Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện 1: Tôi trở thành bác sĩ thực tập trong trò chơi kinh dị (Phần 1)

Lưu ý: Truyện thuộc series xuyên vào trò chơi kinh dị của tác giả Thâm Hải Hồ Điệp. Đây là phó bản thứ nhất.

Kinh dị ập đến, tôi trở thành bác sĩ thực tập trong trò chơi kinh dị.

Một giây trước tôi còn lo lắng về việc trượt môn giải phẫu học.

Giây tiếp theo, tôi đã cầm dao mổ đuổi theo quái vật: "Đừng sợ, bạn sẽ không chết đâu, giúp tôi đi mà!"

Bình luận nổ tung: "Không phải chứ chị em, rốt cuộc ai mới là quái vật vậy hả?!"

---

Cả thế giới đều sợ bị chọn vào phó bản kinh dị.

Tôi lật sách âm thầm châm chọc: "Cho tôi vào phó bản còn hơn là bắt tôi đi thi!"

Đột nhiên, âm thanh của hệ thống vang lên:

【Chúc mừng người chơi Hạ Ôn Ôn được hệ thống lựa chọn tiến vào phó bản trò chơi, Bệnh viện Kinh Dị.】

【Độ khó: cấp S.】

【Số người: một người.】

【Lưu ý: Nếu người chơi không vượt qua được trong một tuần, thì sẽ chết yểu nha.】

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mình ở trong bệnh viện.

Không phải chứ, tôi chỉ đùa thôi mà, hệ thống, sao lại chơi thật vậy?!

Tôi hít một hơi thật sâu, thôi thì đến đâu hay đến đó.

Trước tiên, tôi phải đi báo danh đã, hệ thống nói sẽ có người hướng dẫn cho một bác sĩ thực tập mới là tôi.

Vừa bước được một bước, tôi chợt cảm thấy mình giẫm lên một vũng nước.

Không, mùi tanh này, là máu.

Đứa trẻ trước mặt ôm lấy chân tôi: "Chị ơi, đói quá, đói quá."

Tôi nhìn kỹ, máu đang chảy ra từ miệng của đứa trẻ này.

Nó đang nhai thứ gì đó.

Tôi cúi xuống, xoa đầu đứa trẻ.

Bình luận nhảy tưng tưng:

【Hạ Ôn Ôn điên rồi à? Cô ấy bị dọa đến ngớ ngẩn rồi hả? Đây là phó bản cấp S đấy! Chạy đi! Không chạy là chết đấy!】

【Hình như miệng đứa trẻ đang nhai ngón tay! Đáng sợ kinh!】

【Trời ơi! Sao lại chọn một sinh viên đại học ngốc nghếch như vậy? Nhìn ánh mắt trong veo của cô ấy kìa, thế này chẳng phải là đi tìm chết sao!】

【Thôi rồi, cô ấy chắc chắn sẽ chết, người khác gặp phải quái vật đều biết chạy, còn cô ấy..., khó mà đánh giá...】

...

Tôi lại tiếp tục véo má đứa trẻ, đáng yêu đấy, chỉ có điều cơ thể nó quá lạnh.

Tay đứa trẻ gần như sắp chạm vào mắt tôi.

Nhanh như chớp, một tay tôi mở miệng nó ra, tay kia lấy thứ trong miệng nó ra: "Con nít con nôi, lớn thế này rồi, không được ăn bậy đâu nhé."

Đứa trẻ ngẩn người, rồi bắt đầu khóc lóc gọi mẹ.

"Không phải, tôi làm vậy là vì tốt cho em, sao em lại mách lẻo cơ chứ!"

Bình luận:

【Hả? Hả? Hả? Cô giành đồ ăn của người ta mà còn chê người ta mách lẻo?】

【Cô gái Hạ Ôn Ôn này may mắn đấy, chứ nếu gặp được quái vật khác thì e là đã sớm ngỏm rồi.】

【Đúng vậy, lần này coi như cô ấy may mắn!】

【Nhìn kìa, người hướng dẫn đến rồi! Thân hình đẹp quá trời!】

________________________________________

Tôi chạy nhanh đến chỗ báo danh, thở hổn hển.

Người hướng dẫn giục tôi nhanh chóng ký tên, cô ấy nói sẽ dẫn tôi 

đi tiếp nhận bệnh nhân và hoàn thành ca phẫu thuật.

Dù móng tay của người hướng dẫn này hơi dài, miệng cũng hơi rộng, nhưng thân hình này, đúng là một đại mỹ nhân!

Tôi lon ton theo sát người hướng dẫn.

Bình luận gần như toàn dấu hỏi:

【????】

【Thân hình đẹp thật đấy, nhưng miệng người hướng dẫn gần như sắp rách đến sau đầu rồi mà Hạ Ôn Ôn không nhìn thấy hả?】

【Sao tôi lại cảm thấy ánh mắt cô ấy có chút bỉ ổi nhỉ?】

【Ha ha, giỏi giả bộ phết, cứ đợi đấy! Cam đoan người hướng dẫn lợi hại hơn đứa trẻ con kia nhiều!】

Tiếng giày cao gót của người hướng dẫn vang vọng khắp hành lang.

Cô ấy đột nhiên dừng lại trước cửa một căn phòng.

Tôi không kịp phanh lại, nên va trúng hai thứ mềm mềm.

Người hướng dẫn đột nhiên khép miệng lại: "Hạ Ôn Ôn, cô tránh xa tôi ra."

Bình luận còn kích động hơn tôi:

【Cuối cùng cô ấy cũng sắp ngỏm rồi.】

【Đáng tiếc a, nếu không làm vậy thì cũng không đến mức chết sớm thế này.】

【Người hướng dẫn rõ ràng không vui! Miệng cô ấy có thể nuốt chửng... a a a, tôi không dám nghĩ nữa.】 

【Khoan đã, không đúng!】

...

Tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh ập đến.

Rất nhanh, vài giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt tôi.

Tôi nhìn người hướng dẫn với đôi mắt đẫm lệ:

"Trông chị rất giống chị gái của tôi, chị ấy làm việc ở xa, đã lâu rồi tôi không được gặp chị."

"Đặc biệt là dáng người, nom cũng đẹp như chị tôi, nên tôi mới không tự chủ được mà muốn gần gũi với chị."

Luồng khí lạnh lập tức biến mất, mặt người hướng dẫn hơi đỏ lên: "Thật sao? Em khen tôi đẹp à?"

Tôi gật đầu lia lịa.

Người hướng dẫn khẽ ho nhẹ hai tiếng: "Thấy em tội nghiệp, lần này tôi sẽ bỏ qua cho em, lần sau đừng tái phạm nữa."

Tôi lau nước mắt: "Vâng vâng, chị tốt quá ạ."

Trên màn hình đầy dấu chấm hỏi:

【????】

【Đừng ồn nữa, tôi đang suy nghĩ.】

【Trời ạ! Hạ Ôn Ôn này còn là một bạch liên hoa a!】

【Đã có người chơi chết ở đây rồi! Người hướng dẫn nuốt chửng từng người một hệt như ăn sủi cảo í!】

【Quái vật không nhận ra cô ấy đang giả vờ sao?!】

【Hạ Ôn Ôn đang cúi đầu lau gì vậy, rõ ràng không còn nước mắt nữa mà...】

...

Trong nháy mắt người hướng dẫn mở cửa, một mùi hôi thối từ trong xộc thẳng ra ngoài.

Tôi bị sặc ho khan liên tục, người hướng dẫn ân cần bịt mũi tôi lại.

Đợi mùi hương tản đi một ít, tôi mới thấy rõ quái vật trong phòng phẫu thuật này là một con quái vật liền thân.

Một nửa là nam, một nửa là nữ.

Nó nhìn chằm chằm vào tôi, nước dãi chảy ròng ròng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro