Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TTCQT 7

Áo đen của thích khách và ảnh vệ hòa vào nhau, vang lên âm thanh chém giết ồn ào.

Môi đẹp nhẹ cười, y nhìn sắc mặt bình tĩnh của nàng không đếm xỉa đến náo loạn bên ngoài, cũng không quan tâm y trêu đùa, đôi mắt thăm thẳm xa xăm, chỉ là sự hờ hững.

Y giật mạnh lọn tóc trong tay, không cho nàng không đếm xỉa đến sự hiện hữu của y.

Đỉnh đầu đau nhói khiến Duẫn Nhi nhìn xuống, nàng không kêu lên một tiếng, lạnh nhạt nhìn y.

Y phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của nàng, y chỉ cần mắt của nàng chú ý đến y, "Muốn biết tình hình trong cung không?" Y lên tiếng, không ngờ thấy mắt nàng dao động.

"Nàng cảm thấy hoàng thượng sẽ chăm sóc tốt bọn họ không?" Buông lọn tóc đen ra, ngón tay lần vào cổ nàng, vuốt lên vết cắn trước ngực nàng.

Nàng chỉ mặc áo xanh nhạt, tóc tơ vẫn còn ướt nước, trên người có mùi hương thơm mát sau khi tắm rửa, mà thân thể trắng như tuyết của nàng cũng toàn là dấu vết tình dục của y để lại.

"Ngài đã nhận lời ta sẽ bảo hộ bọn họ." Giọng điệu lạnh như băng của nàng lại để lộ ra sự căng thẳng.

"Đúng vậy." Y cười, vui vẻ nhìn sự lạnh đạm của nàng dần dần tan vỡ "Nhưng hoàng đế cũng hai ba lần phái thích khách đến ám sát ta, khó bảo toàn y sẽ không đối phó với hai người trong cung."

Duẫn Nhi trợn mắt nhìn khuôn mặt đang cười của y, biết rõ ràng là y đang cố ý thêu dệt chuyện của nàng, nhưng chỉ cần liên quan đến người thân của nàng, thì nàng không thể nào giữ vững được vẻ tĩnh táo.

Đã bốn tháng rồi, nàng hoàn toàn không có tin tức của Nhạc nhi và Vũ nhi, chỉ biết là họ đang ở chung tẩm cung. Còn Xán Liệt cũng có phái người lén lút bảo vệ.

Mà cái này cũng là hắn nói cho nàng biết, nhưng nàng không cách nào hoàn toàn tin tưởng y.

Ngày lại qua ngày, nàng vẫn muốn biết chuyện của Nhạc nhi. Nhưng Xán Liệt thì không trả lời trọn vẹn, khiến nàng càng ngày càng sốt ruột.

Lòng bàn tay cảm thấy nhịp tim đập không ổn định, hắn khiêu khích "Duẫn Nhi, vẻ tỉnh táo của nàng đâu?" Mới như vậy mà nàng đã sốt ruột ư?

Duẫn Nhi mím môi, mắt tỏ ra bực bội, ngược lại với vẻ nhàn nhã như thường của y lại khiến nàng mất đi vẽ bình tĩnh. Mặc cho nàng thờ ơ như thế nào, y cũng có cách làm cho nàng mất lý trí.

Còn y không bao giờ mệt mỏi với niềm vui này.

"Nếu Nhạc nhi và Vũ nhi gặp chuyện không may, ta cũng sẽ đi theo bọn họ." Nàng lạnh lùng nói ra hai câu.

"Hả?" Uy hiếp yếu ớt này không thể làm y lay động, hắn cười, bàn tay bao phủ một bên đỉnh ngực, "Duẫn Nhi đáng yêu, nàng nghĩ rằng ta sẽ quan tâm sao?"

"Không cảm thấy vậy." Nàng không tự cho mình đúng. Trong mắt y, nàng chỉ là một món đồ chơi, "Chẳng qua ta cũng không còn gì nữa." Nàng cũng không quan tâm đến tính mạng này.

Bàn tay y nắm chặt, thô lỗ bóp nơi ngực mềm. Đau đớn khiến nàng nhíu mày, nhưng đôi mắt lại nhìn y thách thức.

Bỗng nhiên, một bóng dáng bay vào trong phòng, kiếm đâm tới hắn.

Duẫn Nhi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thích khách. Nàng thấy kiếm đâm đến, tim lập tức đập nhanh, nhưng Xán Liệt lại không có hành động gì.

"Phác..." nhìn thấy kiếm đâm đến phía sau hắn, nàng hoảng hốt kêu lên, nhưng tiếng gào đau thương của thích khách lại át đi tiếng của nàng.

Một ám khí đâm trúng cổ họng của thích khách, nàng nhìn thấy máu tươi phun ra, thích khách đột nhiên ngã xuống đất.

Mà máu tươi lại khiến mặt nàng trắng bệch.

"Thuộc hạ sơ suất, để thích khách xông vào, xin vương gia giáng tội." Ảnh vệ cấp tốc quỳ xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn đến phía trên.

Xán Liệt chăm chú nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng. Nàng cắn chặt cánh môi, thậm chí hơi thở cũng run rẩy, máu tươi và thi thể đập vào mắt nàng.

Y thong thả lên tiếng "Đã xử lý toàn bộ thích khách chưa?"

"Rồi ạ."

Thấy nàng nhìn chằm chằm vào thi thể thích khách, đôi mắt đen lóe lên, giơ bàn tay che lại mắt nàng "Dọn thi thể đi."

"Dạ." Ảnh vệ nhanh chóng mang thi thể đi, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên đất.

Xác định ảnh vệ đã dọn sạch, hắn mới thả tay xuống, nhưng đôi mắt tím vẫn sợ hãi rõ rệt, môi mềm đã bị nàng cắn bật máu.

Sắc mặt tái nhợt không còn một chút máu, yếu ớt không chịu được một kích động, tư thái ngạo nghễ lạnh lùng ngày xưa đâu?

"Hân Nhạc và Phi Vũ không sao." hắn lên tiếng, ánh mắt nhìn vào môi bị rách, nụ cười nhẹ trên môi đã mất.

Nhìn nàng kỳ lạ như vậy khiến cho y mềm lòng.

Dường như trôi qua rất lâu, nàng mới nghe lời y nói.

Mắt tím sợ hãi nãy giờ mới hồi phục lại chú tâm, kinh ngạc nhìn y "Cái gì?" tiếng nói của nàng hơi hoảng, sắc mặt vẫn trắng bệch.

"Thịnh Đức không đụng được tới họ, họ ở trong cung rất tốt." Y thấy mắt tím dần dần trong veo, vẻ mặt mơ màng kia dần dần biến mất.

Chẳng qua là bờ môi đọng chút máu khiến cho y ngứa mắt.

Xán Liệt giơ tay giữ lấy gáy nàng, kéo đầu nàng thấp xuống, đầu lưỡi liếm máu trên môi, lại thăm dò vào miệng thơm hương của nàng.

Nàng nếm được mùi tanh của máu ở trong miệng, mùi vị đó khiến nàng nhíu mày, nhưng hơi thở của y lập tức tràn vào miệng nàng.

Môi lưỡi nồng nhiệt quấn quýt trong miệng nàng, từng chút từng chút cướp đi hơi thở của nàng, khiến nàng không cách nào thở được.

Đương muốn đẩy y ra thì ngay môi dưới bị cắn rách khi nãy đã bị y cố sức mút chặt. Đau nhói khiến nàng rên lên một tiếng, máu lại bị rịnh ra, y liếm máu đi, đưa vào miệng nàng.

"Đừng để ta lại thấy nàng cắn môi." Y nhả bờ môi hồng của nàng ra. Nàng thở gấp, mà giọng y lại khàn khàn.

Gương mặt thanh tú bởi vì bị hôn quá kịch liệt nên hơi ửng đỏ, không hề tái nhợt. Hắn hài lòng mỉm cười, đầu ngón tay vuốt lên môi nàng, trên đó còn có vết cắn của y.

"Thân thể nàng là của ta, chỉ có ta mới có thể làm nàng bị thương."

Lời nói bá đạo khiến cho mắt tím lạnh lại, Duẫn Nhi không nói, nhưng ánh mắt lộ rõ kiêu ngạo, chính là chống đối với y.

Mà kiêu ngạo kia khiến cho y cười sâu hơn, nàng cao ngạo như vậy mới khiến y có hứng thú, nàng không nên có vẻ yếu đuối.

"Ta sẽ không là của ngài." Y đừng hòng nắm nàng trong tay.

"Vậy sao?" hắn trở mình đẩy nàng ngã xuống, để nàng nằm dưới thân y, mở áo đơn, bàn tay vuốt ve thân thể lõa lồ xinh đẹp. Y khoan thai cởi áo bào, rướn người tiến vào nàng.

Động nhỏ xinh đẹp vẫn ẩm ướt, lúc nàng tắm rửa, y đã tiến vào nàng vài lần, vách động mềm mại khi bị đao thịt tiến vào lại nhanh chóng co rút, bao phủ y chặt chẽ.

"Nhưng bây giờ nàng khuất phục dưới ta." Y rút thân ra, bỗng nhiên lại tiến vào, ra sức mở rộng nụ hoa chặt chẽ, tiến vào nơi sâu nhất.

Nàng kiềm nén tiếng rên rĩ, nàng cũng không kêu ra bất kỳ âm thanh xấu hổ gì ở dưới thân y, "Cái này chỉ là tạm thời...a..." Đao thịt thúc đến chỗ mẫn cảm của nàng, nàng nhắm mắt, răng cắn chặt môi dưới.

Nhìn thấy nàng cắn môi, hắn lại không vừa lòng.

"Thật không biết nghe lời" Ngón tay tách môi nàng ra, còn nàng lại thừa dịp cắn ngón tay của y, mắt tím mở ra, tức tối trừng y.

"A" Xán Liệt cười nhẹ, thái độ cao ngạo và phản ứng của nàng chỉ khiến y thêm ham muốn.

Tay trái vân vê ngực nàng, phía dưới thân không ngừng xâm nhập, thúc thẳng vào động hoa mềm mại. Mỗi một lần vào đều chạm đến đỉnh mẫn cảm nhất, khiến đóa hoa tiết ra chất dịch nói lên phấn khích.

Y đã quá quen thuộc thân thể của nàng, bốn tháng nay, mỗi khi y chiếm hữu, nàng vẫn không chịu tự nguyện hiểu chuyện ân ái, thân thể mỹ miều vặn vẹo.

Cho dù là không muốn, nhưng thân thể vẫn theo bản năng hưởng thụ khoái cảm khiến người ta điên cuồng, thậm chí động hoa còn co rút không ngừng, run rẫy khao khát, chờ đợi mỗi lần y thúc vào.

Nàng cắn chặt ngón tay trong miệng, bởi vì tình dục mà cơ thể ửng đỏ. Khi y cuồng nhiệt ra vào trận trận khiến thân thể non nớt chấn động, nơi cửa động hoa đã chảy ra một dòng nước trong suốt.

Y thúc vào lại rút ra, đầu ngón tay trêu ghẹo chổ nhạy cảm của nàng, khiến nàng không cách nào kháng cự lại y, chỉ có thể hoan nghênh chào đón, khẩn cầu y tiến vào.

Y chăm chú nhìn vào mắt của nàng, nhìn đôi mắt tím từ từ bị dục vọng chiếm giữ, nhưng lại liều chết chống cự.

Dáng điệu rõ ràng đã sa ngã nhưng lại dốc sức vùng vẫy, xinh đẹp lại quyến rũ, cực kỳ khơi mào dục vọng của nam nhân.

"Ngày mai ta sẽ rời khỏi hoàng thành." Y nói khẽ, tiếng nói nhuốm mùi dục vọng vô cùng cám dỗ.

Nhưng thế tấn công không giảm, ngang ngược đoạt lấy thân thể mềm yếu của nàng.

Thần trí của nàng mơ màng từ lâu, chẳng qua là quật cường không chịu để mình khuất phục.

Lời của y khiến cho mắt tím khôi phục tĩnh táo, nhưng lập tức lại bị sóng tình bao phủ.

"Nước Vệ muốn xâm chiếm, gần đây đã nhiều lần tấn công biên thành, hoàng thượng muốn ta xuất binh phản công." Thân là thần tử, đương nhiên y phải nghe lệnh.

"Cái gì..." Duẫn Nhi miễn cưỡng nghe được lời y nói.

Gần đây hoàng đế luôn phái thích khách đến ám sát, đột nhiên lại muốn y xuất binh, đây rõ ràng là một cái bẫy...

"A..." Ngón tay trong miệng đã bị nàng cắn nát, nàng không còn cách nào phải lên tiếng rên rĩ, gần như sung sướng lên đỉnh điểm khiến nàng trả lời yếu ớt.

Y nâng chân trái của nàng, dục vọng bùng phát như dã thú hung mãnh, mà dịch hoa của động nhỏ lại là thức ăn của dã thú, đao thịt tiến vào cọ sát với cánh hoa mềm mại đến đỏ tươi.

Nhưng động nhỏ vẫn như lòng tham không đáy, đói khát nuốt chửng dã thú xâm nhập.

Cảnh xuân vô hạn, động hoa trói chặt lại thứ nóng bỏng xâm phạm kia.

Nàng nâng mông lên, bắt đầu chuyển động eo để thích ứng. Bị dục vọng giam cầm khiến nàng không cách nào suy nghĩ được gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro