TC 9
Phải làm cho cô vui mới được. "Duẫn Nhi..." Anh ôm chặt cô, thì thầm: "Em muốn gì anh cũng đều cho em."
Cô hoài nghi anh, trong bóng tối, Xán Liệt vô cùng lo lắng, để tránh bị cô cười, anh đành ôm chặt lấy cô mà hôn.
Cô giãy giụa, một lúc sau anh mới buông ra, cô thở hổn hển, nói giọng nấc nghẹn:
"Em không cần... nếu anh muốn cho em, xin đừng nói vào những lúc như thế này... Xán Liệt, em không có tư cách nói điều này, giữa chúng ta, vốn dĩ là như thế rồi... nhưng... nhưng thỉnh thoảng em cũng không muốn làm người đê tiện đâu."
"Đừng nói nữa." Anh lại hôn cô, âm thanh cũng có chút khác thường: "Là anh không tốt..."
Đêm đó, thật yên tĩnh và thanh bình, không mây mưa cuồng dại, chỉ là cái ôm quyến luyến cho đến khi trời sáng nhưng cũng khiến hai người cảm thấy thỏa mãn.
Duẫn Nhi tỉnh dậy rất muộn, chưa mở mắt ra đã cảm thấy rất kinh ngạc.
Phòng ngủ của anh trước nay một chút hương cũng không có, vậy mùi hoa thơm ở đâu ra nhỉ? Lại còn rất thơm nữa chứ.
Cô ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn ra bên ngoài, đêm qua ngào ngạt như thế, mà lại được ngưng kết, được chạm khắc, được lưu lại trước mặt cô - những đóa hoa hồng đen bày khắp phòng, những hạt sương từ những cánh hoa rơi xuống, giống như ánh sao rơi trong bầu trời đêm, cô ngồi trong thế giới đó, nín lặng trầm ngâm.
Chú Trần đưa cô thư ký đến phòng, cô ấy kinh ngạc trước sự bao trùm của hoa hồng đen, liền thốt lên: "Ôi trời, như thể toàn bộ Black Rosevil trên thế giới đều tập trung ở đây vậy..."
Chú Trần khiêm tốn nói: "Vẫn chưa đâu, theo số liệu ghi lại thì còn thiếu một trăm bốn mươi hai cây nữa, trong đó có bốn mươi ba cây đang được vận chuyển theo đường hàng không tới."
Hoa hồng đen là loài hoa hiếm nhất trên thế giới. Black rosevil là giống cây cực kỳ hiếm trong số giống những cây quý, mỗi cây đều được trồng một cách bài bản và đều phải ghi chép lại quá trình sinh trưởng vào sổ sách.
Ý nghĩa của nó là: "Em là ma quỷ, nhưng là tất cả của cuộc đời tôi."
Cô thư ký nhớ lại trước đó Thôi Tổng đã gửi đến văn phòng một cây hoa hồng trắng, được trồng trong một chậu hoa cổ rất nổi tiếng và quý giá, bay lượn như bướm, thuần khiết như tuyết, từng cánh mỏng được tỉa tót cẩn thận.
Nhưng giờ cô ấy được chứng kiến hoa hồng đen phủ khắp phòng, mỗi cây đều được cẩn thận cắt bỏ gốc và gai, nhưng lại vô ý để trên đầu giường, trên chăn đệm, thậm chí cửa sổ và trên bàn trang điểm, dưới sàn nhà với một thái độ không trân trọng, nhất là những đóa hoa đang nở rộ, như một thứ tình cảm ngoan cường, sự chờ đợi kiên nhẫn và một tình yêu lặng lẽ...
Người đó ngay cả việc lãng mạn như tặng hoa cũng thể hiện sự bá đạo mạnh mẽ và dữ dội.
Duẫn Nhi đã trở lại bình thường, nhận bình sữa ấm trong tay chú Trần, cô thức tỉnh cô thư ký đang chìm trong tưởng tưởng: "Chủ tịch gọi cô đến à?"
"... Vâng." Cô thư ký định thần lại, đưa cho Duẫn Nhi một phong thư: "Chủ tịch đưa cho cô bức thư này."
Duẫn Nhi mở phong thư ra, trong đó là một thẻ tín dụng. "Chủ tịch nói trong thời gian này, cô có thể dùng thẻ tín dụng đi mua sắm và đi chơi cho thoải mái tinh thần."
Duẫn Nhi ngắt lời cô thư ký, tiện tay nhặt một bông hồng lên nghịch.
"Lâm Tổng à, đồ dùng cá nhân của cô trong phòng làm việc tôi đã thu dọn gọn gàng rồi đấy."
Cô thư ký không những rất giỏi mà còn rất tận tâm: "Chúc cô có một kỳ nghỉ vui vẻ."
Cô thư ký nói lời chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng, chú Trần cũng đang định quay người rời đi thì bị Duẫn Nhi gọi giật lại: "Anh ấy đâu rồi?"
Bình thường anh là người rất lười dậy sớm, cô gọi anh cũng không chịu dậy, hôm nay sao lạ vậy?
Chú Trần ra vẻ cung kính: "Đợi cô khen ngợi, đợi cô rung động, một giờ trước còn đang tập thể thao trong phòng, giờ đi tìm Phiên Hoài thiếu gia rồi."
"Haizz!" cô ra khỏi giường: "Càng ngày càng như trẻ con."
"Không phải đâu." Chú Trần vẫn tỏ ra cung kính: "Vẫn trước sau như một đấy ạ!"
Phác An Đồng, cả cuộc đời ông, những người thân yêu nhất mà ông đã dành bao tâm huyết, tất cả đều sẽ theo tôi xuống suối vàng, tôi rất vui, còn ông?
Năm Xán Liệt thành danh ở phố Wall, Phiên Hoài mới học cấp ba, cậu có hứng thú đặc biệt với các loại xe đua.
Năm đầu tiên, cứ một thời gian Xán Liệt lại bí mật gửi cho cậu ấy một khoản tiền, trong năm đó, Phiên Hoài đổi xe như thay áo.
Đến năm thứ hai, chẳng những khoản tiền kia không được gửi đến nữa, thậm chí tiền tiêu vặt cũng bị cắt, Phiên Hoài ôm chiếc xe thân yêu, khóc ròng suốt mấy đêm.
Khóc chán rồi cậu ấy bán luôn mấy phiên bản xe đua làm vốn khởi nghiệp, thấp thỏm bắt tay vào việc đầu tư kinh doanh.
Sáu tháng sau, tiền vốn đã được nhân lên mấy chục lần, Phiên Hoài lần đầu tiên trong đời kiếm được một khoản tiền lớn, chuộc lại được tất cả xe đã bán, còn mua thêm một xưởng sản xuất xe hơi.
Trong khi đó, cái tên Phác Xán Liệt đã đồng nghĩa với sự giàu có và nổi tiếng.
Phiên Hoài luôn bị ám ảnh đối với tài năng của anh trai, đến tận hôm nay, khi đứng trước mặt anh trai nói về việc đầu tư, cậu vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng.
Hơn nữa, trông anh trai hôm nay có vẻ không nhẫn nại lắm, cậu mới đưa ra vài con số đã nhìn thấy anh chau mày lại, ngón tay không ngừng gõ gõ lên mặt bàn...
"Tiểu Duẫn!" Phiên Hoài ngân ngấn nước mắt nhìn vị cứu tinh khoan thai tiến đến, lúc này chắc chỉ có thè lưỡi, vẫy đuôi mới thể hiện được hết sự vui sướng của cậu!
Tiếng nói vừa dứt, Phiên Hoài biết ngay là mình sắp đi đời nhà ma rồi, quả nhiên ngón tay Xán Liệt đang gõ nhẹ trên mặt bàn dừng lại, rồi từ từ... cuộn thành nắm đấm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro