TKCN 5
Xán Liệt ngẩn người, không ngờ nàng sẽ hỏi y điều này, y thiếu chút nói ra ba chữ "không bằng ngươi", nhưng y không dám.
Mà y do dự lại làm cho Duẫn Nhi hiểu lầm, cho rằng y thực sự bị hoa nương trong thanh lâu mê hoặc, điều này làm cho nàng nheo mắt, ngón tay bất giác nhéo lông bạch hồ ly.
Bạch hồ ly run lên, chạy nhanh nhảy xa ra khỏi ôm ấp của chủ nhân.
"Lại đây, chúng ta đối luyện một chút." thanh âm nàng lạnh lùng nói.
A? Xán Liệt còn chưa phản ứng lại, nàng đã tung nắm đấm qua.
Tối đó đối luyện, hắn bị đánh thật sự thảm, nhưng miệng vết thương đều ở phía dưới quần áo, cho nên trong trang không có người biết.
Mà Duẫn Nhi đánh người ta xong, bỏ xuống một câu "Về sau không cho ngươi đi thanh lâu", sau đó trở về phòng.
Xán Liệt thực nghe lời, từ đó không bước vào thanh lâu nữa, nhưng lại không nhịn được suy tư về phản ứng của nàng tối đó, không khỏi ước ao, y có thể cho rằng đây là biểu hiện Duẫn Nhi để ý y sao?
Nhưng thái độ của nàng đối với y vẫn giống nhau không thay đổi, điều này làm cho y không rõ ràng, mà y không rõ nên càng ngày càng mơ hồ.
"Các ngươi tính ngẩn người tới khi nào?" rốt cục Duẫn Nhi cũng lên tiếng, một thân hồng y sấn lên làn da trắng của nàng, tay vân vê cái chén phỉ thúy, vành tai mang khuyên tai ngân diệp, con ngươi lạnh lùng liếc sáu quản sự một cái.
"Ta trả lương cho các ngươi, là để các ngươi ngẩn người ở đây sao?" khi nói đến lương, giọng điệu nàng không khỏi tăng thêm, có hương vị nghiến răng nghiến lợi, tay cầm chén phỉ thúy cũng nắm chặt hơn, nếu không phải chén phỉ thúy này thực quý, nàng tuyệt đối sẽ hung hăng ném về phía người đang đứng phía sau.
Sáu vị quản sự sao lại nghe không ra trong giọng nói của trang chủ nhà mình có mang theo tức giận, không nhịn được lại nhìn Xán Liệt, trong mắt đều lộ ra dấu hỏi.
Tiểu tử, ngươi đã làm gì? Sao lại chọc giận trang chủ thành như vậy?
Xán Liệt mang đầu heo miễn cưỡng ngoái đầu nhìn lại - tính tình trang chủ các ngươi hư cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
Là thế không sai. Sáu gã quản sự có lưu luyến. Tính tình Duẫn Nhi thật là không tốt, nhưng hư thành như vậy rất ít gặp nha......
Cộp!
Duẫn Nhi vô cùng dùng sức mà phóng chén trà xuống bàn, trái tim sáu quản sự nhất thời cũng nảy mạnh một chút.
"Bây giờ là ta hỏi các ngươi nói, các ngươi nhìn y làm cái gì? Là y trả lương cho các ngươi sao?" Bây giờ là sao? lâu lắm nàng không phát uy, cho nên không có ai xem trọng lời nàng sao?
"Chủ tử, người nói quá lời, ta không được trả lương thì làm gì có lương mà trả cho người ta." Xán Liệt vô cùng không sợ chết nói tiếp.
"Phác Xán Liệt!" rốt cục nàng cũng không nhịn được, quản đây có là phỉ thúy quý hay không quý, nàng trực tiếp nắm lấy ném qua.
Hắn tiếp được cái cốc, đặt ở trong tay tung tung lên, rất cảm thán nói "Chậc chậc, chén phỉ thúy này, chỉ sợ ta dùng lương bổng mười hai năm cũng không mua nổi, chủ tử, người thật đúng là bỏ được mà lấy để ném."
Lương bổng, lương bổng...... Thật sự là đủ!
"Xán Liệt, ngươi bất mãn cái gì? Nói cho ngươi biết, ngươi ăn dùng mặc, mỗi một thứ ngươi dùng lương bổng mười hai năm cũng không mua nổi."
Xem nàng này chủ tử đối y tốt bao nhiêu, "Ngươi xem, trên đời này có tên nô nào sống tốt hơn ngươi không!"
Không biết cảm ơn thì thôi, thế mà còn dám mở miệng ngậm miệng là đòi lương bổng với nàng!
Kỳ thực lương bổng, nàng cũng không phải không đưa được, nhưng một thần giữ của ghét nhất chính là bị đòi tiền!
Xán Liệt nhếch khóe miệng lên một chút trào phúng, mắt vàng cũng nhiễm lên một chút bất tuân, "Tốt thì sao, còn không phải nô."
Ở trong mắt nàng, y chính là một con khuyển được chăn nuôi, nàng đút cho y áo gấm ngọc thực, y phải cảm động đến rơi nước mắt sao.
Nếu y luôn luôn là nam hài thú tộc chưa khai hóa kia, có lẽ y sẽ phục tùng, cam tâm làm khuyển trung thành ở trong lồng.
Mà khi y học được hết thảy của nhân loại, y dần dần tham lam, ấm no đã không thể thỏa mãn y, y muốn cũng không còn là dục vọng nho nhỏ chỉ cần lấp đầy bụng nữa, mà là càng ngọt ngào, làm cho y càng ngày càng khát vọng......
Nhìn Duẫn Nhi phẫn nộ, đáy mắt hắn xẹt qua một chút ám ảnh.
Duẫn Nhi nheo mắt lại, lập tức sáng tỏ ý của y, "Xán Liệt, có lẽ lương bổng chính là cớ, sự thật là ngươi muốn đòi tự do với ta sao?"
Nàng hoàn toàn cảm thấy buồn cười, sau buồn cười lại là lửa giận lớn hơn nữa, nàng dùng sức đập bàn, bàn được làm bằng gỗ cứng lập tức bị đập thành mảnh nhỏ.
"Ngươi không tự do chỗ nào? A? Ngươi muốn đi đâu, ta có từng ngăn cản ngươi sao? Ta có nhốt ngươi sao? Người ta nuôi chó còn mang xích, ngươi có sao?"
Nói xong lời cuối, nàng cảm thấy nàng chủ tử này thật sự là khoan hồng độ lượng, vậy mà lại dưỡng ra một bạch nhãn lang!
Nói đến dây xích, hắn mới nhớ tới, đùa cợt liếc nàng, "Đó là vì ta làm hư vài cái dây xích da ngươi mang, cuối cùng ngươi không còn tiền, đành phải từ bỏ việc mang dây xích cho ta không phải sao?"
Duẫn Nhi ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy, làm sao có thể không mang dây xích cho vật sở hữu của mình.
Nhưng nàng lúc nhỏ thực sự rất nghèo, đặc chế vài cái dây xích da cho hắn, mà hắn đều hủy hoại hết.
Mặc kệ Duẫn Nhi làm thế nào cũng không thay đổi, thẳng đến khi hắn phá hư dây xích thứ tư, nàng không có cách nào, nàng cũng không muốn tiêu tiền làm cái dây thứ năm cho hắn xé chơi nữa, cuối cùng mới không cam lòng buông tha mang dây xích cho hắn.
Bị Xán Liệt nói như vậy, nàng cũng nhớ lại ký ức xa xôi, sau đó lập tức hối hận.
Sao bây giờ nàng có tiền, lại không nhớ tới việc làm dây xích vàng cho hắn mang, xem y còn phá thế nào!
Nhưng nếu hắn cho rằng nàng sẽ vì vậy mà xấu hổ, vậy thì sai lầm rồi, Duẫn Nhi hất cằm, hừ lạnh nói: "Ít nhất bây giờ ngươi cũng không mang."
Nàng quyết định lập tức để người ta làm một cái dây xích hoàng kim để hắn có mạnh tới cỡ nào cũng không phá hư được.
Xán Liệt ở bên người nàng mười hai năm, làm sao không biết suy nghĩ của nàng? Y nheo mắt vàng lại, "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."
Duẫn Nhi nhếch môi, tâm tình phẫn nộ nháy mắt mang theo phần sung sướng, "Ngươi có lựa chọn khác sao?"
Nói tóm lại, ngươi đánh lại ta sao?
Một chủ một phó nhìn chằm chằm nhau, không khí hết sức căng thẳng.
"Ách...... Quấy rầy một chút." đứng đầu Lục đại quản sự - Đổng quản sự bị năm người đẩy ra, nơm nớp lo sợ đánh gãy không khí đáng sợ, "Kỳ thực Tiểu Liệt muốn tự do cũng là chuyện có thể hiểu......"
Hắn không nhịn được nói chuyện cho Xán Liệt, nhưng mà vừa thấy ánh mắt giết người lạnh lùng của Duẫn Nhi, trong lòng Đổng quản sự run lẩy bẩy, lập tức thức thời nói.
"Tuy là chuyện có thể hiểu, nhưng trang chủ đối tốt với y như vậy, cho y ăn mặc ở đều tốt, y lại không biết cảm ơn, thật sự là rất đáng giận......" những lời muốn nói lúc nhìn thấy trang chủ đại nhân dần dần nheo mắt lại, thực thức thời nuốt vào.
Duẫn Nhi luôn bao che khuyết điểm vật mình sở hữu, Xán Liệt nàng có thể đánh có thể mắng, nhưng nàng không cho phép người khác nói hắn một chút không phải, cho dù tên trứng thối kia là một bạch nhãn lang cũng vậy.
Đổng quản sự cảm thấy làm thuộc hạ thật khó, giúp Xán Liệt cũng không đúng, giúp trang chủ nói chuyện cũng không đúng, hắn lau lau mồ hôi, buông tha ý tưởng ban đầu.
"Ách...... Trang chủ, người xem như cái gì ta cũng chưa nói đi." Sau đó yên lặng lui ra.
Nhưng mà hắn tưởng lui, Duẫn Nhi cũng sẽ không buông tha hắn, còn lôi luôn cả năm quản sự khác vào.
"Sáu người các ngươi đều đứng bên Xán Liệt đúng không? Tập thể tạo phản đúng không?"
Gặp sắc mặt trang chủ đại nhân không tốt, sáu vị quản sự hối hận. Vợ chồng son người ta cãi nhau, bọn họ xem náo nhiệt gì nha!
Sáu quản sự dò xét liếc nhau một cái, Võ quản sự phụ trách võ lâm sự vụ thực đáng thương bị người đẩy ra.
Bọn này thật không có nghĩa khí mà! Bộ dạng lưng hùm vai gấu, hàm vuông má vức, một người rắn rỏi Võ quản sự oán hận mắng trong lòng, sắc mặt lại không chút thay đổi, trên tay cầm thiệp mời màu vàng, dùng hai tay cung kính đưa ra.
"Trang chủ, đây là thiệp võ lâm mà võ lâm minh phái người đưa tới, mời trang chủ dự đại hội võ lâm lần này."
Ý đồ của Võ quản sự là dùng việc chung dời đi lửa giận của trang chủ đại nhân.
Võ lâm minh là nơi chính nghĩa nhất võ lâm, tổ chức đại hội võ lâm bốn năm một lần, chọn ra minh chủ võ lâm.
Phương pháp chọn cũng rất đơn giản, các môn phái nổi danh phái người tham dự luận võ, đến cuối cùng ai thắng thì lên làm minh chủ.
Nhưng mà bốn thế lực lớn đứng đầu võ lâm cho tới bây giờ đều chưa từng tham gia tuyển cử minh chủ, võ lâm minh cũng biết tính tình chủ tử bốn thế lực lớn này đều khó dò, thiệp võ lâm đưa tới, bình thường bốn thế lực lớn đều sẽ phái thủ hạ tham gia, coi như cho võ lâm minh chút mặt mũi.
Duẫn Nhi không có gì hứng thú đối với chuyện võ lâm giang hồ, minh chủ võ lâm ai làm, đối với nàng không có ảnh hưởng gì, cho nên từ trước kia, chuyện võ lâm minh, bình thường nàng đều giao cho Võ quản sự phụ trách, nàng chưa bao giờ quản, cũng không tham dự.
Nhưng mà lần này...... Nàng tiếp nhận bái thiếp xong, xoay người nhìn về phía Xán Liệt.
"Ngươi muốn tự do đúng không?"
Xán Liệt đại khái biết nàng muốn làm cái gì, y không đáp lời, mắt vàng nhìn thẳng nàng, ý thực rõ -- ngươi hỏi không phải là vô nghĩa sao?
Duẫn Nhi thiếu chút quăng thiệp võ lâm đang cầm trong tay qua, nàng âm thầm hít sâu, cắn răng nói: "Tốt lắm, chỉ cần ngươi có thể ngồi lên vị trí minh chủ này, ta liền cho ngươi tự do!"
Hắn biết mà. Y miễn cưỡng nhíu mày, mặt mày mang theo khiêu khích.
"Đây là ngươi nói." Không nên đổi ý.
Đối với hắn mà nói, ngồi trên vị trí minh chủ này còn không đơn giản, người thú tộc chiến đấu vốn là thiên phú dị bẩm, hơn nữa nàng tự mình dạy, giá trị vũ lực của y là rất cao.
Nhưng mà...... đồng tử hắn co rụt, y không cho rằng Duẫn Nhi ra điều kiện đơn giản như vậy.
Quả nhiên, nàng lại nói "Nha, lần này luận võ, ta cũng sẽ tham gia."
Cho nên, muốn tự do đúng không? Đánh thắng bà đây sẽ cho ngươi tự do!
Duẫn Nhi nói được là làm được, hơn nữa nàng làm việc không thích dây dưa kéo dài, lập tức để Thường quản sự xuất môn làm việc.
Võ lâm sẽ cử hành một tháng sau, từ Trầm Hương sơn trang đến chỗ thành Chính Nghĩa võ lâm minh ước chừng hai mươi ngày lộ trình -- đây là khi một đường không ngừng mà đi.
Nhưng mà nàng tham hưởng thụ đương nhiên không tính ngồi xe đi dọc đường, nàng tính thuận tiện du sơn ngoạn thủy, chậm rãi chơi đến thành Chính Nghĩa.
Theo tốc độ này, ít nhất ba mươi ngày mới có thể đến thành Chính Nghĩa, mà nàng có tính nôn nóng, bởi vậy nàng chỉ cho Thường quản sự một ngày chuẩn bị hành lý.
Thường quản sự sớm quen cá tính nói gió là mưa của trang chủ nhà mình, lập tức phân phó người chuẩn bị tốt xe ngựa, trong xe ngựa toàn phô lông thỏ dệt thành thảm mềm mại, hộp gỗ mạ vàng màu đen đều là đồ ăn vặt Duẫn Nhi thích.
Người đi theo cũng an bày xong. Hầu hạ nàng là tứ đại thị nữ nhất định phải có, Võ quản sự chuyên môn phụ trách việc võ lâm, lần này là hắn dẫn đường, còn có mười tên hộ vệ đi theo.
Đương nhiên, thân là trung khuyển Xán Liệt cũng phải đi theo.
Duẫn Nhi nói, trước khi y được tự do, y vẫn là nô của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro