CQTĐE 5
Sân thể dục trong đại học G
Trong những tiếng động ồn ào, sinh viên năm 2 và năm 3 đại học G đang bắt đầu trận bóng rổ.
"Oa, Xán Liệt, thật là đẹp trai!"
"Xán Liệt, em yêu anh!"
"Hôm nay có thể nhìn thấy Xán Liệt thi đấu, thật sự là quá tuyệt vời."
Bên trong sân thể dục, các nữ sinh hoàn toàn trở nên điên cuồng, trong suy nghĩ của các cô, xem Xán Liệt biểu diễn cá nhân còn quan trọng hơn xem hắn thi đấu bóng rổ nhiều.
"Quá đẹp trai, mở màn mới 10 phút, Xán Liệt đã giành được 3 điểm!"
"A..., làm sao bây giờ? Tớ thật muốn té xỉu."
"Xán Liệt, em yêu anh!"
Xán Liệt chạy trong sân, đối với chơi bóng rổ, hắn tuy không thích, nhưng cũng không chán ghét, bất quá đã lỡ gia nhập vào đội bóng rổ cũng nên cống hiến một chút, dù sao hắn cũng luôn chán ghét sự thất bại.
Một động tác giả đã phá được hàng phòng thủ của đối phương, anh tiện tay ném bóng vào rổ, trúng mục tiêu!
Tức thì, tràng tiếng thét chói tai vang lên lần thứ hai trong sân vận động.
Thật ồn ào! Duẫn Nhi vừa vào sân vận động, bên tai đã có đủ mọi âm thanh, tiếng reo hò của con trai, tiếng thét chói tai của con gái, tiếng còi của trọng tài, tiếng chạy của... Thật là quá ồn ào.
Vận động đối với cô mà nói, từ trước đến nay là tương sinh tương khắc, thành tích thể dục của cô luôn là thấp nhất. "Người tại lằn ranh", chót sổ là chuyện thường xảy ra, mỗi học kì thể dục, thầy giáo đều dùng nước mắt để đối phó với cô.
Cho nên, cô thích an tĩnh, thích một mình làm việc. Tạp chí truyện tranh phong trào thể dục thể thao tuy cô thích xem, nhưng vĩnh viễn, cô đều ghét đến sân vận động, xem một đám người so tài với nhau.
Nghe qua, hình như mọi người đều thích kêu tên "Xán Liệt", "Xán Liệt" đừng nói là chỉ tên kia đi?
Theo ánh mắt của mọi người, cô nhìn về phía sân bóng rổ. Thật là cao.
Người mặc áo số bảy kia nhảy thật là cao, trên sân bóng rổ, hắn như chỉ tuỳ tiện chơi bóng vậy, không chút để ý, lại có thể nhiều lần trúng mục tiêu.
Làm cho người ta hoàn toàn bất ngờ, nếu hắn lấy toàn lực ứng phó, không biết sẽ như thế nào, mà hình như, bóng dáng hắn có chút giống Phác Xán Liệt.
"Oa, Xán Liệt lại vào thêm một trái nha!" Cô gái bên cạnh Duẫn Nhi thét lên.
"Xin hỏi, Xán Liệt có phải là hội trưởng hội học sinh – Phác Xán Liệt không?" cô hỏi cô gái vừa thét chói tai ban nãy
"Đúng rồi, đúng rồi!" Cô gái không kiên nhẫn đáp.
Thì ra thật là tên sắc lang có vấn đề thần kinh kia, không ngờ kĩ thuật đánh bóng của hắn lại tốt như vậy, thật sự là... Quá... Quá ngoài ý muốn.
"Tuýt!" Một tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc, 153 so với 42, sinh viên năm hai toàn thắng.
Duẫn Nhi ngơ ngác nhìn sân bóng, chưa từng nghĩ người bên cạnh cô, hơn nữa là một người cô quen biết lại có thể vừa đẹp trai vừa giỏi đến vậy, giống như nhìn thấy thần tiên vậy.
Thật sự là quá đẹp trai! Làm sao bây giờ? Bây giờ cô lại có cảm giác sùng bái với kẻ thù của cô!
Một bàn tay duỗi đến sau cô, vỗ nhẹ bờ vai cô, "Cô là – Lâm Duẫn Nhi!"
"Anh –" cô nhìn tên con trai bóng dáng cao ngất, khóe mắt mang theo một tia tà khí này, "A? A! Là anh, thì ra là anh, là tên hôm trước thấy chết không cứu!"
Duẫn Nhi kêu lên. Sau ngày hôm đó, cô mới biết được, thì ra trên thế giới này còn có tên cặn bã như vậy.
"Chuyện ngày đó, cô còn nhớ rõ?" Lăng Tử Nhai có chút chột dạ nói.
"Đương nhiên!" Làm sao có thể quên được
"Vậy — để tôi giải thích với cô một chút." Lăng Tử Nhai bất đắc dĩ nói.
Không còn cách nào, thà đắc tội tiểu nhân cũng không nên đắc tội con gái. Huống chi, người này lại là món đồ chơi mới của Xán Liệt, càng không thể đắc tội.
"Giải thích với tôi, đừng nói là – có âm mưu gì? Nhìn vẻ mặt anh đúng là tên con trai theo tiêu chuẩn hư hỏng, khẳng định không có ý tốt." Người này thật sự không thể tin.
"Tôi là con trai hư hỏng?" Tha cho hắn đi, hắn là một tên con trai tốt mới đúng, vào được phòng bếp, ra được phòng khách, cũng vì gương mặt mà cô gái nào gặp qua cũng nói hắn tà khí, tà khí không phải lỗi của hắn! Là vấn đề gien.
Duẫn Nhi gật gật đầu nói: "Vì người ta thấy anh hư hỏng!"
"..." Quá... Đả thương người, chẳng lẽ phải giống Xán Liệt mới gọi là con trai tốt? Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, "Xán Liệt bảo tôi đưa cô đến khu nghỉ ngơi."
"Anh là hắn phái tới?" Quả nhiên, hắn là "chó săn" của Xán Liệt.
Lăng Tử Nhai gật đầu nói: "Đi thôi." Nói xong, đi trước cô.
Không còn cách nào, ai bảo cô không có dũng khí phản kháng Xán Liệt a. Cô chậm rãi xoay người, chậm rãi nâng chân phải lên, chậm rãi...
Khi Lăng Tử Nhai đi được mười bước, xoay người, phát hiện cô vẫn còn giậm chân tại chỗ.
"Nhanh lên đi thôi, theo tôi được biết, Xán Liệt không phải người kiên nhẫn, nếu để hắn tức giận, nhất định về sau không được sống tốt." Lăng Tử Nhai đi đến bên cạnh cô, hảo tâm nói.
Đích xác, mỗi lần cô và hắn chạm mặt, đều có thể dùng từ "thê thảm" để hình dung, nếu lần này làm hắn không kiên nhẫn nữa, vậy cô...
Bên trong sân thể dục, nhiệt khí sôi trào, lại có hai người không tự chủ được mà rùng mình một cái.
– %%%※%%% –
Chậm! Xán Liệt cầm khăn xoa xoa mái tóc ẩm ướt. Tử Nhai đi đã 10 phút, sao còn chưa mang Em gái béo đến? Xem ra gần đây Tử Nhai thật quá rảnh rỗi, về sao nên tìm việc gì đó để hắn lao động gân cốt.
"Hi! Xán Liệt, hôm nay đánh bóng rất tốt" Đội trưởng đội bóng rổ vỗ vỗ vai hắn "Xem ra trở về phải huấn luyện lại đội bóng rổ."
Thật khó có thể tưởng tượng, mới chỉ có 20 tuổi thôi, kỹ thuật lại có thể cao như vậy. Nếu hắn toàn lực ứng phó mà nói, lấy thực lực của hắn, tuyệt đối có thể vào đội NBA của Mĩ.
"Chỉ là không có trở ngại thôi." hắn miễn cưỡng đáp. Hắn luôn không thích bị ra nhiều mồ hôi, vì vậy đối với vận động, trước nay hắn đều chỉ ra 3 phần lực.
Bỗng dưng, ánh mắt hắn bị một bóng dáng hấp dẫn lấy – Em gái béo cuối cùng cũng đến đây.
"Xán Liệt, đây là người cậu muốn." Lăng Tử Nhai kéo cô đến trước mặt hắn.
Thật chướng mắt! Hắn nhìn chằm chằm đôi tay Lăng Tử Nhai đang giữ chặt cô "Qua đây." Hắn chậm rãi mở miệng.
"A...!" Duẫn Nhi nhẹ giọng lên tiếng, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhìn đại gia hắn, có lẽ lúc này tâm tình không tốt, cô vẫn lại là thành thật một chút đi.
Bước đến bên cạnh hắn, cúi đầu, Duẫn Nhi cảm giác như mình là tội phạm đang chờ quan toà xử tội vậy.
"Tôi gọi em qua đây, không bảo em cúi đầu." Thanh âm trong veo lạnh lùng lười biếng truyền đến từ đỉnh đầu cô.
"A?!" ngẩng đầu, một khuôn mặt như thiên sứ đập vào mắt cô, thật – xinh đẹp a!
Không ngừng tự nhắc mình nguời trước mắt là kẻ thù, nhưng cô vẫn không thể không tán thưởng "nam sắc" đủ làm người ta phạm tội của hắn, dù sao thì xinh đẹp người ta cũng thích nhìn, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Huống chi, trong đầu cô vẫn còn in nguyên dáng vẻ chơi bóng ban nãy của hắn.
"Mặt tôi có làm em cảm thấy hài lòng không?" Thanh âm trêu tức truyền ra từ miệng "thiên sứ".
Cây táo nhỏ nhìn mặt hắn mà ngẩn người, nếu là cô gái khác, nhất định sẽ làm hắn thấy chán ghét, nhưng cây táo nhỏ làm vậy, hắn lại thấy vui vẻ.
Khẽ mở môi, thật là gợi cảm, làm cho người ta rất muốn vuốt ve, mà lại sợ khinh nhờn thần thánh này, "Đương nhiên hài lòng."
Lời nói không tự chủ bay ra từ trong miệng, làm mọi người chung quanh đều ngừng động tác lại. Mãi đến Xán Liệt như không chịu nổi "hô hô" cười to, cô mới hồi phục tinh thần lại.
Nhìn người xung quanh đều nhìn cô, mặt cô ửng đỏ, thật mất mặt, thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Hơn nữa, người này càng cười càng hăng say, càng làm cô hiểu rõ sự ngu xuẩn của mình.
"Quả nhiên, em không phụ sự kì vọng của tôi với em." hắn buồn cười nhìn cô, đưa ngón trỏ ra gõ nhẹ cái mũi của cô, quả là cô gái nhỏ thú vị.
Trời! Nóng quá! Duẫn Nhi cảm giác như mặt mình sắp bị nấu chín vậy. Mặt nóng quá, chóp mũi lại càng không được tự nhiên.
"Nữ sinh kia là ai vậy? Sao lại tựa gần Xán Liệt như vậy!"
"Xán Liệt, đừng mà!"
"Này, cách Xán Liệt ra xa một chút!"
Sau khi trận bóng rổ kết thúc, những nữ sinh còn ở lại thấy thần tượng của mình thân mật cùng một cô bé khác, nhao nhao kêu lên.
"Xán Liệt là của mọi người!"
Thật đáng sợ, giống như bạo động vậy. Tiếng thét chói tai vang khắp sân vận động, làm mặt cô càng lúc càng trầm xuống.
Tuy sắc đẹp đứng trước mặt, nhưng cô không muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ nữ sinh, huống chi, người trước mắt này có lẽ chỉ vui đùa với cô.
Xem ra, trốn đi vẫn hơn. Suy nghĩ như vậy, cô xoay người đi, nhưng tay trái đã bị bắt lấy, lảo đảo một cái, sau đó rơi vào một bộ ngực dày rộng.
"Wow! Đừng, Xán Liệt, Đừng mà!" Nữ sinh trên khán đài càng lúc càng hét lớn hơn.
"Này, anh làm sao vậy? Đừng hãm hại tôi. Mau buông tay ra!"
Duẫn Nhi thực sự hoảng sợ, tên sắc lang đầu óc có vấn đề này, sao lại ôm cô trước mặt bao người thế này, còn lấy tay cô mà sờ sờ mặt hắn?
Thế này, cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức.
"Không phải muốn rời khỏi anh sao?" hắn thâm tình nắm tay cô, nhẹ nhàng ma sát mặt mình.
"Anh biết lần này là anh không đúng, anh cam đoan với em, sẽ không để em bị thương tổn, cho nên – xin em đừng rời khỏi anh." Cúi đầu, hắn ấn lên lòng bàn tay cô một nụ hôn.
"Hội trưởng......" Các nữ sinh trên khán đài nức nở kêu lên. Nếu mình đươc ôm vào lòng hội trưởng, không biết tốt bao nhiêu!!!
Không phải chứ, là Phác Xán Liệt không bình thường hay là thần kinh của mình bị loạn lên, sao mọi chuyện đột nhiên trở thành như vậy?
Duẫn Nhi bắt đầu cảm giác mình giống như đóng hài kịch vậy, trước mắt bao người, "Này, anh đang nói gì vậy! Tôi khi nào thì..."
"Đừng phủ định chuyện giữa chúng ta, đối với em mà nói, có lẽ đó không phải là hồi ức gì, nhưng với anh, đó là hồi ức mà anh quý trọng nhất."
Hắn ôm chặt cô, thống khổ nói, nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt.
"Hu! Hu!" Nữ sinh trên khán đài rơi lệ không ngừng, mà những người đang ngồi bên cạnh hai người như kim bị đóng đinh tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro