Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CQTĐE END

"Anh muốn đính hôn, tại sao không nói cho em biết, lại để em biết từ người khác chứ?"

Duẫn Nhi tức giận la hét, thuận tay mở lon coca trên bàn, uống một hơi, "Huống chi, em khi nào thì đồng ý đính hôn với anh?"

Hắn cũng chưa từng cầu hôn với cô, cô còn chưa đồng ý, sao tự nhiên lại xuất hiện một cái tiệc đính hôn chứ.

"Bố mẹ em đồng ý." Hắn vẫn như cũ, phun ra một câu chết người không đền mạng.

"Bố mẹ em? Bọn họ đồng ý khi nào?"

Xán Liệt vô tội nhún vai, "Em về hỏi họ đi."

Nói đến rất dài dòng, chủ yếu là ngày đó, ông ngoại và ba mẹ hắn tự mình chạy đến nhà Duẫn Nhi, ngỏ ý với cha mẹ cô, dù sao hắn cũng đứng đứng đắn đắn quen với cô, bọn họ mới muốn thả pháo nhanh hơn.

Chỉ là suy xét hai bên còn đang học đại học, cho nên mới tổ chức lễ đính hôn trước, đợi tốt nghiệp đại học xong thì bọn họ sẽ kết hôn.

Dù sao, sớm hay muộn hắn cũng kết hôn với Duẫn Nhi, cho nên hành động của ông ngoại và cha mẹ hắn cũng không phản đối, đính hôn trước cũng được, coi như chứng minh cô là của hắn.

"Được, dù bố mẹ em đồng ý, nhưng em cũng không đồng ý!" cô nặng nề đặt lon coca xuống bàn, đi đến trước mặt hắn, níu lấy quần áo hắn nói.

Bất đắc dĩ, hai người chênh lệch quá nhiều, làm hành động của cô có chút buồn cười.

Vì thế, hắn thuận tiện cúi mặt xuống gần sát cô, "Em không muốn đính hôn cùng anh?" Hắn hỏi chân thật vô cùng.

Này – cũng không phải. Nhìn khuôn mặt hắn đột nhiên gần sát, biểu tình vô cùng chân thật, cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Đính hôn với Xán Liệt, kỳ thật cô cũng không phản đối, còn rất vui là đằng khác. Chỉ là cô biết tin tức này từ người khác, làm cô có cảm giác như bị lừa vậy.

"Cũng không phải, chỉ là –" cô lúng ta lúng túng nói. Hắn đối với cô tốt như vậy, cô làm sao mà không muốn đính hôn cùng hắn.

Chẳng qua là cô hơi giận vì cả trường đều biết hết, cô lại là người cuối cùng biết được.

"Như vậy là được rồi." Hắn lôi cô ra ngoài cửa, "Đói bụng không, em có muốn ăn gì không?"

Chân cô vẫn đứng yên tại chỗ, rốt cuộc cô cũng biết có gì đó không thích hợp.

"Anh quên cầu hôn em." Duẫn Nhi ai oán nhìn hắn. Từ nhỏ, cô luôn mong mình sẽ trở thành nữ nhân vật chính trong phim, được nam chính quỳ xuống, dùng hoa hồng cầu hôn.

"Cầu hôn?" Đừng nói là cô muốn kiểu cầu hôn tiêu chuẩn nhé. Xán Liệt thầm cầu nguyện trong lòng.

"Chính là anh quỳ xuống, dùng hoa hồng cầu hôn em đó."

Bingo! Hắn đoán thật là chuẩn, da mặt hắn co quắp lại

"Chúng ta chỉ là đính hôn." Hắn cãi chày cãi cối nói. Muốn hắn làm chuyện đó, không bằng giết hắn thì hơn.

"Ai nói, đính hôn cũng có thể!" Cô phản bác.

"Không có hoa hồng để dùng." Hắn tiếp tục tìm lý do.

"Thế thì anh đi mua đi." Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, "Em biết, em biết anh không muốn quỳ xuống cầu hôn em, cho nên mới tìm nhiều lí do như vậy."

Cô nói đúng, hắn thật sự không muốn làm hành động bất lực như vậy.

"Anh cũng không biết, người ta... người ta rất muốn thử phương thức cầu hôn này." Nước mắt bắt đầu nổi lên trong hốc mắt của cô, có thể chảy ra bất cứ lúc nào.

Xán Liệt thất bại nhìn cô, biết mình chống đỡ không được lâu mà sẽ đầu hàng. Đối với nước mắt của cô, hắn vĩnh viễn cũng không có cách.

"Người ta muốn mà!" Duẫn Nhi không thuận theo dậm chân, nước mắt như hạt đậu lăn xuống trên má.

Trong năm giây, hắn bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, "Này, Tử Nhai, bây giờ cậu lập tức đi mua một bó hoa hồng đỏ, trong vòng mười phút phải đưa đến bàn làm việc của tôi."

Cô thoáng chốc nín khóc mà cười, nước mắt hoàn toàn biến mất sạch sẽ.

"Anh thật tốt!" Cô ôm cổ hắn vừa cười vừa nhảy.

Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, ai bảo hắn yêu cô!

Tám phút sau, Lăng Tử Nhai đã đi vào văn phòng hội trưởng, giao bó hoa hồng đỏ cho hắn.

"Xán Liệt, đừng nói là cậu muốn dùng nó cầu hôn chứ?" Lăng Tử Nhai nhìn hai người trêu ghẹo nói.

Hắn liếc Lăng Tử Nhai khinh thường, "Không phải chuyện của cậu, đi đi được rồi." Hắn lạnh lùng nói, đẩy tên kia ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Lăng Tử Nhai tức giận nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi, xem ra không được xem trò hay rồi...

Bên trong, Xán Liệt có chút bất an cầm hoa hồng, chậm rãi đi đến cửa sổ, đứng trước mặt cô.

Hạ quyết tâm, hắn quỳ một gối chấm đất, đưa hoa hồng về phía cô, "Lâm Duẫn Nhi, em có nguyện ý gả cho anh không?"

Không khí trầm mặc lan tỏa giữa hai người... Mười giây, hai mươi giây... Một phút đồng hồ, hai phút...

Cô tới cùng muốn hắn quỳ bao lâu? Hắn nhịn không được gầm nhẹ với cô: "Em không nhận hoa hồng sao?"

"Nhưng anh còn chưa nói sẽ yêu em cả đời, tất cả đều nghe theo lời em, bảo vệ em, quan tâm em... Nói." Trên tivi không phải thường diễn vậy sao?

Hắn tức giận đến nỗi suýt nữa ói máu.

Được rồi, nếu quỳ, thì quỳ tới cùng, "Duẫn Nhi, anh cam đoan với em, sẽ yêu em cả đời, vĩnh viễn quan tâm em, bảo vệ em, chăm sóc em, em có nguyện ý gả cho anh không?"

"Em nguyện ý!" Cô hưng phấn nhận lấy hoa hồng, nụ cười đầy mặt.

Hắn đứng dậy, nhìn nụ cười của cô, thoáng chốc phát hiện mọi thứ mình làm đều là đáng...

Bốn năm sau.

Duẫn Nhi lười biếng nằm trên ghế, thời gian này bởi vì có bầu làm cô không thể tuỳ tiện đi lại, mỗi ngày không nằm thì ngồi, nếu không thì đi dạo mấy vòng trong nhà mình, khi nhàm chán lắm thì viết vài bài thơ, phát càu nhàu.

Cửa nhẹ nhàng mà mở ra, Xán Liệt đi đến, "Hôm nay thấy như thế nào?" Hắn quan tâm hỏi.

"Không tồi!" cô lười biếng đáp, "A..., đúng rồi, ông xã, mẹ gọi điện đến, nói hi vọng chúng ta có thể về chơi."

"Không đi." Cởi áo khoác ra, Xán Liệt chậm rãi phun ra đáp án mãi không thay đổi.

Cô biết hắn sẽ trả lời như vậy. Duẫn Nhi bĩu môi trừng mắt nhìn bóng lưng hắn.

Ai bảo giữa trưa mẹ chồng cô gọi điện thoại tới, không ngờ cô lại nhận điện, ngữ điệu mềm mại, thanh âm thương tâm muốn chết, nói đã nhiều tháng không thấy bọn họ.

Làm cô hào phóng vỗ vỗ ngực bảo sẽ dẫn người đến. Tốt rồi, bây giờ đụng phải tấm sắt.

"Ông xã, đi thôi!" Cô làm nũng nói với hắn.

"Không đi." Trả lời vẫn không đổi.

Cha mẹ chồng thật là đáng thương, có con cũng như không có, hắn không cho họ đến thăm, lại càng không chủ động đi tìm cha mẹ.

Trước kia thật tốt hơn, cô có thể thỉnh thoảng đến chỗ cha mẹ chồng mấy ngày, thuận tiện cũng bắt hắn đi theo ở mấy ngày.

Nhưng bây giờ, cô hệt như quả bóng tròn, đừng nói là cửa nhà chồng, ngay cả cửa nhà mình, đã mấy tháng này cô cũng chưa ra. Biện pháp duy nhất là hắn đưa cô đi.

"Ông xã!!!" cô ngọt ngào gọi hắn một tiếng, "Em là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai cần nhất là quan tâm chăm sóc, nhưng ngày nào anh cũng phải đến công ty, không có thời gian lo lắng cho em, không bằng chúng ta về bên đó, để cha mẹ chăm sóc em được không?"

"Có nhiều người hầu như vậy, em còn chưa vừa lòng sao." Câu trả lời của hắn vẫn như cũ, nửa chết nửa sống.

Tức chết cô, hắn không thể nói mấy câu làm cô vui vẻ sao?

"Ông xã, em muốn đi ngủ, anh bế em lên giường được không?" Duẫn Nhi mở miệng lần nữa. Mất một kế cô còn một kế, tóm lại, chỉ cần dụ hắn đến nhà cha mẹ là được.

Xán Liệt không nói gì, đi đến cạnh ghế, cẩn thận ôm lấy cô đặt lên giường, dịu dàng đắp chăn cho cô.

"Ông xã..." Cô nắm lấy tay hắn, đặt lên người mình, "Em muốn." Cô to gan yêu cầu.

Thân thể hắn cứng lại, ánh mắt thâm trầm. Thật lâu sau, hắn khàn khàn nói: "Anh sợ làm em và con bị thương."

"Không sao, bác sĩ nói chỉ cần cẩn thận là được." Tay cô đưa lên cổ hắn, đưa môi thơm của mình lên.

Rốt cục... Hắn không khống chế dục vọng của mình nữa, nhiệt liệt hôn trả cô...

Duẫn Nhi hài lòng, nhìn đáp án mình đã chiếm được...

----------

Mặc cho thời gian trôi qua bao nhiêu, anh chỉ để ý đến em, cam tâm tình nguyện bị em cuốn hút.

Cuộc sống có thể có bao nhiêu tri kỉ, mất đi sinh mạng cũng không tiếc.

Cho nên, anh xin em, đừng để anh rời khỏi em.

Trừ em ra, những người khác, anh không thể cảm thấy, một tia tình ý.

Đúng! Không sai! Anh chỉ yêu mình em, nhưng bà xã thân yêu, em có thể giải thích vấn đề này cho anh hay không?

"Bốp!"

Một cuốn báo đập lên bàn, sắc mặt Xán Liệt xanh mét nhìn chằm chằm cô đang ôm con, "Đây là cái gì?" Hắn chất vấn.

"Báo."

Vô nghĩa, hắn đương nhiên biết đó là báo. "Anh nói là hình chụp trên báo!"

Duẫn Nhi giao con cho hắn, mở tờ báo ra, "Anh lên báo!"

Đúng, đây mới là nguyên nhân hắn tức giận, ảnh chụp khi hắn đang ngủ tự nhiên lại xuất hiện trên tờ báo có số lượng phát hành cao nhất, phía dưới còn ghi chú đây là tấm ảnh đoạt giải nhất của cuộc thi người yêu thích nhiếp ảnh toàn quốc. Lần này hắn không muốn nổi tiếng cả nước cũng khó.

"Hình của anh tại sao lại lên báo?"

"Em làm sao mà biết." Cô giả ngu. Đều do Lăng Hảo Hảo, lần trước tới nhà cô phát hiện tấm ảnh cô lén giấu năm ấy, tức giận lấy mất tấm ảnh của cô.

Chẳng qua cô không ngờ Lăng Hảo Hảo sẽ gửi tấm ảnh đi thi mà thôi. Xem đi, cô không hề có tội.

"Em thật sự không biết?" Xán Liệt không tin cô nói. Có thể có cơ hội chụp hắn ngủ, chỉ có cô.

"Thật sự không biết!" Cô chết cũng không nhận.

Cô chỉ biết là bây giờ cô vô cùng, cực kỳ, rất muốn đến phòng bếp lấy con dao phanh thây Lăng Hảo Hảo!

Ưm – đáng thương cho cô, bây giờ còn một nghi vấn cần phải vượt qua...

Ai tới cứu cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro