AMCCA 7
Đột nhiên, hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Shinji!" ba Lim sốt ruột đến bên cạnh cô.
"Eunhye sao rồi?"
"Ba!" Nhìn thấy ba, Yoona đứng lên. "Ba, ba đi đâu vậy? Con tìm ba cả một ngày, nhưng không thể liên lạc được."
"Ba......"
"Làm sao, phải đi đâu?" Tiếng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
"Cậu!" Nhìn Chanyeol, Shinji nhanh chóng đứng dậy chạy về phía đó, tiến sát vào trong lòng anh, cũng không thèm liếc mắt nhìn ba cô một cái.
"Shinji......" Thái độ con gái nhỏ làm cho ông ngạc nhiên.
"Lim Dongwan nói đi! Cả ngày hôm nay ông đi đâu?" Chanyeol lạnh lùng nhìn, theo dõi thái độ ông ta. "Sao? Không dám nói sao? Muốn tôi giúp ông nói hay không?"
"Cậu......" Ánh mắt lợi hại của hắn làm ông cảm thấy chột dạ.
Chanyeol xả ra một chút cười lạnh. "Có phải cùng đàn bà quấn quýt một ngày ở khách sạn không?" Anh đưa tay lấy tờ báo vứt vào người ông "Đặc sắc như thế nào, báo viết hết cả rồi."
Anh đến siêu thị mua mấy thứ, trong lúc vô tình lại nhìn thấy mảng tin tức muộn trên tờ báo.
"Tổng tài xí nghiệp Lim thị cùng đi tân hoan bước vào khách sạn." anh đọc tiêu đề trên tờ báo lên.
"A...... Khó trách tìm không thấy người, nói vậy ông đang vui vẻ trong khách sạn, căn bản là không biết có người mang cơm trưa đến công ty ông muốn hai người cùng ăn với nhau, nhưng trên đường lại gặp tai nạn xe cộ, ở phòng cấp cứu đợi một ngày, đến bây giờ còn không biết sống hay chết."
"Ba......" Yoona không thể tin được nhìn ba, cô cầm lấy tờ báo, nhìn thấy ảnh chụp ba ôm một cô gái trẻ đi vào khách sạn.
"Tôi......" ông muốn giải thích. "Tôi không biết Eunhye sẽ tới công ty tìm tôi, nếu tôi biết, tôi căn bản sẽ không."
"Đủ rồi!" Chanyeol cắt ngang, xông lên nắm lấy cổ áo ông ta, "Lim Dongwan! Chị tôi nếu có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!"
"Mọi người đang làm cái gì? Nơi này là bệnh viện, cấm huyên náo!" Nghe thấy tiếng khắc khẩu, y tá thấp giọng trách cứ.
"Cậu......" Shinji ngơ ngác đứng ở tại chỗ, cô nghe những lời cậu vừa nói, mặt tái nhợt không có chỗ nào dựa vào.
"Shinji!" ông đẩy Chanyeol ra, muốn ôm con gái nhỏ, ai ngờ con gái nhỏ lại đẩy ông ra, lại lần nữa lao vào trong lòng Chanyeol.
Hành động của con gái nhỏ làm ông bị tổn thương, ông thoáng chốc nói không ra lời.
Chanyeol ôm cháu gái, con ngươi đen lạnh lùng nhìn ông ta.
Cửa phòng cấp cứu vào lúc này mở ra, bác sĩ đi ra.
"Bác sĩ!"
Bọn họ nhanh chóng đi lên trước, đã thấy bác sĩ lắc lắc đầu. "Thật có lỗi."
"Không......" Shinji lắc đầu, vội vàng chạy vào phòng cấp cứu. "Mẹ......"
"Shinji......" Eunhye mở mắt suy yếu, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn con gái. "Ngoan, đừng khóc." Bà nâng tay muốn chạm vào mặt con.
"Mẹ!" cô cầm tay bà, "Mẹ đừng bỏ con đi...... Mẹ......"
Bà mỉm cười. "Shinji ngoan, mẹ không còn nữa, con phải ngoan ngoãn nghe lời......" Bà dừng một chút, nhắm mắt.
"Con không cần......" Shinji lắc đầu.
"Shinji...... Đừng làm cho mẹ lo lắng." bà mở mắt ra, tiếng nói suy yếu.
Cô cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Eunhye nâng tầm mắt nhìn về phía em trai. "Chanyeol....... Đừng trách ông ấy, ông ấy không có lỗi......" Bà nhìn chồng, cố gắng cười một chút.
Chanyeol nhếch môi. "Em muốn mang Shinji rời đi."
"Không được!" ba Lim lập tức mở miệng. "Shinji là con gái tôi. Cậu dựa vào cái gì mang con bé đi?"
"Con muốn cùng cậu......" cô bé khóc nói: "Con muốn ở cùng cậu."
"Shinji......" ông không thể tin được nhìn cô.
"Đủ rồi!" Yoona chịu không nổi, cô đánh gãy tranh chấp. "Mọi người đừng ầm ỹ, có gì nói sau...... Để mẹ kế nói chuyện được không?"
Bà cảm kích nhìn cô, lại hiền lành nhìn con.
"Shinji, đợi sau khi tốt nghiệp đại học được không? Tốt nghiệp rồi ở cùng cậu, được không?" Thấy con gái muốn cự tuyệt, bà lại nói: "Mẹ xin con, được không?"
Cô cắn môi, không thể không gật đầu.
"Ngoan." bà yêu thương vuốt tóc con, nâng tầm mắt nhìn về phía em trai. "Chanyeol...... Đừng như vậy, đây là ngoài ý muốn, không phải lỗi của ai......"
Anh không nói chuyện, anh không thể tha thứ cho ông ta, chị căn bản không biết tên chết tiệt này làm cái gì, lúc chị gặp chuyện không may, ông ta đang ở cùng người đàn bà khác.
Mà chị lại một chút cũng không cảm kích, lúc này còn nói giúp ông ta, anh vì chị cảm thấy không đáng!
Nhìn thấy em trai hai mắt phẫn nộ lạnh lùng, bà khẽ thở dài, đôi mắt mệt mỏi chậm rãi nhìn về phía Yoona "Yoona, cháu lại đây."
Cô đi về phía bà.
"Đến đây! Đem lỗ tai tới gần dì."
Cô làm theo lời bà, bà dùng tiếng nói chỉ hai người nghe được, nói nhỏ bên tai cô: "Yoona...... Đừng áp lực bản thân, phải vui vẻ...... Còn có......"
"Mẹ kế......" Câu cuối cùng làm cho Yoona trợn to mắt, kinh ngạc nhìn bà.
Eunhye nở nụ cười, sờ sờ mặt cô, cuối cùng nhìn về phía chồng, nhìn thấy trên mặt ông áy náy, ánh mắt bà dịu dàng, "Mẹ muốn ở một mình cùng Dongwan......"
"Chị!" Chanyeol mở miệng, lại nhìn thấy khẩn cầu trên mặt chị, anh trừng mắt nhìn ông ta, không thể không thỏa hiệp.
"Shinji, đi thôi." Anh nâng cháu gái dậy.
"Mẹ......" cô bé cắn môi, liếc nhìn mẹ một cái, rồi mới xoay người cùng cậu rời đi.
Yoona đi cuối cùng, bà đột nhiên gọi cô lại.
"Yoona......" cô quay đầu, bà diụ dàng cười với cô. "Liền phiền cháu rồi."
Yoona đỏ hốc mắt, xoay người ra khỏi phòng cấp cứu, cô thấy Shinji ôm Chanyeol khóc, hai mắt cô chống lại anh.
Ánh mắt của anh lạnh lành, thản nhiên cúi đầu, không hề nhìn cô.
Cô nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt của anh vẫn làm cho cô bị thương, không phải lỗi của cô, bọn họ đều biết, nhưng, anh cần một người để trút giận.
Bọn họ cùng đợi, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng khóc của ba Lim.
"Mẹ!" Shinji cả kinh, nhanh chóng vọt vào phòng cấp cứu.
Yoona chưa đi vào, cô nhìn anh, anh vẫn lẳng lặng đứng ở tại chỗ.
Nghe tiếng khóc cháu gái, Chanyeol nắm tay, đấm một đấm thật mạnh vào tường.
"Anh làm gì thế!" Cô cả kinh, muốn tiến lên nhưng lại dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng duy trì lãnh đạm, tiếng nói lạnh hơn. "Anh như vậy sẽ chỉ làm mẹ kế không thể yên lòng."
Chanyeol không nói chuyện, anh rũ tay xuống, con ngươi đen lóe lên khinh bỉ, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, anh không đi vào nhìn chị gái, ngược lại cất bước rời khỏi bệnh viện.
Nhìn anh rời đi, Yoona dùng tay vuốt vết máu trên tường, đó là dấu vết anh lưu lại sau cú đấm vừa rồi, phẫn nộ...... Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Cô tựa trán vào tường, nhắm mắt lại. Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt khi anh rời đi, bi thương, thống khổ như vậy, cô biết, anh đau đến nỗi không khóc được...... Mà cô, khóc thay anh.
Từ sau ngày đó ở bệnh viện, cô không nhìn thấy Chanyeol, anh không đi học, ngay cả lễ tang mẹ kế anh cũng không xuất hiện.
Cô nghe nói Shinji có đi tìm anh, cô bé đi khắp nơi tìm cậu.
Nhưng cũng tìm không thấy người, Shinji gấp đến độ mỗi ngày đều hai mắt đẫm lệ lưng tròng, cô không thể không thừa nhận, cô cũng thực lo lắng.
Cô biết Chanyeol cùng mẹ kế tình cảm rất tốt, cái chết của mẹ kế đả kích rất lớn đến anh, nhưng cô không nghĩ tới anh sẽ biến mất như vậy, cũng không nghĩ anh không xuất hiện để nhìn mặt mẹ kế lần cuối.
Chẳng lẽ anh hận mẹ kế ngốc sao? Yoona thở dài, mẹ kế đã qua đời hơn một tháng, ba ảm đạm một thời gian, nhưng gần đây lại chứng nào tật nấy, tam không ngũ khi liền thấy ông ta ôm một người phụ nữ khác nhau.
Cô nghĩ, nếu Chanyeol có để ý tới báo chí, nhất định cũng sẽ thấy được? Anh nhất định sẽ càng tức giận?
Cũng nhất định sẽ càng hận người Lim gia, nghĩ vậy, cô cười một chút, đối với hành vi của ba cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lựa chọn coi thường.
Nhưng...... Đối với Chanyeol, cô không cách nào làm được.
Dừng lại cước bộ, Yoona nhìn nhà trọ trước mắt, cô tìm ra nơi anh ở, tuy rằng Shinji đã tìm đến rất nhiều lần, nhưng chưa hề thấy người, nhưng cô vẫn quyết định tới nơi này trước tìm anh.
Nếu nhà trọ không có người, cô ngay cả quán đêm anh thường xuyên lui tới cũng điều tra ra, cô có nhiều thời gian, có thể từ từ tìm.
Chanyeol..... Cầu xin cháu......
Đây là câu cuối cùng mẹ kế nói với cô, cô kinh ngạc nhìn về phía mẹ kế, lại nhìn thấy sự hiểu rõ tất cả trong mắt bà.
Mẹ kế đã sớm đã nhìn ra sao? Khi cô còn không biết, còn trốn tránh, mẹ kế đã đem tất cả thu vào trong mắt, chỉ không nói ra mà thôi, dịu dàng canh giữ ở phía sau.
Cô nghĩ tới nụ cười cuối cùng của mẹ kế, trong lòng không khỏi đau xót.
Thở sâu, Yoona nhịn xuống chua xót trong lòng, ấn chuông cửa, đợi trong chốc lát, cô bắt đầu gõ cửa.
"Chanyeol, anh ở đâu? Chanyeol-" Gõ vài cái, nhưng vẫn không có lời đáp, cô vẫn không hết hy vọng, "Chanyeol! Anh ở bên trong thì mở cửa đi, Chanyeol!" Cô đẩy cửa ra, tay phải tiếp tục gõ.
"Chan......" Tiếng của cô dừng lại, nhìn cửa bị đẩy ra. Cửa không có khóa......
Cô trong lòng vui vẻ, có người khác ở bên trong?
Cô chạy nhanh đẩy cửa ra, bước vào trong phòng. Bên trong một mảnh hắc ám, rèm nặng nề che kín cửa sổ, khiến cho cô không nhìn thấy gì.
Mím môi, tay cô sờ vào vách tường, chạm đến công tắc bật đèn, mới ấn nút bật, một lực đạo nặng nề đột nhiên áp về phía cô.
"A!" Yoona hoảng sợ, đèn cũng sáng lên, cô nhất thời chưa thích ứng được ánh sáng, dùng một tay che mặt, mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
"Cô tới đây làm gì?" Chanyeol vây cô trong cánh tay, con ngươi đen vẩn đục nhìn cô chằm chằm, mùi rượu trên người nặng đến mức ngay cả lúc nói chuyện cũng có hương vị của cồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro