TKCN 16
Trưởng lão không vì Duẫn Nhi nói mà tức giận, bà nhìn nàng, ánh mắt vẫn hiền hoà, "Người thú tộc tuyệt đối không vứt bỏ tộc nhân của mình."
"Phải không?" nàng hừ hừ, "Vậy Phác Xán Liệt là sao?"
"Phác Xán Liệt...... Đứa nhỏ, đây tên của ngươi sao? Thật sự là một cái tên hay."
Trưởng lão khẽ mỉm cười, từ ái nhìn hắn "Đứa nhỏ, đừng oán hận tộc nhân, tộc nhân không có vứt bỏ ngươi, sở dĩ để ngươi ở một mình bên ngoài sinh tồn, là vì vận mệnh thú chi tử."
"Thú chi tử?" Xán Liệt nhíu mày.
"Đúng vậy, người vừa sinh ra đã có vết bớt chính là thú chi tử, mỗi một thú chi tử đều sẽ thay đổi thú tộc, ta chính là một thú chi tử."
"Đây là ý gì?" Duẫn Nhi nhíu mày, vì trưởng lão nói mà mê mang, "Vết bớt trên mặt Xán Liệt không phải là xăm lên, mà là trời sinh đã có?"
"Đúng vậy." Trưởng lão dùng giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói, "Thú tộc có truyền thuyết truyền lưu đời đời, người trời sinh có vết bớt là người thay đổi lực lượng thú tộc, vết bớt này không nhất định sẽ ở trên mặt, cũng có thể là tay, chân hoặc bất kỳ nơi nào trên thân thể.
Người có được vết bớt này sẽ được gọi là thú chi tử, hơn nữa lúc ba tuổi sẽ bị đưa đi khỏi thú tộc, mà mỗi một thú chi tử cuối cùng đều sẽ trở về thú tộc, hơn nữa sẽ thay đổi thú tộc."
"Thay đổi thú tộc?" Xán Liệt lặp lại lời trưởng lão nói, không biết vì sao, y lại mơ hồ hiểu được lời trưởng lão nói, "Ý bà là làm cho người thú tộc không sống như dã thú nữa sao?"
"Đúng vậy." Trưởng lão mỉm cười với hắn "Người thú tộc nhiều năm nay bị săn bắt, mỗi khi đi ra ngoài tìm đồ ăn đều phải mạo hiểm không để con người phát hiện.
Người thú tộc qua từng năm lại càng thưa thớt, đến bây giờ tộc nhân không đủ trăm người.
Con người thực tàn nhẫn, nhưng cũng thực thông minh, vì sinh tồn, người thú tộc không thể không học tập phương thức con người sinh tồn.
Ngươi có phát hiện không? Người dẫn dắt các ngươi tới nghe hiểu được tiếng người mà."
Xán Liệt gật đầu.
"Nhưng vẫn không đủ, điều ta có thể dạy bọn họ thật sự hữu hạn, mà sau ta, hơn mười năm không hề có thú chi tử sinh ra, cho đến khi ngươi xuất hiện......
Thú tộc có truyền thuyết từ xưa, người trên mặt có vết bớt song long, sẽ dẫn dắt thú tộc đi tới vinh quang."
Truyền thuyết của thú tộc các ngươi có nhiều quá hay không! Nàng thật muốn châm chọc.
Nhiều thú chi tử như vậy đều cải biến không xong thú tộc, Xán Liệt làm được sao?
Lại nói, sau ba tuổi đã bị quăng vào trong rừng, hắn không chết đã là kỳ tích, lại bị bọn buôn người bắt, nếu không gặp nàng, hắn làm sao có hôm nay!
Không đúng!
"Đợi chút." Nàng không nhịn được chen vào nói, "Đừng nói ý của ngươi không chỉ là muốn Xán Liệt dạy cho những người thú tộc đó học được tất cả của con người, mà còn phải dẫn dắt bọn họ rời sơn cốc này?"
"Đúng vậy."
"Điều này sao có thể!" Phải phí bao nhiêu thời gian hả? Mà vì sao hắn lại phải làm vậy? hừ, gì mà thú chi tử, nuôi hắn, dạy hắn đều là nàng, cống hiến lớn nhất là nàng nha!
Người thú tộc đâu? Cùng lắm chỉ nuôi hắn ba năm, lại muốn hắn trả giá cả đời, chuyện thâm hụt tiền vốn này ai muốn làm!
"Nếu không thì sao?" Duẫn Nhi nâng cằm, "Ta sẽ không để Xán Liệt lưu lại."
Trưởng lão mỉm cười, "Các ngươi không ra được cốc này."
Duẫn Nhi nheo mắt, "Đây là uy hiếp sao?"
Trưởng lão nhìn về phía Xán Liệt, nhẹ giọng thở dài, "Đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ tộc nhân của ngươi sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn tộc nhân của ngươi diệt vong sao?"
Duẫn Nhi trừng to mắt. Mẹ kiếp, lại cái bài vừa uy hiếp vừa bi tình này, trưởng lão học được thủ đoạn ti bỉ của con người thật tốt!
"Xán Liệt, ngươi muốn thế nào?" Nàng trừng hắn.
Xán Liệt bình tĩnh nhìn lại nàng.
Duẫn Nhi ngẩn người, "Đừng nói với ta ngươi muốn......"
"Ta muốn ở lại." hắn bình tĩnh mà trả lời nàng.
"Cái gì......"
"Đứa nhỏ, ngươi không phải người thú tộc, cho nên ngươi có thể rời đi." Trưởng lão lập tức nói với nàng.
Duẫn Nhi lập tức táo bạo, "Ngươi muốn lưu lại? Ngươi lưu lại làm cái gì? Ngươi có khả năng gì? Dạy bọn họ nói chuyện viết chữ sao? Ngươi nhìn trưởng lão dạy bọn họ lâu như vậy mà chỉ được có thế, ngươi cho rằng mình rất có tài sao? Trừ biết vài chữ, võ công tốt một chút, ngươi có cái gì? Ngay cả bạc ngươi cũng không có!"
Còn dẫn dắt người thú tộc đi tới vinh quang, y không chết già ở trong cốc đã tốt rồi.
"Ta muốn ở lại." Đối mặt với nàng phẫn nộ, hắn vẫn bình tĩnh lặp lại câu này.
"Ngươi!" Duẫn Nhi tức giận trừng y. Y muốn ở lại, nàng thì sao? Y không cần nàng sao...... Mẹ kiếp! Sao nàng lại có cảm giác bị vứt bỏ, ai thèm y nha!
"Được! Tùy ngươi!" Nói cái gì mà thích nàng...... Nàng đột nhiên có cảm giác uất ức...... Phi! Nàng đang nghĩ cái gì! Uất ức cái rắm!
Y muốn đi đâu cứ đi, y cho rằng nàng sẽ luyến tiếc y sao, vậy sai lầm rồi, nàng mới không cần--
Đúng! Nàng không cần--
Duẫn Nhi cảm thấy mình hẳn nên lập tức rời sơn cốc này, quả thật nàng phải rời khỏi, Nhưng mà...... Ngày thứ ba, nàng vẫn ở trong cốc.
Chính nàng cũng không biết vì sao, mỗi khi muốn bước ra sơn cốc, luôn không hiểu sao lại do dự, thói quen xoay người, lại không thấy được người luôn đứng ở phía sau kia...... Trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Cảm giác như cái bóng của mình đột nhiên biến mất, không còn như hình với bóng, làm cho nàng cảm thấy mất mát.
Sau đó, chờ nàng hoàn hồn lại nhận ra mình đã trở về nhà đá đơn sơ, nhà đá chỉ có một bàn một giường, hơn nữa tất cả đều dùng đá tảng chế thành, vừa cứng lại thô ráp, ngay cả cái cốc uống nước cũng không có.
Nàng tham hưởng thụ vốn sẽ không ở trong loại phòng như vậy, nhưng nàng đã ở ba ngày, cũng ngủ ba ngày trên giường đá cứng rắn.
Về phần Xán Liệt ở nhà đá cách vách nàng, sau khi y nói muốn ở lại, liền hoàn toàn không nhìn nàng, mà bắt đầu trách nhiệm thú chi tử của y, tuần tra sơn cốc này, nhận thức người thú tộc trong cốc, nghĩ xem làm thế nào để cho tộc nhân có cuộc sống tốt.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị hắn bỏ qua như vậy!
Sao lại thế? trong mắt y bây giờ chỉ có tộc nhân, không có chủ tử nàng đây sao? Bạch nhãn lang chính là bạch nhãn lang! Không chỉ cắn ngược, ngay cả ân tình nàng đối với y cũng quên!
Còn nói cái gì thích nàng......
"A Man, sao nàng lại tới đây?"
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Xán Liệt, nàng lập tức từ trên giường ngồi dậy.
A Man chính là nữ thú tộc kia, ba ngày này, A Man đều đi theo hắn, ánh mắt nhìn hắn phát ra ái mộ chói lọi, mà nhìn nàng lại không chút che giấu chán ghét.
Bây giờ đã nửa đêm, A Man này tìm hắn làm gì?
Duẫn Nhi không nhịn được xuống giường đi đến bên cửa sổ đá, cửa sổ này vừa vặn có thể nhìn được cửa phòng hắn, nàng lui thân mình, vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
A Man ôm một tấm da hổ, không lưu loát nói với hắn "Này, cho."
Xán Liệt không nhận da hổ, mỉm cười với A Man, "Không cần, nàng cầm đi."
"Không! Cho!" A Man rất kiên trì, ánh mắt nhìn hắn lộ ra yêu thích thẳng thắn. Người thú tộc trời sinh đã có tướng mạo tốt.
A Man chỉ mặc da thú để lộ dáng người, tuy rằng làn da ngăm đen, nhưng mà tắm rửa sạch sẽ thì cũng thanh lệ, tuy rằng kém nàng, nhưng mà cũng có hương vị của chính mình.
Không giống với nam thú tộc bị quăng vào trường đấu chém giết, nữ thú tộc thực được quý tộc yêu thích. Nhìn hai người, Duẫn Nhi lại có loại cảm giác xứng đôi.
Khác với thân hình bé bỏng của nàng, A Man cao lớn đứng chung với hắn vừa khéo đẹp, mà A Man tuy rằng ngượng ngùng, lại trực tiếp bày tỏ tình yêu......
Nàng không thể không thừa nhận A Man như vậy thật đáng yêu, cường thế hoàn toàn không giống với nữ nhân Tuyết Tầm Quốc, nam nhân thích nữ nhân như vậy sao?
Nói cái gì thích nàng, mấy ngày nay không phải đều cùng A Man như keo như sơn, hừ! Trong lòng nàng thực không có tư vị nghĩ.
"A Man......" hắn còn muốn cự tuyệt, A Man không cho y cơ hội, cường ngạnh đưa da hổ cho y.
Nữ thú tộc luôn thích nam nhân cường hãn, cách bày tỏ tình yêu cũng thực trực tiếp.
"Cho!" Sau đó A Man nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, lại tươi cười, liền xoay người chạy.
Duẫn Nhi nhìn lén trừng tròn mắt, nàng tức giận trừng hắn, nàng không tin y né không được A Man hôn...... trứng thối! Nàng bất giác mắng ra tiếng.
Nghe được tiếng mắng, Xán Liệt quay đầu, thấy nàng nhìn lén, y nhíu mày.
Duẫn Nhi hoàn toàn không chột dạ khi bị phát hiện nhìn lén, thẳng tắp mà trừng y.
Bị trừng, hắn không có biểu cảm gì, y đi tới nhà đá chỗ nàng, trực tiếp vén rèm lên.
"Ngươi vào làm gì?" Duẫn Nhi trừng y, "Ta cho ngươi tiến vào sao? Đi ra!"
Xán Liệt không để ý nàng, trải da hổ trên tay lên giường đá.
"Da hổ cho nàng, trải nằm nàng sẽ ngủ ngon hơn." Y biết nàng nhất định ngủ không quen giường đá như vậy.
"Không cần!" nàng mới không cần, hơn nữa da hổ này còn là A Man cho y...... Nàng mới không cần đồ nữ nhân khác cho y!
Duẫn Nhi nắm da hổ lên, thô bạo quăng trả lại cho y, "Cầm da hổ của ngươi cút!"
Còn chưa đủ, nàng nhìn hắn càng giận, nhất là đôi má vừa mới bị A Man hôn kia, táo bạo cùng phẫn nộ xông lên não, nàng không chút nghĩ ngợi giơ cao tay......
Nhưng lần này Xán Liệt không ngoan ngoãn để nàng tát, mà bắt lấy tay nàng.
"Phác Xán Liệt, ngươi dám!" nàng trừng to mắt. Phản! Thực sự phản! Y dám không ngoan ngoãn cho nàng đánh! Nàng tức giận nhấc chân đá đùi y.
Xán Liệt nhanh chóng lui về sau, thấy bên mặt là nắm đấm nàng vung tới liền bắt lấy tay nàng, dựa vào thân cao cùng sức lực bẻ hai tay của nàng ra sau lưng, thô bạo đè nàng lên tường.
Duẫn Nhi dường như là đánh lên tường, nàng đau đến nhíu mày, lửa giận cũng càng tràn đầy.
"Phác Xán Liệt, ngươi dám đánh ta!" Nàng tức giận đá y.
Hắn ngăn chặn chân của nàng, nhưng mà cũng bị nàng đá vài cái, "Duẫn Nhi, quậy đủ chưa?"
"Ai náo loạn!" nàng rống, mắt đen toát ra lửa giận, "Buông ta ra!"
"Nàng đang giận cái gì?"
Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong phòng u ám, con ngươi màu vàng phảng phất như nhìn thấu nàng, điều này làm cho nàng vừa phẫn nộ vừa hoảng hốt.
"Giận ta bị A Man hôn sao?" Kỳ thực y đã sớm phát hiện nàng nhìn lén, cái kia hôn y cũng cố ý không tránh.
Y muốn xem nàng sẽ có phản ứng gì.
"Nàng đang ghen."
"Thí!" Duẫn Nhi rống giận, "Ngươi đừng có tự mình đa tình! Muốn động dục thì đi mà tìm A Man của ngươi đi! Cút!"
"Thực sự không cần?" hắn nhếch môi, khuôn mặt gần sát nàng, "Vậy sao nàng không đi? Sao còn đợi ở chỗ này? Chẳng lẽ không luyến tiếc ta?"
"Thiên tài mới luyến tiếc ngươi!" nàng cười nhạo, giọng điệu lạnh như băng, "Buông ta ra."
Xán Liệt nhìn nàng, đáy mắt đen trầm sâu thẳm, sau đó buông tay, lui về sau một bước.
Duẫn Nhi sửng sốt, nàng không ngờ hắn lại thực sự buông nàng, đây là ý gì? Y nghe lời như vậy là có ý gì? Nàng tức giận nâng tay.
Ba!
Tiếng bàn tay vang dội trong bóng đêm u ám.
Hắn liếm khóe miệng bị đánh nứt, đầu lưỡi cảm nhận hương vị máu, nhìn mặt mày nàng phẫn nộ, con ngươi y càng sâu, như mãnh thú nhanh chóng vồ lấy nàng, hung tợn mà cắn lên môi của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro