TYBĐC 5
Trong phòng khách âm u, chỉ có màn ảnh chuyển động. Trên màn ảnh ấy chính là MV "dục vọng màu đỏ"
Người nam nhân lười biếng ngồi dựa trên sofa, mắt không ngừng nhìn chằm chằm hình ảnh trên bức tường, như đang trầm tư gì đó.
"cái MV này, cậu đã xem mấy lần rồi." Incha bước vào phòng khách, bật đèn lên.
Chanyeol nhắm mắt lại, cả người dựa hẳn vào sofa, "tớ chỉ muốn biết, cái MV này rốt cuộc có gì khiến người khác sợ hãi."
"vậy cậu tìm thấy chưa?"
"chưa."
Incha đi đến quầy bar nhỏ trong phòng khách, lấy một bình rượu vang và hai chiếc ly.
"cậu rất để bụng việc Yoona sợ cậu?" y hỏi.
Chanyeol suy ngẫm một lúc, đồng tình gật đầu: "đúng là rất để bụng."
"tại sao chứ?" y có hứng thú tiếp tục hỏi, đưa ly rượu trong tay cho đối phương.
Tại sao ư? Vấn đề nay hắn chưa từng suy nghĩ qua, cứ như muốn một người cần hít thở, việc đó cứ như là việc hiển nhiên. Anh nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu trong ly.
"cậu thật sự thích âm thanh của cô ta?"
"ừm...." Chanyeol trầm ngâm, "nếu như nếu tớ thích âm thanh của cô ta thì chi bằng nói tớ thích âm thanh lúc hát của cô ta. Kì lạ thật, cứ như vậy mà thích, mà mê tiếng hát ấy."
"ngoại trừ cô ta, tớ cơ hồ chưa thấy cậu mê tiếng hát của ai khác, thậm chí là ca sĩ đẳng cấp thế giới."
"Incha, có lẽ ngoại trừ tiếng hát ấy, tớ sẽ không mê bất kì âm thanh nào."
"cậu—- —-"
"khi đã mê mẩn, thì không thể nào dứt ra được. Thật kì lạ, có lúc tớ mơ cũng nghe thấy âm thanh này hát gì đó với tớ."
Hắn cúi đầu, tự biên tự diễn nói, "muốn thôi không đủ, nghe cũng không đủ. Thật sự rất muốn hoàn toàn độc chiếm, chỉ để cô ta hát cho mình tớ nghe."
"một đời chỉ mê một loại âm thanh chứ?" Incha nhếch mày hỏi.
"có lẽ vậy." ánh nhìn của Chanyeol lười nhác quay trở lại màn hình đang phát đoạn MV ấy, "Incha, đoạn phim trong MV rất không bình thường sao?"
Đối với hắn mà nói, những hình ảnh trong tình tiết này rất ư là bình thường, cho nên hắn hoàn toàn không hiểu tại sao nữ nhân ngốc nghếch kia vì đoạn MV này mà sợ hắn.
"đối với cậu mà nói là rất bình thường, nhưng đối với người thường thì không thể nói là bình thường."
"vậy sao?"
"đúng vậy." Dù sao đi nữa, ý nghĩ của Chanyeol không phải người thường có thể hiểu được.
Âm thanh hoa lệ nhưng lại rất băng lạnh, hòa với âm thanh bè ni nô tựa lời nguyền, tràn ngập cả đoạn MV, khiến tim người nghe bất giác nhói lại.
Còn hình ảnh xuất hiện trên mộ địa thâm u đen lạnh, càng khiến ánh mắt người nhìn không thể rời khỏi.
Hoang vắng, mộ điệu âm u, mĩ cảm tàn tạ.
Âm thanh độ nhiên trầm mặc, tiếp đó là tiếng bước chân thanh thoát.
Cộp! Cộp! Cộp!
Ống kính từ từ di chuyển, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.
Sau đó, hắn toàn thân mặc một quần áo màu trắng, đi vào ống kính. Tóc đen, mâu đen, bối cảnh đen, lại đối lập mãnh liệt với một thân bạch y của hắn.
Loại đối lập ấy kích thích mắt người nhìn.
Gương mặt không có chút cảm xúc, cứ lẳng lặng nhìn vào ống kính, đột nhiên, đôi môi hắn khẽ nhếch lên, nụ cười từ môi hắn cong lên.
Nhưng....đây thật sự là nụ cười sao? Hay đó là......
Tiếng nhạc dần nổi lên, như âm thanh của kim loại, tựa như sợi chỉ thanh mảnh, xuyên qua từ tai đến tim.
Yoona tay bỗng run lên, bất giác nắm chặt lấy cổ áo của mình.
Đáng sợ quá!
Mỗi lần xem MV, nàng đều bất giác sợ hãi, cho dù biết rõ đó chỉ là một MV mà thôi, tất cả mọi thứ đều là diễn kịch mà thôi.......
Bản nhạc như vầy, hình ảnh như vầy, âm thanh như vầy......khiến nàng sản sinh một cảm giác không rét mà run.
"muốn có được tất cả của em, nếu như em chỉ có thể cho tôi 99 điểm, và đem một điểm cuối cùng che giấu đi, vậy thì thà rằng tôi thêu thiêu hủy đi 99 điểm ấy. Muốn em chỉ cho tôi ngắm, muốn em chỉ về tôi, muốn tất cả các suy nghĩ của em đều khắc sâu tên tôi...."
Ca từ thật cực đoan, sao lại có người viết ra lời nhạc này chứ?
Nàng cảm thấy tim mình càng ngày nhảy càng nhanh. Còn trên màn hình, đôi mắt phượng hẹp dài thâm sâu như muốn hút lấy linh hồn người khác.
Đột nhiên hình ảnh thay đổi, một mảng màu đỏ hiện ra trên màn hình, hắn như một ác ma, không ngừng đánh ngã những người chung quanh, và màu đỏ của huyết tương cũng không ngừng phun trên quần áo trắng thuần khiết của hắn.
"hở, sao cậu lại coi MV này, không phải cậu trước nay không thích cái này sao?" Hongjin sống cùng một căn chung cư đi đến phòng khách, kì lạ hỏi.
"không...không có gì, chỉ đột nhiên muốn coi thôi." Nghĩ tới việc từ ngày mai đã phải ngày ngày đối diện với nam nhân như tựa ác ma thì nàng đã nổi da gà rồi!
"nghe nói trong MV này, Chanyeol không có dùng người thế thân, cho nên tất cả các động tác đều do mình hắn hoàn thành."
"vậy ....vậy sao?" Yoona chỉ cảm thấy hô hấp của mình khi nhìn thấy cảnh máu văng tứ phía thì đã ngưng lại. Đây là thiên sứ nàng nhìn thấy sao?
Hắn trong đoạn MV này bất luận nhìn thế nào cũng đều giống—–ác ma! Một ác ma khiến người khác không khỏi kinh hãi!
Đột nhiên, hình ảnh lại thay đổi, nữ nhân áp môi lên môi ác ma, thân hình mềm mại cử động tựa như rắn nước.
Hình ảnh khiến người khác mặt đỏ tim nhảy loạn nhịp, mặt nàng nhất thời đỏ ửng.
Dù là đối với người nữ nhân mình yêu thích trong đoạn MV, ác ma vẫn lạnh băng, từ từ đưa tay tới tim người nữ nhân, sau đó—— nuốt chửng lấy nó.
Bởi vì việc này đại diện cho việc hắn——có được nữ nhân ấy.
"Yoona, tớ đói rồi." Một âm thanh nữ ngắt đi sự xuất thần của nàng, Kanghee không biết từ lúc nào đi vào phòng, biểu tình như sắp đói ngất nhìn Yoona.
Không đợi Yoona nói gì, Hongjin đã đứng dậy đi tới trước mặt Kanghee, dùng tay búng vào trán đối phương, "cậu ngủ từ sáng đến giờ?"
"hở, sao cậu biết?"
Làm ơn đi, chỉ nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới trạng thái "hỗn loạn" là biết ngay, "mỗi ngày cậu ngoài ngủ, ăn còn biết làm gì?"
"đi làm." Kanghee ngáp một cái rồi lười biếng đáp.
Đối với việc nữ nhân này đến nay chưa bị công ty cho thôi việc, Hongjin vẫn cảm thấy kì lạ nhất!
"tớ làm chút đồ ăn cho Kanghee vậy." Yoona đứng dậy.
Đây là một căn chung cư ba phòng ngủ một phòng khách, sau khi tốt nghiệp, nàng đã cùng hai người bạn tốt này sống chung ở đây.
Hễ nghĩ tới hai người bạn tốt này, khóe miệng nàng bất giác hiện lên nụ cười nhạt.
Vì bản thân là cô nhi, nàng không kết giao bạn bè gì, có lẽ vì sợ bị cự tuyệt, nàng luôn một mình cô độc, thầm sống trong không gian của mình.
Cho đến một ngày, hai bạn nữ cùng phòng vì lười ra ngoài mua thức ăn, suýt chút đói xỉu trong phòng ngủ, nàng mới chính thức kết giao bạn bè.
Bây giờ nàng còn nhớ khi nàng dâng lên cơm hộp của mình, hai người bạn tốt chết tiệt này ăn cứ như hổ.
Và sau khi tốt nghiệp đại học, nàng dự định một mình thuê chung cư thì hai người bạn thân này không nói không rằng dọn lại sống cùng nàng, với lí do: bảo vệ nàng.
Khi ấy nàng cuối cùng cũng hiểu lời của viện trưởng cô nhi viện—— người, không thể không có bạn bè!
Cho nên nàng mới rất cảm kích ông trời cho nàng quen biết hai người bạn quan trọng này!
"đúng rồi, Yoona, nghe nói Park Chanyeol đã trở về thành phố H." Ánh mắt nhìn vào đoạn MV đang phát, Hongjin nói với người bạn tốt đang trong bếp.
Tay sắc thức ăn nhất thời ngừng lại, sắc mặt Yoona trở nên rất khó coi. Chanyeol căn bản sớm đã về thành phố H, hơn nữa nàng còn xui xẻo đến mức ngày mai đã phải làm "thư kí riêng" của hắn!
Hiển nhiên, lời cầu thượng đế bảo hộ thường ngày của nàng, thượng đế đều không nghe thấy!
Không bình thương sao? Tính cách không bình thường, phản ứng không bình thường, hay là..... không sai, hắn đích thực là người không bình thường.
Điên cuồng, biến thái, xuyên tạc, đều có đủ cả.
"Chanyeol, con biết không? Con quá giống cha con!" một đôi tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đứa bé trai, tiếng nói thì thầm từ đỉnh đầu truyền lại.
Mơ, hắn bao lâu không mơ giấc mơ này rồi? Tại sao lại mơ về những chuyện lúc trước chứ?
"giống cha không tốt sao?" bé trai ngẩn đầu, nhìn người mẹ thon gầy mà nhu mì của mình.
"không phải....không tốt." Người mẹ suy nghĩ hồi lâu, mới từ từ nói: "nhưng người thì có lúc không nên quá cố chấp một việc gì đó, buông tay đúng lúc thì cũng là một việc vui."
"cố chấp?" ánh mắt đứa bé trai đầy sự không hiểu. Từ này đối với bé trai mà nói quá xa lạ.
"ví dụ như, con rất thích tiểu Dibi, rất thích chơi cùng nó phải không?" tiểu Dibi trong lời nói của người mẹ chính là con chó Doberman Pinscher màu đen.
"vâng." Bé trai ra sức gật đầu.
"vậy nếu tiểu Dibi thích chơi người khác? Con sẽ làm thế nào?"
"tại sao nó lại thích chơi với người khác, nó là chó nhà chúng ta mà?"
"đây chỉ là một ví dụ, nếu như tiểu Dibi thích không thích chơi với con mà thích chơi với người khác, con sẽ làm thế nào?"
"con sẽ nhốt nó trong phòng, nhốt trong căn phòng mà chỉ có con mới có thể vào, như vậy nó chỉ có thể chơi với con." Bé trai nghiêm túc trả lời.
Người mẹ vì đáp án mà nín thở. Di truyền có khi là một việc kì diệu, hắn——-quả nhiên là con của "hắn ta" cho nên mới có thể nói ra câu trả lời như vầy.
"nhưng như vậy thì tiểu Dibi sẽ không vui." Người mẹ buồn bã nói.
"con không quan tâm, đồ con thích chỉ có con mới có thể có được!"
Đúng vậy, hắn nhớ hắn đã trả lời như vậy. Sau đó, trên mặt mẹ hắn đã lộ ra một biểu tình "bi ai".
Hắn không hiểu, hắn cũng không muốn hiểu. Có lẽ đáp án của hắn trong mắt mẹ hắn là sai lầm.
Nhưng vậy thì đã sao!
Mắt, từ từ mở ra, Chanyeol bật mạnh từ giường dậy, đưa tay vuốt mái tóc rối.
Lâu lắm rồi, tại sao bây giờ hắn lại mơ giấc mơ này? Mơ thấy mẹ, mơ thấy những biểu tình bi ai ấy.
"mẹ, người từng nói, con rất giống cha phải không?" hắn cúi đầu, lẩm bẩm một mình.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào, khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm phần thanh lạnh, "vậy thì kết cục của con sẽ giống cha sao? Nếu như giống như cha thì con nghĩ con cũng sẽ không hối hận, chỉ cần có thể có được những thứ con muốn......"
Đúng vậy, hắn là một nam nhân rất ích kỉ, cho nên mới muốn có được tất cả những gì hắn muốn. Bất luận thế nào....... cũng muốn độc chiếm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro