NTĐNN 63: Quyết định trong lòng
Duẫn Nhi cũng mệt nhưng nàng hiểu rằng nàng không thể ngủ.
Nằm bên cạnh Cung Tuấn, lẳng lặng ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người hắn, vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn.
"A Tuấn. Chàng phải nhớ rõ chàng nói, chàng yêu ta."
Trả lời nàng chỉ có tiếng thở đều đều.
Môi nàng cong lên một nụ cười, hai dòng nước mắt chảy xuống bên gối.
A Tuấn, thực ra ta cũng rất yêu chàng. Nhưng mà giờ ta phải hồi cung.
Điều chỉnh lại thân thể, nàng bủn rủn gượng dậy, chậm rãi đứng lên. Mặc lên y phục, đi ra ngoài cửa.
Đi tới cửa, nàng quay đầu lại, nhìn khắp quanh phòng, cuối cùng nhìn thoáng qua người đàn ông ngủ say phía bên kia giường lớn, dứt khoát xoay người rời đi.
A Khánh, cũng lừa gạt ta sao ?
"Vương phi" Cảnh Thu đợi ngoài cửa ngăn cản đường đi của nàng.
"Ngươi đã nói muốn đi hay ở, ta muốn làm gì cũng được mà." Mắt nàng trong suốt nhìn Cảnh Thu.
Cảnh Thu tránh ánh mắt của nàng, cúi đầu xuống: "Vâng, nhưng thuộc hạ muốn thay chủ tử hỏi một câu."
Duẫn Nhi nhướn mày: "Hỏi cái gì?"
"Vương phi, người thật sự làm nương nương sao?" Cảnh Thu lấy dũng khí hỏi.
"Cái gì?" nàng trợn tròn mắt, Thái Hậu quả thực hạ ý chỉ, hơn nữa còn nói, để cho nàng suy nghĩ. Nhưng mà nàng chưa đồng ý, mà tại sao tin tức truyền tới đây nhanh như vậy rồi?
"Đêm hôm đó, vương gia ở trong cung đợi ngài cả một đêm, nhưng mà.... sau đó, vô tình nghe được người muốn làm Nương nương. Tiểu thái giám giữ cửa cũng nói như vậy, vương gia rất sốc, cho nên... cho nên... thuộc hạ muốn hỏi vương phi, người thật sự muốn làm Nương nương ư?"
Duẫn Nhi nghe được điều mấu chốt: "A Tuấn ở trong cung đợi một đêm? Không phải đã rời đi sao?"
Cảnh Thu nghe ra được manh mối: "Không có, thuộc hạ và vương gia đợi trong cung cả một đêm, vương gia tìm khắp hoàng cung cũng không tìm được vương phi, hừng đông mới thất vọng rời đi."
Duẫn Nhi trầm mặc.
A Khánh, cũng lừa gạt ta sao?
"Chưa hề đồng ý." nàng nói đơn giản bốn chữ, có một số việc, cũng không thể một hai lời đã giải thích hết được.
Cảnh Thu nhẹ gật đầu: "Thuộc hạ hiểu. Vậy tại sao Vương phi đồng ý ở lại đó."
Duẫn Nhi do dự một chút, Cảnh Thu cũng là người có thể tin được, vì vậy liền đem tình hình trong cung đại khái nói ra.
Cảnh Thu nhíu mày suy nghĩ: "Có lẽ thuộc hạ có biện pháp cho nhị sư phụ của người tiến cung."
"Thật hả?" Không ngờ đầu gỗ Cảnh Thu cũng sẽ nghĩ ra biện pháp.
***
Nàng một cước đá văng cửa nhà Giang Bất Nhị: "Nhị sư phụ!"
Giang Bất Nhị nhìn thoáng qua nàng:
"Ta nói rồi, ta sẽ không vào cung đâu, ngươi đi đi."
Nàng nhìn Giang Bất Nhị, sau nữa ngày, nàng đột nhiên vung áo quỳ xuống:
"Nhị sư phụ, con biết rõ lý do người không muốn vào cung. Nhưng mà nhị sư phụ, người từng nói với con, học y chính là vì cứu người. Mà hôm nay kinh thành đã là gợn khói chiến tranh, sát khí ngưng tụ, con tin bằng tuệ nhãn của nhị sư phụ, nhất định đã biết được điều này."
"Duẫn Nhi chỉ là một nha đầu ham chơi, cũng không biết cái gì gọi là đại nghĩa dân tộc, an nguy bách tính.
Cung Khánh nói cho con rằng, làm hoàng đế chính là làm cho trên phố không có trộm cướp, không có người phải đi ăn xin, một hoàng đế như hắn, hoàn toàn có năng lực cứu người hơn chúng ta, nhị sư phụ, người cứu hắn, không phải là có thể cứu được rất nhiều dân chúng ư?"
Có vẻ hơi tác động đến Giang Bất Nhị, nhưng ông chỉ vuốt chòm râu không nói gì.
Duẫn Nhi tiếp tục nói:
"Duẫn Nhi biết rõ, người không muốn tiến cung, không muốn thân phận của mình lộ ra ngoài, nếu như người lo lắng điều này, con dùng đầu của mình đảm bảo, nhất định không để cho nhị sư phụ lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Tiểu sư phụ từng nói, Duẫn Nhi có tướng Hoàng hậu. Con tự mình tạm thời dùng tư cách Hoàng hậu, cam đoan với nhị sư phụ, việc mà nhị sư phụ lo ngại nhất định sẽ không xảy ra. Cho dù thật sự xảy ra, con cũng sẽ dốc hết sức lực để ngăn cơn sóng dữ."
Giang Bất Nhị dường như còn do dự.
"Nếu như nhị sư phụ không đi.." Duẫn Nhi khốn khổ ngẩng đầu: "Nhị sư phụ, xin tha thứ cho đồ nhi bất hiếu, đồ nhi sẽ đem tin tức của nhị sư phụ tức là tin tức của Giang Bất Nhị công bố ra bên ngoài, đến lúc đó nhị sư phụ đi đến bất kỳ chỗ nào cũng sẽ không có được sự yên bình."
Giang Bất Nhị bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ngươi dám uy hiếp vi sư?"
"Nếu không đồng ý, Thái hậu hạn cho con trước giờ mùi phải hồi cung, nếu như con không quay về, cả nhà sẽ phải chết.
Huống chi, hoàng thượng vì con mới bị trúng độc, nhị sư phụ đã nói, hành tẩu giang hồ là dựa vào một chữ Nghĩa.
Duẫn Nhi nếu như không thể cứu được hoàng thượng, chính là bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu.
Sư phụ, nếu như hoàng thượng phải chết, nếu quả thật có một ngày vì hoàng thượng chết mà làm cho sự việc đáng sợ phát sinh, nhị sư phụ ngài còn có thể bình thản đứng nhìn sao?"
Giang Bất Nhị trầm mặc.
Nhìn khuôn mặt thanh lệ mang theo vài phần kiên định trước mặt, Giang Bất Nhị im lặng cảm khái, Duẫn Nhi lớn thật rồi.
Giờ mùi, Duẫn Nhi và Giang Bất Nhị đồng thời xuất hiện ở cửa cung.
Thái Hậu cùng đám ngự y lúc này mới thoáng buông lỏng tâm tư.
Thời gian chờ đợi yên lặng đi qua. Khi Giang Bất Nhị đi khỏi tẩm cung hoàng đế, hướng về phía nàng gật đầu, tất cả mọi người mới chính thức thở phào một hơi.
Nhìn bóng lưng Giang Bất Nhị, tất cả ngự y xì xào bàn tán.
"Người kia là ai?"
"Có điểm giống người hai mươi năm trước, diệu thủ hồi xuân Giang Bất Nhị."
"Cái người giang hồ quái nhân kia? Không thể nào, hắn không phải đã sớm thoái ẩn giang hồ rồi ư?"
"Nếu như các ngươi còn dám suy đoán lung tung, ta sẽ cắt bỏ đầu lưỡi của các ngươi, cho các ngươi chính thức thoái ẩn giang hồ?" nàng dữ tợn mắng.
Tất cả mọi người đều không ai dám mở miệng nữa.
Hoàng thượng vì người này mà không thiết dùng tính mệnh, bọn họ còn dám nói gì nữa?
Khi Giang Bất Nhị chữa trị cho hoàng thượng, lúc này tại Thuận vương phủ, Cung Tuấn cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh dậy.
Hắn có một giấc mơ đẹp, một giấc mơ thậm chí có thể đẹp không tưởng được. Trong mơ, hắn và tiểu nha đầu của hắn lại quấn lấy nhau!
Mở mắt, nhìn trong phòng hỗn độn, trên giường vẫn còn vương vất mùi hương của tiểu nha đầu kia. Hắn giật mình bật dậy. Cảm giác trong mộng dường như mờ ảo lại dường như rất thật.
"Cảnh Thu!"
Cảnh Thu ở ngoài cửa chờ đợi đã lâu.
"Vương gia, người tỉnh rồi."
"Vừa rồi ai đã tới?"
"Thưa vương gia, là vương phi."
"Tiểu nha đầu!" Cung Tuấn suy sụp tinh thần nhiều ngày, trong mắt bỗng chốc sáng ngời. Không phải là mơ
"Đúng vậy."
"Nàng đâu rồi?"
"Đi rồi."
"Cái gì?" Trong mắt hắn bỗng nhiên lạnh lùng ảm đạm.
"Vương phi nói người phải hồi cung." Cảnh Thu trả lời xong, đem những lời nàng đã kể từng việc từng việc nói cho Cung Tuấn.
Cung Tuấn trầm mặc nửa ngày, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó, sau đó, đột nhiên đứng lên:
"Cảnh Thu, truyền lệnh xuống dưới, ba quân chuẩn bị chiến đấu, đợi mệnh lệnh của bổn vương. Ngươi mang theo hổ phù của bổn vương, nhanh chóng đi đến ba dặm ngoài núi Ngô Anh, đem hổ phù giao cho Minh tướng quân, bảo hắn nhanh chóng tiến đến kinh thành."
"Vương gia?" Cảnh Thu không rõ, nghe khẩu khí của Cung Tuấn, tựa hồ tối nay sẽ có đại biến.
"Tiêu Chiến rất có thể thừa dịp hoàng thượng trúng độc nhân cơ hội này khởi sự, chúng ta phải đi trước chặn đường."
Cung Tuấn tựa hồ trong nháy mắt khôi phục lại vẻ cơ trí, thanh tĩnh trước kia của Thuận vương gia. Trên trán, sức sống bừng bừng.
Chỉ cần nghĩ đến câu nói kia của tiểu nha đầu: "Chưa hề đồng ý.", mây đen trong lòng hắn không cần thổi cũng biến mất.
"Vâng!" chứng kiến vương gia lại trở về bộ dáng hăng hái trước kia, Cảnh Thu âm thầm thở phào một hơi, hắn mang theo hổ phù vội vàng xuất môn, hướng phía núi Ngô Anh mà đi.
Đêm vô tình đến, ánh trăng như nước lặng yên bao phủ cả hoàng cung.
Duẫn Nhi dùng nước nóng lau trán cho Cung Khánh, mặt hắn tái nhợt, tuy độc đã được giải, nhưng vẫn còn hôn mê. Thỉnh thoảng khát sẽ tỉnh dậy một chút, đôi khi lại sốt nhẹ.
Nàng ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận, đến tận nửa đêm, nàng mệt mỏi không chịu được gục xuống cạnh giường ngủ.
Biến thái Cung Tuấn, lăn qua lăn lại suýt nữa chết nàng! Cũng may bé con không có việc gì, nếu không liều mạng với hắn.
Nghĩ đến câu nói "Ta yêu nàng!" kia của Cung Tuấn, nàng không kiềm chế được khóe môi mỉm cười ấm áp.
Cung Khánh sau khi hôn mê tỉnh lại, liền chứng kiến bức tranh xuân hương mỉm cười như vậy.
Nàng cười, như trước đây, chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mây mù cũng có thể bỗng chốc biến thành nắng vàng.
Thân thể Cung Khánh không thể tự chủ được căng thẳng. Muốn, không phải là ngày một ngày hai, nhưng hắn còn chưa có tư cách. Động tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Duẫn Nhi vẫn chưa tỉnh lại.
Vì vậy, Cung Khánh phất tay yên lặng cho lui toàn bộ cung nữ bốn phía, sau đó, cẩn thận cúi người hôn lên khóe môi của nàng. Da thịt mịn màng như tơ làm cho trái tim hắn rung động.
Duẫn Nhi, Duẫn Nhi đến khi nào ta mới có thể hoàn toàn có nàng đây?
Cung Khánh vươn tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt mang theo vô vàn yêu thương.
Nàng nhất định là mệt muốn chết rồi nên mới ngủ say đến như vậy. Nàng ngủ say như vậy, liệu có thể là nếu hắn làm chuyện gì nàng cũng sẽ không biết không?
Vì ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Cung Khánh giật mình, nhưng mà cũng đúng thôi. Trước mặt hắn, là người mà hắn yêu nhất, nếu như hắn không động lòng mới là lạ.
Chậm rãi tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chóp mũi nàng hô hấp đều đều.
Cung Khánh không khỏi động lòng. Một lần nữa chậm rãi cúi xuống, mục tiêu là đôi môi của nàng. Nhưng khi hắn chỉ còn cách môi nàng 1 cm. Duẫn Nhi đột nhiên tỉnh lại.
Đôi mắt mở to giật mình nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, ngạc nhiên lui về phía sau.
"Hoàng, hoàng thượng..."
"Nàng đã tỉnh." hắn có chút xấu hổ lui trở về.
"Lời này hẳn là ta nói mới đúng, ngươi muốn ăn chút gì không? Hay muốn uống cái gì? Ta bảo ngự thiện phòng làm."
Cung Khánh giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng "Không cần."
Duẫn Nhi có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Hay là không thoải mái ở" Nhị sư phụ có nói qua, nếu như hắn tỉnh lại mà muốn ăn gì đó vậy có nghĩa là bình phục.
"Không, trẫm không có việc gì, trẫm chỉ là muốn... nhìn nàng nhiều một chút." Ánh mắt hắn dịu dàng, giọng nói hút hồn, khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng cương nghị giờ đây có chút ửng đỏ.
Duẫn Nhi muốn rút tay ra, lại không được.
"Duẫn Nhi, làm phi tử của trẫm. Trẫm cam đoan sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng. Trẫm còn có thể cam đoan rằng, hậu cung, chỉ có một mình nàng. Đến lúc đó, nàng muốn rời cung lúc nào cũng được, trẫm cũng sẽ tuyệt đối không dùng cung quy để trói buộc nàng. Được không?"
Hắn nóng vội nói ra tâm nguyện tình cảm của mình, Duẫn Nhi lại bình tĩnh lắc đầu, rút bàn tay về:
"A Khánh, có một số việc, ngươi không làm chủ được."
Cung Khánh đang muốn giải thích, nàng dùng ánh mắt ngăn lại, hỏi:
"Kỳ thật đêm hôm đó, A Tuấn không rời đi phải không?"
Sắc mặt Cung Khánh khẽ giật mình, ánh mắt có chút xấu hổ:
"Đúng vậy, trong cung quả thực là nơi không có bí mật nào có thể giấu được. Trẫm chỉ là... không muốn để nàng rời đi."
"Ta hiểu." Duẫn Nhi trong lòng hiểu được, đối mặt với tình cảm của mình ai cũng đều ích kỷ như nhau.
"Ta bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho ngươi một ít đồ ăn trước đã, ngươi ngủ một ngày một đêm, ăn chút cháo trước đã nhé."
Duẫn Nhi chuẩn bị rời đi, chợt thấy không trung hiện ra một bóng dáng hắc y nhân, khuôn mặt với giọng mỉa mai xuất hiện trước mặt.
"Ngọc Điệp!" nàng không khỏi trừng mắt. Cơ thể đang còn yếu của Cung Khánh không khỏi cảnh giác.
"Đúng là một cảnh tình chàng ý thiếp, không biết Vương gia thấy cảnh này, sẽ có cảm giác gì nhỉ?" Ngọc Điệp mặc một thân y mục dạ hành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa có chút tái nhợt, cũng không giấu sự oán hận và mỉa mai của nàng.
"Ngươi còn dám xuất hiện!" Cung Khánh trừng mắt.
"Tại sao không dám? Trong lòng Vương gia chỉ có nữ nhân này, thậm chí để cho ta chết thay cô ta! Ngay cả Thái Hậu cũng vì cô ta mà muốn ta chết, khiến ta mất đi hài tử, ngay cả người thân tín nhất bên cạnh ta cũng bị các ngươi giết chết, bây giờ ta chỉ có hai bàn tay trắng, ta còn sợ gì nữa?"
Ngọc Điệp dường như khàn cả giọng.
"Thái Hậu cho rằng chỉ cần vài cung nữ, thị vệ cũng có thể chế ngự được ta, người thật quá ấu trĩ, Lâm Duẫn Nhi ta nói cho ngươi biết, đừng cho rằng Thái Hậu thật là vì người, bà ta biết rõ chỗ ẩn thân của ta nhưng không ra tay với ta chính là muốn nhìn xem ta làm sao để giết được ngươi, bà ta muốn mượn dao giết người."
Trong mắt Ngọc Điệp ngập nước tràn đầy căm hận, trường kiếm trong tay có chút run rẩy.
"Nhưng mà ta không ngại bị bà ta lợi dụng, bởi vì ta cũng muốn giết ngươi." Ngọc Điệp nói xong xé gió cầm kiếm đâm tới.
Thân thể Duẫn Nhi thoắt một cái, tránh né công kích của nàng.
"Người đâu! Người đâu!" Cung Khánh thân thể suy yếu, thử vài lần đều không có cách nào đứng dậy được, chỉ còn cách hướng cửa kêu to.
"Cung Khánh, ngươi từ bỏ đi! Từ lúc các ngươi ở trong này khanh khanh ta ta, ta đã giải quyết tất cả các người ngoài cửa rôi!" Ngọc Điệp vừa nói, vừa tàn nhẫn xuất chiêu.
Võ công của Ngọc Điệp hoàn toàn hướng về phía Duẫn Nhi, hơn nữa mỗi kiếm đều hướng tới bụng nàng, mà giờ khắc này Duẫn Nhi còn phải che chở cho hài tử, nên hành động càng trở nên chậm chạp, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong.
Cung Khánh gấp đến độ muốn cố gắng đứng dậy giúp đỡ, nhưng vô lực ngã xuống giường. Chỉ có thể liều mạng dùng tất cả khí lực gầm lên:
"Ngọc Điệp, nếu như ngươi làm tổn thương đến Duẫn Nhi một chút nào, trẫm thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ngọc Điệp để ngoài tai, trong mắt của ả hiện tại chỉ có hận thù mãnh liệt: "Chờ đến lúc ngươi có cơ hội rồi nói sau."
Đúng lúc mũi kiếm của nàng sắp đâm vào bụng Duẫn Nhi, mà Duẫn Nhi trước mặt đã không còn lực đánh trả, Cung Khánh đột nhiên hét lớn một tiếng, dùng tất cả khí lực lao đến ngăn trở một kiếm kia của Ngọc Điệp.
Phốc một tiếng, mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Cung Khánh. Lập tức máu tươi mãnh liệt trào ra.
Cung Khánh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
"A Khánh!" Duẫn Nhi thét lên kinh hãi. Muốn đỡ lấy hắn, nhưng không còn đủ sức lực. Chỉ có thể cùng hắn ngã xuống.
Trên mặt Ngọc Điệp xuất hiện một tia cười lạnh: "Bây giờ, xem ai còn có thể tới cứu được ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro