TC 23
Nước mắt tuôn trào làm ướt vai áo anh, Duẫn Nhi run rẩy, nói từng câu từng chữ: "Anh đã vì em ở đây lúc này, Xán Liệt, sau này anh có làm bao chuyện bỉ ổi với em, em cũng sẽ tha thứ cho anh một lần."
Bác Sĩ Tôn hơi ngạc nhiên khi thấy Duẫn Nhi đến, tay vừa chạm vào chiếc điện thoại đường dây nội bộ ở trên bàn, liền nhìn ngay thấy Xán Liệt đi phía sau cô với vẻ mặt không vui, bà đột nhiên thở dài, rồi cười híp mắt đứng dậy hỏi: "Lần này đến là để khám sản phụ đây chứ?"
Duẫn Nhi mỉm cười, gật gật đầu.
"Nào, bên này." Bác sĩ Tôn đặt cô nằm ngay ngắn lên giường siêu âm, vừa thành thục vừa cẩn thận kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì, bà tiếp tục bắt mạch cho cô.
Lúc này Xán Liệt bước vào vẫn với bộ dạng chau mày không vui. Bác sĩ Tôn bận rộn nhưng rất bình tĩnh, ngẩng lên trêu anh:
"Sao nào? Tôi đã sớm nói là cô ấy nhất định sẽ không cam lòng rồi phải không? Hai vợ chồng trẻ cãi vã là chuyện thường, đâu thể không cần con chứ?"
Bạn của Tiểu bỉ ổi chẳng lịch sự gì cả, không để ý đến phản ứng của cô.
Duẫn Nhi đang nằm, phải ngoái đầu lại mới nhìn thấy anh, anh chán nản đi đến đối diện cô.
"Mạch ổn định, rất tốt!" Bác sĩ Tôn gật gật đầu, đứng dậy đi đên bàn làm việc kê đơn thuốc điều dưỡng sức khỏe.
Thấy cô ngồi dậy, anh vội đưa tay ra đỡ, cô vịn vào tay anh bước xuống đất, mỉm cười, khẽ hỏi: "Lúc nãy bác sĩ Tôn nói mấy câu đó là có ý gì?"
Anh không dằn lòng được, nói: "Nói em da thô thịt dày, khỏe, chịu đòn tốt."
"Không phải!" Duẫn Nhi càng buồn cười hơn: "Câu trước cơ."
Mặt Tiểu bỉ ổi méo xệch: "Không nhớ."
Cô dựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: "Nếu hôm ấy em quyết định phẫu thuật, anh sẽ ngăn cản em chứ?"
Anh im lặng.
Duẫn Nhi ngửa mặt nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, cô mỉm cười.
Anh đã nhìn thấy cô cười nhiều lần, những có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn từ góc độ này, nụ cười của cô thật mềm mại như nước.
Anh xoa nhẹ cằm cô, thở dài nói: "Hôm đó anh đứng ở sát vách bên kia."
Bác sĩ Tôn ngồi bên cạnh tấm rèm ngăn cách với buồng khám, gõ gõ bút xuống mặt bàn, nói vọng vào bên trong nhắc nhở với giọng hài hước:
"Bố mẹ em bé ra nghe già nói mấy câu đây, không về nhà lại không biết đường nào mà lần."
Xán Liệt nghiêng người hôn lên mắt cô, rồi dìu cô đi ra.
Đơn thuốc bác sĩ Tôn kê là đơn thuốc dưỡng thai an thần, bà ấy nhắc nhở rất nhiều những lưu ý trong thời kỳ an thai, Xán Liệt nghe xong mấy lời đó thì chau mày, ngắt lời: "Không có lưu ý cho người lớn à?"
Ai thèm quan tâm đến tiểu tử thối đã cướp đi sự chú ý của cô với anh chứ!
Bác sĩ Tôn "Ồ!" lên một tiếng rồi nói với anh: "Ba tháng đầu mang thai và ba tháng sau sinh tốt nhất là không nên quan hệ chăn gối, mấy tháng giữa cũng không nên bị kích động mạnh."
Duẫn Nhi vừa nghe đã không kiềm chế được sự lo lắng biểu lộ ra mặt.
Khuôn mặt anh lúc này... còn tối sầm hơn cả khi nãy.
Buổi dạ tiệc chúc mừng Lương thị chính thức nhận cổ phần từ Tống thị đã làm náo nhiệt cả thành phố G.
Anh giấu kín việc Duẫn Nhi mang thai, hơn nữa bụng cô vẫn chưa lộ rõ. Đêm nay, cô vẫn là người ăn mặc đẹp nhất, chỉ là phía trong chiếc váy dài quét đất kia được thay bằng một đôi giày bệt.
Cô đại diện bên Tống thị đến dự buổi tiệc, nên Xán Liệt đành đơn phương độc mã đi một mình, nhưng tối nay anh cũng không vì chuyện này mà giận dỗi.
Hôm nay Trần Ngộ Bạch không đưa phu nhân tới, chỉ có hai thiên thần nhỏ đi cùng, mỗi bên dắt một đứa ríu ra ríu rít.
Đứa bé hỏi: "Tại sao tối nay mẹ không đi ạ?"
Đứa lớn tinh nghịch tròn mắt nói: "Không thể đến phải không ạ?"
Đứa nhỏ càng cảm thấy hiếu kỳ: "Tại sao ạ?"
Đứa lớn liếc nhìn Trần Ngộ Bạch đang dắt tay chúng, kéo dài giọng: "Vì lần trước mẹ cứ nhìn chú Phác, chú Phác đẹp trai hơn bố..."
"Im đi!" Trần Ngộ Bạch quát, ánh mắt lạnh lùng liếc qua cặp kính trắng: "Ăn kem của các con đi!"
Anh ta buông tay hai đứa trẻ ra, hai chị em tay trong tay vui vẻ chạy tới các bàn tiệc.
Đến dự buổi tiệc còn có Thái tử gia - người bí mật đào tạo thường niên khắp nơi trên cả nước, đêm nay vì hai ông bạn chí cốt, dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian tới dự, xung quanh vị Thái tử này được bố trí một nhóm vệ sĩ mặc thường phục, đừng nói là các chị em, ngay đến một con muỗi cái cũng không thể bay tới gần.
Vì vậy Tiểu bỉ ổi có thể thoải mái vừa uống rượu với hai người vừa hưởng thụ ánh mắt dịu dàng ấm áp của Duẫn Nhi ngắm nhìn anh từ đằng xa.
Từ hôm cô nói ra những lời tuyệt tình đó với bố mình, cô vẫn chưa quay lại Tống gia, ngay cả thăm hỏi sức khỏe qua điện thoại cũng khiến cô đắn đo lo ngại, nhưng đêm nay lại được thân mật nói cười cùng ông, trong bụng còn có đứa cháu ngoại của ông, cô bỗng cảm thấy ấm áp biết bao.
"Bố!" Cô cầm ly rượu trong tay ông: "Uống ít thôi."
Tống Nghiệp Hàng cười: "Có chút rượu thế này mà con cũng sợ ta say sao?"
Duẫn Nhi ngây người ra, nhớ lại những lời cô nói ngày hôm đó, khóe mắt đỏ hoe, thì thầm giải thích: "Con không có ý đó... Bố, con biết bố nuôi nấng con vất vả nhường nào, con không cố ý, hôm đó con..."
Cô nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
Tống Nghiệp Hàng từ đầu đã không để bụng mấy lời cô nói, lúc này thấy cô đột nhiên như thế thì bật cười:
"Con hôm nay làm sao thế... Con tức tối điều gì, chẳng lẽ bố không biết sao? Lẽ nào lại muốn tính toán với con?"
Ông đưa chiếc khăn tay của mình cho cô: "Không phải phí công trang điểm đẹp như thế này, đêm nay ở chốn này chỉ có con gái ta là đẹp nhất."
Cô đang khóc lại cười.
Ba người đàn ông ở gần đó chứng kiến cảnh này, đều im lặng không nói.
Thái tử gia Lục Dịch cảm thấy khó tin: "Sao tôi nhớ là cô Duẫn Nhi nhà anh chỉ toàn làm người khác khóc thôi nhỉ? Tôi hoa mắt chăng?"
Trần Ngộ Bạch và Phác Xán Liệt - hai người đàn ông từng trải đều nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ: "Cái tên không có kinh nghiệm sống này thì hiểu cái quái gì cơ chứ!"
Thế là Lục Dịch im lặng.
Xán Liệt chau mày liếc nhìn cô, thấy cô tươi cười hạnh phúc bên Tống Nghiệp Hàng thì thở dài im lặng, quay sang hỏi Trần Ngộ Bạch: "An Tiểu Ly nhà cậu cũng đa sầu đa cảm thế này à?"
Nhận được câu trả lời khẳng định từ Trần Ngộ Bạch, anh ngừng lại giây lát rồi hỏi: "Cậu làm thế nào mà chịu đựng được?"
Trần Ngộ Bạch cười, đưa tay đẩy gọng kính: "Chịu đựng? Tôi hưởng thụ còn không hết ấy."
Lục Dịch chép miệng, lắc đầu: "Nếu không thì tại sao lại gọi anh là máy bay chiến đâu dị thường được cơ chứ?"
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng lườm anh ta, từ trước đến nay chưa bao giờ anh chấp với cái tên tính tình trẻ con này.
Lục Dịch im bặt.
Xán Liệt chợt giác ngộ. Đêm qua cô tập yoga nửa tiếng đồng hồ, nghe nhạc cho bà bầu một tiếng, trước khi đi ngủ còn xem một câu chuyện cổ tích đúng hai mươi phút, lại còn vừa xem vừa đọc thành tiếng những đoạn thơ ngây, trong sáng, anh ở bên cạnh không kìm được lên tiếng cằn nhằn, bị cô dùng ba chữ "ông bố tốt" ra đe dọa.
Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt cô trong vòng tay, vỗ nhè nhẹ dỗ dành, cô thích thú nằm trong vòng tay anh như con mèo híp mắt lại sung sướng vì được gãi lông.
Anh từ từ hôn lên vành tai, ngậm dái tai cô, hơi thở nóng ấm nhẹ nhàng trườn xuống cổ, khen làn da cô mịn màng, đường nét tinh tế.
Lúc cô rên lên vì sung sướng là lúc con tim hoàn toàn không có kiểm soát, khi anh hóa thân thành con thú điên cuồng, cô đã hoàn toàn rung động, không còn sức phản kháng, gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển, nằm bên dưới anh.
Anh đột nhiên rút tay lại, Duẫn Nhi đợi rất lâu, rồi mở mắt ra với vẻ đầy nghi hoặc, chỉ thấy anh nhắm mắt nằm bên cạnh, dáng vẻ bình thản như đang ngủ, cô xấu hổ vội khép hai chân lại, hất tay lên bờ vai lực lưỡng của anh.
"Sao thế?" Anh trừng mắt, nghiêm túc hỏi.
"Anh..." Cô cắn chặt môi, thở hổn hển: "Lúc nãy anh như vậy... giờ em phải làm thế nào?!"
Xán Liệt chau mày tỏ vẻ trịnh trọng nói: "Em quên bác sĩ Tôn nhắc nhở rồi à? Anh là ông bố tốt, tuyệt đối không thể dạy con những điều xấu được!"
Duẫn Nhi không ngờ đã bị anh làm cho "gậy ông đập lưng ông", nghĩ đi nghĩ lại cũng không nói được gì, liền che mặt hét lên một tiếng rồi lập tức quấn chăn xoay đầu lại ngủ, khiến cuốn truyện cổ tích cạnh gối rơi xuống giường.
Anh nằm sau lưng cô nhếch mép cười khoái trá rất lâu.
Đương nhiên sau đó anh vẫn chiều cô, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cô tận hưởng cảm giác thoải mái, nhìn đôi mắt ướt quyến rũ của anh, anh ngả người ra trước trong ý loạn tình mê.
Cô không biết tại sao lại bật khóc, vừa khóc vừa cắn chặt môi, giọt lệ nhẹ rung trên hàng mi, cô nhắm mắt tưởng như giấc ngủ tĩnh lặng, hai má ửng hồng, đôi môi căng mọng, nước mắt khiến mí mắt mỏng manh như có thêm một lớp đá quý long lanh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ngân lệ nơi khóe mắt như ảo ảnh, anh cảm thấy tình cảm vừa ngọt ngào như nước ngập tràn, lại vừa nồng cháy muôn trượng.
Cũng đúng, cảm giác này không giống trước đây, nhưng chỉ có mấy tháng ngắn ngủi thì nên hưởng thụ mới phải.
Thấy Xán Liệt trầm ngâm, Lục Dịch dùng khuỷu tay huých Trần Ngộ Bạch, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: "Xán Liệt hóa ra cũng có lúc cười... như vậy!"
"Dâm đãng." Trần Ngộ Bạch điền hai từ vào chỗ trống rất chính xác.
Lục Dịch gật đầu liên tục.
Trần Ngộ Bạch cười, lắc lắc đầu, cùng Xán Liệt lúc này đã tỉnh khỏi ký ức nhìn Lục Dịch với ánh mắt "cái tên không có kinh nghiệm sống này thì hiểu cái quái gì chứ!"
Thái tử gia lại một lần nữa im lặng.
Xán Liệt và Duẫn Nhi đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, ngủ cùng nhau cũng đã mười năm, suốt ngày cãi nhau, cứ ba ngày lại chiến tranh lạnh một lần, chưa bao giờ hòa thuận trong một khoảng thời gian dài như lúc cô mang thai.
Tiểu bỉ ổi vẫn khó chịu như thường lệ, cô ngoài tính tình bướng bỉnh thì ngày càng đa sầu đa cảm, động một chút là khóc, nhưng hai người không hề cãi cọ, thỉnh thoảng thoáng có biểu hiện cãi cọ, khóe mắt cô đã đỏ hoe, anh chẳng có lý do gì để nói tiếp được nữa.
Thời gian đến nay đã không còn tính theo giây phút nữa, anh ngày ngày theo dõi sự thay đổi của bụng cô.
Lúc hơn ba tháng, bụng cô xem như miễn cưỡng có chút nhô lên, dưới chế độ dinh dưỡng ti mỉ của chú Trần, cô ăn càng ngày càng nhiều.
Buổi tối đi ngủ, anh mát xa bụng cho cô, rêu rao hoài nghi trong đó chẳng có đứa tiểu tử thối nào.
"Thực ra em lừa anh hả?" Anh nghi hoặc hỏi, nhưng trong câu nói có thể nhìn thấy rõ vẻ vui mừng, hạnh phúc.
Duẫn Nhi huých khuỷu tay đẩy anh ra, không vui nói: "Anh lại ghét bỏ con rồi!"
"... Anh đâu có." Tiểu bỉ ổi lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu như không nghe thấy: "Chỉ một tẹo thôi."
Duẫn Nhi "hừ" một tiếng, không so đo với anh.
Xán Liệt ôm chặt lấy cô, bàn tay vẫn đặt ở đó.
Dưới lòng bàn tay anh là bụng dưới mềm mại của cô, so với cái bụng phẳng lì trước đây thực sự có đẫy đà hơn.
Nhưng anh vẫn không thể tưởng tượng được có một thứ đang khôn lớn trong đó, sau mấy tháng nữa sẽ có thể nhìn thấy mặt anh, sẽ cười sẽ khóc, sau này khi lớn lên sẽ là một người giống anh.
Chính là sự tiếp nối mà cô nói, là sự tiếp nối cho huyết thống nhà anh, và sự tiếp nối cho cuộc sống của anh và cô... sự tiếp nối của tình yêu.
Anh bắt đầu cảm thấy thú vị. Mặc dù sinh linh nhỏ bé này chắc chắn sẽ cùng hưởng tất cả những tình cảm yêu thương chăm sóc lẽ ra chỉ thuộc về anh.
Nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy "yêu chim yêu cả lồng", sự mong đợi đó cho đến ngày hôm nay... đương nhiên là vẫn bí mật, không thể để cho cô biết được.
Duẫn Nhi cựa quậy, mơ màng hỏi người nằm đằng sau: "Chưa ngủ à?"
Anh không muốn thu tay về: "Ừm, ngủ đi."
Cô cảm nhận cánh tay ấm áp của anh trên bụng mình, càng cảm thấy giấc ngủ thật ngọt ngào, chốc chốc anh lại vỗ nhè nhẹ, cô say giấc trong vòng tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro