Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CCLXKMVBS 14

Lúc mẹ kế xách nồi canh gà trở lại phòng bệnh, Chanyeol đã đi rồi, Yoona cũng đã ngủ.

Bà rón ra rón rén đặt bình giữ ấm bên cạnh, mút thêm một chén nữa để ra ngoài cho nguội, không ngờ động tác cẩn thận như vậy, vẫn làm Yoona tỉnh lại từ trong giấc mộng.

"Dì?" cô mở mắt ra, mơ hồ hỏi.

"Ai nha! Vẫn đánh thức con." bà hơi tự trách, đột nhiên chuyển đề tài. "A, tỉnh lại cũng tốt, uống ít canh nóng, nếu không con không có dinh dưỡng, Bảo Bảo làm sao có dinh dưỡng? Đây đây đây!"

Bà muốn giúp cô nâng giường bệnh lên, để bàn xuống bên giường, Yoona lại khóc.

Làm sao thích khóc như vậy đây? Cô rõ ràng đã nhiều năm không có khóc, hormone lại làm cho thân thể và tuyến lệ của cô cũng trở nên kỳ quái...

Cô nhìn bà bôn ba bận rộn vì cô như vậy, đột nhiên cảm thấy đau lòng vì mình chưa từng gọi bà một tiếng mẹ.

Bà vẫn rất tốt với cô, giống như Chanyeol vẫn rất đau lòng vì cô, sâu trong nội tâm của cô vẫn để một ít lý do giận dỗi bọn họ.

Cô không chịu thừa nhận Chanyeol là tình nhân của cô, giống như cô không chịu thừa nhận bà là mẹ của cô.

Cô không muốn thừa nhận mình đã từng bị vứt bỏ, càng sợ mình lại bị vứt bỏ hơn... Cô dựng thẳng gai nhọn, không muốn người yêu, cũng không nhìn thấy mình được yêu...

Cô thật kém cỏi, cô là người hết sức hỏng bét!

Bây giờ cô biết Josuk chia tay với cô, nói cô đang lẩn trốn cái gì và theo đuổi cái gì.

Cô muốn tách khỏi thứ gọi là cô đơn như vậy, khát vọng có thứ gọi là lòng trung thành như vậy.

Cô và Josuk yêu nhau, nhưng không cách nào hòa hợp đến cuối cùng, đó là vì hai người bọn họ cũng sợ tịch mịch như nhau.

Cô vì tránh né Chanyeol cho cô tịch mịch, cho nên cô lựa chọn bắt lấy Josuk; mà Josuk vì tránh né cô cho anh tịch mịch, cho nên lựa chọn bắt lấy một người phụ nữ khác.

Tình cảm của bọn họ giống như trong biển vừa nổi vừa chìm, không nhận rõ bản thân yếu ớt, dĩ nhiên chỉ có thể ngu xuẩn tổn thương người và bị tổn thương, bọn họ đã thật sự cố sức để yêu, lại không hiểu được làm sao để yêu chân chính.

Bọn họ đã quên, mọi người muốn trả giá trước, trước hết phải trị khỏi bệnh cho mình.

Trốn tránh vĩnh viễn không phải là phương pháp để giải quyết vấn đề.

Vì vậy cô bắt đầu biết khóc, biết nói chuyện với người khác, mới có thể phát tiết cảm xúc của cô, mới có thể cảm giác được người khác cho cô ấm áp.

"Làm sao vậy, Yoona? Thân thể không thoải mái sao? Có muốn nhấn chuông gọi bác sĩ hay không?" bà khẩn trương muốn ấn chuông.

Yoona kéo tay bà, lắc đầu, một giọt nước mắt nóng rơi vào mu bàn tay của bà.

Cô là người vụng về trong tình cảm như vậy, cô ngay cả yêu người bên cạnh cũng không biết được, làm sao có thể biết được yêu đứa con?

"Dì, làm sao bây giờ? Con thật sợ hãi... Con không biết làm con gái... Thì làm sao làm mẹ..."

Cô nghẹn ngào khóc không thành tiếng, dọa chính cô sợ, cũng dọa bà sợ.Cảm xúc của cô giống như dây cung kéo chặc, căng thẳng đến điểm cao nhất, từ lúc cô nói chuyện với Chanyeol hơi buông lỏng, sau đó có tiếng gảy lìa.

Bà nhìn cô lặng yên rất lâu, sau đó chậm rãi ôm đầu vai của cô.

"Yoona, con làm sao lại nghĩ mình không phải là con gái tốt đây?" bà vò vò mái tóc của cô, nói thật dịu dàng bên tai cô.

"Vài ngày trước con tìm nhà cửa, không phải là vì dì, đặc biệt tìm gần đường đi có thể đi đến chợ sao? Hàng năm lễ người mẹ, con ngoài miệng không nói, lại luôn mua bánh ngọt trở về, muốn Bomi đặt trong phòng bếp, sau đó bản thân chạy đi ngủ."

Cô ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn, cô nghĩ là, bà vẫn luôn rất mịt mờ...

"Yoona, những chuyện này, dì cũng biết, con vẫn luôn là con gái tốt, dì rất kiêu ngạo. Đầu năm nay ngay cả muốn mua nhà cửa, đều là muốn giúp người nhà tìm phòng lớn hơn, con gái như vậy không phải bản thân đi ra ngoài là tìm được?

Yoona... Dì gân gũi với con, luôn cách tầng cái bụng, như vậy chúng ta, đều có thể làm mẹ con tốt, con làm sao lại nghĩ bản thân không có biện pháp làm mẹ đây?"

Cô nhìn bà, nước mắt lại rơi càng dữ hơn.

Chanyeol thật không nói sai, cô còn khóc như vậy, ngay cả cô cũng hoài nghi mình sẽ tắt thở.

Bà vuốt ve lưng run rẩy của cô, lại tiếp dụ dỗ: "Tốt lắm, đều đã làm mẹ, còn thích khóc như vậy, bác sĩ nói cảm xúc của con không thể kích động, nhanh đến ăn canh, dì giúp con thổi nguội..."

"Dì..." Yoona đưa muỗng canh đầu tiên đưa vào trong miệng, kể cả nước mắt cũng nuốt xuống.

"Chờ con tốt, dì dạy con nấu canh này nha, con thích uống... Con sau này, cũng nấu cho con của con uống..."

Đây chính là trong trí nhớ của cô, mùi hương của mẹ, mùi canh gà nấm hương.

Bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu ngày sau, làm lại mỗi ngày mới...

Cô không muốn nắm giữ đau đớn nữa, cô muốn bắt đầu lần nữa.

"Oh, tốt." bà sờ đầu của cô, mỉm cười với cô.

Ánh vàng rực rỡ, bên cửa sổ thông gia chiếu vào, chiếu sáng vàng óng, ánh sáng ngọc đầy đất.

Yoona ở bệnh viện năm ngày.

Không còn ra nhiều máu, cô dưới sự đồng ý của bác sĩ, cùng mẹ kế trở về nhà, tiếp tục nằm trên giường dưỡng thai.

Mắt thấy thời gian mang thai sắp vào tuần thứ mười hai, thật là ngày nghỉ dài đăng đẳng...

Từ khi cô bước vào chức hậu trường, bên cạnh cô tràn ngập tiếng động vây quanh vĩnh viễn đều là âm thanh lớn ầm ĩ ngựa không ngừng vó trong studio.

Tiếng của Đạo diễn, tiếng của nhiếp ảnh gia, liên tiếp vội vội vàng vàng rối rít hỗn loạn, lúc nào thì an tĩnh như vậy?

Thời gian, phảng phất đã yên lặng bất động, mà cô suy nghĩ, chưa từng trong suốt và rõ ràng giống như thời gian này như vậy.

Từ ngày đó cô khóc lớn ở phòng bệnh, lòng của cô, giống như có một bộ phận được chữa khỏi.

Cô không bao giờ ... nghĩ Chanyeol có yêu Bomi hay không, hoặc là lởn vởn chuyện anh có đã từng vì Bomi mà xa lánh cô hay không.

Cô muốn, vô luận có đứa trẻ hay không, vô luận cô và anh có muốn kết hôn hay không, chờ anh từ nước Anh trở về, cô muốn nói cho anh biết, cô đã từng rất thích anh, bây giờ, cũng rất thích anh.

Cô muốn làm người yêu của anh, cũng muốn bắt đầu lần nữa với anh, cô không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, cô muốn nắm được hạnh phúc.

Cô hi vọng, trong hạnh phúc của cô có anh. Cô cũng muốn, cho anh hạnh phúc, giống như cô cảm nhận được bây giờ.

"Yoona?" Sau cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, Jisoo đẩy cửa đi vào.

Cô dương mắt, tầm mắt chống lại chị gái cùng cha khác mẹ.

Jisoo lớn hơn cô hai tuổi, bằng tuổi với Chanyeol, giữa các cô không thân thiết giống cô và Bomi, cũng không tính là xa lạ.

Hơn nữa, bây giờ cô vì muốn dưỡng thai, mỗi ngày đều ở nhà, lo lắng cô phiền muộn Jisoo thường xuyên cầm sách hoặc tập ảnh vào phòng cho cô xem.

Jisoo như vậy tính tình thân thiết dịu dàng, nhất định là giống mẹ kế đi?

Nếu như có thể, cô cũng hi vọng đứa trẻ của mình có tính tình giống mẹ kế và Jisoo, đừng khó chịu giống như cô như vậy.

"Này cho em." Jisoo ngồi ở mép giường của cô, đặt món đồ vào trong tay cô.

Tròng mắt Yoona vừa nhìn, kia là túi gấm màu đỏ, trên đó viết "Bình an thuận sinh" .

"Bình an thuận sinh" bốn chữ to này khiến cô hơi ngẩn ra, có lẽ, vì cô không có nôn nghén, bụng cũng còn không có lớn lên, càng không cảm nhận được máy thai hoặc là cái gì, cô luôn không có cảm giác thiết thực với chuyện mình mang thai.

"Hôm nay đi miếu cúng bái với đồng nghiệp, thuận tiện cầu." Jisoo mỉm cười với cô, nụ cười trên mặt vĩnh viễn khéo léo cẩn thận.

"Cảm ơn." Yoona cẩn thận đặt bùa thuận sinh áp vào dưới gối đầu.

Hành động cửa cô khiến Jisoo bật cười. Thật ra thì, Yoona rất hi vọng đứa bé này có thể giữ lại đi?

"Không cần cám ơn chị, Yoona. Muốn cảm ơn, hãy cám ơn Chanyeol đi."

"A?" cô sửng sốt.

"Hôm nay cậu ấy gọi điện thoại cho chị, hỏi chị chuyện về phương diện chương trình học mỹ thuật hội họa của học sinh tiểu học, chị đúng lúc đang trong miếu, cậu ấy lập tức hỏi chị trong miếu có vật này hay không, nói cậu ấy rất muốn giúp em xin một cái."

Yoona rủ mắt, mặt ửng đỏ.

Vì sao cô có một loại ảo giác, Chanyeol và người nhà của cô vĩnh viễn thân quen hơn đây?

"Yoona, em gả cho Chanyeol, nhất định sẽ rất hạnh phúc." Hi vọng, ngày sau chồng của cô cũng đối với cô, thân mật giống như vậy.

"..." Đây cũng là một câu đố khác, không có ai hỏi ba ba của con cô đến tột cùng là người nào, nhưng mọi người giống như đều cảm thấy cô nên gả cho anh. Vì sao mỗi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên hơn cô nghĩ?

Jisoo lặng yên, chợt mở miệng nói: "Yoona, chị cũng muốn kết hôn."

"A?" cô sửng sốt.

Cô chưa bao giờ biết Jisoo đang hẹn hò với bạn trai, là cô ở nhà thời gian ít, mới có thể ngay cả động thái của người nhà cũng ngu ngốc như này sao?

"Kết hôn với ai?"

Jisoo không trả lời vấn đề của cô.

"Không biết sau này chị em chúng ta còn có thể giống như bây giờ hay không, thường xuyên tụ họp chung chỗ?" Cô nói xong tâm sự nặng nề.

Thái độ của Jisoo khiến cô cảm thấy nghi vấn không hiểu, cô đang muốn mở miệng hỏi nữa, Bomi giống như trận gió thổi vào

"Chị chị chị chị chị chị! Oa? Chị Jisoo chị cũng ở đây? A! Hai người các chị đều ở đây tốt nhất, các chị xem! Cái này!"

Bomi giơ gì đó trong tay lên, dương dương đắc ý. "Em quả thực là thiên tài! Tự em cắt vải tìm hình, lần đầu tiên làm đã thành công."

Hai người ổn định dương mắt nhìn, là một đôi giày trẻ con nhỏ hơn lòng bàn tay.

"Rất khả ái đi? Em nghĩ em có thể đặt lên kệ bày bán."

"Bomi, em chưng bày bán đi, buôn bán nhất định sẽ rất tốt." Jisoo mỉm cười với hai người bọn họ, từ mép giường đứng dậy. "Các em tán gẫu, chị hơi mệt mỏi, trở về phòng trước."

Yoona nhìn bóng lưng cô rời khỏi, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

"Chị, chị muốn nói, chị Jisoo là lạ có đúng hay không?" cô còn chưa mở miệng, Bomi đã vạch trần trước hết.

"Đúng, chị ấy làm sao vậy?"

"Còn không phải ba." Bomi miễn cưỡng ngồi xuống trên ghế nằm.

"Chị cũng biết sau khi ba vào viện nghiên cứu trung ương, lại rất gần gũi với mấy ông già giới chính trị. Bọn họ có thể coi trọng thanh thế của ba ở giới học thuật rất có trợ giúp với bọn họ trong cuộc đời chính trị, tìm ba nói chuyện hôn sự nhiều lần, hy vọng có thể cưới chị Jisoo thân càng thân."

Thân càng thân? Yoona kinh ngạc.

"Tóm lại, chị Jisoo vẫn bị ba dẫn đi tham gia bữa tiệc mạc danh kỳ diệu, a! Thật ra là thân cận nữa! Cứ như vậy đẩy tới đẩy đi đẩy thật nhiều năm, cũng không biết gần đây chị Jisoo là mệt mỏi hay là làm sao, tóm lại trước đó vài ngày chị đã gật đầu với một đối tượng, cứ như vậy."

Cứ như vậy? Cứ như vậy?! Thân cận gả cho một người không thích cũng không yêu, gọi là "Cứ như vậy"?

"Dì cũng không nói gì sao? Dì làm sao cứ như vậy để cho con gái gả ra ngoài?" Yoona không thể tin hỏi.

"Kia chị Jisoo nói mình phải gả, ba lại ở bên cạnh cổ vũ, mẹ có thể nói gì? A! Thôi! Đừng nói chuyện này, càng nói càng phiền."

Bomi liếc mắt lên, vẻ mặt hết sức bất dĩ khoát tay áo, sau đó giao đôi giày trẻ con cho Yoona.

"Chị, đôi giày trẻ con này cho Bảo Bối của chị mang." Cô cười rất ngọt ngọt ngào ngào.

"Em không muốn bán sao?" Yoona nhìn đôi giày trẻ con bật cười.

"Có buôn bán gì quan trọng hơn cháu ngoại của em?" cô sờ bụng của Yoona. "Không biết là cậu bé hay là cô bé? A! Em rất mong đợi nha, anh Park nhất định cũng rất mong đợi."

Yoona nhíu mày, rốt cục không nhịn được hỏi: "Kỳ quái, chị có nói đứa trẻ của anh ấy sao?"

"Này còn phải hỏi sao? Hai người các chị từ nhỏ đến lớn đều là dáng vẻ có gian tình."

"Cái gì gọi là dáng vẻ có gian tình?" Không giải thích được! Yoona nhíu chân mày chặt hơn.

"Dáng vẻ có giang tình chính là, chị, chị rõ ràng có dáng vẻ lãnh lạnh nhạt đạm với mỗi người, chỉ phát giận với anh Park; về phần anh Park đây, với mỗi người đều là dáng vẻ không quan trọng vẻ mặt tươi cười, chỉ có với chị... A! Em xong rồi sao trả lời loại vấn đề loang loáng tức chết người, em muốn trở về trước máy vi tính hỏi và đáp."

Bomi không nhịn được bỗng nhiên đứng dậy, đóng cửa phòng lại lộn trở về, cầm kịch bản Yoona đặt trên tủ đầu giường hỏi.

"Chị, sau khi sinh đứa trẻ, chị phải tiếp tục quay phim sao?" Bomi hỏi rất nghiêm túc.

Cô biết chị gái ở đoàn phim mặc dù vì tình trạng thân thể không cho phép mà rời khỏi công việc, nhưng Yoona nằm ở trên giường, lại vẫn trợ giúp đoàn phim sắp xếp lịch trình quay, hoặc là gọi điện thoại liên lạc những chuyện vặt đạo cụ đồng phục linh tinh.

Chị thật rất thích của chị công việc nha, cô biết rõ hơn ai.

Yoona trầm ngâm rất lâu. Nên nói là hai chị em tâm linh tương thông sao? Mấy ngày nay cô cũng nghĩ vấn đề này.

"Rất khó, quay phim đi sớm về trễ, thỉnh thoảng còn phải qua đêm ở bên ngoài..."

Nếu nhận quay ở đại lục, ba tháng nửa năm không có về nhà là tình trạng bình thường.

Một người cô đơn xem như xong, còn phải dẫn theo đứa bé, cô phải tìm chỗ ở đâu một bảo mẫu có thể tùy thời đợi lệnh, ứng phó cô thỉnh thoảng làm thêm giờ?

Nhờ mẹ kế giữ đứa trẻ? Lại cảm thấy trong lòng hơi băn khoăn, đã là người lớn đã có tuổi phải ứng phó với đứa nhỏ hoạt bát hiếu động rất mệt chết đi.

Chẳng lẽ, thật muốn buông tha công việc phó đạo diễn sao? Hay là dứt khoát chuyển sang nhân viên làm việc ở công ty chế tác? Nhưng mà, vừa nghĩ đường đi mới, trong lòng cô còn không nắm được chủ kiến...

"Chị, em nói với chị!" Bomi thân thiết yêu thương kéo tay của cô.

"Công tác của em ở nhà, nếu là chị cuối cùng không có kết hôn với anh Park, hay là công việc của anh Park cũng bề bộn nhiều việc không có cách ở nhà giữ đứa trẻ, em có thể giúp chị giữ đứa trẻ nha!"

Yoona nhìn em gái ánh mắt hết sức nghiêm túc, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa buồn cười, Bomi đã giúp cô nghĩ đường lui?

"Cho nên, chị muốn kết hôn, hay là muốn làm người mẹ đơn thân không sao, vô luận như thế nào, em cũng sẽ giúp chị, chị biết không?"

"Được, biết." cô bật cười vì Bomi khó được vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Kỳ quái, từ trước cô làm sao cảm giác mình không được yêu đây? Bên cạnh cô rõ ràng tràn ngập tình yêu.

"Tốt lắm tốt lắm! Vậy em sắp đi ra ngoài, chị, chị nghỉ ngơi sớm!" Bomi đóng cửa phòng lần hai rời khỏi.

Yoona dường như có dự cảm chờ cô lại ghé đầu đi vào, quả nhiên, cửa phòng đang đóng giây thứ nhất bị mở ra

"Đúng rồi! Chị, sáng ngày mai anh Park ngồi máy bay trở về, anh ấy gọi em không được nói cho chị, nói tạo kinh hỉ cho chị, nhưng mà, anh ấy đại khái không biết bốn chữ 'Chị em tình thâm' này viết như thế nào, tóm lại, em là nói, chị chờ phút chốc khi tắm có thể thuận tiện xoa mặt."

Phanh! Cửa phòng rốt cục chân chính đóng lại. Yoona nhìn cánh cửa không dễ dàng mới có thể đóng lại, khóe môi mỉm cười.

Cô thật hạnh phúc, lần đầu tiên cô chân chính cảm thấy như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro