Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TKCN 15

Duẫn Nhi nghĩ, trên đời này hẳn là không có ai sẽ có kinh nghiệm bị hơn mười người thú tộc vây quanh đi?

Nghe đồn người thú tộc có thể một địch trăm, như vậy, hơn mười người thú tộc có thể được coi là thiên quân vạn mã không?

Hơn nữa nàng cảm nhận được, địch ý của người thú tộc không phải nhằm vào Xán Liệt, mà là nàng.

Xán Liệt cũng nhận ra, y lạnh mặt, đứng ở trước cây, ánh mắt sát khí thích huyết.

Y sẽ không để cho đám người thú tộc này thương tổn nàng, cho dù bọn họ là tộc nhân của y.

Đang lúc không khí hết sức căng thẳng, Duẫn Nhi lại đột nhiên nhảy xuống thụ động.

"Ngao!" nữ thú tộc đầu lĩnh nhìn nàng phát ra tiếng gầm nhẹ, trong mắt tràn đầy địch ý.

Xán Liệt nhanh chóng che phía trước nàng, ánh mắt cảnh cáo nhìn nữ thú tộc kia, rồi nói với nàng: "Không phải bảo nàng đừng xuống dưới rồi sao!"

Ngữ khí trách cứ khiến cho Duẫn Nhi nhíu mày, nàng mất hứng kéo hắn ra phía sau, đã quên chính mình bây giờ không có võ công, nàng đứng ở phía trước hắn, giống như đang bảo hộ, mà miệng lại không nói.

"Khẩn trương cái gì? Bọn họ thật sự muốn công kích thì đã sớm phác lên." Sau đó nàng nhìn nữ thú tộc kia.

"Này, các ngươi tìm hắn sao? Hừ, lúc trước để y một mình trên núi, bây giờ tìm đến y làm gì?"

Lúc trước không cần hắn, bây giờ thấy nàng nuôi hắn tốt như vậy, muốn mang về sao? Không có cửa đâu!

Nhìn nàng như gà mái bảo hộ gà con, Xán Liệt dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại tràn ngập lo lắng, bóng lưng bé bỏng rõ ràng chỉ tới y ngực, nhưng giờ phút này lại cường đại như vậy, mà lời của nàng...... Đây là bất bình vì y sao?

Hắn cảm thấy tâm mình trong nháy mắt nhuyễn thành nước, vì sao nàng luôn có thể làm cho y bất ngờ, làm cho ánh mắt của y càng lúc càng không rời được nàng, làm cho y càng lúc càng muốn có được nàng.

Hắn cong khóe môi, đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt phiếm cười nhìn thẳng nàng, "Nàng nói, bọn họ không hiểu."

Ý cười trong mắt hắn làm cho nàng không được thoải mái. Sao lại dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn nàng! Nàng mới không vì y mà nói chuyện, nàng, nàng chỉ là......

Chỉ là cái gì, Duẫn Nhi cũng không nói nên lời, nhưng ánh mắt hắn lại làm cho nàng bối rối, cuối cùng, nàng chỉ có thể chật vật trừng y một cái, khó chịu nói, "Ngươi biết cách khai thông với bọn họ đúng không? Đi! Tường thuật lời của ta lại cho bọn họ nghe!"

Nàng mới nói xong, nữ thú tộc đột nhiên nhìn bọn họ trầm thấp gầm vài tiếng, Xán Liệt không khỏi nhìn về phía nữ thú tộc.

Duẫn Nhi lập tức hỏi: "Nàng nói cái gì?"

Hắn nhíu mày, chần chờ một lát mới mở miệng, "Nàng nói chúng ta đi cùng bọn họ."

Không biết thế nào, hắn có cảm giác quỷ dị, hình như nữ thú tộc này nghe hiểu lời Duẫn Nhi nói, nhưng điều này làm sao có thể......

Duẫn Nhi nhíu mày.

"Vậy đi thôi." Sau đó nàng nâng cằm lên hừ hừ, "Xem xem bọn họ muốn làm gì! Này, dẫn đường đi!"

Một câu cuối cùng là nói với nữ thú tộc.

Nữ thú tộc liếc Duẫn Nhi một cái, lập tức mang nhóm thú tộc xoay người đi về phía trước.

Duẫn Nhi lập tức theo sau.

Xán Liệt biết mình ngăn cản không được quyết định của nàng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi kịp, y đi bên cạnh nàng, vừa khéo đứng ở góc độ có thể ngăn được tập kích.

Duẫn Nhi liếc y một cái, "Này, nữ nhân kia hình như nghe hiểu lời ta nói."

Vừa rồi nàng chỉ thử nói chuyện với nữ nhân kia một chút, không ngờ nàng ta thật sự dẫn đường.

"Ừ." Xán Liệt nhíu mày. Nếu là bình thường, người thú tộc hẳn sẽ không hiểu tiếng người, trừ khi có người dạy...... Điều này làm cho thần sắc của hắn càng nghiêm cẩn.

"Không cần ngươi nói, ta cũng biết." Duẫn Nhi hừ lạnh, "Hối hận cho ta ăn tán công hoàn đi!"

Xem, bây giờ phải thời thời khắc khắc lo lắng cho nàng.

"Không, ta không hối hận." hắn vẫn nhìn chằm chằm đám người thú tộc dẫn đường trước mắt.

Nghe một câu đó, Duẫn Nhi khó chịu. Người này rốt cuộc có hiểu hai chữ xấu hổ hay không!

"Mặc kệ nàng có võ công hay không, ta đều sẽ lo lắng, bảo hộ nàng." Cho dù võ công nàng cao hơn y, y vẫn sẽ che phía trước nàng, tín niệm bảo hộ nàng đã sớm xâm nhập vào cốt tủy của y.

Duẫn Nhi đang muốn nói chuyện, lại nghe được những lời này, những lời muốn ra khỏi miệng nhất thời nuốt lại vào trong cổ họng.

Xán Liệt đột nhiên nhìn về phía nàng, mâu quang u ám thâm thúy, nàng bị nhìn thực không thoải mái, đang muốn chất vấn hắn nhìn cái gì, hắn lại bỗng nhiên mở miệng.

"Thực xin lỗi." hắn vô cùng hiểu, nếu không phải vì y, bọn họ cũng sẽ không bị người thú tộc vây quanh, cho dù có thể phá vây, nhưng độ phiêu lưu cũng rất cao.

Người thú tộc tuy rằng không hiểu võ công, nhưng bản năng chiến đấu không thể khinh thường, hơn nữa vây quanh bọn họ không phải là một hai người thú tộc, mà là hơn mười người.

Y biết nàng nhất định là nghĩ như vậy, mới có thể đi theo người thú tộc.

Đột nhiên xin lỗi làm cho Duẫn Nhi sửng sốt, ánh mắt hắn nhìn nàng thâm mà trầm, lại vô cùng mềm mại, như là nhìn thấu hết thảy.

Nàng đi theo người thú tộc, chính là sợ một mình Xán Liệt không đánh lại được nhiều người thú tộc như vậy, hơn nữa bây giờ nàng lại không có võ công, căn bản là một trói buộc.

Nhưng nàng lại thật quật ngạo, nàng quen dùng mặt nạ kiêu ngạo xử lý hết thảy, nàng sớm quen làm cường giả, dù là quan tâm, nàng cũng sẽ không trực tiếp bày tỏ.

Nhưng nàng không ngờ hắn có thể nhìn ra tâm tư của nàng, đồng tử màu vàng ảnh hình bóng nàng, phảng phất...... Phảng phất như trong mắt y cũng chỉ có nàng.

Duẫn Nhi đột nhiên cảm thấy hai má lại nóng lên, nàng nhanh chóng cúi đầu.

"Hừ! Nuôi ngươi, tên nô chỉ biết chọc phiền toái, còn có thể cắn ngược một miếng, là sai lầm lớn nhất của ta!" Miệng nàng vẫn không tha người, nhưng chỉ có nàng biết tim mình đập nhanh bao nhiêu.

Thao! Duẫn Nhi không nhịn được mắng bậy trong lòng. Rốt cuộc nàng làm sao vậy?

Nhìn nàng gục đầu, Xán Liệt lặng lẽ cong khóe miệng, cười giống như một sói giảo hoạt.

Lúc tâm tư nàng lung lay, bọn họ đã bị mang vào sâu trong núi, sơn đạo càng đi càng quanh co khúc khuỷu.

Không phân biệt được phương hướng, nhìn như một ngọn núi nho nhỏ, nhưng bên trong đúng là vô cùng sâu rộng, làm cho người ta bị lạc phương hướng.

Không biết đã đi qua bao biêu đường dốc, bọn họ bị mang vào một sơn động, vừa rời sơn động, đúng là một mảnh thiên địa khác hẳn.

Duẫn Nhi không ngờ vừa ra khỏi sơn động sẽ nhìn thấy một sơn cốc rộng lớn, đại thụ xanh um vờn quanh bốn phía, trời xanh chiếu rọi, có thể nhìn đến một đống đá tảng xây thành phòng nhỏ chỉnh tề sắp hàng...... Người thú tộc hiểu được cách xây phòng ở, lại còn ở trong phòng?

Duẫn Nhi không nhịn được nhìn hắn, thực hiển nhiên, Xán Liệt cũng rất là kinh ngạc với tình hình trước mắt.

Bọn họ vừa xuất hiện, người thú tộc trong sơn cốc lập tức nhìn về phía bọn họ, trong mắt không có địch ý, mà là rất hiếu kỳ.

Nữ thú tộc phát ra vài thanh âm, đám người thú tộc dẫn bọn họ đến đây lập tức tản ra, nữ thú tộc nhìn về phía Xán Liệt, grù grù vài câu với hắn liền đi về phía phòng ở bên trái.

"Nàng nói muốn mang chúng ta đi gặp trưởng lão." Xán Liệt nói với nàng.

Duẫn Nhi biết vị trưởng lão này chắc chắn là mấu chốt, nàng không chút do dự đi theo.

Nữ thú tộc dẫn bọn họ đến một gian nhà đá lớn nhất, ngoài nhà đá dùng rào tre vây quanh, chung quanh còn trồng mấy loại cây, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đây đều là thảo dược.

Trưởng lão này thế mà lại biết thảo dược......  Hai người liếc nhau một cái.

Nữ thú tộc đứng ở ngoài nhà đá, cửa nhà đá dùng cỏ đan thành rèm, nữ thú tộc grù grù nói với người trong phòng, sau đó liếc Xán Liệt một cái, liền rời đi.

Nữ thú tộc vừa đi, nhà đá liền truyền ra một giọng nói khàn khàn già nua, "Vào đi!"

Tuy rằng phát âm có chút kỳ quái, nhưng Duẫn Nhi vẫn nghe hiểu.

Nàng xốc rèm cỏ lên, đi vào nhà đá, Xán Liệt đi theo nàng phía sau.

Bên trong nhà đá rất đơn giản, trừ một cái bàn đá cùng một cái giường đá trải thảm cỏ, không có gia cụ gì khác.

Một nữ nhân đầu bạc ngồi xếp bằng trước bàn đá, nữ nhân thoạt nhìn rất lớn tuổi, nếp nhăn trên mặt khắc dấu vết năm tháng, nhưng đồng tử màu vàng vẫn sáng trong, rõ ràng nhất vết bớt hoa văn kìa dị trên mặt nàng.

Không giống với Xán Liệt, vết bớt trên mặt nữ nhân dường như bao trùm toàn bộ gương mặt.

Nhưng thoạt nhìn lại không chút đáng sợ, có lẽ là do khí chất, chỉ làm cho Duẫn Nhi cảm thấy trước mắt đây là một trưởng giả cơ trí.

Ánh mắt trưởng lão thẳng tắp nhìn về phía Xán Liệt, khuôn mặt thương lão nổi lên một chút hiền lành, "Đứa nhỏ, rốt cục con đã trở lại."

Xán Liệt nhìn trưởng lão, y không hề nhớ vị lão nhân trước mắt này, nhưng qua giọng điệu vị lão nhân này có thể thấy bà vô cùng quen thuộc y, thậm chí không cảm ngoài ý muốn với việc y xuất hiện.

Duẫn Nhi ở một bên rất mất hứng vì lời trưởng lão nói, cái gì mà rốt cục đã trở lại?

Điều này làm cho nàng cảm giác như đồ vật của mình bị người ta cướp đi. Điều này sao có thể? Xán Liệt là của nàng!

Duẫn Nhi không chút nghĩ ngợi đứng trước mặt hắn, ý đồ ngăn trở ánh mắt trưởng lão......

Được rồi, tuy rằng với chiều cao của nàng mà nói điều này có chút khó, nhưng mà khí thế cuồng ngạo của nàng có thể bổ xung tất cả.

"Cái gì mà đã trở lại? Lúc trước là các thú tộc các người không cần y, để y một mình trên núi tự sinh tự diệt, nếu không phải ta mang y về, y đã chết sớm ở đấu trường. Bây giờ nhìn y sống tốt, muốn nhận y về sao? Nói cho bà biết, không có khả năng!"

Nàng nuôi hắn mười hai năm, làm sao có thể để cho người ta đoạt như vậy.

Nghe lời nói tràn ngập ham muốn chiếm hữu của nàng, khóe miệng hắn hơi hơi gợi lên.

Kỳ thực y rất thích nàng ham muốn chiếm hữu y, điều này làm cho y cảm giác được nàng thích mình, cho dù chỉ là vọng tưởng của chính mình, y cũng cảm thấy mỹ mãn.

Nhìn Duẫn Nhi vì y nói chuyện, đứng ở phía trước che chở y, vì y mà bất bình càng làm cho tâm y nở hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro