TC 15
Duẫn Nhi khiêm tốn phủ nhận: "Chỉ là quan hệ bình thường, quan hệ bình thường thôi."
Con dao Xán Liệt đang cầm, bỗng vang lên một tiếng chói tai, vẻ mặt Kim Hạ càng hứng thú hơn.
"Nhưng chị suýt nửa đã bị gán ghép cho Lưu Hạo Vỹ." cô lạnh lùng nói thêm một câu: "Nếu chị nhớ không nhầm thì anh ta hình như là mối tình đầu của em?"
Miếng thịt bò như đính kèm ngọc trai, trong chốc lát được anh ăn sạch trơn.
Hai người, mỗi người như bị đánh năm mươi trượng, bầu không khí đột nhiên trở nên trầm lắng, Kim Hạ lặng thinh không nhắc đến Lưu gia nữa.
Thái độ Xán Liệt cũng tỏ ra thân thiện hơn, ba người ăn xong bửa tiệc tẩy trần trong không khí vui vẻ.
Tuy nhiên, anh rất trẻ con, hay thù dai, khi về nhà, cánh cửa phòng ngủ vừa khép lại, Duẫn Nhi liền bị anh đè vào bồn rửa tay trơn tuột lạnh lẽo, các tư thế đều thể hiện sự giày vò.
"Anh... anh vẫn giận à?" Cô cảm thấy hoa mắt nhức đầu, ngón tay bị cắn đau điếng.
Anh thả lỏng người, tràn đầy hứng thú, anh đặt cô lên bồn rửa, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khắp cơ thể cô càng lúc càng không thể cưỡng lại được nữa.
"... Duẫn Nhi" Anh cắn tai cô đỏ ửng, cười tự mãn: "Mở mắt ra."
Cô không ngờ, trải qua một trận hồn xiêu phách lạc, thực ra cô tự tưởng tượng biết bao thứ hồ đồ vớ vẩn, mới không muốn mở mắt để nhìn vào gương, đúng như ý nghĩ xấu xa của anh!
"Duẫn Nhi." anh cúi đầu hôn vào mắt cô, nằm trong vòng tay anh, cô khe khẽ áp mình vào lòng anh, dựa vào vai anh thì thầm mấy câu khen ngợi, làm nũng, xin tha thứ, anh lúc này thích nghe những gì, cô quá rõ.
"Thực tế Kim Hạ về nước cũng không có gì là không tốt." Anh nhìn cảnh tình tứ ủy mị trong gương, nói khẽ: "Có cô ấy ở bên, anh mới phát hiện ra em là người con gái dịu dàng thục nữ."
Này! Duẫn Nhi vô thức nhìn chằm chằm vào anh, vừa mở mắt ra đã biết là bị trúng kế, cô nhìn nụ cười ám muội của anh trong gương, anh nâng cô lên để hôn vào nơi ấy... Cô hét lên một tiếng rồi bịt mắt lại.
"Phác Xán Liệt! Đồ biến thái!"
Sau đó, cô cạn kiệt sức lực, ngủ thiếp bên cạnh anh, cả hai cùng say những giấc mơ đẹp, đang lúc mơ màng cô vô thức trở mình.
Xán Liệt chợt tỉnh giấc, đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng đắp cho cô, cô hơi tỉnh giấc dựa sát vào anh, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Đêm nay, trái tim bình yên hơn.
Đêm nay không hề có một tia sáng, những ngày cô đi, anh chưa bao giờ ngủ ngon như thế này.
Thỉnh thoảng lúc ngủ quá say, anh lại bị tỉnh giấc, sờ vào chỗ trống bên cạnh, anh hận không thể tự tát vào mặt mình một cái.
"Duẫn Nhi." Anh nhẹ nhàng gọi, cô mơ hồ đáp lại, trong đêm tối, đôi môi và nụ cười của anh dịu dàng cọ sát lên mũi cô, thì thầm những lời yêu thương.
''Cùng xuống địa ngục...có gì không tốt chứ ''? Anh chầm chậm nói: ''Có em ở bên, anh đâu cần quan tâm đó là nơi nào. ''
Chớp mắt Kim Hạ đã sống ở đây được nữa tháng. Cô ấy đã nhiều năm sống tự lập ở nước ngoài, tự kiếm tiền, thứ gì có thể mua online thì mua, không bao giờ đến trung tâm thương mại.
Xán Liệt ở đây quanh năm suốt tháng không có người lạ đến nhà, bây giờ chuyển phát nhanh một ngày ba bốn lượt, các bao kiện đủ mọi hình thức được chuyển đến chóng cả mặt.
Kim Hạ mua một chiếc tủ quần áo năm cánh, hai người đàn ông to khỏe mang lên lầu, gặp ngay Xán Liệt vừa ngủ trưa dậy, lớn tiếng quát: ''Anh ơi, nhường đường! ''
Xán Liệt không nhịn nổi nữa. Duẫn Nhi đi chợ về, nhìn thấy anh đang ngồi trong phòng khách, quần áo chỉnh tề, bộ dạng chuẩn bị đi ra ngoài.
''Có việc đi ra ngoài à?'' Cô nghi ngờ hỏi.
''Chúng ta đi Paris một chuyến. Máy bay đang đợi đi thôi.''
Cô ngẩn người ra, nhìn chú Trần, chú Trần lúng túng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Xán Liệt nóng ruột, giục cô'' nhanh lên''.
Lúc này Kim Hạ nhảy tầng bậc từ trên cầu thang xuống, khuôn mặt ngái ngủ, đeo chiếc kính gọng đen, tóc mái được kẹp bằng cái kẹp như hình vỉ ruồi, hai tay đút vào túi quần ngủ to đùng, xỏ đôi dép lê lạch bà lạch bạch chạy qua hỏi ''Chị, hôm nay ăn gì?''
Xán Liệt cố gắng hết sức để tránh chạm mặt cô ấy, anh quay mặt đi bĩu môi, Duẫn Nhi chợt hiểu ra mọi chuyện.
Lấy con gà rán mới mua về dụ cô em họ đang vui mừng hớn hở đi chỗ khác, cô quay sang dỗ dành anh bạn nhỏ họ Phác, anh giận dữ tỏ vẻ không cần an ủi, như kiểu không đi được.
''Nhưng em mua xong đồ rồi, tối nay em sẽ vào bếp nấu ăn.'' Cô nói xong dừng lại nhìn anh.
Xán Liệt im lặng một lúc, đá đá mấy túi đựng đồ ăn trên sàn, nhìn xuống dò xét xem có gì, không hài lòng nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ đi lên lầu.
Duẫn Nhi xếp đồ vào bồn rửa, đưa mắt nhìn lên, anh đang đi đến giữa cầu thang, từng bước chậm chậm, uể oải lười biếng, người ngoài tuyệt đối không có cơ hội nhìn thấy anh như thế này. Cô không thể nhịn được mỉm cười.
Đêm đó hai chị em cô nói chuyện, Kim Hạ bảo cô liệt kê ưu điểm của Xán Liệt, cô chỉ mỉm cười, không trả lời.
Kim Hạ bĩu môi: ''Một người đàn ông ngay cả em họ của bạn gái mình cũng không rộng lượng thì làm gì có ưu điểm gì? ''
Duẫn Nhi bối rối nói: ''Đó là Phác Xán Liệt..... Nếu em không phải là em họ chị thì giờ này có thể ngồi đây nói chuyện với chị không?"
Kim Hạ lổm ngổm bò đậy, đôi mắt mở to trong đêm tối: "Ý chị là, bình thường anh ta hay thô lỗ bắt bẻ người khác, nhưng lại tha không bắt bẻ em, vì thế em nên cảm ơn trời đất phải không? Duẫn Nhi! Sao chị lại suy nghĩ nông cạn thế?!"
Duẫn Nhi ấn cái chăn vào người cô ấy: "Em còn trẻ, không hiểu được đâu."
Kim Hạ trầm mặc một lúc rồi nói: "Như chị nói đó, Lưu Hạo Vỹ _ cái kẻ đầu lợn mây mưa khắp nơi ấy, hắn bỏ rơi các cô gái khác, nhưng xem như vẫn có một cuộc tình dài với em, vì vậy em tự hạ giá bản thân so sánh mình với những người phụ nữ khác, sau đó tạ ơn Đức mẹ Maria đã ở bên cạnh anh ta?"
Kim Hạ đập gối: "Em còn phải ăn bao nhiêu phân bón nữa mới có thể thổi thành người phụ nữ trưởng thành đây?"
Lúc này Duẫn Nhi không tranh luận với cô ấy nữa. Cậu cô mất sớm, nhưng đã kịp lưu lại trong ký ức của cô những kỷ niệm đẹp đẽ về tuổi thơ, hơn nữa còn để lại cho cô ấy tính cách thẳng thắn hào sảng.
Mợ là người phụ nữ nhẹ nhàng, đã tái hôn vói người bạn cùng thời đại học có giáo dục, có tiền của, lại cực kỳ tốt với Kim Hạ, cô ấy từ trước tới giờ luôn nhận được sự yêu thương, chăm sóc, nên cô ấy không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy.
Giống như thời gian này, Xán Liệt trước mặt cô chỉ có cái dáng vẻ như đứa trẻ, điều này khiến cô cảm thấy an toàn và vui vẻ.
Người đàn ông tên Phác Xán Liệt đó, đích thực là một kẻ vừa đê tiện vừa thối nát, nhưng có đê tiện hơn nữa thì bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có anh yêu cô.
Cho dù đó là thứ tình cảm mỏng manh, dễ vỡ, khó đoán trước, đối với cô đó cũng đã là thứ quý giá duy nhất.
Cả cuộc đời cô lạc lối trong bóng đêm hiu quạnh, còn anh là ngôi sao duy nhất trên bầu trời đêm vô tận, xa hơn, lạnh hơn, nhưng cũng là ánh sáng duy nhất của đời cô.
Duẫn Nhi bận rộn cả chiều trong phòng bếp, làm ba món mặn, một món canh, vì lúc nãy anh đã nén giận, cố tỏ ra vui vẻ, nên trước khi dọn cơm, cô đã múc riêng một bát canh thưởng cho anh.
Khi đến ngoài cửa, cô nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại với Phác An Đồng.
''Không phải, không phải là đưa cô ấy đi, vốn dĩ bên Pháp có một số việc cần phải qua đó xử lý, nhưng bây giờ thì không cần nữa...
Chú, vấn đề này đừng bao giờ nhắc đến nữa, việc cháu đồng ý với chú, cháu sẽ làm, còn việc chú đã từng đồng ý với cháu, xin hãy cân nhắc xem thế nào."
Duẫn Nhi im lặng đứng ờ ngoài cửa.
"Không được." Cô nghe thấy giọng nói rất bé nhưng rõ ràng: "Không có cô ấy, cháu không biết phải sống thế nào... cháu thấy sống cũng chẳng có ý nghĩ gì.''
Chiếc khay trên tay cô rung lên, những chiếc thìa sứ chạm vào nhau phát tiếng lách cách, trong phòng đột nhiên im phăng phắc không có bất cứ thanh âm nào.
Cô gõ cửa, thò đầu vào cười hỏi: "Đang làm gì đây?"
Anh cúp máy, quay sang nhìn cô cười.
"Ngon không?" Cô dựa vào sofa, chống tay lên cằm, không chớp mắt nhìn anh ăn hết bát canh, biết rõ mà vẫn cố ý hỏi.
Anh phớt lờ "ừm" một tiếng, nghĩ gì đó lại ngẩng lên nói với cô: "Đừng tưởng như thế này là xong nhé."
Duẫn Nhi không nhịn được cười: "Nếu anh thực sự thấy ngứa mắt thì có thể đuổi nó đi, em không có ý kiến gì đâu."
Nghe những lời này, anh cười nhạt, dùng ánh mắt để nói với cô rằng: "Em định múa rìu qua mắt thợ đấy à?"
Cô nhìn anh, đột nhiên tiến lại gần hôn một cái, nhẹ nhàng quyến luyến không giống trước kia.
Xán Liệt nhướn mày nhìn cô, cô cười, ánh mắt nhìn đăm đăm vào anh, ấm áp lưu luyến không nói nên lời, khiến nụ cười vốn tự nhiên suồng sã của cô có chút thê lương.
Anh thấy cô cười như vậy thì trong lòng rất không thoải mái, anh ôm cô, lấy ngực làm gối cho cô dựa vào, nhẹ nhàng vuốt ve và hỏi: "Tối nay ăn gì?"
Cô chỉ vào tờ báo, nói: "Nếu như bên đó có việc thì anh đi đi, đợi anh quay về em làm đồ ăn đêm cho anh nhé!"
"Bên đó" đương nhiên là chỉ Phác An Đồng.
Anh ngừng một lát rồi lắc đầu nói không cần, ngày mai qua cũng được.
"Mai anh và em cùng đi." Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh nói.
Xán Liệt im lặng nhìn cô, cô cười, ngón tay nhè nhẹ xoa lên khuôn mặt anh, rồi đột nhiên che mắt anh lại.
"Xán Liệt..."
"Ừ?"
"Nếu không có em, anh vẫn sống rất tốt, em xin anh đấy."
Ráng chiều nghiêng xuống hồ phía trước ngôi nhà, màu sắc nhuộm lên tấm cửa sổ bằng kính, giấy dán tường màu vàng nhạt đã chuyển sang màu đỏ nhạt giống như hoa mâm xôi đang nở ngập cả căn phòng.
Hai người yên lặng ngồi trên sofa, trong hoàng hôn đìu hiu, anh cầm bàn tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, khiến cả cơ thể cô như lạnh đi, cô ngả người vào vòng tay anh, thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau. Từ ngày Duẫn Nhi bước chân vào nhà họ Phác đến nay cũng đã hơn mười năm rồi, một lâu đài rất lớn trong ký ức, đến nay xem ra cũng chỉ là một ngôi nhà cổ lâu năm.
Bà Trịnh đang đứng ở cửa chào đón, nhìn thấy xe của Xán Liệt đi tới, tươi cười rạng rỡ ngoái đầu vào trong nhà, vẫy: "Trịnh Sảng! Xán Liệt về rồi này!"
Đang hí hửng thì thấy người xuống xe sau anh chính là Duẫn Nhi, khuôn mặt tươi cười của bà ta bỗng nhiên khựng lại.
Hai người đi thẳng vào trong nhà, gặp Trịnh Sảng đang từ trên cầu thang lớn bước xuống trong bộ váy vô cùng sang trọng, vui vẻ uyển chuyển như chú chim bồ câu trắng nhỏ, giây phút nhìn thấy Duẫn Nhi chẳng khác nào con chim cút bị sét đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro