Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

AMCCA 6

Qua một ngày, rồi mấy ngày sau đó, cô liền thật sự biến mất hoàn toàn, rõ ràng hai người học cùng một trường, cùng luyện tập trong một phòng, bất quá lại hoàn toàn không chạm mặt nhau.

Hắn sớm đã biết, một người năm thứ nhất, và một kẻ năm thứ tư, cơ hội chạm mặt nhau rất là thấp, lúc trước hắn không phải cảm thấy may mắn vì điều này sao?

Nhưng là, tâm tình của hắn không hiểu sao ngày càng kém. Nhưng muốn hắn đi tìm cô...... Hắn mới không thèm.

Tìm cô làm cái gì? Rút lui thì rút lui, nhìn đến cô, hắn cũng không vui vẻ gì lắm.

Có thể tưởng tượng nghĩ là như vậy, nhưng tâm tình của hắn lại càng ngày càng bức rứt, liền ngay cả đánh đàn cũng không giúp hắn giải tỏa được phiền muộn.

Ngay tại thời điểm buồn chán, mà cô ta lại chính mình dâng lên cho hắn, thấy bộ dạng cô cũng rất khá còn có thể đập vào mắt, hắn cũng liền không suy nghĩ tiếp nhận.

Nhưng là, tâm tình của hắn vẫn rất kém, không phải vì phát tiết mà cảm thấy một tia vui sướng, ngược lại càng cảm thấy âm trầm, thật sự là gặp quỷ!

"Cô có thể đi, tôi còn muốn luyện đàn." Sửa sang lại quần áo, Chanyeol mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.

"Anh......"

Sự vô tình của hắn làm cho cô gái tức giận, cái cảm giác bị nhục nhã làm cho cô sinh khí nâng lên cánh tay.

Chanyeol bắt lấy tay cô, mày nhướng lên, khóe môi gợi lên trào phúng "Có cái gì tức giận sao? Tự động dâng hiến bản thân chính là cô."

Cô gái cắn cắn môi, biết hắn nói đều là sự thật, chỉ có thể nhục nhã bỏ ra tay hắn, tức giận đi thẳng về phía cửa.

Dùng sức mở cửa, lại nhìn đến đứng ở cửa là Yoona, cô ta sửng sốt, thật không ngờ hình ảnh mất mặt của chính mình sẽ bị nhìn thấy, hơn nữa người đó lại là người mình ghét nhất.

"Nhìn cái gì vậy!" Cô ta giận chó đánh mèo tát Yoona một cái.

Thình lình xảy ra chuyện, bị bàn tay nóng nảy giáng xuống làm cho Yoona sửng sốt, cô ôm lấy má, mà cô ta thì giận dữ, liếc cô một cái liền lập tức bỏ đi.

Yoona ngây ngốc đứng ở tại chỗ, trên mặt đau đớn làm cho cô bất động biểu tình.

"Cô là ngu ngốc sao?"

Không dự đoán được cô sẽ ở ngoài cửa, thấy cô ngu ngơ đứng ở nơi đó để bị đánh, hắn không khỏi nhíu mày.

Chanyeol đi về phía cô, kéo cô vào phòng học, gỡ ra bàn tay đang che trên mặt, nhìn đến bên má bị sưng đỏ, mày nhất thời nhíu chặt bất an.

"Mặt của cô đỏ lên cả rồi, đi, tôi mang cô đến phòng cấp cứu."

"Không cần!" Yoona bỏ ra tay hắn, cô mới không muốn nhận sự quan tâm của hắn.

"Còn không phải do anh ban cho!" Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không vô cớ bị đánh.

"Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?" Chanyeol nhíu mày, cũng không phải hắn đánh cô.

"Nếu không phải anh, tôi cũng sẽ không bị giận chó đánh mèo." Nghiêm mặt tức giận, cô trừng mắt hắn?

Nhìn đến hắn ở trên cổ có dấu hôn ngân, cô lập tức lảng tránh ánh mắt mình.

"Ai bảo cô ở bên ngoài nhìn lén?" Nhìn thấy cô, Chanyeol phát hiện chính mình mấy ngày liền đều phiền muộn đột nhiên nhanh chóng biến mất, thậm chí nổi lên hưng trí cùng cô tranh cãi.

"Cô ở bên ngoài nhìn lén đã bao lâu?" Hắn khuynh thân, khuôn mặt anh tuấn kề sát gần cô.

"Ai nhìn lén...... Đừng tới gần tôi!" Trên người hắn mùi hương lan tỏa làm cho cô nhíu mày, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lửa giận.

"Thật sự, anh ở trong phòng cùng con gái làm chuyện đó, thật sự là vô sỉ!"

Chanyeol nhún vai, không thèm để ý lời của cô. "Chính mình đưa tới cửa, tôi làm sao không hưởng dụng?"

"Xấu xa!" Cô trừng lấy hắn, xoay người muốn đi.

"Này!" Chanyeol theo bản năng giữ chặt tay cô.

"Làm cái gì?" Hắn hành động làm cho cô giật mình.

Hắn buông ra tay cô, lòng bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, lại làm cho lòng hắn nổi lên một tia chấn động.

"Chuyện rút lui khỏi câu lạc bộ tôi đã nghe qua."

"Thì sao?" Hàng mi cô lấp láy, đôi mắt đẹp ngạo nghễ nhìn chằm vào hắn.

Nhìn đến khi trên mặt cô ửng hồng, hắn hơi hơi nhíu mi, bạc môi theo thói quen gợi lên một chút tiếu dung "Vì sao rút lui? Là vì thua trên tay tôi, hay vì lòng tự trọng của cô bị tổn thương?"

"Anh không phải muốn tôi rút lui sao?" Cô đã làm theo điều hắn mong muốn, không tốt sao?

"Là vậy, nghĩ không nhìn thấy không ngờ lại nhìn thấy cô, thực làm cho tôi vui vẻ."

Hắn nghe qua lời cô nói, cảm thấy cô hôm nay có điểm kì quái "Quái lạ, cô hôm nay như thế nào lại tức giận đến vậy?"

Yoona ngẩn ra, mím môi, cả người co quắp mở to mắt "Không có."

"Phải không?" Hai tay khoanh trước ngực, hắn mới không tin lời của cô, lại nhớ đến lần hắn nghe cô đánh đàn phảng phất đầy tâm sự.

"Như thế nào? Cô không phải là bị người nam sinh nào từ chối chứ?"

"Anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi mới không có thầm mến ai cả!" Cô cắn cánh môi trừng hắn một cái, cô mới sẽ không thích hắn, cái này tên đàn ông xấu xa!

"Phải không?" hắn mới không tin, đánh giá lại cô, nhìn đến má phải sưng đỏ, mày lại nhíu chặt "Mặt của cô thực xấu, đi, đến phòng cấp cứu thôi."

Trên mặt cô, bàn tay đang ấn vào rất là chói mắt. Hắn giữ chặt tay cô, bàn tay bá đạo đem tay cô cầm lấy.

"Không cần!" Yoona đẩy tay hắn ra.

"Nếu cô lại tiếp tục giãy giụa tôi sẽ dùng cánh tay này ôm đi, đến lúc đó sẽ không đẹp mặt chút nào." Hắn nhíu mày cảnh cáo.

"Anh!" Yoona trừng hắn, cắn cắn môi, biết hắn sẽ làm thật, đành phải khuất phục.

"Buông tay, tôi sẽ tự đi."

"Được rồi." hắn buông tay ra, thấy cô khó có dịp tỏ vẻ dịu ngoan, hắn nhịn không được khóe miệng gợi lên tươi cười, mang theo cô đi vào phòng cấp cứu.

Mở ra cánh cửa, không thấy bác sĩ trực, hắn đi vào trong phòng cấp cứu.

"Ngồi xuống." Ngón trỏ chỉ chỉ lên trên giường, "Tôi tìm xem có đá để chườm không."

Mở ra tủ lạnh, hắn lấy ra một cục đá, rồi tìm cái khăn bông đem cục đá bỏ vào, sau đó đi đến trước mặt cô, cúi người, đem khăn mặt đặt trên má cô.

Trên mặt đau đớn làm cho cô nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng.

"Rất đau sao?" Chanyeol nâng lên cằm cô, khuôn mặt kề gần cô, rồi lấy ra khăn mặt xem hai má của cô, lại đem khăn mặt nhẹ nhàng đặt trở lại.

"Đáng đời, ai bảo cô ngốc không trốn đi." Hắn tỏ ý chê cười, ngữ khí tuyệt không đồng tình, nhưng là hành vi rất dịu dàng.

Còn không phải do hắn làm hại...... Cô có thể đấu khẩu với hắn, nhưng lại nói không ra lời, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn hắn, hắn dựa vào thật gần, hơi thở phảng phất đến trên mặt cô, làm cho tim cô càng đập loạn lên.

Mà trong mắt hắn đầy vẻ dịu dàng càng làm cho ngực cô thổn thức, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt hắn, nhưng là lần này hắn đối với cô......

"Như thế nào không nói chuyện?" Không nghe được cô đáp lời, Chanyeol nhíu mày, con ngươi đen tà nghễ nhìn cô, nhưng cũng giật mình vì ánh mắt chính mình.

Thế này, mới phát hiện hai người dựa vào nhau thật sự gần, mặt của cô bị hắn nâng lên, cánh môi hé mở, chỉ cần hắn khẽ cúi đầu là có thể đụng tới đôi môi hồng hào kia.

Mắt cô trong suốt chăm chú nhìn hắn, trong mắt lóe ra tia dụ hoặc làm cho người ta say nắng.

Hắn nâng mâu, chậm rãi cúi đầu, mà cô cũng không có cự tuyệt......

Ngay tại hai người môi sắp quấn lấy nhau, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, đánh vỡ không khí ám muội đang bao trùm, hai người nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng rời xa lẫn nhau.

Đáng chết! Hắn vừa mới bị làm sao vậy? Chanyeol khẽ vuốt tóc, trong lòng hỗn loạn mở ra di động.

"Shinji, sao thế......Cháu sao lại khóc?" Shinji khóc nấc lên làm cho hắn bất an.

"Có chuyện gì sao......" Sắc mặt của hắn thoáng chốc biến đổi.

"Cậu lập tức đến ngay." Hắn cúp điện thoại, nhanh chóng hướng phía cửa mà đi.

"Làm sao vậy?" Lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng lo lắng, bối rối của hắn, Yoona hơi nhíu mày, bước nhanh đi theo hắn ở phía sau.

"Shinji xảy ra chuyện gì sao?"

"Chị gái tôi xảy ra tai nạn xe hơi." hắn cước bộ không ngừng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cái gì?! Yoona cực kì kinh ngạc.

Hai người nhanh chóng đuổi tới phòng cấp cứu bệnh viện, Chanyeol liếc mắt một cái liền nhìn thấy Shinji kinh hoảng đứng ở ngoài phòng cấp cứu.

"Shinji!"

"Cậu!" Shinji khóc chạy vào trong lòng hắn, nhìn thấy người thân, cô không nhịn được khóc lớn, "Cậu...... Mẹ có thể có việc gì hay không? Ô...... Cháu sợ lắm......"

"Đừng sợ." hắn dùng sức ôm cô, nhẹ giọng trấn an. "Có cậu ở đây, đừng sợ! Ba cháu đâu......"

"Không biết." cô bé lắc đầu, "Cháu không liên lạc được với ông ấy, cháu, cháu vừa rồi nghe điện, mới từ trường học tới......"

"Để chị gọi điện đến công ty." Yoona vội vàng lấy di động ra. "Thư ký Kim, ba tôi đâu? Có nói đi nơi nào không?"

Nghe thư ký nói không biết, cô nâng tầm mắt, nhìn thấy Chanyeol sắc mặt xanh mét, cô thở sâu một hơi.

"Nếu ông ấy trở lại công ty, bảo ông ấy lập tức gọi cho tôi."

"Shinji, mẹ cháu tại sao xảy ra tai nạn xe cộ?" Nghe thấy tên đàn ông đáng chết kia không ở đó, hắn sắc mặt lại càng khó coi, lúc này, tên hỗn đản kia ở đâu?

"Cháu không biết...... Nghe cảnh sát nói là lúc đèn xanh bị người lái xe say rượu đụng vào......"

"Mẹ cháu một mình đi ra ngoài? Không để tài xế đưa đi?"

Shinji khóc lắc đầu, "Bà, bà hình như là muốn mang cơm trưa đến công ty tìm ba, cháu gọi về nhà, quản gia nói rằng mẹ nói bà một mình tự đi cũng được, cho nên......"

Tốt lắm, mang cơm trưa cho tên đàn ông đáng chết, mà tên đàn ông đáng chết không ở công ty, ngay cả thư ký cũng không biết đi đâu.

Chanyeol sắc mặt trầm tư, "Gọi di động cho ba cháu không được sao?"

"Gọi không được." Yoona trả lời, "Tôi gọi vài lần, di động vẫn tắt máy."

Cô lo lắng cắn môi, nhìn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật. Nghĩ đến mẹ kế đang cấp cứu ở bên trong, lòng của cô cũng hoảng.

"Cậu...... Mẹ không có việc gì? Đúng không?" Shinji sợ hãi nhìn cậu, toàn bộ thân mình sợ hãi mà run run.

"Sẽ không, chị sẽ không có việc gì." hắn giúp cháu gái lau đi nước mắt. "Ngoan, đừng sợ, cậu cháu mình cùng ngồi chờ ở đây." Anh đỡ cháu gái cùng ngồi vào ghế.

"Dạ!" Shinji gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay hắn, cả người tiến vào trong lòng hắn, một đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.

Chanyeol ôm chặt cháu gái, âm trầm quét mắt về phía Yoona.

Yoona nhanh cầm lấy di động, nhìn thấy lửa giận trên con người đen của anh, cô mím môi, tay không ngừng bấm điện thoại, cố gắng tìm kiếm ba. Nhưng mặc kệ cô tìm như thế nào, nhưng vẫn không thấy người.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cũng buông tha cho việc tìm người, cô dựa vào tường, nhìn đèn đỏ, trong lòng càng lo lắng sâu sắc.

Cấp cứu lâu như vậy, tình trạng của mẹ kế có phải tệ lắm hay không?

"Shinji, đói bụng không?" Thấy thời gian đã tối muộn, Chanyeol thấp giọng hỏi.

Cô bé lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.

"Cậu đi siêu thị mua vài thứ, không đói bụng ít nhất cũng phải uống hộp sữa, được không?" Vuốt tóc cháu gái, hắn không cho cô cự tuyệt. "Ngoan, nghe lời."

Shinji liếc mắt nhìn cậu một cái, gật gật đầu.

Hắn đứng dậy, ánh mắt không nhìn Yoona, cũng không mở miệng hỏi, thẳng cất bước rời đi.

Yoona nhắm mắt, cô biết trong lòng anh lúc này rất giận, sau khi cô không liên lạc được với ba, anh cũng không nhìn cô.

Cô nghĩ, anh muốn đem tội lỗi đổ trên đầu cô? Thở sâu, cô đứng thẳng thân mình, đứng rất lâu, chân của cô sớm đã tê rần, ý nghĩ cũng hơi hơi choáng váng, cô chờ choáng váng qua đi, mới đi đến gần Shinji, ngồi xổm xuống trước người cô.

"Shinji, mẹ kế không có việc gì." Nắm tay cô bé, cô dịu dàng nói, "Mẹ kế tốt như vậy, ông trời sẽ phù hộ cho bà."

Shinji chậm rãi đem ánh mắt đặt lên trên người cô. "Ba đâu? Liên lạc không được sao?"

Yoona không nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro