Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[AkuAtsu] DÙNG CÁCH ÁM SÁT ĐỂ THỬ ANH ẤY ĐƯỢC THẬT SAO?


Tác giả: 限定潮汐(企划返场版

Link raw: https://kongqifanmaiji.lofter.com/post/4b6a92fb_2b552c98d

===

"... Một người bạn của anh hỏi anh làm thế nào theo đuổi crush?" Izumi Kyoka mở to hai con mắt như cá chết, mặt không cảm xúc hỏi, "Chẳng lẽ anh có người bạn nào mà em không biết sao?"

Nakajima Atsushi ôm tập folder trong tay, ánh mắt dao động, tận lực không xem vẻ mặt cô gái, "Đúng... Các em đều không biết, bởi vì cậu ấy... Ờm, không phải là người của Công ty Thám tử chúng ta."

"Ha?"

Cảm nhận được áp lực từ Kyoka, Atsushi lại vội vội vàng vàng giải thích: "Ừm... Ờm... Anh quen cậu ấy trong một lần giải quyết ủy thác..."

"Atsushi, đừng ngớ ngẩn." Kyoka cứng họng cạn lời, cô vỗ vỗ văn kiện trên bàn, "Anh cho rằng bây giờ chúng ta đang sắp xếp lại cái gì?"

Trên túi văn kiện in chỉnh tề hàng chữ to đùng: Hồ sơ ủy thác.

Được rồi.

Atsushi cười gượng gạo, cậu sờ sờ mặt, trước ánh mắt soi xét của cô gái, chột dạ thừa nhận: "... Là anh."

"Em biết ngay mà." Kyoka chồng tập hồ sơ vừa mới sửa sang lên, "Đối tượng là ai? Nam hay nữ? Tiến triển đến bước nào rồi?"

Cách nói chuyện của Kyoka nhanh nhẹn y như tác phong làm việc của cô, cứ tông thẳng vào chủ đề chính.

Atsushi có hơi lúng túng, một là vì cậu độc thân 18 năm, lần đầu tiên đối mặt với vấn đề này; hai là đối tượng còn là một bí mật mình khó thể mở miệng, từ kẻ thù đến cộng sự rồi lại thành đối tượng tương tư, không biết chắc còn tưởng Nakajima Atsushi cậu có tâm lý bị M.

Huống hồ, tiến triển... Vẫn thế thôi, thái độ của Akutagawa vẫn không nóng không lạnh, nhưng so với người khác thì lại có chút bất đồng.

Nếu chứng thực ra là cậu một bên tình nguyện, tự mình đa tình thì sẽ xấu hổ nhiều lắm.

"Xem phản ứng của anh, người đó là người chúng ta đều quen?"

Một lát sau, thấy cậu vẫn không trả lời mình, Kyoka nhịn không được hỏi.

Atsushi gật đầu cam chịu: "Đúng."

"Chẳng lẽ là..." Kyoka đột nhiên nhanh trí, khó tin hỏi, "Là Akutagawa Ryunosuke?"

Vì bị kích động, giọng cô lớn hơn vừa rồi một chút, Atsushi sợ tới mức suýt nữa nhào lên bịt miệng cô lại: "Đừng đừng đừng! Kyoka-chan, em đừng lớn tiếng như vậy! Anh còn chưa sẵn sàng cho mọi người biết đâu!"

"Ờ, được." Kyoka bịt miệng mình, nhỏ giọng hỏi, "Vậy anh muốn theo đuổi anh ta?"

Đương nhiên là muốn, sao có chuyện không muốn đâu. Atsushi rũ mắt xuống, do dự dùng mũi chân đá đá, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra động tác này có bao nhiêu giống thiếu nữ hoài xuân, "Có... Anh có ý này. Nhưng, anh không rõ anh ấy có cảm giác gì với anh..."

"Hiệu ứng cái ly." Kyoka thốt ra một câu không đầu không đuôi, "Có thể thử dùng hiệu ứng cái ly."

Atsushi thắc mắc: "Hiệu ứng cái ly là cái gì?"

Kyoka kinh ngạc, động tác trên tay chợt dừng: "Anh không biết nó ư? Đó là một cách thí nghiệm tâm lý chi tiết kiểm tra mức độ cảnh giác của con người."

"... Hở?"

Kyoka thấy Atsushi mờ mịt, dừng chút lại bổ sung: "Hồi trước em đi ám sát, nếu nhất định phải tiếp xúc mục tiêu nhiệm vụ, em sẽ dùng cách này để quyết định kế hoạch ám sát tiếp theo..."

Atsushi: "Tức là anh không hiểu vốn không phải là lỗi của anh?!?!"

Atsushi do dự hỏi tiếp: "Mà dùng cách ám sát để thử Akutagawa được thật sao?"

Kyoka lại một lần nữa cạn lời, sau một lúc lâu, cô giải thích: "Hiệu ứng cái ly là chỉ khi hai người ở cùng một chỗ, anh dịch cái ly của mình về hướng đặt ly của đối phương, nếu đối phương dịch cái ly đi, tức là người đó còn cảnh giác với anh; nếu không.." Cô gõ gõ mặt bàn, nhìn thẳng vào hai mắt của Atsushi, "Chứng minh anh với người này có thể tiếp tục phát triển mối quan hệ, bởi vì người đó không có quá nhiều cảnh giác với anh."

Thấy Atsushi vẫn ngơ ngác, Kyoka tự nhận xui xẻo, cô không nên chủ động quan tâm chuyện yêu đương phiền lòng ngốc nghếch này. Cô ngồi xổm xuống, lục một ngăn tủ phủ đầy bụi, rút ra một cái hộp giấy, mở hộp ra, bên trong là một chồng phiếu giảm giá của đủ loại cửa hàng và tiệm ăn vặt.

Cô chọn ra hai tờ đưa cho Atsushi, sau đó đẩy cậu ra ngoài: "Đây, hai phiếu này là phiếu giảm giá mà em với Naomi-san thu thập được từ quán trà sữa góc đường, anh cầm nó đi hẹn Akutagawa đi."

"Hả hả hả?! Nhưng còn công việc của chúng ta..." Atsushi do dự, quay đầu lại lưu luyến nhìn chồng văn kiện trên bàn, lại bị Kyoka tàn nhẫn đẩy ra khỏi cửa.

Thiếu nữ nhỏ xinh vén tóc hai bên thái dương, xụ mặt nói: "Không sao, còn có em mà, anh mau đi đi, em với Kunikida-san sẽ xin nghỉ cho anh."

Một tiếng cạch vang lên, Atsushi bị Công ty Thám tử đuổi ra ngoài.

Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,

Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.

Atsushi cầm hai phiếu giảm giá kia, tay nâng lên lại buông xuống. Sau một lúc lâu đứng trước cửa, cậu lấy hết can đảm, cúi xuống lấy di động ra gọi điện thoại cho Akutagawa Ryunosuke.

"Moshi moshi? Akutagawa à? Có rảnh đi uống trà sữa với em không?"

--

Atsushi ở trong quán trà sữa, đứng ngồi không yên, thường xuyên ngó ra ngoài quán, xem bên trong đám người tới tới lui lui có người cậu đang muốn tìm không. Cậu căng thẳng tới độ sống lưng cứng đờ, khách mới nào vào tiệm cũng đều dọa cậu nhảy dựng vì tưởng họ là Akutagawa.

Dưới tình huống như vậy, Akutagawa tới, khi nhìn thấy gã, trái tim Atsushi đập rất nhanh.

Có người ở trong điện thoại nghiêm khắc phê bình hành vi lười biếng trong lúc làm việc của cậu, nhưng bản thân người đó vẫn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây nhận lời uống trà sữa chung.

"Akutagawa, ở đây!" Atsushi vẫy tay gọi gã.

Trên bàn đã đặt sẵn hai ly trà sữa, khoảng cách không tính là gần, đều đặt đối diện với mép bàn, cả hai mua theo khẩu vị của Akutagawa, đều là vị đậu đỏ và cao lương. Có lẽ bởi vì bày ra hơi lâu, hơi lạnh bốc trên thành ly đã hóa thành giọt nước, chảy xuống thành vệt nước cạn trên mặt bàn gỗ.

Akutagawa ngồi xuống, hiếm khi trêu chọc cộng sự nhà mình: "Em có việc cần nhờ tại hạ sao?"

Atsushi cả kinh, sợ Akutagawa hiểu lầm, cậu xua tay liên tục, "Không có, không có! Chỉ là Kyoka-chan cho em hai phiếu giảm giá, không dùng thì tiếc quá!"

Làm rõ xong, cậu mới nhớ ra theo ý nghĩa nào đó, cậu đúng thật có mục đích, nhưng không sao hết, cậu có mục đích gì, Akutagawa cũng không cần biết.

Thật ra Akutagawa không quá thích loại đồ uống được phần lớn nữ sinh thích này, chỉ là mỗi khi rảnh, gã thường bồi Akutagawa Gin đi dạo phố, đối mặt với ánh mắt chờ mong của em gái, gã mới uống hai ngụm. Trà sữa với gã mà nói giống như nước bỏ thêm đường, tựa như gã chưa bao giờ kén ăn, cho rằng đồ ăn chỉ để điền no bụng, gã cũng không có quá nhiều cảm giác mới lạ về trà sữa.

Nhưng lần này người hẹn gã là Atsushi, khiến gã nổi hứng thú.

Tâm trạng của Akutagawa không tồi tới bất ngờ, có lẽ chính gã cũng chưa nhận ra. Atsushi quan sát kỹ sắc mặt gã, xác định tâm trạng gã tốt thật, cậu mới lặng lẽ nhích cái ly trà sữa về phía hắn một chút.

Chỉ nhích một chút thôi, chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ.

Atsushi thấp thỏm nghĩ, rồi đột nhiên nhận ra sai lầm, hiệu ứng cái ly cũng đâu phải muốn hai cái ly của họ tương thân tương ái mà là muốn xem phản ứng của Akutagawa sau khi phát hiện.

Tức là trốn trốn tránh tránh, che che giấu giấu thì sao Akutagawa phát hiện ra được.

Atsushi nghĩ, lại đẩy cái ly về hướng Akutagawa thêm một chút. Cậu ngẩng đầu lên quan sát Akutagawa, người này uống trà sữa thôi mà cũng rất chuyên tâm, giống như không để ý tới chuyện bên ngoài, ánh mắt một khắc cũng không rời.

--

Atsushi đột nhiên nhớ lại, có một lần hợp tác làm nhiệm vụ, hai người cùng bị thương. Dị năng của Atsushi có khả năng tự lành, chút thương tật này không đáng là gì đối với cậu, nhưng Akutagawa bị thương tương đối nặng, Atsushi có thể thấy rõ sắc môi tái nhợt và bờ môi mím chặt của gã, trông gã thực sự rất đau.

Atsushi do dự một hồi, hỏi thử: "Anh... Không sao chứ?"

Akutagawa giương mắt nhìn cậu bằng cặp mắt lạnh như băng, "Tại hạ còn chưa vô dụng tới nỗi cần ngươi thương hại."

"Ờ, thế thôi vậy." Atsushi ngoài miệng nói thế thôi, tay lại rất thành thật nâng Akutagawa dậy, "Chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài?"

Quả nhiên Akutagawa nổi giận, máu chảy xuống nửa khuôn mặt, tay chân đã nhũn ra rồi mà vẫn có thể khỏe như trâu mắng chửi người ta: "Chỉ là kẻ hèn một tấm thảm da hổ mà cũng dám tự tiện quyết định thay tại hạ?! Thả ra!"

Atsushi: "..."

Atsushi dùng đầu gối huých huých cái chân bị thương của Akutagawa, cạn lời hỏi ngược lại: "Nếu tôi thả anh ra, anh tính bò ra ngoài à?"

Sau đó, Atsushi kiên trì mãi, Akutagawa cuối cùng thỏa hiệp, cùng đỡ nhau rời khỏi chiến trường, tìm được Dazai Osamu tới tiếp ứng. Dazai, ông thầy không đáng tin cậy, thấy đàn em còn có thể đi ra được liền bắt đầu nhây, thậm chí còn rảnh huýt sáo, đùa giỡn hai người.

"Ô, hai vợ chồng về rồi à?"

Atsushi phản ứng rất kích liệt: "Dazai-san, anh nói vớ vẩn gì thế!!! Làm gì có ai muốn gả cho tên ngốc không hiểu lòng tốt này!"

Akutagawa đã lười chấp nhặt với cậu nên không mở miệng nói chuyện.

Dazai vô tội chớp mắt, ân cần kéo cửa xe ra cho bọn họ, thuận tiện cho hai người họ lên xe, cuối cùng lười biếng bổ sung thêm một câu: "Chẳng lẽ không phải sao? Cậu xem tư thế mập mờ của hai cậu đi kìa."

Atsushi đỡ Akutagawa vào trước rồi mới ngồi xuống an ổn trên đệm mềm. Cậu nghe vậy, nghiêm túc nhìn lại động tác của mình với Akutagawa, đừng nói nữa, đúng thật rất giống ý của Dazai.

Vừa giống đôi tình nhân mới hẹn hò không lâu, còn ngây ngô chưa quen nhưng lại muốn dính lấy nhau.

Mà cũng giống vợ chồng già lâu ngày không gặp, ôm nhau nói lời ngon tiếng ngọt.

Cậu quay đầu qua, đối diện với con mắt thanh lãnh xinh đẹp, sáng trong như ánh trăng của Akutagawa.

Atsushi cuối cùng phát hiện hình như mình lỡ thích cộng sự mất rồi, không thì sao nhịp tim lại tăng tốc.

Không xong, cậu muốn báo cảnh sát!

Có người đốt pháo hoa trái phép trong lòng cậu.

--

Rõ ràng chuyện chỉ mới xảy ra từ mấy tháng trước, giờ Atsushi đã nuốt lời, quả nhiên vạn vật khó thoát định luật ngon thì cứ nhào, đối mặt với cộng sự cũng không ngoại lệ.

Atsushi nhìn Akutagawa bình tĩnh tới độ chẳng có lời gì để nói, lặng lẽ đẩy cái ly về phía trước thêm một chút.

Lần này, Akutagawa hình như đã phát giác, nhưng gã chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái, không nói gì, tiếp tục uống trà sữa.

Atsushi âm thầm vui mừng một trận, nhưng trên mặt lại không hiện ra, cả người ngơ ngác mất hồn, cậu nhớ lại những lời Kyoka đã nói, về hiệu ứng cái ly.

"Nếu đối phương dịch cái ly đi, chứng minh người đó còn cảnh giác với anh; nếu không có... Tức là anh và người này có thể tiếp tục tiến triển, bởi vì người ấy không có quá nhiều đề phòng với anh."

Cậu lại thấy vui mừng, hưng phấn rồi tiếp tục lo lắng, lỡ cậu dịch chưa đủ nên không làm Akutagawa thấy cảnh giác không? Hình như cũng không phải hoàn toàn không có khả năng này.

Hay là, nhích cái ly lên thêm chút nữa?

Atsushi đang tính lại đẩy cái ly qua thêm chút nữa, Akutagawa từ nãy giờ không hé răng tự dưng mở miệng đầy ẩn ý, "Em muốn tại hạ uống thêm ly nữa hả?"

Bị dọa rụt tay về, Atsushi lắp ba lắp bắp: "Không không không không... Không có, em chỉ là, ờm... Muốn..."

"Muốn cái gì?"

"Muốn..." Atsushi cái khó ló cái không, bỏ ống hút vào trong miệng, phun ra một chuỗi bọt khí nhỏ như mặt trăng, kèm theo tiếng lách tách mỏng manh trên mặt trà sữa, "... Muốn thổi bong bóng cho anh chơi!"

Akutagawa dùng vẻ mặt như thấy đứa thiểu năng trí tuệ nhìn cậu một lúc lâu, sau đó lắc đầu.

"Hiệu ứng cái ly phải không." Akutagawa khẳng định, "Em thử tại hạ à?"

Atsushi vừa định thắc mắc sao Akutagawa biết cách ám sát của Kyoka thì đột nhiên nhớ ra, Kyoka là sát thủ do một tay Akutagawa chỉ dạy.

Có khi nào có một loại khả năng, hiệu ứng cái ly là do Kyoka học được từ chính chỗ gã không.

Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng...

Bộ não của Atsushi chợt sập nguồn, ư à nửa ngày vẫn chưa nói ra được nguyên cớ, xem biểu cảm của Akutagawa có lẽ không quá muốn tiếp tục thảo luận với cậu vụ này, đặc biệt là sau khi đã biết mình lòng mang ý xấu, muốn thử anh ấy.

Akutagawa thở dài, "Hổ ngốc."

Atsushi bị cách xưng hô "tốt đẹp" này kéo hồn về, vừa định cãi lại thì thấy Akutagawa dịch cái ly tới cạnh cái của mình.

Sau đó, gã nghiêm túc đứng lên, lướt qua cái bàn vuông, bắt lấy tay cậu. Atsushi hồi hộp tới cực điểm, cậu nghe thấy Akutagawa gằn từng chữ:

"Không cần dò xét."

"Tại hạ và em có thể tiến triển liên tục."

--

Bùm!

Pháo hoa nhỏ lại nổ lần nữa.

=== HẾT ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro