Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NTĐNN 52: Trực tiếp bịt miệng nàng, đỡ phải mất mặt!

Cung Tuấn đáng giận lại còn nhớ rành mạch cả thời gian! Làm cũng đã làm, còn tính xóa bỏ con mình!

Quá là cầm thú! Nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một bức tường ngăn cách sợ hãi! Phảng phất như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng.

Nhưng tại sao chạy trốn càng xa, nàng càng cảm thấy nghẹt thở. Có một loại cảm giác bị đè nén như thủy triều vọt tới. Làm cho nàng không có cách nào hô hấp, trái tim vì vậy mà ngăn được cơn đau.

Ánh mắt Cung Tuấn phát lạnh, đang định đuổi theo, Cung Khánh lại vỗ vai hắn: "Hay là đệ ở lại cùng Tiểu Điệp đi. Trẫm giúp đệ đi xem."

Mắt hắn tối sầm lại: "Nữ nhân của bổn vương, không khiến hoàng thượng nhọc lòng."

"Vương gia!" Tay Ngọc Điệp bỗng trống rỗng, Cung Tuấn đã phất tay, ống tay áo bồng bềnh theo gió.

Hắn biết rõ rằng — điều quan trọng nhất giờ là nhất định không thể để nha đầu kia đi, nếu không hậu họa khó lường!

Đây chính là nhận thức chính xác được rút ra từ thực tế!

Sau khi Cung Tuấn đi ra ngoài, Cung Khánh cùng Ngọc Điệp yên lặng trao đổi ánh mắt với nhau. Cung Khánh xoay người rời đi.

Trên mặt Ngọc Điệp hiện lên một nụ cười đắc ý.

Đêm hôm trước, ở trước sườn núi, Cung Khánh và Ngọc Điệp lén gặp nhau.

"Người khẳng định làm như vậy Cung Tuấn sẽ mắc lừa?"

"Không, Trẫm chẳng qua là tin tưởng, vì lưu lại Cung Tuấn, ngươi sẽ không từ thủ đoạn. Trẫm, có thể phối hợp với ngươi."

"Đa tạ Hoàng thượng."

Có Cung Khánh phối hợp, muốn đuổi nha đầu này đi, dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa xưa đâu bằng nay, nữ nhân hoàng đế muốn, chỉ sợ Cung Tuấn cũng chẳng làm gì được.

Cho nên, hiện tại Ngọc Điệp chỉ cần bình tĩnh đợi Cung Tuấn trở về. Hắn nhất định sẽ trở lại bên cạnh nàng.

***

"Nha đầu!" Trong ngự hoa viên, hắn nắm chặt bả vai Duẫn Nhi, kéo nàng vào trong, dù thế nào cũng không có ý định buông tay.

"Thả ta ra! Cứu mạng với, vương gia muốn giết người!" Duẫn Nhi dưới tình thế cấp bách, buộc phải hô loạn lên theo kiểu 'cưỡng đoạt con gái nhà lành'.

Cung Tuấn vươn tay quay đầu nàng đến trước mặt mình. Cứ dùng cách trực tiếp nhất để ngăn chặn miệng của nàng, hắn cũng đỡ phải mất mặt!

Cảm xúc ẩm ướt, vẫn giống như trước. Chỉ là so với trước đây càng thêm mạnh mẽ, thừa dịp nàng mở miệng muốn cầu cứu, ngang ngược thuận thế chui vào trong miệng nàng.

Nụ hôn này tới vội vàng mà hung mãnh, làm cho nàng nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.

Giống như trước kia, đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng. Cảm giác thân mật mà quen thuộc thậm chí làm cho thân thể của nàng kìm lòng không được mà trở nên mềm nhũn.

Nhưng âm thanh của Ngọc Điệp dù như thế nào cũng không xóa đi được, cho dù rõ tất cả ý thức của nàng trống rỗng, nhưng khuôn mặt tươi cười đắc ý của Ngọc Điệp cùng giọng nói mềm mại cứ rõ ràng hiện lên trước mắt-

"Vương gia, chúng ta rốt cục đã có hài tử."

Trong lòng nàng dâng lên phẫn nộ và chua xót, chân dùng lực, hung hăng đá hắn, đồng thời bàn tay vận khí, đánh trúng ngực hắn.

Trong chớp mắt ôm nàng vào lòng kia, cảm giác trống rỗng trong lòng hắn lập tức được lấp đầy.

Sự thỏa mãn trước nay chưa từng có này trong nháy mắt xâm nhập toàn thân hắn khiến hắn nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, động tác cố gắng hơn.

Duẫn Nhi kìm lòng không được mềm nhũn, hắn đương nhiên cảm thấy. Trong lòng vui mừng khôn xiết, toàn bộ hóa thành một loại cảm xúc dịu dàng, làm hắn nhịn không được muốn nhiều hơn.

Nào biết ngay thời điểm hắn như si như say, trên dưới đồng thời bị nàng đánh lén.

Cung Tuấn bị lui về sau một bước, ngực dâng lên một ngụm máu tanh.

Đồng thời bộ vị trọng yếu ở hạ thể đau đớn kịch liệt! Môi chảy máu, hạ thể đau đớn kịch liệt làm cho hắn nhịn không được cúi gập người, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Tiểu nha đầu, ngươi thật ác độc!!!

Đôi mắt tà lãnh của hắn trong nháy mắt hiện lên vài phần kinh ngạc cùng đau đớn. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt đó, lại nóng rực nhìn Duẫn Nhi.

Hắn cũng sẽ đau lòng sao? Trong lòng của hắn không phải chỉ có Ngọc Điệp thôi ư?

Hít một hơi thật sâu, Duẫn Nhi cắn môi cố gắng trừng mắt nhìn, mạnh mẽ nuốt nước mắt xuống.

Không được phép yêu thương tên biến thái này!

Tuy chỉ là một lát, có thể thấy trên đôi môi anh đào của nàng có dấu vết bị hôn, đôi môi ẩm ướt cùng cặp mắt trong trẻo chớp động ánh nước làm nền cho nhau, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng có một loại cảm xúc đẹp bi thương khiến cho người ta thương tiếc, nàng có thể nói ra, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nuốt vào, sợ tiết lộ tâm tư của mình.

"Cung Tuấn, ngươi không nhớ sao? Bản cô nương từng nói, ta và ngươi không còn quan hệ!

Từ nay về sau ngươi và Ngọc Điệp của ngươi song túc song thê, đừng xuất hiện trước mắt ta nữa, nếu không ta gặp một lần đánh một lần.

Đừng tưởng rằng võ công của ngươi cao hơn ta thì đặc biệt hơn người, ta cho ngươi biết, phạm vi ấp thành là địa bàn của ngươi, kinh thành này là địa bàn của bản cô nương.

Cho dù bản cô nương võ công không bằng ngươi, cũng có thể chơi đùa với ngươi cho tới chết! Không tin thì ngươi cứ thử xem!"

Nói xong, nàng thừa dịp hắn không để ý, xoay người phi thân rời đi.

Nàng không muốn ở lại đây!

Cung Tuấn vịn vào núi đá giả sau lưng, ngồi lên tảng đá lớn, hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu đi thân thể đau nhức, đầu lông mày lạnh buốt có chút run rẩy, hàn khí trong mắt bắn ra.

Ta chưa bao giờ chật vật như thế! Nha đầu, nàng thực sự cho là ta không có biện pháp bắt nàng sao? Chỉ là ... Ta không nỡ thôi!

Ở phía sau núi đá giả, Cung Khánh nhìn bóng lưng nàng rời đi, chậm rãi nhếch khóe môi. Sau đó thong dong xoay người bước đi.

***

Đi trên đường lớn quen thuộc ở kinh thành, dòng người bắt đầu trở nên đông đúc, Duẫn Nhi cảm thấy cô đơn.

Nếu là trước đây, nàng nhất định trước tiên sẽ đi tìm đám "Hồ bằng cẩu hữu" của mình, nhưng hôm nay nàng không có tâm trạng.

Trong lòng có một lỗ hổng lớn, khiến nàng hít thở không thông, đầu óc choáng váng, ý thức hỗn loạn.

"Ơ, xem đây là ai này, thì ra là Duẫn Nhi của chúng ta đã trở lại." Một thanh âm quen thuộc truyền vào tai nàng, nàng quay đầu nhìn hồi lâu, tâm trí rốt cục trở lại.

Thì ra là ba tỷ muội Lâm gia.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Tuyệt đối có thể gây đại họa!

Lúc trước bọn họ coi nàng như gánh nặng chỉ muốn vứt đi cho thoải mái, bọn họ cũng chẳng muốn gặp lại nàng.

Cho nên khi Duẫn Nhi trở lại kinh thành, cũng không có ý định trở lại Lâm phủ. Nào biết người nàng không muốn gặp hết lần này tới lần khác lại tự mình dâng lên trước cửa!

Hơn nữa lại là thời điểm lúc nàng đang rất không vui.

Nhị tỷ Mỹ Tiên nhìn nàng từ trên xuống dưới "Không nghĩ tới cái cây đậu cô-ve luôn gầy gò này mới ra khỏi nhà hơn nửa năm, lại trở nên có da có thịt ra là Duẫn Nhi"

Giọng nói của Nhị tỷ có vị chua.

"Tiểu muội, đã trở về kinh, sao lại không quay về thăm hỏi phụ thân? Không phải là được làm vương phi nên ngay cả mình là ai cũng quên chứ?"

Tam tỷ Mỹ Tranh lạnh lùng liếc qua Duẫn Nhi, Duẫn Nhi trở nên xinh đẹp, làm cho nàng càng nhìn càng không vừa mắt.

"Hai người các ngươi thật là, người ta bây giờ là Thuận vương phi, còn phải chăm sóc cái tên vương gia bị bệnh kia! À mà vương gia có khỏe không? Hắc hắc, thế mà còn có thể sống đến tận bây giờ, cũng thật là không dễ." Đại tỷ Phi Lan giọng mỉa mai cười nhạo.

Duẫn Nhi thật sự không có tâm tình cùng bọn họ đấu võ mồm. Cho nên, chẳng thèm quan tâm. Xoay người rời đi.

"Đứng lại! Cái thái độ của ngươi là gì đấy!" Mỹ Tiên bước tới ngăn bước nàng.

Duẫn Nhi liếc mắt khinh thường, nàng biết rõ, hôm nay mà không cho ba nữ nhân này một cái công đạo là nàng không thể đi được.

Được rồi, các ngươi đã muốn chơi. Vậy thì chơi!

Đối diện một nam tử quần áo lòe loẹt đang đi tới. Nàng nhớ rõ người này, hắn là một tên ăn chơi trác táng điển hình, không học vấn, không nghề ngỗng lại thích bắt nạt người khác.

Vì vậy, nàng quay đầu nhìn ba vị tỷ tỷ, bi thương thở dài: "Aizz, ta muốn về lắm, nhưng mà hắn không cho ta về."

Vừa nói, ánh mắt vừa liếc về phía nam tử kia. Ba vị tỷ tỷ tự nhiên cũng nhìn theo ánh mắt của nàng.

Ai vậy? Nam nhân kia á? Rất bình thường nha! Ngoại trừ có tiền thì nhìn không ra được điểm gì đặc biệt. Hơn nữa loại nam nhân có tiền này, các nàng thấy đã nhiều! Vô vị!

Mắt nam tử kia lập tức lóe sáng. Bốn đại mỹ nữ đứng trên đường, khác không chú ý cũng rất khó! Hơn nữa bốn người các nàng rõ ràng đều đang nhìn hắn!

Trời ạ, hôm nay hắn gặp vận đào hoa gì vậy!

"Hắn? Hắn là ai?" Mỹ Tiên khinh thường hỏi.

"Hắn là..." Duẫn Nhi muốn nói lại thôi, sau đó thẹn thùng cười, ánh mắt lấp lánh có chút chuyển động, làm cho người khác vô cùng tưởng tượng, "Chuyện này... Các ngươi đến hỏi hắn đi!"

Dứt lời, nàng đi về phía nam tử kia. Hai mắt nam tử kia lập tức tỏa sáng.

Đào hoa, đào hoa, đang lao thẳng tới chỗ hắn.

"Vị công tử này." Duẫn Nhi đi đến trước mặt hắn nhẹ giọng mở miệng, giơ túi thơm nhỏ trong tay, "Đây là vị cô nương kia tặng cho ngươi."

Nam tử kia tiếp nhận túi thơm, tâm tình tung tăng như chim sẻ sắp được bay lên. Quả nhiên hôm nay hắn có số đào hoa!

"Vị nào vậy?" Bên kia có tận ba vị!

"Chính là người ở giữa." nàng nói chính là Mỹ Tiên, kẻ khiến nàng ghét nhất không ai sánh bằng!

Nam tử sau khi nghe xong, có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua Duẫn Nhi, kỳ thật nàng cũng rất xinh đẹp!

Nhưng mà người có ý với hắn cũng là một mỹ nhân, hắn cũng chẳng thiệt thòi gì.

Hơn nữa bên này chỉ có một người, bên kia có tới ba người đang chờ hắn nha!

Nam tử kia tham luyến nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Duẫn Nhi, sau đó vẻ mặt sáng lạn đi về phía ba tỷ muội Lâm gia.

Ba tỷ muội hồ nghi đánh giá nam tử kia, hắn là ai vậy! Nụ cười sao lại bỉ ổi như vậy!

Duẫn Nhi quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của nam tử cười giảo hoạt. Nàng đánh giá túi tiền trong tay, người này quả thật là kẻ có tiền!

Tiện tay móc tiền từ túi bạc ra tung lên, lập tức trên đường cái loạn thành một đống, nhặt tiền mau, nam tử vừa vặn đi đến trước mặt ba tỷ muội Lâm gia: "Xin chào cô nương!" Nam tử cười đến chói lọi.

"Túi thơm của ta như thế nào lại ở trên tay ngươi!" Mỹ Tiên sợ hãi kêu.

"Không phải là cô nương đưa cho ta sao?" Nam tử nghi hoặc hỏi.

"Ngươi thật to gan, ngươi có biết là là ai không! Bản cô nương có thể lập tức lấy mạng của ngươi!" Mỹ Tiên tức giận trừng đôi mắt đẹp.

"Nhưng vừa nãy vị cô nương kia nói..." Thời điểm nam tử quay đầu lại, chỉ thấy khắp đường cái đầy người nhặt tiền.

Đã không thấy bóng dáng Duẫn Nhi!

Các nàng đã xem nhẹ Duẫn Nhi từ nhỏ thường hay trà trộn đầu đường, chiêu mượn gió bẻ măng này, nàng sớm đã quen tay hay việc! Vì vậy vụng trộm lấy đồ đạc của bọn họ, đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng.

Nam tử vô thức sờ túi tiền, không thấy đâu! Sắc mặt lập tức kinh hãi.

"Dừng tay! Đây là tiền của bản công tử!" Nam tử tức giận đi lên đoạt tiền.

Hiện trường vốn hỗn loạn lại được hắn chen vào nên càng thêm náo loạn. Người người đều chạy đến đây giành tiền, kẻ nào cũng có phần nha!

Vì vậy, nhặt được lại muốn được nhiều hơn, giành không được chuyển sang cướp. Người càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng loạn, cuối cùng là xông vào đánh nhau.

Ba tỷ muội bị đám người xông đến làm cho choáng váng, hoa dung thất sắc, tóc tai xộc xệch.

"Nha đầu chết tiệt!" Dù chật vật nhưng bọn họ vẫn nhớ mắng chửi người.

Mà bên trên tửu lâu, Hạo Nhiên nâng chén mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra dưới lầu.

Lâm Duẫn Nhi quả nhiên không phải là người thường. Tuyệt đối có thể gây đại họa.

Nhưng mà cảnh vừa rồi nàng tung bạc rồi quay đầu lại cười, thật khiến hắn có cảm giác vô hạn.

Trong nét mặt tươi cười giảo hoạt lại mang theo vài phần thanh lệ, trong thanh nhã lại có vài phần xinh đẹp, như hoa sen trước gió, nhã mà không diễm, kiều mà không tục.

Như nước suốt tháng năm, thấm vào ruột gan khiến trước mắt hắn bỗng dưng tỏa sáng như mặt trời sớm mai, tươi sáng vạn trượng.

Hắn biết rõ, Duẫn Nhi tuyệt đối khác người, nhưng mỗi một lần gặp nàng, nàng vẫn có thể mang đến cho hắn những chuyện kinh hỉ và bất ngờ khác nhau như vậy.

Trên thế gian lại có nữ tử như vậy!

Nếu như nàng không phải là Thuận vương phi, có lẽ sẽ rất tốt!

Hạo Nhiên cạn chén, trong lòng dâng lên một chút phiền muộn. Đáng tiếc nữ nhân này không phải là người hắn có thể yêu cầu xa vời. Cho nên, không cần suy nghĩ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yoona