MỘT LẦN GẶP GỠ
Giới thiệu:
Tôi làm sao có thể coi người khác là em?
Ai đã từng gặp Lâm Duẫn Nhi, còn có thể coi người khác thành em ư?
=====================
Lâm Duẫn Nhi ghét nhất bị người ta gọi thành Lâm Duẫn Ngọc.
Đó là một cô nàng từ nhỏ đến lớn suốt ngày gặp rắc rối lại hay gây chuyện, nhưng lại là bảo bối được toàn bộ nhà họ Lâm - đại gia tộc hàng đầu thành phố C cưng chiều nhất, cũng chính là em gái yêu dấu cùng cha cùng mẹ của Lâm Duẫn Nhi cô.
Duẫn Nhi ghét cô em gái này, nghiêm trọng đến độ ghét lây tất cả những người thích con bé đó, ví dụ như gã đàn ông tuấn tú trước mắt đang khiêu vũ cùng Duẫn Ngọc kia.
Hắn là Phác Xán Liệt, đến từ một gia tộc cách mạng có thể sánh ngang với nhà họ Lâm, người này vốn là ngôi sao trẻ nhất trên đàn chính trị của thành phố C, mới ngoài ba mười đã đứng trên vị trí quan trọng, quả đúng là có quyền có thế.
Tuy trong lòng thầm so bì, chán ghét này nọ, nhưng nét mặt cô vẫn thản nhiên thong dong như trước, cô ngồi ngay ngắn tại vị trí sáng sủa nhất, dần dà những người đến mời khiêu vũ ngày càng nhiều.
Cô phiền chán không chịu nổi, màn biểu diễn tức cười vụng về của Duẫn Ngọc cũng xem đủ rồi, vì thế cô lặng lẽ đứng dậy rời khỏi sàn nhảy.
Lúc vui vẻ tạt qua phòng khách nhỏ, đôi nhảy ấy cũng vừa khéo dời sang đây, đứng bên khung cửa sổ sát vách được chạm trổ theo phong cách cổ kính đáng yêu, cô nghe thấy thanh âm trầm thấp lại dịu dàng của Xán Liệt: "Em tên gì?"
Duẫn Ngọc khẽ lảo đảo -- trên ống quần hắn chồng chất dấu giày cô nhóc giẫm lên, cô nhóc nào dám nói sự thật?
Ngay tức khắc giọng nói trong trẻo không hề do dự cất lên, "Em là Lâm Duẫn Nhi."
Xán Liệt khẽ "ừm" một tiếng, thoảng theo ý cười.
Từ nhỏ đến lớn, Duẫn Ngọc nói dối tên họ sau khi gặp sự cố cũng không phải là lần đầu tiên.
Duẫn Nhi từ lâu đã chẳng còn muốn đối chất tranh cãi với cô ta, nhưng lần này, chỉ với một tiếng "ừm" khẽ khàng của người kia, cô nghe xong, không biết vì sao, ngay lúc ấy chỉ muốn xông ra đó đối chất tại trận một phen.
Bước chân bất giác ngừng lại.
Cô nhìn qua những khe hoa bằng gỗ lim được trạm trổ tinh xảo, ngọn đèn nơi sàn nhảy vẫn ấm áp nhường vậy, công tử phong lưu dịu dàng như ngọc, nụ cười còn khiến người ta đắm say hơn cả ngọn gió xuân mới trầm mình vào đêm kia.
**
Ngày hôm sau, nhà họ Phác lập tức nhờ một vị lão tướng có mối giao tình với cả hai nhà, trịnh trọng tới cửa làm mai.
Vị lão tướng này là chiến hữu già của tổng tư lệnh Lâm, quyền cao chức trọng, bình thường đối nhân xử thế rất chính trực nghiêm minh, nhưng lúc này nhắc đến Xán Liệt, lại hiếm khi thấy thao thao khen ngợi không thôi, cuối cùng dành cho hắn tám chữ: Tuổi trẻ hứa hẹn, tiền đồ thênh thang.
Lão tướng cười tủm tỉm nhìn Duẫn Nhi, bỗng nói: "Duẫn Nhi, cháu từ nhỏ đã chín chắn, bác thấy mấy thanh niên đồng lứa với cháu, tính ra chỉ có thằng nhóc nhà họ Phác còn có thể xứng đôi."
Mọi người nghe vậy đều cười, cô cũng tự nhiên phóng khoáng khẽ mỉm cười.
Tiếp đó mấy bậc bề trên muốn bàn một vài chuyện cô không tiện góp mặt, bèn lanh lợi đứng dậy rời đi. Lúc lên lầu, làn váy dài dài tao nhã nâng trong tay, xinh đẹp tựa như cánh bướm lay động.
Chỉ là cánh bướm cũng mỏng manh như vải vóc, bị những ngón tay thon dài ấy nắm chặt, đã lặng lẽ thay đổi dáng hình.
Lão tướng vừa đi khỏi, Lâm phu nhân vội vã chạy lên lầu. Khi bà đẩy cửa bước vào, cô đang ngồi trước gương trang điểm, cầm một chiếc lược ngọc mượt mà, tỉ mỉ chải mái tóc dài mềm mại.
Lâm phu phân ngồi xuống bên giường, cười đến sung sướng: "Duẫn Nhi, con đã gặp Phác Xán Liệt chưa?"
Cô khẽ gật đầu, bình thản "dạ" một tiếng.
"Vậy con cảm thấy cậu ta ... thế nào?" Lâm phu nhân quan sát vẻ mặt của con gái rượu trong gương, dè dặt hỏi.
Chiếc lược ngọc trong tay cô bỗng khựng lại.
Em gái Duẫn Ngọc tuy tuổi hãy còn nhỏ, nhưng đã định với người ta rồi, Tần Uẩn vốn được coi như con rể, là một nhân vật nổi trội có một không hai trên thương trường thành phố C, đối với Duẫn Ngọc vừa gặp đã yêu, tình cảm sâu đậm.
Vì Tần Uẩn là con trưởng nên một năm nay nhà họ Tần lúc nào cũng thúc giục mau chóng bàn việc hôn sự, mà nhà họ Lâm, bởi trên Duẫn Ngọc vẫn còn Duẫn Nhi chưa tính kết hôn, cứ chần chừ lần lữa mãi.
Tâm tư của mẹ, cô hiểu rất rõ.
Nhưng nhớ tới cậu em rể Tần Uẩn, gần như ngay lập tức, trước mắt cô lại một lần nữa hiện lên nụ cười tựa gió xuân ấy tối qua.
Trái tim bỗng kết một tầng băng, mỏng manh đè nén ngọn sóng trào dâng nơi tận cùng trái tim.
Mà rìa băng mảnh ấy, sắc bén như dao, cắt vào lồng ngực cô, vừa buốt giá lại vừa đau đớn.
"Rất được," Ngón tay cô khẽ động, lại tiếp tục chậm rãi chải mái tóc đen nhánh "Con gả."
**
Xán Liệt quả không hổ là thiên tài chính trị hiếm có, kiểm soát cảm xúc có thể nói không chê vào đâu được.
Lúc được thông báo người trước mắt đây mới là Duẫn Nhi của Lâm gia, cô quan sát biểu cảm của hắn hết sức chăm chú, không hề chớp mắt, nhưng chỉ thấy sắc mặt hắn chẳng mảy may biến đổi, trái lại ý cười trong đáy mắt càng đậm hơn mấy phần.
Cô tức thì khẽ cười nhạt trong lòng.
Đâm lao thì phải theo lao sao?
Hay là... có còn hơn không?
"Duẫn Nhi?" hắn phát hiện vị hôn thê của hắn thường hay thất thần đương lúc hắn vui vẻ cười mỉm, "Đang nghĩ gì vậy?"
Tháng hai ở thành phố C đã có sắc xuân, nhưng ngọn gió vẫn còn mang hơi lạnh, hắn cởi áo khoác ngoài trùm lên vai cô, nhân tiện rất tự nhiên kéo cô vào trong lòng.
Chiếc cằm với đường cong duyên dáng của hắn tì lên thái dương, cô không tiện ngẩng đầu, nghiêng mặt "hử" một tiếng, "Anh nói gì cơ?"
Xán Liệt ngừng lại, "Anh vừa hỏi em, hôn lễ của chúng ta định vào tháng sau, được không?"
Cô im lặng, thật lâu sau mới khẽ cười, "Ý anh thế nào?"
Hắn vươn tay chỉnh chỉnh cổ áo cô, "Anh tất nhiên là... càng nhanh càng tốt."
Bốn chữ cuối cùng hắn nói rất nhẹ, mang theo chút ý nhị tinh tế nào đó, phức tạp đến độ khiến cô mơ hồ chẳng rõ.
Cô ngẩng đầu nhìn trong mắt hắn, hắn lại có phần mất tự nhiên mà lảng tránh.
Tận đáy lòng cô bỗng có một cảm giác mất mát quạnh hiu chẳng nói nên lời.
Ngay cả ngọn gió xuân này cũng thêm tê buốt, chiếc áo khoác bó chặt lấy cơ thể, cô lặng lẽ ôm hai tay một mình bước về phía trước. Nghe tiếng bước chân hắn đuổi theo, cô dừng lại.
"Anh nghĩ thế thật sao -- Anh còn rõ hơn em, gia đình của chúng ta đã định trước thì cuộc hôn nhân giữa chúng mình cũng dễ dàng hơn những đôi nam nữ khác, đồng thời lại càng khó khăn hơn. Xán Liệt, anh nghĩ kỹ đi, em không phải là người dễ sống chung."
Lời của cô, tựa như men rượu đã ủ rất lâu, lại tựa như nỗi ưu tư nhất thời, buột miệng thốt ra.
Hắn đã nhiều năm quan hệ thành thạo giữa đủ mọi loại tâm tư mưu đồ, nhưng lúc này đây chẳng có cách nào hiểu nổi ý tứ trong câu nói của cô.
"Anh tất nhiên là thật." Khoảnh khắc hắn trả lời cô, dịu dàng mà kiên định, "Rất thật."
Duẫn Nhi lẳng lặng nhìn hắn trong sắc xuân giá buốt, thật lâu về sau đêm cũng đã buông xuống, giữa những tia sáng lúc ẩn lúc hiện, cô chợt dời tầm mắt, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp lại thoảng theo chút ý vị mơ hồ.
"Là thật thì tốt -- nghe anh vậy, định tháng sau đi."
**
Ngày ấy kết hôn, Xán Liệt uống say mèm.
Mọi người khiêng hắn vào phòng hỉ, với nụ cười lạnh nhạt mà đúng mực của cô, tất cả đều chạy trối chết, đừng nói đến náo động phòng, ngay cả lướt qua cũng chẳng dám bước.
Nửa người tân lang lăn nhào xuống giường, trong men say, nhắm mắt khẽ gọi: "Duẫn Nhi, Duẫn Nhi."
Cô nhìn hắn đầy thương hại, trong lòng biết rõ hai tiếng "Duẫn Nhi" hắn gọi kia, cũng chẳng phải là mình đang đội mũ phượng khăn hỉ lúc này đây.
"Duẫn Nhi..." Hắn vẫn không buông tha.
Cô bước đến trước mặt hắn, cúi đầu tỉ mỉ ngắm nghía, muốn nhìn ra chút xíu chân thật trên gương mặt người đang say. Nhưng nét mặt hắn chẳng hề lộ chút sơ hở, trái lại còn dịu dàng đến vô cùng.
Cô vươn tay nâng mặt hắn.
"Chỉ gặp nhau có một lần thôi, khó quên đến vậy sao?" cô thấp giọng thì thào hỏi.
Im lặng hồi lâu, trái tim cô dần dần nguội lạnh, lại chẳng ngờ người đang nhắm mắt kia đột nhiên vươn tay, ôm lấy cô một cách chuẩn xác.
Cô ngã sấp lên người hắn, hai người thoáng chốc đã cách nhau rất gần.
Xán Liệt từ từ mở mắt, đôi mắt ấy đã từng vì Duẫn Ngọc mà tựa như làn gió xuân đắm say, lúc này lại sáng rỡ như vì sao duy nhất trong đêm đen vô bờ.
"Một lần là đủ" Giọng nói hắn rõ ràng, ánh mắt sáng quắc, "Suốt đời khó quên."
Duẫn Nhi hít một hơi, sững sờ ngây ra tại chỗ. Hắn lại cười, đột nhiên xoay người đè xuống, hơi thở đàn ông phảng phất men rượu tinh khiết thơm nồng, nhất thời ào đến bao trùm lấy cô.
Duẫn Nhi vô thức giãy giụa, lại bị hắn dễ dàng đè lại. Hắn cười rất vui vẻ, trong con ngươi đen láy như mực phản chiếu hình ảnh của cô, đôi gò má xinh đẹp tựa như hoa đào rơi đỏ thắm say trong gió xuân.
"Em đã gả cho anh rồi." Hắn khẽ hôn lên trái táo đỏ mọng xinh đẹp trên đôi má cô, nụ cười ấy dường như có thể được miêu tả với hài lòng mỹ mãn, "Duẫn Nhi, anh thật sự rất vui."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro