Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CQTĐE 10

Trên môi truyền đến cảm xúc ấm áp, ngăn chặn lời cô chưa nói hết, cũng ngăn chặn cô tự hỏi.

Một nụ hôn thật thô bạo, giống như muốn phát tiết vậy, hắn nặng nề mà cắn gặm cánh môi run rẩy của cô, lấy đầu lưỡi bá đạo cạy đôi môi cô ra, không để cho cô kịp ngậm môi lại, hắn tiến thêm một bước thăm dò vào, đầu lưỡi thô bạo của hắn đoạt lấy toàn bộ môi cô.

Môi cô vừa ngọt ngào vừa mềm mại, hương thơm nồng đậm như thế, giống hệt thuốc phiện làm người ta trầm mê không thôi, dẫn dụ người ta phạm tội.

Vốn chỉ muốn cho cô ngừng khóc, đồng thời phát tiết cảm xúc phiền não trong lòng, nhưng bây giờ lại không tự chủ được mà trầm mê trong đó. Hắn đã không chịu nổi mùi hương hấp dẫn của em gái béo.

Thật lâu sau, môi của hắn rời khỏi cô, cô mãnh liệt hít lấy không khí tươi mới, mặt ửng đỏ, nếu không phải tay hắn đang ôm lấy hông cô, chống đỡ thân thể của cô, cô đã sớm xụi lơ mà ngã nhào xuống đất, "Anh..."

"Không thể làm như vậy, đây là điều em muốn nói a." Xán Liệt chậm rãi tiếp lời nói.

"Nếu anh biết vậy tại sao còn làm thế?" Cô tức giận chỉ trích hắn.

"Tại sao tôi không thể làm như vậy?"

"Bởi vì chuyện này chỉ có những người yêu nhau mới làm. Anh không thích tôi, thì không cần làm những chuyện này với tôi!"

Hắn cúi đầu yên lặng nhìn cô, nhìn rất lâu, "Nếu tôi nói 'Được', là được rồi sao?"

Hả? Hắn nói vậy là có ý gì? Duẫn Nhi còn chưa tới kịp suy nghĩ, lập tức lại bị ấm áp bao trùm ở trên môi đoạt đi suy nghĩ...

– %%%※%%% –

Đã lâu không được ngủ thư thái như vậy, Duẫn Nhi lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi trên giường, ánh mắt vô ý nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.

"Trời, đã mười giờ, Phác Xán Liệt chết tiệt, ngang nhiên không kêu mình dậy, sáng nay còn có tiết a!"

Cô luống cuống tay chân mặc vội quần áo, lần này cô chết chắc rồi, giáo sư dạy tiết học sáng nay nổi tiếng là nghiêm khắc, mỗi khóa đều phải chỉ đích danh, nếu vắng mặt, khẳng định thi cuối kỳ có 8 phần thất bại, trời, cô cũng không muốn năm sau phải học lại môn này a.

Reng! Reng

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, cô nhanh chóng chạy đến trước giường, lấy di động trong túi xách ra, trong lòng âm thầm nguyền rủa, là ai lại chọn vào thời điểm này gọi cho cô? Không biết cô đang gấp lắm sao? "Này, là ai vậy?"

"Tớ, Phương Linh!" Đầu bên kia truyền đến ngữ điệu hưng phấn của Phương Linh.

"Xin nhờ, chị Phương à, chị cũng biết chọn thời gian để gọi quá đi, bây giờ em sắp muộn rồi, được rồi, bây giờ em phải đến trường"

"Đợi chút đợi chút! Cậu không cần đến nữa!"

"Không cần đến? Tại sao? Cậu giúp tớ xin nghỉ?" Nếu vậy, cô lập tức ba quỳ chín lạy hành đại lễ với cô ấy, cảm tạ cô ấy cứu cô một mạng.

"Không phải!"

Cô biết rồi!

"Đúng vậy, là Xán Liệt giúp cậu xin phép!"

Cái gì? Hắn giúp cô xin phép? "Làm sao được, cậu đừng đùa với tớ, hôm nay không phải ngày cá tháng tư, còn sớm mới đến ngày đó a."

"Ngày cá tháng tư cái gì, là thật, cậu không biết đâu, sáng hôm nay, khi giáo sư vừa định điểm danh, Xán Liệt đến phòng học của chúng ta, wow, lúc ấy cả lớp đều như nổ tung.

Hắn tự mình giúp cậu xin phép, wow, tớ thấy hai con mắt của giáo sư như sắp lòi ra. Thật mắc cười nha! Đúng rồi, cậu thành thật khai báo, cậu và hắn có phải có léng phéng gì không?"

"Ách..." Cái này làm sao mà trả lời, đêm qua, sau khi nói câu nói kia với hắn, cô lại bị hắn hôn đến nỗi hôn mê, bây giờ nghĩ đến còn không thể tin được.

Mà hôm nay cô thức dậy thì hắn đã biến mất, cô còn chưa có cơ hội hỏi câu nói ngày hôm qua của hắn là có ý gì. Hắn thích cô? Có khả năng sao?

"Này, có phải cậu lại đi vào cõi thần tiên rồi không?! Chẳng lẽ thật là có dan díu!"

"Không có! Cậu đừng có nói lung tung!"

"Tớ không nói bậy, vậy cậu nói xem, bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Ở..."

"Ở nhà hắn đúng không?"

"Làm sao cậu biết?" Duẫn Nhi cảm thấy kinh ngạc, cô ở trong nhà Xán Liệt, Phương Linh cũng biết!!!

"Xem lại tớ nha, tớ được xưng là gì? 'Tin tức mobile phone' nha! Dĩ nhiên phải biết cậu đang ở đâu." Phương Linh đắc ý nói.

"Nói mau, rốt cuộc cậu làm sao mà biết?"

"Được rồi, kỳ thật là ngày hôm qua có người thấy cậu ngồi trên xe Xán Liệt rời khỏi trường học, mà sáng nay tớ gọi đến nhà cậu, mẹ cậu nói cậu tham gia hoạt động nào đó ở trường học.

Cho nên, đầu óc thông minh như tớ chỉ cần cân nhắc một chút đã đoán 7, 8 phần ra là cậu đang ở nhà hắn. Này, có phải các cậu ngủ cùng một chỗ không?"

"Ngủ cái đầu cậu! Tách phòng." Cô vẫn còn là học sinh, làm sao mà làm cái chuyện đó được.

"Sao lại lớn tiếng như vậy, muốn làm lỗ tai tớ điếc sao! Cậu muốn thanh minh các cậu trong sạch cũng không cần hét to thế."

Phương Linh xoa lỗ tai, "Tóm lại, hôm nay cậu không cần đi học. Đúng rồi, nhà Xán Liệt ở nơi nào? Chờ một chút tớ đến xem cậu như thế nào."

"Cậu đến xem tớ hay xem nhà hắn?"

"Hắc! Hắc! Bị cậu phát hiện rồi! Được rồi... Được rồi, cậu là bạn tốt của tớ, tớ làm sao mà không thể đến thăm cậu được.

Về phần nhà hắn, tớ đây 'Tin tức mobile phone' không biết địa chỉ của nam sinh nổi bật nhất toàn trường, cũng quá kém, đó thuần tuý chỉ là yêu thích cá nhân mà thôi, sẽ không bán địa chỉ này lấy tiền."

Xem ra, Phương Linh đúng là "bạn chí cốt", Duẫn Nhi lắc đầu, lập tức nói địa chỉ của Xán Liệt.

"Được rồi, chờ chút, hết tiết sáng tớ sẽ đến ngay."

– %%%※%%% –

Phòng họp hội sinh

Tống Kỳ Nghi bị đẩy vào phòng họp, trong lòng không thể ức chế mà nhảy loạn lên, "Xán Liệt, Lăng Tử Nhai nói anh muốn tìm em? Có phải không?"

Lần đầu tiên hắn chủ động tìm cô, làm cô thấy thật vui vẻ, có lẽ hắn đã phát hiện được cô tôt, muốn tiếp nhận cô.

"Đúng vậy, là tôi kêu hắn đưa cô đến. Nghe đây, tôi mặc kệ trước kia cô đối với Duẫn Nhi như thế nào, nhưng từ nay về sau, nếu cô còn dám động đến cô ấy, tôi sẽ cho cô hối hận khi đã sống trên thế giới này."

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Kỳ Nghi, mặt không thay đổi nói.

"Anh – muốn em đến là để nói những thứ này?" Tống Kỳ Nghi không dám tin mở to hai mắt nhìn hắn, câu chữ băng lãnh, không hề có cảm tình, giống như lấy một chậu nước lạnh hắt vào cô vậy.

Cô không tin, tại sao hắn lại đối với cô như vậy? Sau khi cô yêu hắn, cố gắng hết sức để đoạt lấy lòng hắn, nhượng bộ nhiều như vậy, đem tự ái của cô, đem kiêu ngạo của cô vứt bỏ hết, hắn lại có thể vì một đứa con gái khác mà đối với cô như vậy. Không thể! Nước mắt cứ như vậy mà trào ra.

"Đúng! Cô có thể đi được rồi." Xán Liệt xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy cô gái nước mắt đầy mặt này nữa.

Tối hôm qua, nước mắt của em gái béo vừa làm hắn thấy thương tiếc vừa làm hắn thấy buồn bực, chỉ một lòng muốn cô ngừng khóc, mà nước mắt của cô gái khác, đối với hắn mà nói, lại không có cảm giác nào, xem ra, hắn thật sự đối với Em gái béo...

"Không! Em không đi! Anh gạt em! Là gạt em! Đúng không?" Tống Kỳ Nghi nhanh chóng bổ nhào lên trước, gắt gao ôm lấy hắn, ngửa đầu nhìn hắn chứng thực.

Đúng! Nhất định là hắn đang lừa gạt cô, cô không thể thua một cô gái vừa thấp vừa béo như vậy, hắn nhất định là đang thăm dò cô thương hắn bao nhiêu, cho nên mới nói như thế.

Xán Liệt cau mày nhìn người đang cố sống cố chết ôm hắn trước mắt, đẩy hai tay đang ôm ấp của cô ra, "Cút ngay! Cô không đủ tư cách làm chuyện này." Hắn chỉ cho phép em gái béo được phép làm như vậy.

Đau quá, lòng cô đau quá, vì sao? Vì sao hắn lại dùng vẻ mặt băng lãnh như vậy để nhìn cô!

"Lúc trước, rõ ràng là anh không cần cô ta! Sau khi em đánh cô ta, anh cũng không cản!"

Mới qua vài ngày, thái độ của hắn liền chuyển biến. Trước kia, khi có người nào tranh giành tình yêu của hắn, hắn luôn thờ ơ lạnh nhạt, chưa bao giờ đi bảo vệ cô gái nào, đứa con gái xấu xí kia rốt cuộc làm sao có thể được hắn bảo vệ?

"Tóm lại, bắt đầu từ bây giờ, tôi không hy vọng trên người Duẫn Nhi lại xuất hiện vết thương nữa. Nghe xong thì cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô."

"Nhưng em yêu anh mà!" Thanh âm khàn khàn, khóc ra tình cảm bất đắc dĩ nhất.

Cô thương hắn, thật sự thật sự rất thương rất yêu, cô không muốn mất hắn, không muốn biến mất trong mắt hắn.

"Vậy thì sao? Chẳng lẽ nói cô yêu tôi, tôi nhất định phải yêu cô sao? Quá buồn cười!"

Khóe miệng hắn nhấc lên một nụ cười lạnh, nếu cô ta ngoan cố như vậy, cũng đừng trách hắn tuyệt tình, hắn luôn không thích người không nghe lời, "Tử Nhai."

"Chuyện gì?"

"Bây giờ lập tức đến đây cho tớ."

Ba phút sau, khi Lăng Tử Nhai đi đến phòng họp hội học sinh, đã thấy Tống Kỳ Nghi quỳ trên mặt đất khóc không ngừng, mà Xán Liệt lại đang ngồi trước bàn hội nghị xem những kế hoạch của các lớp.

"Xán Liệt!" Lăng Tử Nhai kêu lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy Lăng Tử Nhai đến, không kiên nhẫn duỗi ngón tay chỉ Tống Kỳ Nghi, "Cậu lôi người này ra hộ tớ".

Lăng Tử Nhai nhìn Tống Kỳ Nghi đang quỳ trên mặt đất, một mỹ nhân tốt như thế, vậy mà bây giờ lại thành thế này, "Đi thôi!" Hắn đi đến trước mặt cô, dùng tay kéo cô.

"Không, tôi không đi!" Tống Kỳ Nghi giùng giằng, cô không muốn rời khỏi tầm mắt của hắn.

Khổ quá, lại phải đối mặt với một bà điên! Lăng Tử Nhai chịu không nổi lắc đầu, tại sao con gái luôn cố chấp thế a?

Ngẩng đầu thoáng nhìn thấy hai hàng lông mày của Xán Liệt nhíu chặt, hắn biết sự kiên nhẫn của Xán Liệt đã đến giới hạn, khẩn trương gia tăng tốc độ, lôi Tống Kỳ Nghi rời khỏi phòng họp.

Kéo đi một đoạn đường dài, rồi lại kéo đến trước hàng cây cối âm u dưới lầu...

"Buông ra!" Tống Kỳ Nghi lớn tiếng kêu lên, "Tại sao? Tại sao anh lại kéo tôi đi? Tôi không muốn, không muốn rời khỏi anh ấy!" Nói xong, cô lại định chạy về phía phòng họp.

"Còn cô? Tại sao lại cứ cố chấp như vậy? Cô nên biết, Xán Liệt cậu ấy không thích cô."

Lăng Tử Nhai đứng trước mặt cô, bình tĩnh nói, "Nói thật, tôi rất đồng tình khi thấy cô yêu Xán Liệt, nhưng cậu ấy lại không thích cô yêu, cậu ấy nói không thích là không thích, không thể chuyển thành yêu, tôi khuyên cô đừng nên chọc giận hắn, hậu quả cô không thể gánh nổi đâu."

"Tôi không nghe, tôi không nghe!" Tống Kỳ Nghi bịt lấy lỗ tai, cô không thích nghe những thứ này!

"Tùy cô." Lăng Tử Nhai bất đắc dĩ nhún vai, "Nếu cô thật muốn vì một người con trai mà trả giá bằng cả gia tộc, tôi cũng không còn gì để nói." Nói xong, xoay người tránh ra.

Tống Kỳ Nghi ngơ ngác đứng nguyên chỗ, cô nên làm cái gì bây giờ? Tới cùng cô nên làm gì mới có thể chiếm được tim hắn?

Cô hận...

– %%%※%%% –

Lăng Tử Nhai đẩy cửa phòng hội học sinh ra, "Xán Liệt, rốt cuộc cậu nói với Tống Kỳ Nghi cái gì mà làm cô ta trông như thế?"

"Không có gì, chẳng qua là nói cô ta không được động đến Duẫn Nhi nữa, cũng như không được phép đến gần tớ."

"Duẫn Nhi?" Xán Liệt xưng hô với một cô gái như vậy làm hắn thấy thật kinh hãi.

Xem ra, cô gái này với hắn vô cùng đặc biệt, "Tại trong trí nhớ của tớ, tớ không nhớ cậu từng bảo vệ một cô gái như vậy. Cậu thích cô ấy sao?"

"Không liên quan đến cậu! Đúng rồi, ngày mai tớ không hy vọng sẽ thấy Tống Kỳ Nghi xuất hiện trong trường, còn nữa, trong vòng một tháng, tớ muốn nhà Tống Kỳ Nghi tuyên bố phá sản. Tớ muốn chỉnh gia tộc bọn họ một chút." hắn híp mắt lạnh lùng nói.

"Wow! Có phải quá ác độc hay không? Cô ta vừa mới thất tình, cậu đã lập tức làm cô ta tan cửa nát nhà. Đả kích với cô ấy cũng quá lớn đi."

Lúc này hắn quả thật rất đồng tình với Tống Kỳ Nghi, "Tớ đoán cậu tám chín phần đã thích Duẫn Nhi, nếu chính xác hơn thì là yêu cô ấy."

"Yêu?" Đây là những con chữ mà hắn chưa từng tiếp xúc qua.

"Đúng! Nếu yêu, cậu thấy cô ấy vui cậu cũng vui, thấy cô ấy buồn cũng buồn, tâm tình cậu cũng vì cô ấy mà biến hoá..." Lăng Tử Nhai bắt đầu nổi lên ý muốn giáo dục.

"Đủ rồi, cậu có thể ngậm miệng lại." hắn tiện tay quăng một đống thư kế hoạch cho Lăng Tử Nhai, "Làm xong trước sáng mai rồi làm bảng tổng kết báo cáo."

"Không thể nào! Cậu quá độc ác mà, cũng nên nghĩ xem vừa rồi là ai giúp cậu đuổi người ta đi chứ." Lăng Tử Nhai cầm một đống thư kế hoạch la hét rời khỏi phòng họp.

Xán Liệt rũ mí mắt xuống...

Thấy cô ấy vui cũng vui, thấy cô ấy buồn cũng buồn, tâm tình cậu cũng vì cô ấy mà biến hoá...

Nước mắt của em gái béo làm cho ngực hắn như không thở nổi, làm cho hắn...

Hắn chậm rãi nâng hai tay lên, chăm chú nhìn tay mình.

Khiến hắn muốn ngăn nước mắt cô, muốn xua tan đi cảm giác hít thở không thông trong ngực mình...

Hắn... Yêu cô?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro