CQTĐE 2
Xã đoàn đã gia nhập, nhưng vị trí lớp học vẫn chưa tìm được, khi Duẫn Nhi dạo hai vòng cũng không tìm được phòng dành cho đạo Tin Lành, bắt đầu đánh giá khuyết điểm của ngôi trường này.
Trời ạ! Sao trường này lại lớn vậy a? Chắc nên tìm người để hỏi...
Ầm! Đau quá, gặp trở ngại rồi. Thắt lưng cong xuống, chụp lấy cái mũi, cô nhịn không được rên rỉ.
"Đi đường thì nên nhìn rõ, Em gái béo." Thanh âm trong veo mà lạnh lùng rơi vào tai cô.
"Tường" này - miệng độc quá nha!
Ngẩng đầu, đầu tiên là một hàng nút thắt ánh vào mi mắt cô. Oa! Xem ra cái "tường" này rất cao, tầm mắt chậm rãi đi lên trên, nhìn thấy cặp mắt đào hoa mê người, cái mũi thẳng, môi mỏng, tóc đen.
Người này đẹp quá - có phải cô hoa mắt hay không, sao lại nhìn thấy thiên sứ? Xinh đẹp làm cho người ta cảm giác vừa không phải nam cũng không phải nữ, trong nháy mắt, cô như bị thần phục dưới chân hắn.
"Thiên sứ..." Duẫn Nhi không tự giác thì thào.
Xem ra lại là một đứa ngốc bị bề ngoài của hắn mê hoặc, vì sao tất cả những người nhìn thấy hắn đều nói hắn như thiên sứ?
Bề ngoài đối với con người thật quan trọng đến thế sao? Hắn thích người khác gọi hắn là ác ma, vậy mới hợp với cá tính của hắn.
"Đừng cản đường tôi..." Đứa ngốc kia sao vẫn còn đứng đó, chẳng lẽ cô không biết nhường đường sao?
Thiên sứ đang nói chuyện, thiên sứ đang nói chuyện, chẳng lẽ là đang nói chuyện với cô sao?
"Em gái béo."
Em gái béo - không... chắc không phải là kêu cô chứ? Từ "béo" như một cây châm, đâm vào trung khu thần kinh của cô, cũng làm cô tỉnh táo lại trong "nam sắc".
Quá đáng giận, cho dù là thiên sứ, cũng không nên nói cô béo, chạm vào cấm kị của cô.
"Đừng đi!" Thân thể nhạy hơn tư tưởng, cô nắm lấy góc áo đối phương
"Thế nào? Tôi không có hứng thú với nữ sinh béo." Xán Liệt chán ghét nhìn đôi tay nhỏ nắm lấy áo hắn.
Em gái béo trước mắt này, có một đôi mắt tròn to, hai bím tóc như bánh quai chèo, lại giống như cây táo, có phần đáng yêu, nhưng lại không hợp với khẩu vị của hắn, hắn không thích cùng con gái béo ở chung một chỗ.
"Tôi không béo!" Cô lớn tiếng nói, có phong thái như đại tướng quân.
Ảo tưởng là dễ dàng biến mất, thiên sứ cũng không phải dễ tìm như vậy, tùy tiện là có thể đụng vào một người. Cô tự nói với mình.
Quan trọng nhất là phải sửa đúng sai lầm của đối phương. Huống chi, cho dù vừa rồi cô "Có chút" hứng thú, thì bây giờ vì câu nói kia mà không còn lại chút gì nữa
Xán Liệt cân nhắc nhìn em gái béo trước mắt, khóe miệng nhấc lên một nụ cười khó phát hiện.
Có chút hứng thú, đã lâu không ai dám lấy khẩu khí này nói chuyện với hắn, em gái béo này có tư cách trở thành đồ chơi của hắn.
"Cô có hứng thú với tôi?" Trừ cái đó ra, hắn thật không biết còn khả năng nào để cô giữ hắn lại.
Nếu cô muốn câu dẫn sự chú ý của hắn, vậy cô thành công rồi, hắn bắt đầu có chút hứng thú với cô.
Duẫn Nhi cảm thấy nhức đầu, cô chỉ muốn sửa lại sai lầm của hắn, không hề có hứng thú gì, chẳng lẽ trong đầu hắn chỉ biết đến cái này sao?
Thở dài một cái, Duẫn Nhi quát: "Anh, nghe, cho, rõ, tôi - không hề có hứng thú với anh! Còn nữa, nói cho anh biết, tôi không béo, cho nên, xin anh đừng gọi tôi là "em gái béo" nữa! Un der stand?"
Tuy gần đây cô béo lên không ít, nhưng cô tự nhận cũng chỉ ở bậc trung, cho dù cách "gầy" còn một khoảng cách xa, nhưng cũng dưới chữ "béo" một bậc đi. Tối đa - là đầy đặn mà thôi.
"Chẳng lẽ cô cho rằng mình gầy?" Cho dù thế nào, hắn cũng không thấy cô gầy ở chỗ nào
"Đúng vậy... Nhưng không thể nói là gầy, " cô cho dù vô liêm sỉ thế nào cũng không dám tự xưng mình gầy.
"Nhưng, xin nhớ, tôi cũng không béo!"
Dám nói cô béo, có phải chán sống hay không, đáng đánh đòn! Cho dù hắn đẹp như trong truyện tranh, cũng không thể nói như vậy.
"Cao 1m58, 50 kg, vẫn còn trong tiêu chuẩn, anh không biết thưởng thức, đúng là ngu ngốc!"
Chữ "béo" này quá nghiêm trọng, quá thương tổn tự tôn của cô, nếu dáng cô không đẹp, vậy về sau cô cũng không còn cơ hội để gả cho vương tử nữa.
"50 kg, đủ béo." Xán Liệt hứng thú nói. Em gái béo này thú vị hơn hắn nghĩ, khuôn mặt tròn phúng phính kia thật rất giống quả táo, làm người ta ngứa tay, muốn nắm lấy nó.
Thật không thể tin được, chỉ vài phút ngắn ngủi, hắn lại có hứng thú với một cô gái béo.
"Anh... Anh thật là xấu xa" Tức chết cô! Đã nói là còn trong tiêu chuẩn bình thường mà.
Thật thú vị, thật sự là làm hắn muốn nhéo cô, tay hắn bắt đầu ngứa, đã lâu không có cảm giác hưng phấn này, mà hắn luôn là người làm theo ý muốn của bản thân.
"Này! Dừng tay... Oa! Đau...!" Trời ạ, sao lại có người ác liệt vậy chứ?
Cô còn chưa giáo huấn hắn xong, còn chưa dạy hắn đối đãi với con gái, thì cấm nói ra chữ "béo", hắn lại ngang nhiên nhéo mặt cô.
Hắn có biết nam nữ khác biệt hay không a?! Quả thực là "Xâm phạm" cô mà!
"Dừng tay... Đừng nhéo nữa!" Không dễ dàng thoát khỏi ma chưởng của hắn, để bảo vệ khuôn mặt, Duẫn Nhi cẩn thận lui về sau mấy bước, vỗ về đôi má ửng hồng.
Rốt rốt cuộc thượng đế cũng công bằng, trên đời không hề có người thập toàn thập mỹ, người đàn ông trước mắt là ví dụ tốt nhất, tuy có gương mặt như thiên sứ, nhưng tính cách lại như ác ma vậy
"Đừng nhéo nữa, tôi cảnh cáo anh a...!" Đau quá, chẳng lẽ kiếp trước cô có thù oán với hắn sao? Nhéo còn dùng lực như vậy. Không biết có bầm hay không nữa
"Cảnh cáo tôi sao? Cô không biết tôi là ai sao?" Đã lâu chưa ai dám dùng từ này với hắn, Xán Liệt buồn cười đi đến phía trước vài bước, thật muốn nhéo thêm mấy cái nữa, đã lâu hắn chưa có tâm tình tốt vậy nha
Theo phản xạ, thấy hắn đi đến, Duẫn Nhi cũng lui về phía sau, "Anh có tiếng lắm sao? Đâu phải tổng thống Mĩ, còn hỏi tôi có biết anh là ai không!"
Đáng chết! Cô muốn nói không phải những điều này, tiếng chuông trong đầu nhắc nhở cô đang có nguy hiểm đến, nhưng miệng cô vẫn không mở ra được. Xem ra, sớm muộn gì cô cũng bị cái mồm này hại chết
"Ưm... Cũng đúng, so với tổng thống Mĩ, tôi không nổi tiếng bằng." Nhìn y phục của cô, có lẽ là sinh viên mới, khó trách không biết hắn.
"Như vậy đi, cùng tôi đến một chỗ, cô sẽ biết tôi là ai." hắn đi đến bên cạnh cô, kéo tay cô.
"Tôi... Tôi không cần!" Duẫn Nhi bỏ tay hắn ra, xoay người bỏ chạy, thật đáng sợ, người này tạo ra cảm giác bị uy hiếp chưa từng có trong cô, chỉ mong, chỉ mong vĩnh viễn cũng không gặp lại hắn...
Nhìn thân ảnh xa xa, hắn cũng không đuổi theo, cô gái bé nhỏ kia thật thú vị, xem ra thời gian sau hắn cũng không đến nỗi nhàm chán, "Lần đầu tiên, tha cho em đi, lần sau... Em cũng không dễ dàng chạy thoát như vậy được nữa"
"Tử Nhai, lấy hết hồ sơ sinh viên năm nhất ra cho tôi." Trở về văn phòng của hội trưởng, hắn liền nói với bạn thân từ bé đến lớn của hắn - Lăng Tử Nhai.
"Sao vậy? Hội trưởng vĩ đại của chúng ta, có chuyện gì mà cần lấy hết hồ sơ ra?" Lăng Tử Nhai khoát một tay lên vai hắn, có chút cân nhắc hỏi.
Đối với người bạn này, tuy đã ở chung mười mấy năm nhưng hắn cũng không thể hiểu rõ hắn.
Cao 1m87, phối hợp với khuôn mặt và cơ thể không chê vào đâu được, từ nhỏ đã là đối tượng được nữ sinh truy đuổi, hơn nữa, hắn lại là cháu ngoại của nhân vật đứng đầu thương giới - Lý Ngạo Lệ, con của một trong mười vị tổng tài giàu có nhất - Phác Thiên Tề, quả thực là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nhờ gia tộc bồi dưỡng, người thừa kế này sẽ có tính cách thế nào? Đáp án chính là một người kì lạ đến rối tinh rối mù.
Không ai có thể hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, một giây đồng hồ trước, hắn có thể nở nụ cười như thiên sứ, một giây đồng hồ sau lại cho ngươi nếm tư vị của địa ngục, sau khi hành hạ ngươi, sẽ còn giữ lại - cái tối thiểu, đó là cái mạng nhỏ của ngươi.
Tóm lại, người khác trong mắt hắn chỉ là một món đồ chơi, nghĩa vụ là làm hắn vui vẻ.
"Không có gì, chẳng qua là muốn tìm một người thôi." Xán Liệt cười nói.
"Tìm người? Xem ra hôm nay cậu có tâm tình rất tốt, liên quan đến người cậu muốn tìm?"
Phá lệ, Lăng Tử Nhai bị nụ cười này của hắn doạ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh. A Liệt đã bao lâu chưa lộ ra nụ cười này? Ba năm...
"Ưm, chắc vậy." Quả táo đáng yêu đó, nếu để hắn nhéo thêm mấy lần nữa, chắc chắn tâm tình hắn lại tốt hơn.
Nhìn nụ cười quỷ dị, Lăng Tử Nhai có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, xem ra lại có người sắp trở thành món đồ chơi của A Liệt, đáng thương cho sinh viên mới này, bảo trọng, tốt nhất là đừng nên hy sinh đến nỗi phải xả thân, A-men, phù hộ.
- %%%※%%% -
Rùng mình, dưới ánh nắng gay gắt này, cô còn có thể rùng mình, đừng nói là có ai đó đang bày mưu tính kế sau lưng cô?
"Duẫn Duẫn, cậu làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm a..." Phương Linh ở một bên quan tâm nói.
"Không có gì." cô nhìn bạn học mới vừa quen biết - Phương Linh nói. Tốt quá, vừa đến lớp đã gặp được một bạn học vừa đáng yêu vừa xinh đẹp thế này, còn là bàn bên cạnh cô nữa chứ
"Đúng rồi, Duẫn Duẫn, trong trường đại học cậu tính gia nhập xã đoàn nào?" Phương Linh hỏi.
"Xã đoàn... Đã gia nhập." Chẳng qua là bị bức thôi
"Cậu đúng là nhanh nhẹn, ngày đầu tiên đã tìm được xã đoàn, mà cậu gia nhập xã đoàn nào vậy?" Phương Linh tò mò hỏi.
"Xã tin tức."
"Là xã tin tức thối nát không thể thối nát hơn nữa?" cô lại gia nhập xã tin tức!
Thối nát? "Xã tin tức cực kỳ thối nát?"
"Đương nhiên! Ưm, nhân số còn chưa được 10 người, văn phòng xã đoàn ở bên cạnh WC, nghe nói trường học từng muốn bỏ xã này, cho nên cùng xã trưởng Lăng Hảo Hảo cãi nhau ba ngày, thậm chí còn náo loạn phòng hiệu trưởng, cho nên việc này tạm thời ngừng lại."
Hèn gì cái chị kia cứ bức cô tham gia, nghĩ đến bên cạnh WC? A...! Cô đúng là bị lừa, nếu không làm sao mà đồng ý gia nhập vào một nơi thối nát vậy chứ?!
"Hình như là cực kỳ... Thối nát, vậy Phương Linh cậu muốn gia nhập xã đoàn nào?"
"A..., tớ không muốn gia nhập xã đoàn, tớ muốn gia nhập hội học sinh!" Phương Linh hưng phấn nói.
"Hội học sinh? Vì cái gì? Chẳng lẽ gia nhập hội học sinh thì tốt hơn sao?" Tò mò quái, cũng chỉ là một cái hội học sinh thôi, Phương Linh có cần biểu hiện hưng phấn vậy không?
"Cái gì? Chẳng lẽ cậu không biết, hội học sinh là có quyền lớn nhất, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt, rất nhiều chuyện đều do họ quyết định a!"
Không thể nào, cư nhiên lại có một hội học sinh còn có quyền lực hơn cả hiệu trưởng, Duẫn Nhi cảm thấy mình như muốn té xỉu.
Là thế giới này biến hóa quá nhanh, hay là cô lạc hậu quá rồi? Tới cùng đây là cái trường gì a, có cần thái quá đến vậy không?
"Còn nữa nha" vẻ mặt Phương Linh thần bí, gần kề cô nói, "Nghe nói người trong hội học sinh đều là những anh đẹp trai tài giỏi, đặc biệt là hội trưởng Phác Xán Liệt cùng đội trưởng tuyên truyền Lăng Tử Nhai, nghe nói bọn họ một người như thiên sứ lạc xuống trần gian, một người tà khí như ma vương a."
Thiên sứ lạc xuống trần gian... Sao cảm thấy quen thuộc vậy a? Trời ạ! Hại cô nghĩ đến tên đàn ông ác liệt kia. "Cậu có nói quá hay không?"
"Không đâu, nữ sinh thi vào đại học G tám chín phần đều là vì bọn họ." Cô cũng là một trong số người đó, "Ai, tóm lại, gia nhập hội học sinh có rất nhiều ưu đãi là được"
Phương Linh đứng đắn ra kết luận, "Duẫn Duẫn, dù sao xã tin tức thối nát như thế, không bằng chúng ta cùng nhau gia nhập hội học sinh đi."
"Gia nhập hội học sinh?" Không tốt lắm đâu, vào tới hai cái, chẳng phải rất nhiều việc sao? Huống chi cô còn phải về nhà nấu cơm, "Tớ sợ không kham nổi, học sinh có rất nhiều chuyện cần giải quyết đi"
"Vậy phải xem cậu muốn gia nhập vào ban nào, nghe nói bộ phận tuyên truyền là bận nhất, bộ phận sinh hoạt lại là ban rảnh rỗi nhất. Nếu cậu sợ không kham nổi, vậy gia nhập vào bộ phận sinh hoạt đi, tham gia cùng tớ!" Phương Linh một bên làm nũng nói.
Không còn cách nào, cô cả đời cũng không chịu nổi người khác làm nũng với cô, "Vậy... tớ xin vào bộ phận sinh hoạt đi vậy."
Nếu vậy, buổi chiều về nấu cơm cho mẹ không thành vấn đề, ngộ nhỡ cô về chậm, bọn họ chẳng phải đói chết sao.
Như vậy đi, để bản thân bọn họ tự rèn luyện một phen cũng được, nếu không lại quên mất tầm quan trọng của cô.
"A..., bộ phận sinh hoạt tuy rất nhàn rỗi, nhưng tỉ lệ trúng tuyển là 1/200, tớ nghĩ tỉ lệ năm nay cũng vậy, cho nên, tư liệu cá nhân của cậu phải viết tốt một chút -" Phương Linh sành sỏi nói.
"Tò mò quá!" Duẫn Nhi có chút khó hiểu, "Phương Linh, sao cái gì cậu cũng biết hết vậy?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ cậu không biết biệt tên trước kia của tớ là 'Mobile phone tin tức' sao?" Phương Linh đắc ý nói
"Thì ra là thế, hiểu rồi." cô bừng tỉnh hiểu ra nói, "Nhưng nếu tỉ lệ thấp như vậy, tớ cũng biết mình biết ta, dù sao cũng xác định là vào không được." Cạnh tranh quá kịch liệt, đi cũng chỉ làm miếng lót đệm cho người ta
"Làm sao có thể a? Nói không chừng cậu có thể là người may mắn trong 200 người. Ai nha, tóm lại điền vào cái bảng này đi, cho dù không trúng tuyển cũng không bị mất miếng thịt nào"
Duẫn Nhi cúi đầu, suy xét sau một lúc lâu, rốt cục...
"Vậy được rồi, chúng ta đi thử xem."
"Thật tốt quá."
- %%%※%%% -
Lâm Duẫn Nhi
Chiều cao: 158cm
Cân nặng: 50kg
Nhóm máu: O
Sinh nhật: 19/2
Tuổi: 19
Sở trường: nấu nướng, từ năm ba tuổi đã nấu ở trong nhà.
Gia đình: mẹ Trầm Anh là tác giả tiểu thuyết, cha Lâm Tự Lập là hoạ sĩ tự do, tài chính gia đình bình thường...
Nắm trong tay tư liệu cá nhân của cô, Xán Liệt nở nụ cười như thiên sứ. Lâm Duẫn Nhi - một quả táo đáng yêu, không lâu sau, anh sẽ biến em thành đồ chơi của anh
- %%%※%%% -
"Duẫn Duẫn, hôm nay có danh sách học sinh trúng tuyển rồi, mau đi xem nào!" Phương Linh giống hệt con khỉ, không ngừng đi qua đi lại cạnh cô.
"Được rồi, được rồi" Duẫn Nhi chịu không nổi lắc đầu, "Nhưng cậu có cần gấp gáp vậy không? Dù sao thì sớm hay muộn cũng như nhau thôi."
"Ai nha, cậu còn không nhanh lên đi, không phải cậu cũng muốn biết mình có thể vào hội học sinh hay không sao." Phương Linh vội vàng nói.
"... Vậy đi thôi."
Ba phút sau.
"Duẫn Duẫn, nhanh lên đi!"
"Tớ đang chạy rồi mà."
"Nhưng cậu chạy thật sự quá chậm, không thể nhanh hơn chút nữa sao?"
"..."
Mười phút sau.
"Duẫn Duẫn, nói cho tớ biết, có phải tớ đang nằm mơ hay không?"
"Không phải, cậu không phải đang nằm mơ."
"Đánh tớ một cái đi!"
Ầm!
"Đau quá, trời ạ, thật không phải đang nằm mơ, tớ thật sự có thể vào bô phận văn nghệ, a..., cuộc sống thật là đẹp." Đẹp đến nỗi làm cho người ta muốn rơi lệ.
Ba mươi giây sau.
"Phương Linh, nói cho tớ biết, có phải tớ đang nằm mơ hay không?"
"Không phải, cậu không phải đang nằm mơ."
"Đánh tớ một cái!"
Ầm!
"Oh, My God. Rõ ràng tớ xin vào bộ phận sinh hoạt, sao lại trở thành em gái làm tạp dịch, có lầm không a?!" Ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra? Làm người ta tức giận đến thổ huyết a.
"Duẫn Duẫn, bình tĩnh, đừng kích động." Duẫn Nhi trở thành em gái làm tạp dịch, thật sự là... Cái kia, Phương Linh không khỏi líu lưỡi.
"Phương Linh, trước kia hội học sinh không có người làm tạp dịch sao?"
"A... Ít nhất... Tớ chưa từng nghe nói qua..."
"Văn phòng hội học sinh ở đâu? Tớ muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra." Làm tạp dịch? ở nhà đã đủ, chẳng lẽ trong trường cũng ép cô làm sao?
"Văn phòng hội học sinh có rất nhiều gian, cậu muốn đi nơi nào?"
"Nhiều gian?" cô thấy bắt đầu nhức đầu, không hổ là đại học G, "Vậy, văn phòng của hội trưởng ở đâu?"
"Số 3 lầu hành chính phòng 308."
"... Cám ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro