TKCN 12
Nhưng Duẫn Nhi không hề xấu hổ khi bị nhìn thấu, nàng hừ lạnh, cũng không phủ nhận, mắt đen âm u trừng y.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Nàng chắc chắn muốn thiên đao vạn quả y, cừu hận mấy ngày nay, nàng đều phải báo trở về!
Xán Liệt đương nhiên biết nàng ghi hận bao nhiêu, y cười lưu manh, ngón tay vuốt mặt nàng.
"Vừa hay, ta ước gì cả đời nàng đều không buông tha ta." giọng điệu của y thực không đứng đắn, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc.
Nghiêm túc trong mắt y làm cho Duẫn Nhi sững sờ, ngực lại dâng lên hoảng loạn xa lạ mà lại quen thuộc, nhưng nàng đã quen bỏ qua, nàng hất tay y ra, quay đầu nhìn về phía trước, không muốn để ý y.
Con ngươi hắn lóe lên, cũng không mở miệng nữa.
Hai người khôi phục an tĩnh, chỉ còn lại tiếng vó ngựa lộc cộc.
"Vì sao?" Hồi lâu, nàng đột nhiên lên tiếng.
Một câu không đầu không đuôi, nhưng hắn cũng hiểu được ý của nàng. Vì sao không ngoan ngoãn làm nô của nàng? Vì sao...... Thích nàng?
"Là nàng dạy ta làm người." Nếu y vẫn là thú, y sẽ không hiểu được cái gì là tình cảm, nhưng nàng dạy y nhiều lắm, làm cho y chỉ có thể nhìn nàng.
Trừ nàng, ai cũng không thể lọt vào mắt y, không hâm nóng được tâm y.
Ngực y mang bùa hộ mệnh nàng cho, bùa hộ mệnh kia không chỉ khóa hồn y, còn có tâm của y, một khắc y nhận lấy tấm bùa hộ mệnh kia, y đã không cam lòng làm nô nữa.
"Cho nên, nàng phụ trách." Y vô lại bổ xung một câu, khóe môi cong lên, mắt vàng lại tràn đầy thú tính.
Duẫn Nhi đưa lưng về phía y nên không phát hiện, bằng không nàng sẽ biết mình dưỡng từ đầu đến cuối luôn luôn là một con thú hung dữ chỉ cắn người, lại là loại hung thú có được dục vọng của con người, mà bây giờ con hung thú này muốn ăn nhất là chủ tử nàng đây.
Nàng là con mồi y muốn nhất...... ánh mắt của y nhanh chóng xẹt qua khát vọng tham lam.
Phụ trách cái rắm! Nàng thực sự xúc động muốn tát hắn hai cái.
Bạch nhãn lang đang cười nhạo nàng tự làm bậy sao? Nhưng nghĩ đến ánh mắt nghiêm túc của hắn vừa rồi...... Nàng mím môi.
Chấp nhất trong mắt Xán Liệt dọa đến nàng, làm cho nàng không thể không nhìn thẳng. Mím môi cánh hoa, nàng lạnh lùng nói: "Ta chỉ xem ngươi là nô."
Luôn luôn là vậy, nàng quen sự tồn tại của hắn, bởi vì y là nô của nàng, còn chuyện khác, thích gì đó, cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ đến.
Lúc này nàng cố chấp cho rằng, nàng chắc chắn sẽ không thích hắn, làm sao nàng có thể thích nô của mình?
"Ta biết." hắn rõ ràng hơn ai hết, nhưng vậy thì sao?
Ít nhất bây giờ nàng đã biết, y sẽ không làm nô của nàng nữa, hơn nữa mười hai năm này, nam nhân thân cận với nàng nhất chỉ có y, y biết tương lai cũng vậy, bên cạnh nàng chỉ có thể là y!
"Vậy bây giờ xem ta là nam nhân đi." Y cúi đầu nói bên tai nàng, lặng lẽ thu cánh tay lại như khóa nàng vào trong ngực, sau đó gằn từng tiếng, phảng phất như muốn khắc vào lòng nàng.
"Một người, nam nhân thích nàng."
Xem Xán Liệt là nam nhân -- đây là chuyện nàng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn trong lòng nàng luôn luôn là vật sở hữu, ham muốn chiếm hữu tràn đầy chưa từng nghĩ tới vấn đề giới tính, hắn chính là nô của nàng.
Cho nên cho dù lỏa thân thay quần áo trước mặt hắn, nàng cũng không cảm thấy có chuyện gì, tên nô này không dám làm gì nàng......
Được rồi, sau khi bị bắt đi, nàng không thể không thừa nhận nàng quá ngây thơ rồi.
Về phần thích, nam nhân thích nàng nhiều lắm.
Cho dù ác danh của Duẫn Nhi lan xa, nhưng nữ nhân Tuyết Tầm Quốc người nào không cường hãn? Nữ nhân không cường hãn có còn là nữ nhân của Tuyết Tầm Quốc sao?
Chỉ có thể nói nam nhân Tuyết Tầm Quốc bị hãn nữ ngược đãi quen rồi, rất nhu nhược bọn họ sẽ cảm thấy không thú vị đâu!
Hơn nữa trọng điểm là -- dung mạo của Duẫn Nhi thật sự rất hấp dẫn nam nhân Tuyết Tầm Quốc.
Nàng giống như thuốc phiện chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất trong Lâm gia tứ tỷ muội, cho dù bộ dáng nàng bé bỏng nhu nhược là giả, nhưng lại thỏa mãn được tâm lý của các nam nhân trường kỳ bị nữ nhân Tuyết Tầm Quốc áp bức.
Trước khi Duẫn Nhi tới tuổi cập kê, người tới cửa tự tiến cử muốn trở thành trượng phu của nàng đã xếp đầy các phố lớn ngõ nhỏ ở thành Tuyết U, bởi vậy hôn sự của nàng không khiến cho Lâm gia lão thái quân lo lắng nhất.
Mà ánh mắt của Duẫn Nhi rất cao, trước mắt còn chưa có nam nhân nào có thể lọt vào mắt nàng, ở trong lòng nàng, nam nhân chân chính nên giống cha nuôi của nàng, nam nhân kém Úy Phạm Thiên, nàng sẽ không thèm nhìn.
Về phần Xán Liệt...... cho tới bây giờ nàng không xếp y vào danh sách người sẽ trở thành trượng phu của mình, ở trong lòng nàng, hắn chính nô của nàng -- chỉ thuộc về nàng, ai cũng không thể cướp.
Nhưng mà, sau khi Xán Liệt nói thích nàng, vài ngày nay, hắn động bất động liền đụng chạm dã man cắn cắn hôn hôn, nàng mới hoảng hốt hiểu được, hắn đã sớm thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.
Nàng nhớ tới khí lực hắn kiềm trụ nàng, còn có nụ hôn ngang ngược, thế nào cũng tránh không ra, trốn không được...... lần đầu tiên nàng biết thì ra khí lực của nam nhân lớn như vậy.
Nàng không ngu, sao lại không nhận ra dục vọng trong mắt hắn, nhất là lúc hôn nàng, ý chí chiếm đoạt mãnh liệt trong mắt hắn làm cho nàng kinh hãi, mà y cũng không để ý nàng nhìn thấy, thậm chí có thể nói là y muốn nói rõ với nàng, dục vọng của y đối với nàng -- luôn cứng rắn để nàng biết rõ ràng.
Thiếu nội lực, nàng căn bản không đánh lại được y, y có thể dễ dàng làm bất cứ chuyện gì với nàng, thậm chí nàng đã chuẩn bị tâm lý...... Một lần lại một lần hôn cuồng nhiệt luôn làm cho nàng run sợ lại hoảng hốt.
Chính là, nàng quật ngạo giấu giếm đi, nhưng trong lòng đã sớm tràn đầy phòng bị.
Nhưng mà, ngoài hôn nàng, Xán Liệt lại chưa làm chuyện gì khác, rõ ràng dục vọng trong mắt rõ ràng như vậy, nhưng y lại không đụng vào nàng, là vì...... Y thích nàng sao?
Duẫn Nhi không hiểu lắm, đời này chưa thích ai, cũng không biết tư vị của thích là như thế nào.
Đối với Xán Liệt, nàng luôn luôn có ham muốn chiếm hữu cường đại, về phần thích hay không, cho tới bây giờ nàng không có nghĩ đến.
Nàng không nhịn được nhìn về phía Xán Liệt.
Bởi vì sơn đạo rất quanh co, hắn dứt khoác xuống ngựa, dắt ngựa đi, mà nàng vẫn thoải mái ngồi trên lưng ngựa.
Tuy rằng không làm nô của nàng nữa, nhưng hắn đã sớm quen hầu hạ tốt cho nàng, chưa từng muốn nàng xuống ngựa đi bộ.
Ánh sáng xuyên qua tán cây dừng lại trên bả vai rộng lớn của hắn, lúc này nàng mới phát hiện Xán Liệt không chỉ cao lớn, bả vai cũng thực dày, bước chân trầm ổn không tiếng động, từ mặt bên nhìn qua, ngũ quan của y rất sắc, lông mi rất dài, tóc màu cọ dưới ánh sáng phảng phất như tỏa hòa quang, có cảm giác lông xù.
Xán Liệt đột nhiên dừng chân lại, nhíu mày nhìn về phía nàng.
Duẫn Nhi sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình thế mà lại vươn tay sờ đầu của y...... Ách, làm sao nàng có thể......
Nàng nhanh chóng rút tay về.
"Ách...... Trên đầu ngươi có thứ bẩn." Nàng xấu hổ nói xong, ánh mắt dao động, lần đầu tiên trong đời có cảm giác chột dạ.
Duẫn Nhi cũng không hiểu sao mình có thể sờ qua, nhưng cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay vẫn y nguyên, khác với ngũ quan tằng cương nghị của y, tóc của y lại mềm mại như tơ, một chút cũng không làm đau tay.
"À." Xán Liệt thú vị nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên thấy nàng chột dạ, nhưng y không vạch trần nàng, thậm chí còn chuyển đỉnh đầu dựa vào nàng, "Còn thứ gì bẩn nữa không?"
Đừng tưởng rằng nàng nghe không ra ý cười trong giọng nói của y, nàng xấu hổ trừng y, mất hứng đẩy đầu của y ra.
"Tránh ra!"
Xán Liệt cong khóe miệng, tiếp tục trêu chọc nàng, "Ta không để ý nàng sỗ sàng."
"Ai ăn đậu hủ của ngươi!" Duẫn Nhi trừng mắt. Nàng chỉ sờ tóc mà thôi, so với y không ba thì năm động tay động chân, còn có vài nụ hôn chết tiệt kia là sao?
Mặc dù bị giáo huấn vài lần, Duẫn Nhi không thể không ôm hận buông tha chuyện lưu lại ký hiệu, nhưng mà nàng còn nhớ cảm giác miệng bị cắn vừa sưng vừa tê.
Ngay cả bây giờ, cho dù Xán Liệt đi xuống dắt ngựa, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ muốn cưỡi ngựa đào tẩu, bản lãnh của hắn là nàng dạy dỗ, nàng biết mình trốn không thoát.
Hơn nữa làm không tốt bị bắt lại lại là một lần cắn hôn dã man, nàng không muốn lấy thân phạm hiểm, môi của nàng thật vất vả với hết sưng.
Nghĩ đến miệng mình sưng mấy ngày, nàng không nhịn được lại oán hận mà trừng hắn một cái. Nàng thực sự dưỡng ra một con sói cắn chân mình!
Xán Liệt để nàng trừng, y thích nàng như vậy, cảm xúc của nàng vì y mà dao động, cho dù tức giận cũng tốt, ánh mắt của nàng sẽ lưu lại trên người y.
Hắn đưa tay lên mặt nàng.
"Làm cái gì!" Duẫn Nhi vươn tay muốn hất ra, lại bị bắt lấy, nàng lập tức nhíu mày, "Phác Xán Liệt, ngươi muốn làm gì! Buông......"
Lời còn lại lúc nhìn thấy thứ trên tay hắn đều dừng lại.
Khi bắt lấy cổ tay nàng, hắn dùng một tay kia lấy một phiến lá nhỏ mắc trên tóc nàng.
"Tóc nàng dính lá cây," Còn mang tới trước mắt nàng, quơ quơ, "Này, ta không nói dối."
Duẫn Nhi trừng mắt nhìn phiến lá trên tay hắn, lại trừng mắt nhìn ánh mắt chế nhạo của y.
Tên thối tha này chắc chắn là cố ý! Nàng bỏ tay y ra, quay mặt không để ý tới y.
Xán Liệt lại đột nhiên vươn tay đụng vào mặt nàng.
Duẫn Nhi lập tức táo bạo, "Phác....."
"Chán ghét ta như vậy sao?" hắn hỏi nàng, con ngươi màu vàng thâm mà trầm, "Nhưng nàng biết không? Ta tình nguyện bị nàng chán ghét, cũng không muốn bị nàng bỏ qua."
Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn y, tâm tình táo bạo đột nhiên hoảng một chút, thậm chí còn hơi vô thố, y như vậy làm cho nàng thực không quen.
"Ngươi......" Muốn mở miệng nói cái gì đó, thậm chí muốn dựng thẳng lông mày, dùng thái độ hung ác nói chán ghét, nhưng thực sự chán ghét sao? Duẫn Nhi sững sờ.
Nàng phát hiện tuy hành vi của hắn làm cho nàng nổi giận, làm cho nàng tức giận đến muốn làm thịt hắn. Nhưng mà chán ghét...... hình như nàng thực sự không nghĩ đến.
Vậy nàng chán ghét hắn sao? Nàng tự hỏi trong lòng.
Lại kinh ngạc phát hiện không có! Bị tên bạch nhãn lang này phản bội, uy hiếp, sỗ sàng, nàng phẫn nộ, phát điên, muốn chém y, nhưng chỉ như vậy, lại không chút thống hận hay chán ghét.
Đây hoàn toàn không phù hợp với tính nết của nàng, nếu người nào giống đối xử với nàng như Xán Liệt, chắc chắn nàng sẽ làm người nọ sống không bằng chết, nhưng đối với hắn. Hình như nàng không thực sự muốn mạng của y, vì sao?
Phảng phất có đáp án ẩn ẩn hiện lên, nhưng nàng không hiểu tình yêu vẫn không phát hiện.
Nhìn ánh mắt hoang mang của nàng, con ngươi hắn hơi lóe, khuôn mặt từ từ dựa sát vào nàng, cánh môi chậm rãi tới gần nàng, sắp dán lên phiến môi ngọt ngào kia, rừng cây lại đột nhiên truyền ra tiếng vang.
Duẫn Nhi lập tức hoàn hồn, thấy mặt hắn dán lên, không chút nghĩ ngợi lập tức tát một cái.
"Phác Xán Liệt!" Tên thối tha này không ngờ lại muốn ăn đậu hủ của nàng.
Hắn chậc một tiếng trong lòng, xém chút nữa! Là tên khốn nào phá hư chuyện tốt của y?
Xán Liệt khó chịu quay đầu, lúc này, vừa khéo một bóng dáng nhảy ra khỏi bụi cỏ, đánh về phía Duẫn Nhi, hắn lập tức nghiêng người bảo vệ nàng, đá cái bóng văng phác lên ra.
"Ngao......" Bóng đen phát ra một tiếng khóc thét, lăn một vòng trên mặt đất, lại nhanh chóng đứng lên, tứ chi, tóc dài hỗn độn xõa lên khuôn mặt đen đúa không nhìn ra ngũ quan.
Lúc chống lại đôi mắt vàng kia, Xán Liệt ngây ngẩn cả người.
Duẫn Nhi ngồi trên lưng ngựa cũng ngạc nhiên nhìn đôi mắt màu vàng hiếm thấy của người tới, nàng nghĩ đến bộ dáng của Xán Liệt ở trong lồng năm đó, giống hệt đôi mắt thú này như đúc.
Trước mắt, đúng là một người thú tộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro