TYBĐC 7
Trong phòng thử âm, Chanyeol đưa một trong số các bản nhạc vừa mới hoàn thành cho nàng, "xem bản nhạc trước, sau đó hát cho tôi nghe."
"Ơ" nàng nhận lấy nhạc phổ, nhìn tên bài hát trên ấy—- —–"thánh âm". Nhạc của hắn có không ít bài là do Incha tiên sinh sáng tác lời, và bản nhạc này cũng không ngoại lệ.
Ca từ là lời bộc bạch của thiếu nữ.
Thiếu nữ yêu thiên sứ, nhưng thiên sứ không có cách nào chỉ yêu một mình thiếu nữ, bởi vì tình yêu của thiên sứ phải bác ái, bác ái đến mức không thể chỉ yêu mình thiếu nữ.
Thiên sứ quá ôn nhu, ôn nhu đến khiến người khác nhìn thấy thiên sứ là rất ấm áp, cho nên ngày tháng trôi qua, mấy mươi năm sau, thiếu nữ trở thành bà lão, trước khi nhắm mắt, thiếu nữ cuối cùng cũng nhìn thấy được thiên sứ mà thiếu nữ yêu thương đến đón thiếu nữ lên thiên đàng.
Thiếu nữ không hối hận, vì yêu một thiên sứ thì số mệnh sắp đặt sẵn kết cục phải như thế, cho dù thiếu nữ chỉ là một phần nhỏ trong tình yêu bác ái của thiên sứ, nhưng thiếu nữ lại đồng ý vì tình yêu ấy mà đánh đổi bằng cả đời mình.
"thánh âm", bản nhạc như tên của nó, nhạc điệu thanh khiết, ôn nhu, cứ như bản nhạc chỉ có trên thiên đường.
Trong phòng thử âm rộng lớn chỉ có tiếng hát của Yoona vang vọng. Còn Chanyeol chỉ lẳng lặng ngồi nghiêng người lắng nghe. Cho đến khi nàng hát hết, hắn vẫn trầm mặc trong suy tư.
Hai người ở trong phòng thử âm, không một ai phá vỡ sự trầm mặc này.
Khóe mắt có chút ướt, cứ như có gì đó sắp trào ra, sau đó nàng cảm thấy có ngón tay ấm áp chạm vào mặt mình.
"sao lại khóc?" hắn khó tin nhìn người nhân nhi không ngừng dâng lệ châu trước mặt mình.
"đáng... đáng thương quá, cô bé đó rõ ràng là yêu thiên sứ như vậy nhưng cho đến lúc chết mới có thể nhìn thấy thiên sứ." Nước mắt nàng càng rơi càng nhiều.
Ngốc quá, cư nhiên vì một bản nhạc mà rơi lệ. Đứng thẳng người, hắn đi đến trước mặt nàng, "tôi không thích bộ dạng cô khóc, xấu quá."
"đương nhiên....tôi....tôi đâu đẹp như anh." Nàng hít hít mũi nói.
"tôi đẹp sao?" kì lạ, hai chữ này nói ra từ miệng nàng không khiến hắn có phản cảm.
"ừ, Hongjin và.... Kanghee đều nói anh rất đẹp đấy." Nàng cố gắng ngừng khóc, ép nước mắt trở lại khóe mắt.
"họ là ai?" hắn để tâm hỏi.
"họ là bạn tốt của tôi, loại bạn rất tốt rất tốt, Hongjin rất biết bảo vệ người khác, còn Kanghee tuy thích ngủ và ăn, nhưng nếu như tôi có phiền phức gì thì cậu ấy sẽ là người đầu tiên xông ra. Nói tóm lại, họ đối với tôi rất tốt, rất tốt, rất tốt, đối với tôi họ là người rất quan trọng."
Nói đến bạn tốt của mình, nàng cuối cùng cũng ngưng khóc, mi mày mang vẻ vui mừng.
Hắn nhếch môi, sự vui mừng của nàng khiến hắn cảm thấy chướng mắt, "ồ, họ quan trọng tới vậy sao?"
"ừ." Nàng gật đầu.
Trong lòng không thoải mái nhưng lại không phải cảm giác khi bệnh, mà là loại cảm giác khó chịu mãnh liệt. Có chuyện gì vậy, tại sao lại có cảm giác khó chịu như vậy?
Biểu tình Chanyeol ngày càng âm lạnh, ánh nhìn chằm chằm dán chặt người nữ nhân mặt đầy lệ châu.
Hắn không thích từ miệng nàng nghe thấy những người quan trọng nào khác, không thích sự vui mừng khi nàng thảo luận về người khác, không thích sự hỷ nộ ái ố của nàng vây quanh người khác mà xoay chuyển!
Yoona bị nhìn tới sợ, "Park tiên sinh, anh....."
"tuy rằng bộ dạng khóc của cô rất xấu, nhưng mà cho dù là nước mắt thì cũng là của tôi." Hắn thì thầm.
Đùng!
Mặt nàng đỏ bừng. Hắn....hắn không lẽ không phát hiện hắn nói như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm sao?
Không đợi nàng mở miệng lần nữa, hắn đã khom người xuống, khuôn mặt tuấn mị không ngừng phóng to trước mắt nàng.
Đợi chút....hắn định làm gì? Yoona ngờ hoặc, nhưng một khắc sau, môi hắn đã dán vào mặt nàng, hút lấy những giọt nước mắt trên mặt nàng.
Mặt càng nóng bừng, toàn thân bắt đầu không ngừng run. Sợ hãi? Đúng, nhưng lại không hẳn là đúng. Hô hấp gấp rút, tay chân bủn rủn, toàn thân nàng bắt đầu trở nên kì lạ.
Nàng sao vầy? Kì lạ! Trước mặt hắn, nàng cơ hồ rất dễ đỏ mặt.
Thông thường người khác nói, đỏ mặt tức là thích đối phương.
Không lẽ nàng thích Chanyeol?
Không....không đâu! Bạch mã hoàng tử của nàng, sao lại là loại người như Chanyeol! Nàng và hắn rõ ràng là hai người thuộc hai thế giới mà?
"đừng...đừng như vậy...." Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy eo, ngược lại cơ thể còn áp sát hắn hơn.
Hắn từ hút đổi thành liếm, đầu lưỡi lướt trên mặt nàng.
Cảm giác mềm mềm ướt ướt, khiến không khỏi rùng mình. Kích thích quá....cảm giác này nàng không quen hề biết! Nàng rất muốn chạy trốn!
"tôi...tôi còn việc phải làm, ra ngoài trước đây!" không biết lấy đâu ra sức, nàng đẩy mạnh hắn ra, thở hộc chạy khỏi phòng thử âm.
Đây chính là nam nhân sao? Cảm giác khi chạm vào cũng khác với nữ nhân, cơ thể nàng thậm chí còn nhớ rõ cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy eo nàng.
"Yoona, sao vậy, sao mặt đỏ vậy?" chị Hwa từ sau đi tới, vỗ vai nàng hỏi.
"a! em....trời nóng quá ấy mà." Yoona tìm lí do nói dối.
Chị Hwa xem như tiếp nhận lí do, "tiến độ viết nhạc của Park tiên sinh thế nào rồi?"
"đã xong một bản trong số đó rồi!"
"vậy thì được, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật HAVVY, đang chia bánh kem đấy, em cũng đi lấy một miếng đi."
"....vâng." có lẽ ăn bánh kém, có thể khiến nàng quen đi việc phát sinh trong phòng thu âm khi nãy. Yoona vội vàng chạy đi.
Còn Chanyeol từ phòng thử âm đi ra tìm nàng, nhìn thấy trên mặt nàng nở nụ cười nhân nhi đang đứng giữa mọi người cùng nhau vui vẻ ăn bánh kem.
Nữ nhân này, tại sao lúc ở cùng mọi người lại có thể lộ ra vẻ mặt vui vẻ vậy? Tim bỗng dưng co thắt lại. Hắn mím môi, tay bất giác nắm lại thành nắm đấm.
Bốp!
Nắm đấm của hắn đánh mạnh vào bức tường, thu hút ánh mắt của mọi người.
Đáng sợ thật, cả hiện trường lặng thinh, qua một lúc lâu mới có người cẩn trọng hỏi: "Park tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Hắn thu tay lại, lè lưỡi ra liếm mu bàn tay, "không sao."
Nữ nhân ngu ngốc kia rốt cuộc đã dùng ma thuật gì mà khiến hắn bồn chồn không yên như vậy?
Yoona cảm thấy hôm nay dường như đại nạn ập đến.
Trong công ty, Chanyeol vô cớ nổi giận, tuy hắn không gầm lên đánh người, nhưng chỉ cần không phải người dại khờ đều có thể nhìn ra sắc mặt hắn âm trầm thế nào, tâm trạng không vui thế nào.
Còn nàng, miếng bánh kem vừa đưa vào miệng sút chút nữa nghẹn trong cổ họng, nếu như không phải chị Hwa kịp thời rót cho nàng ly nước, có lẽ nàng đã nghẹn chết rồi.
Cho nên kết luận cuối cùng là, nàng và Chanyeol rất có thể là 'tám chữ không hợp'.
Nước da màu mạch nam tính gợi cảm, gương mặt góc cạnh phân minh, sống mũi cao thẳng, khiến cho cả khuôn mặt tràn đầy thể cảm.
Người nam nhân như vậy đích thực đủ để khiến nữ nhân la hét ầm lên, chỉ cần một khi bị đôi mắt phượng ánh nhìn, tim sẽ nhảy loạn lên không ngừng.
Khi môi hắn nhẹ nhàng lướt qua má thì càng.......
Trong đầu nàng không ngừng hiện lên cảnh xảy ra trong phòng thử âm, cảm giác mà hắn hôn vào má nàng còn tồn tại mãnh liệt trong trí nhớ nàng.
Không được, phải quên đi, phải quên đi! Nàng ra sức lắc đầu. Có lẽ đó chỉ là một loại lễ nghi ở nước ngoài thôi.
Nhưng——có lễ nghi nào mà dùng lưỡi liếm mặt không?
"Yoona! Yoona!"
"a!" nàng hồi thần lại.
"đang nghĩ gì mà xuất thần thế?" Incha hỏi
"không...không có gì." Nàng đỏ mặt lắc đầu.
"trong thời gian này, Chanyeol không làm khó cô chứ?"
"vẫn...ổn." Nếu như không tính việc hắn làm hư điện thoại nàng và cảnh trong phòng thử âm.
Incha ngừng một lúc sau đó nói: "con người Chanyeol tương đối ngang ngạnh, nhiều lúc cậu ấy hoàn toàn làm theo những gì mình thích, hoặc là có thể nói cậu ấy là động vật hoang dã, luận đạo lí với cậu ấy thì không được gì."
"Incha tiên sinh hình như rất hiểu Park tiên sinh."
"tôi và cậu ta từ trung học đã quen biết rồi." cho nên mới hiểu thấu được tính cách của Chanyeol.
Nói thật, hắn cũng không ngờ, bạn tốt lại có hứng thú với người nữ nhân nhìn cứ như cừu non vầy. Được thôi, tuy cô ta nhìn có vài phần dễ thương, nhưng so với những nữ nhân vây quanh Chanyeol thì vẫn thua xa.
Gương mặt—–không hẳn là diễm lệ.
Thân hình——theo y thì miễn cưỡng cũng không qua cup A.
Hay nói cách khác, cô ta hoàn toàn giống như một học sinh cao trung chưa phát triển.
Trừ phi—–Chanyeol thích loại răng sữa này? Hắn chảy cả thân mồ hôi lạnh, vội lắc đầu phủ nhận, vì suy nghĩ lúc nãy của mình mà cảm thấy hổ thẹn.
Hay là thật sự chỉ vì âm thanh của cô ta? Âm thanh ấy có thể mê hoặc Chanyeol tới mức độ này sao?!
"mặt cô hình như rất đỏ." hắn nhìn chằm chằm Yoona. "có phải trong người không được khỏe?"
"a...không....không phải."
Không phải trong người không được khỏe, không lẽ là do trời nóng quá? Nhưng cũng không đúng. Hắn ngờ hoặc nhìn đối phương, phát hiện mặt đối phương càng ngày càng đỏ.
Nghĩ lại thì những gì họ nói lúc nãy không có gì khiến người khác đỏ mặt chớ, trừ phi......
"không phải là Chanyeol đã làm gì với cô chứ?" y đoán mò.
Một câu trúng phóc!
Nhìn miệng nàng há hốc, biểu tình ngơ ngác, y biết là y đoán đúng rồi!
"Chanyeol thật sự đã làm gì với cô?"
"không có....không..." nàng vội vã lắc đầu phủ nhận.
"thật sao?" y rõ ràng không tin.
"thật mà, trừ việc hắn liếm mặt tôi ra, hắn thật sự không làm gì cả!" lời vừa nói ra, nàng lập tức muốn lấy búa đập vào đầu mình. Cái gì gọi là chưa đánh mà khai, nàng bây giờ đã hiều rồi.
Hay là nói nàng trời sinh không biết nói dối?
Đợi chút, người nữ nhân này nói như, không lẽ.....là......
Incha hít một hơi sâu, cẩn trọng hỏi lại: "Chanyeol liếm mặt cô?"
Cả người nàng đỏ cứ như tôm bị luộc chín.
Bingo, đoán đúng rồi!
Xem ra, Chanyeol thật sự có hứng thú với nữ nhân này, nếu không tuyệt đối không làm ra chuyện như vầy.
"Yoona, cái đó, xem như một loại lễ nghi đặc biệt mà Chanyeol đối với cô đi nhé!" hắn nhìn nàng chớp chớp mắt.
Dù sao đi nữa, y sợ nói quá trực tiếp sẽ dọa chết người nữ nhân nhát gan trước mặt.
Nàng sửng sốt một lúc, lễ nghi—–đặc biệt?
"được rồi, cô đừng nghĩ ngợi nhiều, có nhiều việc cương quyết quá cũng không tốt, thả lỏng đi nào." hắn vỗ vỗ vai Yoona.
Không biết tại sao, tâm trạng nàng bắt đầu buông lỏng.
"hôm nay bữa trưa cô định nấu món gì?" y chuyển đề tài sang việc khác.
"món chính là thịt bò hầm đậu."
"wa, món này không tệ, tôi thích ăn."
"thật sao?" nàng vui vẻ nói, "tôi cũng thích món này, còn có Hongjin và Kanghee cũng rất thích ăn......"
"họ là bạn của cô?"
"ừ ừ, bạn rất tốt!
Một nam một nữ trong nhà bếp cửa biệt thự trò chuyện vui vẻ, cho đến một khắc sau, Incha mới rời khỏi nhà bếp, để lại Yoona một mình tiếp tục ngân khúc ca vừa tiếp tục nấu bữa trưa.
Một đôi mâu âm trầm nhìn chằm chằm Incha, dọa y giật bắn người.
"Chan, sao cậu lại ở đây?" hắn kì lạ hỏi, tiếp đó phát hiện có gì đó không đúng.
Biểu tình tựa tu-la kia, tuyệt đối không phải là Chanyeol thường ngày, càng không càng nói đến luồng khí âm nhu phát ra từ toàn thân hắn, cư như muốn hủy diệt người khác vậy.
"cậu và cô ấy trò chuyện rất vui?" ngữ khó trầm thấp, khiến người khác có cảm giác nổi da gà.
"cậu nói Yoona?" Incha hỏi ngược lại.
Chanyeol không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt.
"đúng." Incha nhún nhún vai, "kì thực là trò chuyện mới phát hiện cô ta cũng là một nữ nhân đáng yêu."
"cậu cảm thấy cô ấy đáng yêu?" sắc mặt Chanyeol càng thêm âm trầm vài phần.
Hắn không hy vọng người nam nhân khác phát hiện sự đáng yêu, sự mĩ lễ, sự hổ thẹn của nàng, thậm chí cả sự bi thương của nàng chỉ cần một mình hắn biết là được rồi!
"ừ, một nữ nhân rất đáng yêu." Incha gật gật đầu, "cho nên trò chuyện với cô ta rất vui."
Bộp!
Một cánh tay dài xông tới! Chanyeol dùng sức ép Incha dựa vào bức tường kế bên, "tại sao cô ấy không sợ cậu, tại sao cô ấy bên cạnh cậu thì có thể lộ ra vẻ mặt vui vẻ như vậy?"
Thậm chí hôm qua, ở cùng những người khác cũng vậy. Chỉ duy nhất trước mặt hắn, luôn là bộ dạng xa cách đó.
Rất lâu rồi không thấy vẻ mặt lo lắng của Chanyeol! Incha nhướn mày, "cậu đang ghen sao?"
Ghen? Hắn đang ghen? Chanyeol giật mình sửng sốt.
"hoặc là nói bởi cậu yêu nữ nhân này cho nên mới có thể bởi vì sự thật cô ta có thể vui vẻ trò chuyện cùng người khác, chỉ duy nhất sợ cậu mà cảm thấy bất an?"
"bất an?" hắn với vì nữ nhân ngốc nghếch kia mà cảm thấy bất an? Hắn chỉ là rất rất rất ghét nàng trước mặt người khác nở nụ cười tươi nhưng lại keo kiệt đối với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro