TC 3
Từ nhỏ cô đã bị Nhã Kỳ ăn hiếp, nên rất kiên cường, việc lần này đúng là làm cho trời long đất lở.
"Chị muốn nôn rồi đây này." cô tuyên bố, cô giả vờ nôn vào áo Nhã Kỳ, Nhã Kỳ thét lên một tiếng rồi buông tay ra.
Được tự đo, Duẫn Nhi lại vùi đầu vào gối, hết kiên nhẫn nói với Nhã Kỳ: "Vấn đề này, em đi mà hỏi bố ấy."
"Bố sẽ không nói với em đâu." Nhã Kỳ cong môi, nằm bên cạnh cô, nói với vẻ bất mãn: "công ty, bố chỉ nói chuyện với chị thôi."
Duẫn Nhi sững sờ giây lát rồi thở dài một tiếng, Nhã Kỳ không đợi cô trả lời, tức giận nằm quay lưng về phía cô.
"Phác An Đồng không tự mình mà chỉ thị cho Trịnh Vệ Quốc ra mặt, để chứng tỏ không phải là cố ý đối đầu với nhà ta."
Cuối cùng cô cũng nói với Nhã Kỳ, Nhã Kỳ vẫn có vẻ buồn buồn, nói: "Nhưng sao lại thế chứ? Lúc thì muốn hại người ta, lúc lại muốn tỏ ra thân mật, ông ta là con rồng biến sắc à?!"
Duẫn Nhi im lặng, cô cũng không nói gì nữa.
Phác An Đồng không phải là con rồng biến sắc, từ trước đến nay ông ta rất tàn nhẫn.
Chỉ thị Trịnh Vệ Quốc làm khó Tống thị là để ép cô mở miệng xin Xán Liệt, đợi cô mở miệng xin tiền cứu nhà họ Tống, sau đó ông ấy lập tức đưa Xán Liệt đến mai mối cho Nhã Kỳ.
Phác An Đồng muốn cho cô biết: cô có cố gắng làm tốt vai phản diện trên sân khấu thì cũng không có người cảm kích cô đâu, sự tồn tại của cô cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Duẫn Nhi vểnh chân lên, chau mày cười.
Nhã Kỳ trở mình, đá cô một cái, mơ mơ màng màng rồi đột nhiên hỏi: "Chị và anh ta đã... làm chuyện ấy rồi phải không?"
Duẫn Nhi đột nhiên cười run, bị Nhã Kỳ đá cho một cái, suýt chút nữa gãy cả chân, cô nhịn nhục cười nói: "Em yên tâm, anh ta làm chuyện ấy rất tốt."
"Hứ! Chị đúng là chẳng có tí liêm sỉ nào."
Cô ''ái chà" một tiếng, nói: "Liêm sỉ ư? Bao nhiêu tiền một cân?"
Nhã Kỳ lườm cô: "Tên này đúng là hết thuốc chữa rồi."
"Em đi nói với bố, bảo bố mai mối cho chị một đám."
Tiếu thư nhà họ Tống tiếp tục khua chân: "Sau này chị nhất định không được bậy bạ với Xán Liệt nữa, nghe rõ chưa?!"
"Chị nói rồi, anh ấy làm rất tốt." Duẫn Nhi cười buồn: "Cho nên... trừ phi em bảo bố kiếm cho chị người nào làm tốt hơn ấy."
Nhã Kỳ vẫn là cô gái còn ít tuổi, không chịu được nữa, cuối cùng cùng nhảy chồm lên, mắng cô là hạ lưu.
Duẫn Nhi nằm nghiêng người, một tay gác ngang cổ, mái tóc uốn lượn đẹp như thác đổ, dưới suối tóc đen đó, cổ tay cô hiện lên trắng nõn, cô còn cố ý mở to đôi mắt xinh đẹp.
Đêm đen lạ thường, hai cô gái nằm cạnh nhau trên một chiếc giường, Tống Nhã Kỳ cảm thấy Duẫn Nhi lúc này thật đẹp, hấp dẫn.
Mẹ nói quả không sai, Duẫn Nhi và mẹ chị ấy giống nhau, đều là hồ ly tinh!
Nhã Kỳ liếc nhìn với đôi mắt sắc lẻm, rồi tức giận ra ngoài.
"Anh ấy thích yên tĩnh, ghét tất cả những mùi vị nóng. Khi anh ấy cười không phải là anh ấy vui, lúc nào anh ấy vui lúc đấy anh ấy cực kỳ thoải mái, không có biểu hiện gì."
Cô nói sau lưng Nhã Kỳ: "Nhã Kỳ, Xán Liệt không phải là người xấu, nếu em không so đo, quyết tâm muốn đến với anh ấy thì anh ấy còn tốt gấp nhiều lần so với các công tử con nhà giàu khác."
Nhã Kỳ nghe xong, kiêu ngạo "xì" một tiếng. Cửa đóng sập, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Duẫn Nhi cười phá lên, trằn trọc trên giường, không biết lúc nào khuôn mặt cô đã đẫm lệ.
Đúng là tiểu thư nhà họ Tống có khác, mới chưa đến nửa tháng mà cái tên Tống Nhã Kỳ đã trở nên nổi tiếng và nghiễm nhiên trở thành vị hôn thê của Xán Liệt.
Thành phố G náo nhiệt hẳn lên, không ai ngờ, Xán Liệt lại có tình cảm với một cô gái chưa đến tuổi trưởng thành như thế.
Thật sự có tình cảm ư? Bình thường Xán Liệt là một người rất thích yên tĩnh, nhưng đột nhiên bị tờ báo lá cải săn được tin đưa Nhã Kỳ đi mua sắm, mặc dù đã bao hết cả siêu thị không cho người ngoài vào.
Ngày trước, mỗi lần nhìn thấy trò đu quay trên cao lấp lánh đủ màu sắc, anh đều cau có mặt mày, nhưng bây giờ... trong bức ảnh là hình ảnh anh đang dựa vào cửa sổ ở vị trí cao nhất của thành phố cổ tích, từ xa chỉ chụp được khuôn mặt tuấn tú của anh, chứ không thấy rõ những biểu hiện trên nét mặt, nhưng vẫn cảm nhận được anh đang rất thoải mái.
Bức ảnh được phóng to ngay trên trang bìa, tờ tạp chí được đặt ngay ngắn tại bàn làm việc của cô thư ký, Duẫn Nhi từ xa bước tới liếc nhìn, nhưng cô không dừng lại, trong lòng nghĩ nếu anh thật sự muốn cưới Nhã Kỳ, thì ắt phải gọi mình là chị rồi.
Nghĩ như thế, cũng chả có gì là sai.
"Duẫn Nhi!" Tống Nghiệp Hàng cao giọng, chau mày gõ gõ bàn. Cô "hả" một tiếng: "Con xin lỗi, bố vừa nói gì ạ?"
Tống Hàng Nghiệp có vẻ khó chịu, hỏi: "Con đang nghĩ gì thế?"
Duẫn Nhi cười khúc khích: "Con đang nghĩ đến buổi dạ tiệc, rõ ràng bố biết Nhã Kỳ và Xán Liệt cũng đến, lại còn sắp xếp buổi gặp mặt đầu tiên cho con với Lưu công tử ở đấy.
Bố đang thử thách con hay Xán Liệt thế? Mà con nói trước nhé, tối nay Nhã Kỳ mà khóc chạy về nhà thì đừng trách con đấy!"
"..."
Tống Nghiệp Hàng châm thuốc, hút hai hơi mới nói trong làn khói: "Duẫn Nhi à, con đừng trách bố. Bố cũng không muốn hợp tác với Phác An Đồng, nhưng bố nhất định phải làm thế."
Duẫn Nhi tức tối: "Bố đang nói cái gì thế?"
"Phác An Đồng không muốn cho con và Xán Liệt ở bên nhau, con quên đi nhé, đừng tranh chấp với nhà họ Phác nữa, con không nghĩ cho người ta thì nghĩ cho bố đã nuôi con một đời. Con hãy sống cho vui vẻ nhé..." Tống Nghiệp Hàng tiếp tục lặng lẽ hút thuốc.
"Con lúc nào cũng rất vui, bố hút ít thuốc thôi." cô đứng dậy sắp xếp lại giấy tờ, bỏ đi như không hề có chuyện gì.
"Duẫn Nhi!" Tống Nghiệp Hàng gọi cô đứng lại: "Con cũng vừa phải thôi, Nhã Kỳ đối xử với con không tồi. Chị em giúp đỡ lẫn nhau, không phải tốt sao?"
"Bố à, nguời đối xử tốt với con rất nhiều, con thật sự không thể trả ơn hết được."
Cô vuốt vuốt tóc ông, cười tinh nghịch. Cô trở về văn phòng, cô thư ký đi theo, đưa cho cô một tập tài liệu và nói: "Tổng Giám đốc Lâm, vừa có người mang tập tài liệu này đến và bảo tôi đưa cho cô."
Duẫn Nhi cầm lấy bản chuyển giao tài sản chi tiết, chi chít chữ tiếng Pháp, cô lật xem rồi tiện tay ném cho cô thư ký: "Cái gì thế?"
Cô thư ký với vẻ mặt khó hiểu, đọc một tràng dài tiếng Pháp, giải thích: "Là một trong những nhà máy gia công nhãn hiệu tinh dầu cổ nhất của Pháp, nằm ở vùng Lavender... Hình như năm ngoái cô và... Tổng Giám đốc Phác đã từng qua đó."
Cô chau mày, lòng chợt nghĩ Xán Liệt đúng là càng ngày càng biến thái.
Năm ngoái, lúc anh muốn đi Pháp bàn chuyện kinh doanh, cô tiện mồm hỏi mùa hoa ở Lavender.
Hôm xuất phát, anh kéo cô khi cô đang nằm lên máy bay. Kết quả là lần đó thậm chí mặt mũi đối tác còn chưa gặp, anh đã cùng cô ở tại Lavender chơi hơn một tháng.
Lúc về, cô mua một vài lọ nước hoa làm quà, cô cũng giữ lại cho mình một lọ, và dùng cho đến bây giờ.
Trước mắt cô hiện lên hình ảnh của Lavender, cô ngẩn ra một lúc.
"Được rồi, tôi sẽ xem nó. Đi tìm một kế toán giỏi tiếng Pháp, bảo họ bay sang đó tiếp quản sổ sách." Cô nói giọng mệt mỏi.
Công tử nhà họ Lưu đúng là kẻ phong lưu, rất hợp với Duẫn Nhi. Vừa nghĩ đến đây, cô liền đẩy cánh cửa nhà vệ sinh trên tầng hai ra.
Cô nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng thở gấp vang lại, một người đàn ông cao to đang bám víu vào đôi chân trắng nõn ngọc ngà, đè ngửa cô gái kia vào sát tường.
Một người dùng sức cố nâng lên hạ xuống, một người biểu lộ cảm xúc sung sướng đến tột cùng.
Cô vội vàng đi ra, lòng nghĩ Tống Nghiệp Hàng đúng là quá nuông chiều Nhã Kỳ, cô chỉ tiện mồm nói là kỹ thuật tốt thôi, cũng không cần phải cố gắng tốt đến mức đứng đầu bảng trong thành phố G chứ?
Cô lặng lẽ bước ra ngoài, bất ngờ đụng phải mọi người, là một vị công tử tuấn tú, trông anh ấy thật lịch thiệp.
"Xin lỗi, có làm cô đau không?" Anh nhẹ nhàng dìu cô.
Duẫn Nhi lắc đầu, rút tay lại: "Không sao, là lỗi của tôi."
Anh thấy cô rụt tay lại thì cười rất tươi, chân thành nói: "Cô gái xinh đẹp, tôi có vinh dự được mời cô nhảy một điệu không?"
Cô lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có tâm trạng để nhảy!"
"Không sao, nhất định sẽ còn gặp lại."
Anh không hề làm khó cô, Duẫn Nhi bất giác liếc nhìn anh. Nụ cười thật trong sáng, cô nhìn anh ấy gật gật đầu rồi vội vàng bỏ đi.
Hôm nay, Lưu gia mời toàn khách VIP của thành phố G, từ lầu một đến lầu hai, cả hai tầng đều trang hoàng lộng lẫy, đèn sáng lấp lánh. Người đông nghịt, đa số đều là người quen.
Quen thuộc nhất đương nhiên là tiểu thư nhà họ Tống - Tống Nhã Kỳ, đang khoác tay Phác Xán Liệt dạo qua dạo lại, cô ấy mặc kệ bao nhiêu người đang nhìn chăm chăm vào mình, kiêu ngạo như không có ai ở đây. Bộ váy hồng hôm nay cô ta mặc là váy cướp được của Duẫn Nhi.
Lúc đó cô tức lắm, bèn đặt lại bộ khác, hôm đi thử váy, cô nghĩ ra một ý xấu, thu nhỏ phần eo so với cái váy trước cô mặc hơi rộng, rồi bỏ phần đuôi váy chắp vào phần mông cho thật chật, nghĩ đến ngày mặc cùng lúc với Nhã Kỳ, nhất định con bé sẽ tức chết.
Không ngờ ngày đó đã đến thật nhanh.
Duẫn Nhi nghĩ đến việc lúc chiều nói chuyện với bố, cô cắn môi không nhịn được cười.
Quả nhiên khi nhìn thấy cô, Nhã Kỳ lập tức nhấc tà váy chạy đến, đàn ông đứng dạt sang hai bên liếc nhìn, sau khi nói nhỏ nhẹ vài câu gì đó, khuôn mặt Nhã Kỳ mới hạ hỏa, do dự một lát rồi cũng thả lỏng tay ra.
Xán Liệt quay người lại, Nhã Kỳ nhẹ nhàng khoác tay anh. Nhìn cảnh hai người tay trong tay, cô có chút chạnh lòng, cô không còn cảm thấy thú vị nữa, bèn bỏ lên sân thượng đứng.
"Duẫn Nhi!" Không biết con ngựa số một thành G đứng sau lưng cô từ lúc nào, cũng đã thay quần áo, cười cười như thường lệ, rồi ôm lấy eo cô: "Sao lại đứng một mình hóng gió thế này?"
Duẫn Nhi vội vàng né tránh: "Xin chào."
"Ok!" Lưu Hạo Vỹ giơ hai tay tỏ ý vô hại, sắc mặt cũng không tỏ ra oan ức, "Thật vô duyên, quên khóa cửa, tôi không cố ý diễn trước mặt cô... Có phải cô có một người em họ tên là Lâm Kim Hạ không? Tôi nhìn thấy ảnh cô ở chỗ cô ấy."
Duẫn Nhi nghĩ nhanh đến, rồi chỉ chỉ vào anh ta và "há" lên một tiếng.
"Thật đáng chết!" Hạo Vỹ sờ mũi, thần sắc phức tạp biểu lộ sự ngượng ngùng và có đôi chút khó hiểu, "Tôi biết kiểu gì con nha đầu đó cũng nói xấu tôi mà."
"Tôi chưa hề gặp lần nào nghiêm trọng như anh nói cả." cô an ủi nhưng không có chút thành ý.
Hai người đang ngầm cười với nhau thì có tiếng nói đằng sau họ: "Anh, bố đang tìm anh."
Hạo Vỹ vừa nghe xong đã cảm thấy đau đầu, giả vờ bận rộn như không nghe thấy gì, Duẫn Nhi quay người nhìn ra vẻ bảo anh ta đi đi, bắt gặp ngay đôi mắt đen thăm thẳm đang nhìn cô.
"Cô xem, chúng ta lại gặp nhau rồi.''
Duẫn Nhi phát hiện ra nụ cười của anh chàng này đúng là vũ khí lợi hại, ánh mắt chăm chú và chân thành nhìn cô cười, cho dù cô không muốn làm quen với anh ấy thì chí ít cũng có chút lay động.
"Tôi là Lưu Hạo Nhiên." Giọng nói nhẹ nhàng cùng nụ cười thật ấm áp, "Rất vui được làm quen với cô, Lâm Duẫn Nhi."
Lưu Hạo Nhiên, đây là cậu con trai út được mong đợi nhất nhà họ Lưu, được dự đoán là người nối nghiệp nhà họ Lưu, bữa tiệc hôm nay cũng chủ yếu là để chào mừng anh ấy về nước.
Cô bắt tay anh, bị bàn tay ấm áp đó nắm chặt lấy, cô ngẩng lên cười với anh, nhưng trong lòng lại thở dài buồn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro