Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TTCQT 2

Phác Xán Liệt, Đông Lăng Vương nổi tiếng thiên hạ, y là tứ hoàng tử được tiên hoàng sủng ái nhất.

Mười bốn tuổi đã xông pha chiến trường. Trong thời gian ngắn, y đánh tan man Bắc di phương xâm lược, mở rộng đất đai cho Kim Lăng hoàng triều.

Có y, các nước khắp bốn phương không dám khinh khi ngông cuồng.

Y lãnh quân chưa từng thất bại, tương truyền rằng ở chiến trường giống y như quỷ Tu La, khiến quân địch càng thêm khiếp đảm.

Tiên hoàng ban cho y một nửa binh quyền của hoàng triều, bằng với việc đem nửa ngôi vị hoàng đế ban cho y, chỉ cần y đồng ý thì chuyện ngồi vào ngôi vị đó vô cùng dễ dàng.

Tiên hoàng không định sẵn thái tử, lúc đó ai ai cũng chắc chắn Tứ hoàng tử nhất định lên ngôi hoàng đế.

Nhưng cuối cùng tiên hoàng lại lập đại hoàng tử làm đế quân. Kết quả này làm chúng thần kinh ngạc, nhất thời trong triều đình lòng ai cũng bàng hoàng, đều nghĩ tứ hoàng tử nhất định sẽ bất mãn mà tranh đoạt ngôi vị với đại hoàng tử.

Nhưng không ngờ tứ hoàng tử không có bất kì động tĩnh nào. Còn đại hoàng tử vừa bước lên ngôi đã lập tức loại bỏ người không ủng hộ mình.

Tiên hoàng có mười hai người con, trong đó hơn một nửa bị trục xuất khỏi hoàng cung, tước hết quyền vị, chỉ có thể đảm đương cái danh Vương gia không quyền.

Còn lại là hoặc bị đột tử, hoặc bị lưu vong, chỉ mỗi Phác Xán Liệt - tứ hoàng tử là có sức uy hiếp nhất nên đại hoàng tử mới không dám động đến một sợi lông của y.

Phải, chính xác là không dám động một sợi lông măng của y.

Tiên hoàng từng hạ lệnh, binh quyền trên tay Đông Lăng Vương ngoại trừ ý của ngài ra thì không hoàng đế nào có quyền thu hồi.

Ngài ban cho Đông Lăng Vương lệnh bài miễn tử, cho dù là hoàng thượng đứng đầu cũng không có quyền lấy tính mệnh của y.

Tiên hoàng hạ chỉ như vậy, dù Đông Lăng Vương không ngồi lên ngôi hoàng đế, nhưng quyền thế ngút trời trong tay y thì khác nào là đế quân?

Hoàng thượng cũng hiểu tình thế này, y đối với Đông Lăng Vương cực kỳ kính lễ.

Thậm chí ở thọ yến, còn để Đông Lăng Vương ngồi kế bên, mà không phải là chỗ của quần thần.

Đối với việc không hợp lễ nghi này, chúng thần cũng không dám lên tiếng. Tuy là hoàng thượng trên vạn người, nhưng bọn họ cũng biết, người nắm hết quyền lực trong triều lại chính là Đông Lăng Vương.

Hoàng thượng dù đang tại vị, nhưng y lại cực kỳ uất ức. Hoàng thượng chỉ giống như một pho tượng trang trí, không chỉ phải cẩn trọng từng bước đối với Đông Lăng Vương, mà còn phải nể nang dòng tộc Lâm thị quyền uy.

-----------

Bị thương rồi!

Dây đàn bỗng bị đứt, cứa vào đầu ngón tay, nhỏ ra giọt máu đỏ tươi.

Nhìn vết thương trên tay, trong lòng Duẫn Nhi bỗng có nỗi bất an. Từ sau buổi thọ yến, tim nàng luôn không ổn định, mỗi lần nhắm mắt, liền thấy hoa ngụy tử bị bẻ gãy, và còn có. . . . . Người nam nhân với nụ cười tà mị kia.

Nụ cười đó khiến nàng rung động, khiến nàng mất bình tĩnh, ngực như có tảng đá lớn đè nặng, nàng cảm thấy nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Phụ Vương và mẫu phi cũng vậy. Sau tiệc thọ yến, hoàng thân và đại thần không ngừng đến tận Vương phủ ngỏ ý kết thân.

Phụ Vương lấy cớ tuổi nàng còn nhỏ để từ chối. Nhìn thấy nỗi ưu phiền trên mặt Phụ Vương, đối với những đại thần kia thì người có thể làm thế.

Nhưng Phụ Vương có thể cự tuyệt với hoàng thượng ngôi cửu ngũ chí tôn hay sao?

Hoặc là, Đông Lăng Vương - người đang nắm trong tay quyền lực tuyệt đối kia?

Duẫn Nhi nhắm mắt, hai ngày nay không ai tới cửa yêu cầu kết thân, nhưng tình hình này lại càng không ổn. Bởi vì sáng nay Phụ Vương đã bị hoàng thượng triệu vào cung. . . . . .

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Còn chưa vào cửa thì tiếng gọi liên tiếp đã vang lên. Một lát sau, bóng dáng màu vàng nhỏ bé ra sức đẩy cửa, xộc vào phòng.

"Nhạc nhi, sao thế?" Thấy muội muội thở hổn hển, khuôn mặt thanh tú vì chạy gấp mà ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp kích động nhìn nàng.

Duẫn Nhi không khỏi cười nhẹ, thâm tâm đang nổi sóng nhưng gặp được đóa hướng dương này lại dần bình tĩnh lại, nàng cầm chiếc khăn tay, giúp muội muội lau mồ hôi trên mặt.

"Chạy gấp như thế là có chuyện gì xảy ra à?"

Lâm Hân Nhạc nhắm mắt hưởng thụ tỷ tỷ dịu dàng, khăn tay của tỷ thật thơm, nàng vui vẻ nói.

"Tỷ, muội vừa mới nghe nói hoàng thượng muốn để tỷ đến Bạch Tháp học tập, muốn để tỷ kế thừa vị trí thánh nữ, nhưng mà Phụ Vương lại cự tuyệt."

Nàng cong miệng, không hiểu vì sao Phụ Vương lại làm vậy? Là thánh nữ đó! Rất vinh dự mà!

"Thánh nữ?" Duẫn Nhi sững sờ.

Kim Lăng hoàng triều vốn thờ phụng thần thánh. Thánh nữ ở hoàng triều có thể nói là một địa vị thần, Bạch Tháp lại càng là thánh địa thanh tĩnh, chỉ có thánh nữ kế nhiệm mới có thể bước vào, truyền thống này đã lưu truyền trăm năm nay.

Trước mắt, vẫn chưa chọn được thánh nữ kế nhiệm, mà hoàng thượng lại đột nhiên chỉ định nàng, hơn nữa lại là sau thọ yến.

Địa vị của thánh nữ ở hoàng triều cao không dưới quân vương, thậm chí quân vương cũng phải tôn kính thánh nữ.

Mà Phụ Vương đang nắm trong tay tám mươi vạn binh mã, cộng thêm thế lực của Lâm thị. . . . . .

Hoàng thượng muốn quật ngã Lâm thị còn không được, sao lại muốn nàng kế nhiệm thánh nữ, để quyền lực của Lâm thị khổng lồ hơn nữa chứ?

Mục đích của hoàng thượng là gì? Tại sao Phụ Vương phải từ chối? Phụ Vương đối với hoàng triều luôn luôn trung thành, cho dù biết hoàng thượng thù địch Lâm thị, nhưng ông chưa bao giờ hoài nghi quyết định của thánh thượng.

Hơn nữa nếu nàng kế nhiệm thánh nữ, đối với Lâm thị mà nói là vinh dự lớn. . . . . .

"Với lại, lúc Phụ Vương trở về, sắc mặt rất khó coi. Mẫu phi biết chuyện hoàng thượng muốn để tỷ kế nhiệm thánh nữ, vẻ mặt cũng thay đổi, rất là kì lạ."

Nàng không hiểu vì sao Phụ Vương và mẫu phi cùng lúc không vui.

"Muội muốn hỏi, nhưng Phụ Vương lại gọi nhũ mẫu mang muội đi, sau đó cùng mẫu phi vào phòng, không để cho ai nghe thấy hai người nói chuyện gì cả."

Hân Nhạc dường như muốn biểu đạt sự bất mãn mà chu miệng lên. Phụ Vương luôn thương nàng, cho tới bây giờ không hề cấm nàng chuyện nào.

Nhưng lần này lại không đếm xỉa nàng làm nũng, gọi nhũ mẫu mang nàng đi.

"Tỷ tỷ, tỷ thử nói xem tại sao Phụ Vương lại cự tuyệt?" Kéo lấy tay Duẫn Nhi, nàng khó hiểu dò hỏi, nhưng thấy không được hưởng ứng, Hân Nhạc càng cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn về phía tỷ tỷ. "Tỷ, tỷ!"

Duẫn Nhi hoàn hồn, thấy ánh mắt nghi hoặc của muội muội, nàng khẽ cười, "Nhạc nhi ngoan, tỷ nghĩ Phụ Vương hẳn đã có suy tính."

"Suy tính gì?" Nàng lại không hiểu, nàng chỉ tò mò muốn biết Phụ Vương và mẫu phi đang nói gì. "Tỷ tỷ, chúng ta nghe lén đi!"

Duẫn Nhi chưa kịp trả lời, đã bị muội muội lôi kéo. Nàng không ngăn cản muội muội, vì nàng cũng muốn biết nguyên nhân.

Hai người đi tới biệt viện của phụ mẫu, Hân Nhạc lén lút kéo nàng ngồi xổm ngoài cửa sổ, đang muốn thăm dò xem bên trong có ai, thì đã nghe giọng của Nam Vương phi.

"Hoàng thượng muốn để Duẫn Nhi vào Bạch tháp ư, y muốn gì đây? Muốn Duẫn Nhi làm đồ chơi của bọn họ sao?" Có vẻ Lâm Vương phi đang rất là kích động.

Đồ chơi?!

Duẫn Nhi giật mình, không hiểu ý của mẫu phi.

"Vương phi, không được nói xấu thánh thượng. . . . . ."

"Không nói xấu? Chàng không biết cái gọi là thánh nữ chính là cấm luyến của hoàng thượng à, thậm chí còn phải đi hầu hạ những hoàng thân quốc thích khác. Mang mỹ danh là thánh nữ, nhưng căn bản không khác gì kỹ nữ. Duẫn Nhi của chúng ta sao có thể bị đối xử như thế?"

Lâm Vương phi gần như là hét lên.

"Nàng bình tĩnh. . . . . ."

"Thiếp phải bình tĩnh như thế nào đây? Nếu không phải tổ tiên Lâm gia từng cưới trưởng công chúa, chúng ta làm sao biết bí mật này? Không chừng bây giờ chúng ta còn hết sức vui mừng, đa tạ ân điển của hoàng thượng mà không biết rằng đã đưa nữ nhi vào hố lửa."

"Ta đã cự tuyệt hoàng thượng, hoàng thượng cũng đã đồng ý, nàng đừng lo lắng. . . . . ."

"Sao thiếp có thể không lo lắng? Bây giờ chàng có thể lấy lý do Duẫn Nhi còn nhỏ tuổi để từ chối khéo, nhưng sau này thì sao? Duẫn Nhi không thể nào mãi là một đứa trẻ được! Chàng có thể cự tuyệt nhất thời, nhưng đâu thể nào cự tuyệt cả đời được, đúng không?"

Nghe mẫu phi khóc, nàng rũ mắt, đưa tay bịt miệng muội muội, nhẹ nhàng lắc đầu với Hân Nhạc.

Cha mẹ còn đang tranh cãi, nhưng nàng biết mình không cần nghe nữa, liền đưa tay kéo muội muội rời khỏi.

"Tỷ. . . . . ." Rời khỏi biệt viện, Hân Nhạc nắm tay của tỷ tỷ, khuôn mặt vẫn thoáng vẻ kinh ngạc.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng nàng cũng hiểu lời của phụ thân và mẫu phi, không ngờ rằng thánh nữ là. . . . . .

"Nhạc nhi, lời vừa nghe hãy quên đi, đừng để cho Phụ Vương biết được, hiểu không?"

Nàng thận trọng dặn dò, khác với muội muội đang hoảng loạn, nàng vẫn giữ được khuôn mặt bình tĩnh.

"Nhạc nhi đã hiểu." Hân Nhạc gật đầu như giả tỏi, con ngươi đen láy nhìn chăm chú. "Tỷ, tỷ nhất định không được đi làm thánh nữ. . . . . ."

"Không đâu, muội yên tâm, Phụ Vương không phải là đã cự tuyệt rồi sao?" nàng cười an ủi muội muội.

"Nhưng mà. . . . . ." Nàng không quên mẫu phi vừa mới nói, tỷ tỷ sẽ lớn, sẽ không mãi là trẻ con, Phụ Vương còn có thể cự tuyệt bao nhiêu lần đây?

"Đừng lo lắng." nàng biết rõ nỗi ưu tư trong lòng muội muội, "Sẽ có cách thôi."

Dù nói như thế, nhưng lòng của nàng còn loạn hơn.

Đưa muội muội về phòng, dặn dò kĩ lưỡng một lần nữa, nàng mới quay người trở về viện.

Nghe phụ mẫu tranh cãi, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao Phụ Vương lại cự tuyệt, thì ra người gọi là thánh nữ không thanh cao như tưởng tượng.

Đôi mắt tím trầm ngâm, nàng nhớ lại lời nói của mẫu phi, hoàng đế há sao có thể dễ dàng chấp nhận như vậy.

Nếu y đã lên tiếng thì hẳn không dễ đầu hàng chịu thua, và Phụ Vương có thể cự tuyệt bao lâu? Lòng vua khó dò, huống chi Lâm thị lại là cái gai trong mắt hoàng thượng.

Hoàng thượng muốn chiếm hữu nàng có rất nhiều cách, trực tiếp nhất là để nàng vào cung làm phi, nhưng lại sợ hành động này sẽ gia tăng thêm thế lực cho Lâm thị.

Vì vậy, y mới đề nghị nàng kế nhiệm thánh nữ, Phụ Vương lại cự tuyệt.

Với tính đa nghi của hoàng thượng, cộng thêm tổ tiên từng cưới trưởng công chúa làm vợ, hoàng thượng nhất định có thể suy đoán được nguyên do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro