CQTĐE 4
A..., tha cho cô đi, bọn người này luôn ồn ào bên tai cô. Bọn họ mỗi người nói một câu, làm cô nhớ tới con sói có "sắc đẹp" kia
"Hi, Duẫn Duẫn." Một cánh tay khoát lên vai cô, nghe thanh âm cũng biết là Phương Linh, "Nói thật cho tớ biết, hôm qua cậu trở về từ phòng hội trưởng hội học sinh, kết quả ra sao?"
"Cậu đừng nói nữa, cái kia..." Sắc lang, vậy mà... Cô cảm thấy khó mà mở miệng, chẳng lẽ nói với Phương Linh mình bị một tên con trai cắn sao?
Quá... Quá... Mất thể diện, đúng, tuyệt đối không thể nói.
"Cái kia cái gì?" Phương Linh nghi hoặc không hiểu hỏi, Duẫn Nhi sao lúc nào cũng chỉ nói một nửa a?
"À, không có gì, chẳng qua là đàm phán không có hiệu quả, kết quả vẫn phải làm em gái làm việc vặt trong hội học sinh. Đúng rồi, Phương Linh, cậu có biết hội trưởng là người như thế nào không?"
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tránh cho mỗi lần gặp mặt đều thua trong "nam sắc" của hắn.
"Phác Xán Liệt nha, có thể nói là quý tộc trong quý tộc, tinh anh trong tinh anh. Thật sự, cũng không phải tớ nói lung tung a..." Vừa nói đến thần tượng trong cảm nhận của mình, Phương Linh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Quý tộc trong quý tộc, tinh anh trong tinh anh? Không lầm chứ." cô khó có thể tin, sao cô không nhìn ra a?
Cô chỉ nhìn thấy hắn là sắc lang trong sắc lang. Trừ sắc lang ra, cô thật sự không biết gọi người vừa gặp người ta lần thứ hai đã cắn người ta là cái gì
"Ài, cậu đừng cắt ngang" Phương Linh không kiên nhẫn nói, "Tớ cho cậu biết, ông ngoại của Xán Liệt là Lý Ngao Lệ – nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, chỉ có một người con gái duy nhất tên là Lý Thu.
Mà Lý Thu lại gả cho một trong mười tổng tài giàu có nhất – Phác Thiên Tề, hai người chỉ sinh được hai đứa con, là Phác Xán Liệt và em gái của hắn – Phác Tuyết Ngữ.
Nói cách khác, hắn là người thừa kế duy nhất trong tương lai, cậu nói xem, không phải quý tộc trong quý tộc, tinh anh trong tinh anh thì là cái gì?"
"Hình như... Có chút giống..." Thì ra tên sắc lang kia có thân thế kinh người như thế, trách chi không coi ai ra gì, "Nhưng không phải hắn còn một em gái sao?"
"Cậu không biết đâu, trong Phác gia, con gái không được kế thừa, đây là gia quy từ trước đến nay của Phác gia."
Nói vậy, hắn đúng là rồng trong kim cương mà.
"Còn nữa... Nghe nói Xán Liệt là đai đen nhu đạo, hợp khí đạo, takewondo, từng thi đấu ở Mĩ về bốn môn này, còn có thể nói năm ngoại ngữ..."
Trời ạ, hắn có phải là người không a? Có cần lợi hại đến thế không?
"Còn nghe nói, hắn đã lấy được hai bằng tiến sĩ, một bằng thạc sĩ, xem ra, người khác nói IQ của hắn đến 200 là thật."
Không phải chứ, đã có hai bằng tiến sĩ một bằng thạc sĩ, vậy còn vất vả đi học làm gì? "Rốt cuộc hắn mấy tuổi?"
"20 nha, chỉ lớn hơn chúng ta một tuổi thôi."
20 tuổi? Duẫn Nhi bắt đầu nếm tư vị tức chết người. Bởi vì đối phương thật sự không phải người, "Vậy hắn còn đến trường làm chi?" Rõ ràng đã lấy được nhiều bằng cấp như vậy, đã sớm không cần đến trường
"Ha ha, này, cái này, xấu hổ quá, tớ cũng không rõ lắm." Phương Linh gãi gãi đầu nói, đây thật sự là thất bại với cô.
"Cậu không phải được xưng là 'Mobile phone' sao?"
"Mobile phone thôi, đương nhiên cũng có khi không có điện. Tóm lại, tớ có thể biết được nhiều tin tức về Xán Liệt như vậy là tốt rồi." Phương Linh biện giải nói.
Cũng không sai. Kẻ có tiền đúng là kì lạ, cô thật không thể hiểu nổi.
– %%%※%%% –
Cách nghĩ của kẻ có tiền cô không hiểu thì thôi, nhưng suy nghĩ của Lăng Hảo Hảo thì cô thật không thể tin được. Trước khi ra khỏi cổng trưởng, cô cứ như vậy bị Lăng Hảo Hảo bắt cóc đến xã tin tức.
"Tới đây! Đây là thành viên mới duy nhất năm nay của chúng ta – Lâm Duẫn Nhi!" Lăng Hảo Hảo đưa cô lên trước mặt các vị trong xã tin tức, trịnh trọng giới thiệu.
Đây là xã đoàn cái gì, gọi là bang phái xã hội đen thì đúng hơn. Nhất là mấy xã viên này, một đám nhuộm tóc đủ màu sắc, rất giống khổng tước, trên cổ, còn đeo vài trang sức kì quái, ông trời, còn có người y phục không chỉnh, mở thẳng nút ra – cho dù hắn là nam, cũng quá...
Cô – không nhìn lầm đi, đây là cái gì, trước ngực người kia hình như là được vẽ lên, nhưng đừng nói cho cô biết là xăm nha!!!
"Tới đây, Duẫn Nhi, giới thiệu cho em biết, người có con rồng xăm trước ngực này là – Hạ Thạch." Trời! Thật là hình xăm. Cô suýt nữa té xỉu.
"Người đang bắt chéo chân kia là Quý Tuyên Tuyên, thủ quỹ. Y phục mặc mát mẻ nhất là Khang Mỹ Lệ, phụ trách quan hệ xã hội. Nhai kẹo cao su là Vũ Chiến, chuyên lấy các tin tức trường học. Đeo mắt kính, có râu, nuôi tóc dài, là người rảnh rỗi nhất trong xã tin tức, chúng ta đừng để ý đến hắn, còn có..."
"Người nào rảnh rỗi chứ, anh tự giới thiệu, anh là Giang Nội Xương, đảm nhiệm chức vụ sáng tác trong xã tin tức." Giang Nội Xương đến trước mặt cô tự giới thiệu.
"Đảm nhiệm chức vụ sáng tác? Hừ! Hừ!" Lăng Hảo Hảo khinh thường nói, "Nói có dễ quá không? Xin hỏi Giang gia vĩ đại của chúng ta, từ lúc cậu gia nhập xã đoàn đến bây giờ, cậu đã giao bản thảo được mấy lần? Xin nhờ! Một lần cũng không có."
"Chẳng qua là tôi không có linh cảm, hơn nữa, ban đầu là cô buộc tôi gia nhập."
"Đó là chuyện tôi hối hận nhất, thấy cậu đeo mắt kính còn tưởng là thông minh, ai biết là một tên ngu ngốc chứ!"
"Này! Cô kia..."
Lăng Hảo Hảo và Giang Nội Xương lại bắt đầu lần khắc khẩu thứ 1008 của họ.
"Hello, thành viên mới của chúng ta, " hai thanh âm đồng thời phát ra, giống như một người đang nói chuyện, "Xin tự giới thiệu, bọn anh là anh em họ Kinh, anh là Kinh Tung Thiên (Anh là Kinh Hoành Địa)."
Duẫn Nhi thở dài một hơi, xã tin tức rốt cuộc cũng có những người bình thường, nếu tóc bọn họ không dính nhiễm sắc thể "rực rỡ", cô tin tưởng bọn họ cũng là mỹ nam.
"Xin chào, em là Lâm Duẫn Nhi, ách, các anh là sinh đôi sao?"
"Đương nhiên, tiểu thư mỹ lệ, anh là anh trai." Kinh Tung Thiên nắm tay phải cô lên, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô một cái.
Trời ạ! Thật... Ghê tởm, cô thấy lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, nói cô xinh đẹp dĩ nhiên cô rất vui, nhưng dùng phương thức này, cô lại thấy cực kì ghê tởm.
"Anh là em trai, Kinh Hoành Địa, " Kinh Hoành Địa nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô "Dùng nụ hôn của anh làm lễ gặp mặt đi, hy vọng tiểu thư mỹ lệ thích."
Vấn đề là cô tuyệt không thích nha! Nhìn thấy khuôn mặt Kinh Hoành Địa càng lúc càng gần, cô hò hét thầm trong lòng, ai tới cứu cô đi!
"Hai tên biến thái các cậu tránh ra cho tôi..." Trong tình thế nguy cấp, cuối cùng cũng có người đến cứu cô.
"Duẫn Nhi, em đừng chú ý đến 2 tên biến thái này, nếu bọn họ có hành vi gây rối em, cứ giống như vậy..."
Khi nói chuyện, Lăng Hảo Hảo đột nhiên đánh một cái lên ót Kinh Tung Thiên, đá một cước vào bụng Kinh Hoành Địa, "Nhớ kỹ, đừng bao giờ nương tay với họ."
"Xã trưởng, cô cũng quá độc ác đi, đá còn dùng lực như vậy." Kinh Hoành Địa đau đớn ôm bụng nói.
"Đúng vậy, xã trưởng, chúng tôi chỉ thích ở chung cùng em bé gái mà thôi, không cần xem chúng tôi như biến thái chứ."
Kinh Tung Thiên ai oán nói. Hắn chỉ là phong lưu, tuyệt đối không phải là biến thái.
"Ý của các cậu là tôi sai?" Lăng Hảo Hảo nhìn chằm chằm bọn họ, khớp ngón tay rung động.
"Xã trưởng, cô... Cô làm sao mà sai được?" Thanh âm nịnh nọt lập tức vang lên, nói đùa, bọn họ đâu phải chán sống, dĩ nhiên còn muốn giữ lấy cái mạng nhỏ của mình.
"Đúng... Đúng vậy a!" Cho dù trong lòng hắn rõ ràng đang nói không phải. Ai bảo hắn đã từng thử vài quả đấm của cô ta? Nói một câu trái lương tâm cũng không sao.
"Tốt tốt! Xem ra hôm nay các cậu rất hiểu chuyện." Đáng giận, hại cô mất một lý do quang minh chính đại để đánh, coi như bọn họ may mắn.
"Ha... ha..." Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành Địa cười khan vài tiếng, xem ra, hôm nay bảo vệ được cái mạng nhỏ rồi.
"Đúng rồi, Duẫn Nhi, xã viên đều ở chỗ này, còn thiếu một xã viên nữa, lần khác giới thiệu cho em sau."
Lăng Hảo Hảo lôi kéo cô, "Hôm nay, để ăn mừng em gia nhập xã tin tức, bọn chị quyết định cho em một nhiệm vụ vinh quang – nằm vùng trong hội học sinh."
"Muốn em làm nằm vùng?" Có phải lỗ tai cô có vấn đề hay không, cho nên nghe lời nói của người khác cũng bị biến dạng?
"Không sai! Hội học sinh luôn luôn rất thần bí, nếu em đào ra được những tin tức từ hội học sinh, xã tin tức của chúng ta mới có thể hãnh diện" Lăng Hảo Hảo càng nói càng hưng phấn, đơn giản là muốn ngừng mà không được, "Chỉ cần em..."
"Chờ một chút, chị muốn em làm nằm vùng, có quan tâm đến em một chút không?" cô cắt ngang Lăng Hảo Hảo, vội vàng nói.
Nằm vùng? Đúng là doạ người, chẳng may bị phát hiện, có phải cô sẽ giống như trong tivi, bị bắn một phát súng hay không?
"Làm sao có thể a? Em là một người cực kì có tiền đồ, còn nữa, không phải em là người trong hội học sinh sao? Có những điều kiện tốt như vậy, phải lợi dụng thật tốt mới được." Lăng Hảo Hảo nói, vẻ mặt đương nhiên.
"Đúng là..." Dưới tình huống này, nhất định phải giữ vững lập trường, nếu không thế nào sau này cô cũng bị cô ta dắt mũi mãi thôi.
"Đừng nhưng là nữa, chuyện này trừ em ra, còn ai làm được?"
"Em không..." Nhất định không thể đồng ý!
"Cứ như vậy mà làm." Lăng Hảo Hảo bất chấp tất cả hạ kết luận.
"..." Duẫn Nhi kinh ngạc, cô còn chưa nói gì với cô ta mà?!
– %%%※%%% –
Thời tiết tháng chín luôn rất ấm áp và ánh mặt trời soi sáng khắp nơi. Ánh mặt trời ấm áp rắc khắp vườn trường đại học G, khiến cho sân trường bóng râm khắp nơi thêm một cỗ ấm áp.
Học xong tiết buổi sáng, giải quyết cơm trưa trong căn tin trường, Duẫn Nhi đi thẳng lên tầng cao nhất để hưởng thụ gió mát.
Thật thoải mái, sau khi vào ngôi trường này, đã lâu cô không được thoải mái như vậy, điều này làm cho cô có cảm giác buồn ngủ.
Xã tin tức, hội học sinh, đều vứt sang một bên, dù sao mấy hôm nay cô cũng không đến mấy chỗ đó.
Làm tiểu muội là vì thất thố bởi "nhan sắc" của đối phương, nhất thời không kháng cự được nên mới rơi vào bẫy.
Làm nằm vùng, cô căn bản không đồng ý, đối phương tự nghĩ cô đồng ý. Cho nên kết luận là, cái gì cô cũng chưa đồng ý, cô không phải em gái của hội học sinh, càng không phải nằm vùng của xã tin tức.
Ánh nắng xinh đẹp, làn gió nhẹ nhàng, cô thật muốn hưởng thụ thật tốt...
"Đing đing! Đing đing..." Di động trong túi váy vang lên. Cô chậm rãi mở mắt, lắc đầu. Rốt cuộc là người nào nha, sao gọi đến đúng lúc thế? "Này? Ai vậy?"
"Là tôi!" Thanh âm trong veo mà lạnh lùng truyền đến.
"Anh? Là ai vậy?" Duẫn Nhi nói. Người này đúng là không bình thường, hỏi hắn là ai, hắn lại nói "là tôi", giống như ai cũng phải biết hắn vậy.
Cô cũng không phải "Thần lỗ tai", nghe thanh âm đã phân biệt được đối phương là ai.
"Lập tức đến sân vận động." Thanh âm của đối phương giống như đang đè nén vậy
"Anh bị thần kinh à? Vô duyên vô cớ bảo tôi đến sân vận động." Đâu phải ăn no dư mỡ, không có việc tự nhiên đến đó làm gì?
Huống chi cô là nhân vật ngu thể dục nhất, sân vận động từ trước đến nay tương khắc với cô, không cần đi thì tốt nhất là không đi, đó là nguyên tắc của cô.
"... Em đừng để sự kiên nhẫn của tôi đến cực hạn, làm tôi tức giận, em nhất định chết rất khó coi." Thanh âm của đối phương không rét mà run.
"Anh..." Thanh âm này hình như là... "Anh – đừng nói là – Phác Xán Liệt à!" Chỉ mong không phải, nếu không, cô thật sự sẽ chết rất khó coi.
"Em, nói, xem?" Âm thanh âm lạnh lùng như đưa cô vào hầm băng, xem ra thật sự là hắn.
"Tôi Tôi..."
"Tôi cái gì, cho em trong vòng 10 phút xuất hiện trong tầm mắt của tôi."
"Này, tôi..." cô còn chưa nói hết, Xán Liệt đã tắt di động
Duẫn Nhi ngơ ngác nhìn di động trong tay, xui xẻo, sao tên này cứ như âm hồn chưa tiêu tan vậy a.
Sân vận động – không đi không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro