Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NTĐNN 46: Tặng người một sự ngạc nhiên!

"Nha đầu..." Đêm khuya gặp ác mộng, giây phút Duẫn Nhi biến mất trước mặt hắn đã in đậm vào trong tim.

Có đôi khi chính là như thế, khi chưa mất đi, ngươi vĩnh viễn không biết được nàng quan trọng đến mức nào. Nhưng sau khi thật sự mất đi rồi, ngươi mới hiểu được bản thân đã mất đi thứ gì.

Lần trước viết hưu thư, để nàng đi theo Tiêu Chiến là vì hắn muốn bám theo Tiêu Chiến, tìm được chỗ ở Thần Vực, nếu sớm biết kết quả như thế này, có lẽ hắn đã để mặc Thần Vực tiếp tục là một tổ chức thần bí.

Cung Tuấn xoay người đứng dậy trước cửa sổ. Trong không khí, hương thơm nhẹ nhàng vẫn quanh quẩn bên chóp mũi, nỗi nhớ nhung, giống như hương thơm ấy, thổi không tan, xua mãi không đi.

"Vương gia..." Ngọc Điệp đứng sau lưng hắn nhẹ nhàng gọi, cánh tay ngọc vòng qua hông hắn, dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên lưng hắn, vừa dịu dàng lại đa tình.

Cung Tuấn hơi nghiêng đầu, không trả lời.

"Vương gia, ban đêm lạnh, nên quay về trại nghỉ ngơi thôi." Bàn tay nhỏ bé của Ngọc Điệp chậm chạp vuốt ve từ ngực hắn xuống phía dưới, động tác nhẹ nhàng lại khiêu khích.

Tay Ngọc Điệp đang đi tới bụng hắn thì hắn đã cầm tay Ngọc Điệp: "Nàng ngủ trước đi."

Tay Ngọc Điệp chậm rãi buông xuống, dung nhan xinh đẹp tràn đầy nỗi cô đơn, nước mắt ngưng lại trên mi, lã chã ướt át, dáng vẻ này vô cùng động lòng người.

"Nàng đi trước đi, ngày nào chưa đánh tan được Thần Vực, ngày đó bản vương còn chưa ngủ yên." hắn nhẹ nhàng an ủi mấy câu, sau cùng xoay người đi ra cửa.

Nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt Ngọc Điệp lóe ra tia ghen ghét. Thần Vực cái gì chứ! Rõ ràng đang nghĩ về Duẫn Nhi mà thôi! Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng gọi tên Duẫn Nhi.

Tại sao ta lại luôn gặp cùng một người nam nhân, tại sao trong lòng bọn họ đều chỉ có ngươi!

Ả nhẹ vung tay, một con bướm rực rỡ từ trong bình sứ bay ra, giây lát sau, một hắc y nhân xuất hiện ngoài cửa sổ.

"Chủ nhân có gì phân phó?"

"Giết Lâm Duẫn Nhi, bằng không, ngươi đừng trở lại đây." Ngọc Điệp nghiến răng nghiến lợi.

"Dạ." Hắc y nhân chắp tay tuân mệnh, bay người đi.

Màn đêm, lại khôi phục sự yên lặng vốn có, chẳng qua là người đứng trong đêm, tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt.

Hoa đầy sân, trăng đầy vườn. Duẫn Nhi ôm trong tay vòng hoa lớn tự mình tết để tặng tiểu sư phụ. Vì nàng muốn thương lượng với tiểu sư phụ một chuyện, cho nên phải lấy lòng hắn trước.

Kể từ khi nàng đáp ứng gả cho hắn trước mặt Cung Tuấn, Tiêu Chiến liền bắt đầu tổ chức cho hôn sự của bọn họ.

Vực chủ Thần Vực thành thân, quy mô đương nhiên không thể nhỏ được.

Phải làm thật khéo, thật cẩn thận, không thể có một lỗi nhỏ. Nhưng đối mặt với sự bận rộn của từng người trong Thần Vực, nàng lại không vui chút nào, có lúc, tiểu sư phụ dường như rất xa lạ.

Nàng không có ý định lập gia đình vào lúc này.

Cho nên, nàng muốn thương lượng với tiểu sư phụ một chút, hoãn ngày cưới lại.

Ôm vòng hoa lẻn vào trong phòng, nếu đã là ngạc nhiên thì dĩ nhiên nàng muốn phải thật bất ngờ, thần không biết quỷ không hay.

Duẫn Nhi vừa bước vào phòng, lập tức nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân nên nàng liền chui vào tủ quần áo.

Ngạc nhiên, phải có dáng vẻ thật bất ngờ, để nàng suy nghĩ xem xuất hiện trước mặt tiểu sư phụ như thế nào!

Người đẩy cửa tiến vào là Tiêu Chiến và Mã Thiên Ba.

Nàng lập tức nín thở, giấu đi thần khí, tránh để Tiêu Chiến phát hiện hành tung của nàng.

Nhưng Mã Thiên Ba đáng ghét kia nói mãi vẫn chưa xong, khuôn mặt đầy vẻ sùng bái, gã đi theo sau Tiêu Chiến nói không ngừng.

"Tiên sư, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ lo liệu hôn sự này thật thỏa đáng."

"Tiên sư, ngươi thật lợi hại, Cung Tuấn cũng không thu phục được nha đầu này, nhưng nàng ta lại nghe lời ngài hết lần này tới lần khác, ngài làm như nào vậy?"

Tiêu Chiến thản nhiên liếc nhìn Mã Thiên Ba: "Nàng lớn lên bên cạnh ta." Câu nói này khiến trái tim Duẫn Nhi ấm áp.

"À, thì ra là như vậy." Mã Thiên Ba gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến việc gì đó, gã thở dài nói:

"Ta hiểu rồi! Tiên sư ngài đã sớm biết được nàng ta có phúc được làm hoàng hậu cho nên mới sắp đặt nàng ta là quân cờ từ nhỏ, chỉ cần ngài cưới nàng, vậy không phải thiên hạ sẽ nằm trong lòng bàn tay ngài sao?"

Ánh mắt Tiêu Chiến thoáng trở nên lạnh nhạt sắc bén: "Mã Thiên Ba, ngươi nghe ai nói vậy?"

"Là quân sư quạt mo đó thôi! Hắn đi theo ngài học được mấy ngày về xem tướng, lần đầu tiên thấy nha đầu này, hắn đã nói nàng ta có tướng sẽ lấy được chồng giàu có, có tướng làm hoàng hậu, tất nhiên có thể mẫu nghi thiên hạ. Người cưới nàng ta có thể làm hoàng đế."

Mã Thiên Ba vẻ mặt rất thản nhiên. Lúc trước hắn cũng nghĩ đến rồi, nhưng hắn lại không xứng.

"Nghe đây, lời này không được nói cho bất kì kẻ nào, nếu như ta nghe được nửa câu nói xàm, ta sẽ đuổi ngươi khỏi đây không khách khí!" Vẻ mặt Tiêu Chiến là nét lạnh lùng xưa nay chưa từng có.

Tiên sư tức giận rồi! Mã Thiên Ba lập tức gật đầu.

"Được được, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ! Ta biết, thiên cơ bất khả lộ!"

Trong tủ truyền đến tiếng va chạm nhỏ, Tiêu Chiến giật mình, hắn lại gần mở tủ ra. Thứ mà hắn nhìn thấy, là một khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt, đầy nước mắt.

Duẫn Nhi từ từ giơ vòng hoa lên: "Ta định cho ngươi một sự ngạc nhiên, nhưng không ngờ người lại cho ta một bất ngờ."

"Duẫn Nhi, nàng nghe ta giải thích đã!" hắn cầm lấy cánh tay nàng.

"Tứ tiểu thư!" Mã Thiên Ba biết vuốt mông ngựa nhưng không vuốt nổi đến vó con ngựa con mà còn chọc giận cả ngựa mẹ.

Lần này thì phiền phức rồi! Trước khi tiểu lão hổ chưa nổi điên, cổ Mã Thiên Ba đã rụt lại, gã lặng lẽ chạy ra ngoài.

"Người giải thích đi, ta nghe đây." nàng ngước đôi mắt đầy nước mắt nhìn Tiêu Chiến.

Từ nhỏ nàng đã luôn tin tưởng, coi hắn là tiểu sư phụ thần tiên để nàng thờ phụng, hắn thật sự đang lợi dụng nàng sao?

Cái gì mà mang tướng của hoàng hậu, cái gì mà mẫu nghi thiên hạ, nàng chưa bao giờ biết đến, nhưng tiểu sư phụ tinh thông kỳ thuật, việc mà ngay cả quân sư quạt mo cũng biết, nhất định hắn cũng biết, nhưng sao chưa bao giờ nghe hắn đề cập tới?

Tiêu Chiến nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tư hỗn loạn của mình, bàn tay nắm chặt cánh tay gầy yếu của nàng, nhìn đôi mắt trong sáng bị sương mù che phủ của nàng, trái tim hắn bỗng thấy đau đớn

"Duẫn Nhi, nàng có tin ta không?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút bất đắc dĩ.

Hắn phải mở miệng như thế nào đây, làm sao để nói cho nàng biết, lúc đầu đến gần nàng, cứu nàng, đích xác là vì hắn nhìn ra nàng có tướng hoàng hậu, hắn muốn lợi dụng nàng để đạt được ý đồ phục quốc của mình.

Liệu nàng có tin không, ở bên cạnh nàng đã lâu, hình ảnh của nàng đã sớm in sâu vào trái tim hắn.

Hắn tiếp cận nàng để lợi dụng nàng, nhưng thích nàng, cũng khiến hắn không trở tay được.

Liệu nàng có tin không, để trốn tránh cảm giác từ đáy lòng mình, hắn cũng từng nhiều lần rời xa kinh thành, nhưng khi nghe tin tức nàng thành thân, thì dù đang ở ngàn dặm xa xôi hắn cũng liền vội vàng quay về, vì hắn không thể nào trốn tránh được.

Hắn yêu nàng, nhớ nàng, muốn lấy nàng, không liên quan gì đến vận mệnh của nàng.

Khóe môi Duẫn Nhi nhếch lên một nụ cười: "Từ nhỏ đến lớn, tiểu sư phụ là người ta tin tưởng nhất." Lời còn chưa dứt, đôi mắt nàng lại tràn ngập sương mù.

Dung mạo hoàn mỹ của Tiêu Chiến khắc sâu sự thương tiếc, đôi mắt trong sáng ấm áp như mùa xuân, hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt lên ngực mình:

"Hãy tin ta, ta yêu nàng, việc này không hề liên quan đến vận mạng của nàng."

Nàng từ từ đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt tuyệt thế của hắn, tay nàng chạm vào vết thương trên trán kia, nơi đó, là khi hắn gặp nàng lần đầu tiên, vì cứu nàng mà vĩnh viễn để lại sẹo.

Mỗi lần thấy vết sẹo kia, trái tim nàng lại thấy đau lòng, bởi vì nàng đã phá hủy sự hoàn mỹ của hắn.

"Nói cho ta biết, tại sao lại cứu ta?" Giọng nói nàng có chút run rẩy, giống như biết được nếu tiếp tục bước tiếp thì mọi tốt đẹp trong lòng sẽ vỡ vụn, nhưng nàng không có cách nào để mình trốn tránh sự thật.

Ánh mắt Tiêu Chiến đột nhiên trầm xuống: "Duẫn Nhi, chúng ta không nói chuyện quá khứ nữa, được không?"

"Không!" Đôi mắt nàng ngập hơi nước, giọt nước mắt trong suốt tràn mi. Hắn đang trốn tránh.

Tiêu Chiến cúi đầu thở dài: "Bất luận trước kia như thế nào, bây giờ hãy tin tưởng trái tim của ta dành cho nàng. Được không?"

"Không thể!" nàng cắn môi, mặc cho đôi môi trở lên trắng bệch, nàng vẫn nhất định cự tuyệt như cũ.

Bọn họ gặp lại nhau là chuyện tốt đẹp nhất trong lòng nàng, lúc nàng nghĩ rằng mình chết chắc, hắn bay tới trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng, ánh mắt hắn nhìn nàng có thể so sánh với trăng đêm, hắn vì nàng mà không tiếc hủy đi vẻ hoàn mỹ của hắn, vĩnh viễn để lại vết thương trên trán hắn.

Nhưng hóa ra tất cả không phải như nàng nghĩ.

Sự thật, một Tiêu Chiến ưu tú lại đạm bạc như vậy làm sao có thể vì một đứa trẻ không quen biết mà tổn hại đến mình?

Nàng không đành lòng phá vỡ sự tốt đẹp này, nhưng lại không thể cho phép mình sống trong câu chuyện được thêu dệt. Nàng phải biết được sự thật.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng: "Được, nàng muốn biết cái gì, ta sẽ cho nàng biết, nhưng với điều kiện, không được tức giận, không được bỏ chạy, hãy nghe ta nói xong, được không?"

Duẫn Nhi do dự một chút rồi gật đầu: "Được, vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại cứu ta?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ buông tay xuống, thở dài: "Nàng không muốn biết ta là ai sao?"

Nàng cắn môi nhìn hắn.

Tiêu Chiến xoay người nhìn trăng ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: "Tên thật của ta, họ là Vũ Văn."

"Vũ Văn?" nàng mở to mắt.

Chẳng lẽ có liên quan với hoàng tộc Vũ Văn tiền triều? Nhưng năm tiên đế nhập quan, họ Vũ Văn đã bị giết hết. Từ đó thiên hạ cũng không còn họ Vũ Văn nữa.

"Hoàng đế tiền triều Vũ Văn Thái Cực là tổ tiên của ta. Họ Vũ Văn năm đó bị giết cả tộc, đại tướng thân tín của phụ thân đã dùng chính con trai của ông để cứu người."

"Cả đời phụ thân chỉ có hy vọng phục quốc, vì thế đã đưa ta lên núi tìm danh sư, học được rất nhiều kỹ năng, người hy vọng một ngày kia, ta có thể nhận trách nhiệm phục quốc nặng nề, trả nỗi nhục trước kia."

Duẫn Nhi cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hắn nói không sai, mục đích của tiểu sư phụ đúng là không nhỏ.

Nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt nàng, hắn biết mình không có lựa chọn nào khác.

Muốn nàng tin tưởng, hắn chỉ có thể đem chuyện giấu kín đã lâu nói cho nàng biết.

Bởi cuối cùng sẽ có một ngày hắn hành động, đến lúc đó nàng sẽ biết hết mọi việc. Thay vì để đến lúc đó nàng mới biết mình bị gạt, chi bằng tự mình nói cho nàng biết sớm một chút.

Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Năm đó, ta gặp nàng cũng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nàng có tướng làm hoàng hậu, có thể trợ giúp đại nghiệp phục quốc của ta, vì vậy ta đã cứu nàng.

Nhưng không ngờ, ta lại thật sự yêu nàng. Cho nên ta lấy lý do xử lý chuyện Thần Vực, bôn ba khắp nơi, không dám đối mặt với nàng, cho đến ngày nàng được gả cho Cung Tuấn."

"Mỗi người đều có thiên mệnh, ta đã sớm đoán ra nàng nhất định sẽ được gả một vương công quý tộc, hơn nữa cai trị ở phía Nam.

Vương hầu ở phương Nam chỉ có Cung Tuấn, vì vậy ta thiết lập tổng đàn Thần Vực ở Tiểu Thương Sơn. Cũng hy vọng có một ngày có thể nhìn thấy nàng ở nơi này."

"Nhưng khi nàng thật sự được gả cho Cung Tuấn, ta không sao đối mặt được với sự thật này, Duẫn Nhi, ta không muốn nàng xuất giá, ta không muốn nàng gả cho người khác."

Tiêu Chiến nhìn nàng thật sâu, từ ánh mắt sáng trong của hắn, nàng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của mình, ánh mắt tiểu sư phụ vẫn ấm áp như lúc trước, nhưng đột nhiên nàng thấy hắn thật xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yoona