CVCTCTGĐ 3
Mệnh y, cô có từng biết, ở trên thế giới này, có một nam nhân, sẽ vì cô, đau đến không muốn sống, sẽ vì cô, tịch mịch cả đời, sẽ vì cô, kết thúc sinh mạng.
Một khắc chết đi kia, sẽ ở lúc nào thì phủ xuống đây? Hay hoặc là, đến chết, đều là sống trong thống khổ cùng trống rỗng.
Phần xúc cảm ấm áp kia, là đến từ nơi nào? Ngay cả mệt nhọc đau đớn đều từng chút từng chút biến mất. Là đau đến thật lợi hại sao? Cho nên mới phải sinh ra ảo giác như vậy?
Phần cảm giác thỏa mãn kia, thể nghiệm không hết được sao? Vô luận hắn đang ở trên người nữ nhân truy cầu bao nhiêu. . . . . .
Sáu năm sau --
Trên giường được bày trí theo phong cách châu Âu, hai thân thể trần truồng quấn quít một chỗ, nam nhân thân thể gầy gò bền chắc cùng với thân thể mềm mại của nữ nhân làm người ta huyết mạch căng phồng.
Mồ hôi chảy xuống, tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng rên của nữ nhân, tạo thành một màn hoạt sắc sinh hương.
"A. . . . . . Chanyeol, cho. . . . . . Cho em. . . . . . Van cầu anh, cho em. . . . . ." .
Móng tay Dahye ở trên sống lưng hắn để lại mấy đạo vết cắt, môi đỏ mọng kiều diễm, phát ra tiếng rên dâm mĩ.
Mái tóc đen dày, bởi vì mồ hôi mà phần lớn dính vào trên cổ nam nhân, một phần, trên khuôn mặt nam nhân ở trong không khí qua lại đong đưa. Một lần lại một lần luật động, nam nhân không có chút ý tứ muốn phóng thích.
"Chanyeol. . . . . . Chanyeol. . . . ." Dahye không ngừng kêu tên của đối phương, cặp mắt hé mở trầm mê nhìn khuôn mặt cho dù thời điểm ân ái, vẫn vô cùng tỉnh táo.
Tại sao, hắn còn có thể lãnh tĩnh như thế? Cho dù ở hơi thở dốc, cho dù rịn ra mồ hôi hột, nhưng là gương mặt hắn, lại như cũ không hề gợn sóng, giống như chuyện tình bọn họ đang làm, chỉ là giống như ở trên văn kiện ký tên bình thường.
Ngón tay sơn màu đỏ chói từ sống lưng chầm chậm bò lên bả vai rộng lớn kia, cô không nhịn được mà nghĩ muốn đưa tay, chạm vào gương mặt đó, gương mặt mà cô không thể hiểu rõ, không tin tưởng là sự thật.
Ngón tay run rẩy hướng lên trên với tới, đầu ngón tay, mắt thấy sẽ chạm tới, gương mặt yêu mị lại ngửa ra phía sau, tầm mắt lạnh như băng, thoáng chốc khiến cô ta một trận run rẩy.
Cô mới vừa rồi đang làm gì, thế nhưng muốn --
Đi theo bên người người đàn ông này, cô tự nhiên hiểu, hắn không cho phép nữ nhân chạm vào mặt của hắn, khuôn mặt có thể làm mê mẩn tất cả mọi người.
Hắn là ông chủ Park gia, là thế hệ hiện tại của Park gia, tồn tại một cách kinh ngạc.
Gia tộc thần bí này, có quyền lực, tài phú, nhưng để cho người ta gọi là kỳ tích cũng là, ở bên trong gia tộc này, mỗi một thế hệ, tổng hội xuất hiện một nhân vật kiệt xuất không ai sánh được.
Người này, vô luận là bề ngoài, còn là tài hoa cũng hoàn mỹ làm cho người ta giật mình.
Hắn đột nhiên rút ra, rốt cuộc phóng ra dục vọng của mình.
Tâm, như cũ trống trải. Loại hư vô này thực đáng sợ trống rỗng rơi xuống, nhưng không có biện pháp dùng những vật khác bổ khuyết.
Rút ra thân thể của mình, hắn không nói một lời đi vào phòng tắm, mặc cho dòng nước cọ rửa kia cảm giác dinh dính khắp người.
Không cách nào thỏa mãn!
Bất kể hắn và bao nhiêu nữ nhân ân ái, hắn không cách nào tập trung tinh thần, không cách nào thỏa mãn.
Giống như, đây chẳng qua là một loại chuyển động cơ giới, cùng thân thể của hắn hoàn toàn không có liên quan.
Đợi đến Chanyeol đi ra phòng tắm, cô ta đã mặc xong quần áo, ngồi ở bên mép giường, đưa cho hắn một phần tài liệu, "Ừ, đây là tư liệu về thu nhập tài chính một năm qua của Ha Dongmin."
Chanyeol nhận lấy, lật xem một chút, nhướng nhướng mày, "Xem ra, những tư liệu kia, hắn nói ra bảng giá thật đúng là nhỏ."
"Anh nếu đã sớm biết Dongmin tiết lộ cơ mật công ty, tại sao còn phải tiếp tục giữ hắn trong công ty?" cô ta thắc mắc.
"Nếu không, không phải quá nhàm chán sao?" Chanyeol dựa lưng vào cửa sổ sát đất, vung tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc đen phân tán trên trán, "Nhìn con chuột giãy giụa, thỉnh thoảng cũng là một trò chơi rất thú vị."
Người đàn ông này, cô không nào hiểu được!
Dahye kinh sợ thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn. Rõ ràng là nụ cười xinh đẹp ưu nhã, tuy nhiên nó giống như ác ma, nhộn nhạo một tia hơi thở khát máu.
Có lẽ hiện tại, cô nên đồng tình với người bán tư liệu tập đoàn Park thị để đổi lấy vàng bạc ngu ngốc, nếu như người nọ bây giờ lập tức quyên tiền chạy trốn tới nước ngoài, có lẽ còn có mạng sống, nếu không, sợ rằng chỉ có thể là --
Sống không bằng chết!
Một chiếc xe nhỏ nhắn, lấy "nhàn nhã" làm tốc độ ở trên đường lớn chậm rãi chạy.
Một vầng trăng sáng giắt phía chân trời, ánh trăng nhàn nhạt cùng oánh bạch sắc đèn đường tan ra lại với nhau.
Yoona ngẩng đầu lên, ngắm nhìn trăng khuyết, tựa hồ vừa như trăng rằm đi, trăng rằm lần này, sẽ không biết. . . . . .
Trong đầu cô, không tự chủ được nổi lên gương mặt xinh đẹp. Có thể đoán được, gương mặt này sau khi trưởng thành, tuyệt đối sẽ là một "họa thủy" .
Trên căn bản, cô có thể sinh hạ một "họa thủy" như vậy, khiến người chung quanh không một chút ngạc nhiên, mà đồng học Seulgi của cô, càng thêm vì con của cô ấy ra đời sau một tháng, líu lo mà nói: "Yoona, bạn nói bộ dáng con trai bạn, có tính là người đột biến không?"
Dĩ nhiên, câu trả lời của cô là một cước đem Seulgi đá ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ có chính cô biết, bộ dáng con mình, giống y như ba của hắn, nam nhân có vẻ đẹp yêu mị đó, ngay cả tên cũng không biết.
Một đêm kia, cô cùng hắn triền miên cả đêm, khi sáng ngày thứ hai bỏ đi thì hắn vẫn còn ngủ say, mà cô, lại giống như một bại tướng chạy trối chết.
Sau đó suy nghĩ một chút, ngay lập tức không có đau nhức nằm bẹp dí bên người đối phương, thật sự là thất sách lớn nhất.
Mà thất sách hơn là, cô -- mang thai!
Chỉ một đêm, chỉ đầu tiên, cô "trúng giải nhất" rồi, loại vận số này, thật sự làm cô muốn nổi điên lên mất.
Chỉ là, dù sao cũng là một sinh mạng, ở trên thế giới này, duy nhất cùng cô có quan hệ máu mủ.
Có lẽ là bản năng người mẹ đột nhiên trỗi dậy, hay hoặc giả là vì cô là cô nhi, quá khát vọng có một người thân, cho nên, cô rốt cuộc vẫn phải sinh ra đứa bé, là đứa con của cô.
Yoona cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã chín giờ rồi. Đưa xong chuyến giao thức ăn nhanh cuối cùng của hôm nay, cô chờ không kịp muốn chạy về nhà, bồi con cưng chơi trò chơi.
Xe điện vừa tắt, cô quen thuộc quẹo vào một ngõ hẻm, từ con đường này về nhà là nhanh nhất.
Ngõ hẻm âm u, tựa hồ so thường ngày càng ẩm thấp hơn, một trận mưa lớn mới vừa trút xuống, đem mặt đất cọ rửa dị thường sạch sẽ, trên mái hiên cao vút còn lưu lại vài giọt nước, không ngừng chảy xuống, phát ra tiếng tí tách, tí tách.
Nhịp tim, không giải thích được nhanh hơn, giác quan thứ sáu đang nhắc nhở, ngõ hẻm này tựa hồ đang xảy ra chuyện gì đó.
Đầu hẻm bên kia càng ngày càng gần, Yoona giảm bớt tốc độ.
Ánh trăng, chiếu vào một góc.
Giống như đường ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, đem cả ngõ hẻm, phân chia thành hai khu vực.
Rắc!
Âm thanh giòn giã, từ nơi đầu hẻm phía trước phát ra.
Cô im lặng dừng lại xe điện, cặp mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Ở nơi mà ánh trăng rọi vào một mảng, một người đàn ông trung niên đang quỳ một chân trên đất, mấy người đàn ông khác mặc tây trang màu đen vây chung quanh hắn, trên đất là chiếc cặp vali khóa mật mã phân tán khắp nơi, mà tay trái người đàn ông trung niên nhận thấy được sự không tự nhiên.
Rất dễ nhận thấy, cánh tay của hắn bị gãy rồi.
"Các ngươi là ai? Muốn làm gì, nơi này tùy thời sẽ có cảnh sát tuần tra, nếu như các ngươi chỉ là muốn tiền, trong thẻ ngân hàng ta còn có chút tiền, ta có thể cho các ngươi."
Dongmin cố nén đau nói, một tay khác không bị thương, như cũ muốn lấy cái vali bị rơi dưới đất. Đống tiền kia, là hắn phí hết tâm tư mới lấy được, hắn vô luận như thế nào cũng không bỏ được.
Ba! Một cái chân hung hăng dậm ở trên mu bàn tay của hắn, gót giày dùng sức nghiền, đau đến hắn thống khổ gào lên.
"Muốn tiền? Huynh đệ chúng ta đúng là muốn tiền, chỉ là cũng không dám xin từ quản lý Ha." Một người trong đó nói.
"Các ngươi là ai, tại sao phải biết ta họ Ha?" Trong lòng hắn rét run.
"Biết ngươi họ Ha rất lạ sao? Chúng ta còn biết, cái vali ngươi cầm trong tay, có một vạn Đô-la, một người cầm số tiền này, ngươi không ngại chìm sao?"
Biểu tình trên khuôn mặt thay đổi, Dongmin hung tợn nhìn chằm chằm người nọ đang nói chuyện, "Các ngươi làm sao có thể biết những thứ này? Là ai phái các ngươi tới hay sao? Các ngươi nếu như muốn đụng đến ta, tốt nhất trước coi lại mình xem có một chút khả năng gì không!"
Nói xong, tay của hắn đột nhiên kéo về, rút lại tay phải bị đè ép. Cho dù cánh tay trái bị gãy, thân thể hắn linh hoạt như cũ đứng lên, tay phải nắm lên vali xách tay, liền hướng đầu hẻm phóng tới.
Chỉ là, khi hắn vọt tới đầu hẻm, lại bỗng dưng ngừng chân bước. Đầu hẻm chật hẹp kia, có một chiếc xe quen thuộc dừng lại.
Cadillac màu đen!
Dongmin con ngươi đột nhiên phóng đại, thân thể không thể ức chế khẽ run, nói như vậy, "hắn" cũng tới sao?
Hắn vốn cho là chuyện cực kỳ bí mật này, lại sớm bị "hắn" biết!
Cửa xe, chậm rãi mở ra.
Một đôi chân mang giày da bước ra cửa xe, dần dần, thân thể to lớn cao ngạo kia từng chút từng chút hiện ra trong cặp mắt hắn ta.
Dongmin thở dốc càng ngày càng kịch liệt, cho đến khi gương mặt gần như vô khuyết hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh trăng, một giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, cuối cùng từ trên trán của hắn chảy xuống.
Người đó thanh thản đứng ở bên cửa xe, mặt cười như không cười nhìn hắn, chính là chủ nhân hiện thời của Park gia -- Park Chanyeol!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro