------
Eriol nắm tay Rina và bước vào đại sảnh. Cô xinh đẹp và thật lộng lẫy trong bộ váy cưới. Eriol và cô cùng nhau tiến đến và ra mắt tất cả quan khách, họ thật rất đẹp đôi. Risan ngồi trên một chiếc bàn nhỏ và mỉm cười khi đôi tân lang đến gần. Trông cô có một vẻ đẹp thật lạnh lùng. Điều gì đó từ cô khiến Rina không dám đối mặt với cô. Eriol mỉm cười và hỏi cô:
- Tiểu thư ngủ ngon chứ?
Risan mỉm cười xã giao và khẽ đáp lại. Eriol quả là một người lăng nhăng. Ngay cả bên cạnh anh là người vợ của anh mà anh ta vẫn có thể đèo bồng người khác, Nhưng càng tốt... cô có thể dễ dàng thực hiện ý định của mình.
- Vâng,,, có vẻ như là vậy. Hơi lạ nhà một tý nhưng tất cả vẫn ổn.
Eriol mỉm cười là đi bàn khác củng Rina. Cô gái gắp một món ăn và mỉm cười.
- Vì tôi chưa bao giờ nghĩ....
-------
Eriol chào từng người khi họ ra khỏi cổng và bắt đầu nhận quà mừng. Risan cũng đang chờ đợi. Trông cô thật bình thản khi không vội vàng gì đưa quà cho Eriol, cô đợi tất cả các quan khách gần ra về rồi mới bước đến chào.
Eriol nhận từ tay cô một chiếc hộp và một gói nhỏ. Anh chưa kịp chào thì risan đã bước vội qua. Một mùi hương thoang thoảng trong không khí. Dường như mùi hương rất quen thuộc.
Chiếc nhẫn, nhẫn của Tomoyo- Eriol vội chạy lại nắm tay Risan anh ngạc nhiên khi thấy cô có nó. Risan dừng lại và nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của anh...
- Chuyện gì vậy?
- Ở đâu mà cô có vật này?
Eriol đưa chiếc nhẫn với đầy hy vọng. Risan thở dài và bắt đầu chậm rãi.
- Nó được tìm thấy ở đám cháy của phủ Daidouji.... dường như anh biết nó?
- Nó là của tôi.... tôi đã trao nó cho người vợ của tôi.... Tomoyo...
Eriol nói trong tuyệt vọng, không thiết trả lời lại Risan. Cô chỉ mỉm cười rồi lên xe ngựa...
Chiếc xe ngựa đi xa dần... Risan đưa chiếc khăn cho một người con gái khác. Đôi mắt cô khẽ nhìn xa xăm...
- Cám ơn em... Xin lỗi đã bắt em phải làm tất cả những việc này...
Risan nhìn cô gái đang tuyệt vọng... trong cô có chút buồn rầu. Cách đây vài ngày thôi mọi chuyện không tệ như thế này.
- Tomoyo....đừng buồn... anh ta không xứng...
Đôi mắt Tomoyo mờ đi cô ngước nhìn lại phía Hira...vẫn còn loáng thoáng cái bóng của Eriol... cô đã từng ước anh sẽ không nhìn nhận chiêc nhẫn...nhưng anh không làm thế....việc tiếp theo... cô phải làm gì đây?
------
Mây...
Mưa...
Sấp chớp..
Vần vũ.....
-------
Noroku đứng cách xa Tomoyo và im lặng, ánh mắt anh đong đầy yêu thương dành cho cô ấy... người con gái không thuộc về anh. Đôi mắt thạch anh khiến anh thổn thức, anh yêu cô. Anh mong muốn ôm lấy cô và ru cô trong vòng tay ấm của mình. Anh sẽ yêu cô đến tận cuối đời, anh sẽ săn sóc và bảo vệ cô khỏi mọi đau khổ đang bủa vây lấy cô. Cô gái bé nhỏ của anh.
Nokoru đặt tay lên ngực mình và thở dài... nhưng cô ấy... không phải thuộc về anh...mãi mãi không.
Tomoyo ngồi lên một tảng đá lớn bên cạnh một chiếc hồ, ngọn gió từ xa xa thổi lăn tăn trên mặt hồ và thổi tung mái tóc của cô. Tomoyo lấy tay thả lỏng xuống nước, cô cố gắng níu giữ một cái gì đó...nhưng mãi mãi bàn tay cô vẫn không thể nắm được nước mà để nước trôi đi...
Ánh mắt cô như vô hồn, những quang cảnh như mờ đi... mọi cảm xúc như muốn trào ra, những cảm giác những lời nói yếu thương... những đôi mắt hấp hối, tội ác... nhưng đau thương...những nỗi đau...
Bài hát vang lên thật buồn, cơn gió lại thổi... thổi giọt nước đi mất... gió lau khô những hạt lệ trong mắt cô. Nên vui hay nên buồn... nên đau hay nên hận... nên hay không nên.
Nokoru ôm choàng lấy cô, cô run rẩy không chống cự. Nước mắt lại trào ra, những giọt thay phiên nhau rơi xuống. Cô cảm thấy mệt mỏi quá... cố gắng níu giữ rồi được gì?
- Khóc đi... đừng dừng lại... hãy để ta được ôm em...
Tomoyo khẽ nhắm mắt... xin cám ơn anh...
-------------------------
Nokoru đặt một khay trà xuống bàn và nhìn Tomoyo đang đổ gục xuống bàn, tay cô đang đề lên quyển ''Tơ lụa'' sau đám cưới Eriol cô đã không còn như trước nữa. Cô trở nên mạnh mẽ hơn và bắt đầu nghiên cứu những gì cha cô đã từng làm. Cô muốn xây dựng lại Daidouji- cô muốn xây dựng lại những gì mà cha cô đã từng làm và từng mất. Cô lao vào học và học, cô dường như khác với một Tomoyo mà anh từng biết. Đã trầm lặng thì giờ cô kiệm lời nói. Mỗi lần anh thương lượng với một khách hàng khó tính cô nấp sau cánh cửa và yên lặng quan sát. Anh biết cô rút ra những bài học cho riêng mình.
Nokoru cởi áo ngoài và đắp lên người Tomoyo.. cô vẫn ngủ thật bình yên. Nokoru vuốt nhẹ má cô và bước ra ngoài....
Tomoyo mở mắt sau khi nghe tiếng mở cửa, cô nhìn chiếc áo một cách đầy khó khăn... cô biết Nokoru yêu cô... cô cũng biết anh luôn làm mọi thứ vì cô. Nhưng cô không thể chấp nhận tình cảm của anh. Cô không xứng với anh... và cũng không thuộc về anh. Tomoyo lại nằm lên cánh tay của mình và khẽ khép hờ đôi mắt. Đôi mắt mờ đi, đôi mắt thật buồn....
Cô không tự dày vò mình, cô cũng sẽ không sống chỉ vì mình. Cô không muốn ai vì mình mà đau khổ nữa....
...............
Eriol ngồi xuống chiếc giường và nhìn vô định ra cánh cửa... màn đêm... bóng tối và những sợ hãi nhen lên trong lòng anh. Xoay xoay chiếc nhẫn của Tomoyo khiến anh đau đớn, anh thật sự không muốn xua đuổi cô đâu... anh thật sự không tin rằng Tomoyo có thể làm ra những điều đó... anh nhận ra cô có ý nghĩa thế nào với anh. Anh chấp nhận lấy người khác... với anh không còn tình yêu nào khác... chỉ có quyền lực mà thôi.
Cho dù phải phản bội Tomoyo... cho dù phải dùng thủ đoạn gì... anh nhất định phải là người mạnh nhất... nhất định anh phải là người mà mọi người phải tôn trọng và nể phục.
Và những gì anh làm dường như là không vô ích. Từ sau khi cưới Rina tất cả những ai muốn làm vừa long cha cô nàng sẽ tự nhiên phủ phục dưới anh. Và cả thị trường rộng lớn đã được anh thâu tóm toàn bộ. Nhưng như thế là chưa đủ. Còn một nơi... hoàn toàn không bị quyền lực của anh thâu tóm. Imonoyama, nhất định anh sẽ đáng gục nơi này, và tiếp tục mở rộng thị trường của mình hơn nữa. Imonoyama luôn là đối thủ đáng gờm của anh. Dường như anh không thể có được một lượng hàng phong phú và thị trường rộng lớn như Imonoyama, nếu anh có được nơi ấy thì mọi chuyện sẽ khác....
..............
Chapter 15: Từ bỏ
Một buổi sáng như bao ngày lại bắt đầu tại phủ Hira, Rina đứng sau cánh cửa phòng và đang cố gắng lấy một chiếc áo từ trong tủ. Đã qua gần bốn tháng mà Eriol vẫn không chưa chung chạm với cô. Thật sự anh ta lấy cô là vì điều gì? Cô thật sự yêu anh và cô đã đuổi Tomoyo ra khỏi phủ- thậm chí cô còn tự tay đốt cháy cả phủ Daidouji nhằm giết Tomoyo...vậy thì cô sẽ đường hoàng mà ở bên Eriol. Nhưng dường như anh đối xử với cô rất khách sáo, trong đôi mắt anh chỉ có nghĩa vụ... anh không hề yêu cô. Tại sao cô không biết điều này trước kia? Rina ôm chiếc áo choàng và đóng hờ cánh cửa lại. Cô tin mọi chuyện sẽ sớm thay đổi. Tomoyo đã chết rồi và một ngày nào đó Eriol sẽ yêu cô, nghĩ đến đó trên môi cô nở một nụ cười.
Eriol đang ở cuối hành lang, anh ngồi trên bậc thềm lặng lẽ ngắm những bong tuyết trắng thay phiên nhau rơi xuống. Tomoyo Rina tiến lại gần, cô nhìn thấy ánh mắt Eriol như vô hồn anh đang nghĩ về điều gì vậy? cô sợ hãi lùi một bước... anh vẫn còn nhớ về con người đó sao? Cô hờ hững bước lại gần, cô yêu người này hơn là trách... Rina choàng chiếc áo lên vai Eriol, anh lặng lẽ giữ lấy nó.
- Cám ơn nàng.
Rina lắc đầu, cô quay lại và đi thật nhanh. Trước mắt cô khung cảnh thật tối tăm, những giọt nước mắt nặng nề rơi, cô đang làm gì thế này?
------
- Sao? Eriol muốn hợp tác với chúng ta?
Nokoru không thể giấu nỗi ngạc nhiên, Eriol muốn hợp tác? Nhưng trước kia hai bên vẫn luôn là một mất một còn trên thị trường tơ lụa hiện nay... Rõ ràng Eriol có âm mưu, Nokoru ngồi xuống chiếc ghế và suy nghĩ. Nhưng nếu không hợp tác thì trước mắt sẽ rất khó khăn. Thế lực của Eriol ở vùng này mạnh hơn anh rất nhiều. Nếu hợp tác anh sẽ được cái bóng của Eriol che phủ và dễ dàng mở rộng thị trường hơn. Có lẽ anh sẽ phải liều lĩnh...
----------
- Rất vui được hợp tác.
Eriol mỉm cười bắt tay Nokoru, anh đã dự tính trước việc này. Chắc chắn Nokoru sẽ không nghĩ đến điều mà anh đang nghĩ. Họ nắm tay nhau như những đối tác, nhưng sau nụ cười đó là những toan tính mà sẽ gây tổn thương cho rất nhiều người sau này..
---------------
- Anh quyết định sẽ hợp tác với Eriol à?
Tomoyo nhìn Nokoru và hỏi. Cô có vẻ rất quan tâm về điều này, Nokoru vẫn nhìn cô và cố che đi vẻ mặt lo ngại trên gương mặt mình.
- Ừ, anh đã quyết định hợp tác, rất có lợi cho những thời gian sau này..
Trái với những gì anh suy nghĩ, Tomoyo gật đầu nhè nhẹ và ra khỏi phòng. Anh nghĩ đáng lẽ cô sẽ phải tra hỏi anh nhiều hơn thế và cũng sẽ khuyên anh không nên hợp tác với Eriol. Tomoyo thật sự không hề ghét Eriol như anh vẫn tưởng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro