NTĐNN 32: Nữ nhân của Cung Tuấn, đúng là không tồi !
Duẫn Nhi lạnh lùng nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, không ngờ cũng có lúc nàng bị mắc bẫy của kẻ khác. Ngọc Điệp, xem như cô lợi hại !
Cung Tuấn giương ánh mắt lạnh buốt nhìn nàng: "Vì sao phải làm như vậy ?"
"Ta làm gì?" – giọng điệu của Duẫn Nhi cũng không tốt. Hắn ngu ngốc, không phải ngươi rất thông minh sao ? Thì ra ngươi cũng bị một nữ nhân đùa giỡn !
"Vương gia, là lỗi của thiếp, nàng ấy thực sự không làm gì !" – Ngọc Điệp đau khổ nhìn hắn, sau đó lại đưa ánh mắt đầy vẻ bi thương nhìn Duẫn Nhi
"Thiếp xin người, xin người buông tha cho thiếp ! Thiếp thực sự không muốn chết. Thật ra thiếp đã biết người là Vương phi.
Lăng đại ca đã nói cho thiếp biết, thật ra thiếp việc gì thiếp cũng biết, nhưng thiếp sẽ không tranh giành với người !
Thiếp chỉ mong lúc Vương gia có thời gian rảnh rỗi thì đến thăm thiếp một chút, thiếp sẽ không tranh giành với người... Xin người đừng giết thiếp..."
"Tôi giết cô !" – Duẫn Nhi bị chọc giận. Nàng đã từng gặp qua nữ tiện nhân, nhưng chưa từng gặp nữ nhân nào đê tiện như thế !
Đáng tiếc tay nàng còn chưa chạm được vào Ngọc Điệp thì đã bị Cung Tuấn ngăn cản:
"Nàng ồn ào đủ chưa ?"
"Ta ồn ào ?" – Duẫn Nhi cười châm biếm, nàng hất tay hắn ra:
"Nếu như ta nói với ngươi rằng, nữ nhân này cơ bản không trúng cổ độc, cổ độc của nàng ta là giả ! Thật ra nàng ta đã khỏi bệnh từ lâu ! Nàng ta cũng không có mù ! Tất cả đều là nàng ta lừa gạt ngươi, ngu ngốc !"
"Nha đầu, nàng đừng lấy Tiểu Điệp ra làm trò đùa." – sắc mặt hắn lạnh lùng đầy vẻ đáng sợ.
Duẫn Nhi từ nhỏ đến lớn chưa từng giận dữ như thế này, trong đầu đầy phẫn nộ. Có vẻ như trong nháy mắt sẽ bùng nổ.
"Ta nói giỡn? Được, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là nói giỡn !" – nàng dùng một chưởng đẩy hắn ra, lại lắc mình một cái đánh một quyền hướng về phía Ngọc Điệp.
Một quyền này của nàng là dùng toàn lực, nàng không tin không ép được Ngọc Điệp dùng võ công !
Vậy mà lần này, Ngọc Điệp lại nhắm mắt với vẻ bất lực kinh sợ, không có một chút tránh né hay chuẩn bị đánh trả.
Đúng lúc này Cung Tuấn lắc mình một cái, ngăn nàng lại, ôm Ngọc Điệp nhu nhược vào trong ngực: "Nàng quá đáng rồi !"
Nhìn vẻ mặt vô tội Ngọc Điệp trong lòng hắn, Duẫn Nhi rốt cục cũng hiểu, nàng có nói gì thêm cũng vô ích.
Bởi vì cơ bản hắn vốn không tin nàng.
Có thể nói, giữa nàng và Ngọc Điệp, hắn lựa chọn tin tưởng Ngọc Điệp.
Đột nhiên một nỗi chua xót trào dâng từ tận đáy lòng.
Nàng bị làm sao vậy, vì sao trước mắt bắt đầu mơ hồ, hai mắt như bị vật gì che lấp khiến nàng không nhìn rõ vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
"Cung Tuấn, ta thấy rõ bộ mặt thật của ngươi rồi."
Từng câu từng chữ Duẫn Nhi nói ra lạnh như nước mùa đông. Dứt lời, nàng cô đơn xoay người rời đi.
"Vương gia, thiếp sợ, thiếp sợ..." – Ngọc Điệp nép sát vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy cơ thể hắn.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn qua bóng lưng Duẫn Nhi, ánh mắt nha đầu này lúc bỏ đi khiến lòng hắn đột nhiên thắt lại.
Cái gì gọi là thấy rõ bộ mặt thật của hắn ? Nha đầu kia đang nói chuyện ma chuyện quỷ gì vậy ?
Đúng lúc này, cơ thể Ngọc Điệp trong lòng hắn mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Điệp!"
Duẫn Nhi chỉ cảm thấy ngực mình bị vật gì đó đè nặng đến mức muốn nổ tung ! Sự phẫn nộ ngập tràn, còn có thương tâm, còn có...còn có một loại cảm xúc không sao diễn tả được đang trào dâng như muốn làm nổ tung toàn bộ ý thức của nàng.
Nàng chạy một mạch, chạy không rõ phương hướng. Cảnh vừa rồi cứ lảng vảng trong tâm trí nàng, hắn ôm Ngọc Điệp với ánh mắt dịu dàng, trong khi đó lại nhìn nàng với ánh mắt lạnh buốt đầy vẻ chất vấn, từng chút từng chút in sâu vào đáy lòng.
Nàng thật khờ ! Thực sự khờ khạo.
Nàng vốn không nên ở lại vương phủ, nhưng nàng lại ở đấy.
Nàng vốn không nên chăm sóc Ngọc Điệp, nhưng nàng lại làm.
Nàng cũng không nên ... vì hắn mà đau khổ, nhưng vì sao nàng vẫn đau khổ !
Gió đêm lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt của nàng khiến trong lòng chợt cảm thấy chán nản.
Trước mắt mọi vật như mơ hồ, nàng không để ý có mấy người đang bí mật đi theo sau nàng.
Qua khúc cua, một bóng đen phi thân xuống, rơi đúng trước mặt nàng, nhân lúc Duẫn Nhi giật mình, một bóng đen khác bỗng nhiên đi ra, đánh nàng một chưởng khiến nàng ngất đi.
"Nhanh ! Khiêng đi !" – Mấy gã hắc y nhân nâng nàng lên, biến mất trong đêm tối.
Khi Cảnh Thu dẫn người tới đã sớm không tìm thấy bóng dáng Duẫn Nhi. Trên đường cái trống vắng chỉ có tiếng gió thổi.
Hắc y nhân mang Duẫn Nhi đi, hướng về Tiểu Thương Sơn.
Trong phòng khách của Tiểu Thương Sơn, một nam nhân cao lớn thô kệch, râu quai nón trái ôm phải ấp, vừa uống rượu, vừa dùng cái miệng đầy mỡ hôn mỹ nữ trong lòng.
"Lão đại, người huynh cần đã đem về." – Hắc y nhân thả Duẫn Nhi đang ngất xỉu xuống trước mặt gã râu quai nón.
Gã râu quai nón hài lòng phất phất tay, mỹ nữ hai bên tự giác tránh ra.
Sau đó có kẻ tiến lại kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng để gã râu quai nón thấy rõ hình dạng của nàng.
Ánh mắt gã râu quai nón dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn như hoa đào gặp mưa của Duẫn Nhi, đột nhiên ý đồ xấu xa hiện lên trong mắt gã, gã không kìm được tiến lại chạm vào khuôn mặt thanh tú ấy:
"Nữ nhân của Cung Tuấn, đúng là không tệ !" – Khuôn mặt nhỏ này đúng là làm người người yêu mến.
Lúc Duẫn Nhi bị người ta vứt trên mặt đất, nàng đã từ từ khôi phục được ý thức, sau đó lại nghe có kẻ nhắc đến hai chữ Cung Tuấn, nàng lập tức tỉnh táo lại.
Mở to đôi mắt trong suốt quan sát xung quanh:
"Đây là đâu ?"
Trang trí nơi này thô tục, vò rượu quăng lung tung, trên chiếc bàn gỗ lớn ở chính giữa căn phòng, khay rượu thịt để linh tinh. Không giống như nhà của người bình thường.
"Đây chính là Tiểu Thương Sơn, sao thế ? Không biết lần này ngươi còn có bản lĩnh để bình an quay về giống như lần trước không ?" – trong lòng gã râu quai nón dĩ nhiên vẫn ghi hận việc Cung Tuấn đến trộm thảo dược.
Duẫn Nhi hừ lạnh một tiếng, muốn đánh đòn phủ đầu, nào ngờ khi nàng khẽ nhúc nhích mới phát hiện cơ thể mình bủn rủn vô lực. Chết tiệt ! Lại bị bọn chúng hạ Nhuyễn Cốt Tán !
" Nhiều năm qua Cung Tuấn và Tiểu Thương Sơn bọn ta đối nghịch, khiến huynh đệ bọn ta ăn đắng nuốt cay không ít ! Ngày hôm nay nữ nhân của hắn rơi vào trong tay ta, ngươi nói xem, ta nên xử phạt ngươi thế nào ?" – trong mắt gã râu quai nón lộ rõ sự dâm đãng.
"Đừng nên nhắc đến Cung Tuấn với ta! Ta không phải nữ nhân của hắn !" – Từ lâu nàng với tên biến thái ấy đã có khoảng cách rồi.
"Lão đại ! Giết ả ta ấy đi !" – Có tên thuộc hạ lỗ mãng kêu lên.
"Giết nàng ta?" – Tên râu quai nón nhìn nét mặt nàng với vẻ vô cùng hưởng thụ.
Đúng là một thiếu nữ đáng yêu, ngay cả khi tức giận cũng vẫn xinh đẹp như vậy ! Hắn không đành lòng giết nàng! Cung Tuấn thật là may mắn, mỗi ngày có thể hưởng thụ tiểu thiên tiên này !
"Không thể giết được! Đại vương, không thể giết nàng!" – Im lặng đứng bên một lúc lâu, "Quân sư quạt mo" đột nhiên kêu lên, lại gần thì thầm bên tai tên râu quai nón mấy câu.
"Có thật không ?" – Trong mắt tên râu quai nón liền lóe lên vẻ hài lòng.
"Chắc chắn sẽ không sai!" – Tên quân sư khẳng định chắc chắn.
"Ha ha ha —— ông trời đúng là có mắt ! Người đâu, đem nha đầu kia đưa về phòng cho ta!" – Tên râu quai nón ra lệnh một tiếng, lập tức có người áp giải Duẫn Nhi về phòng.
"Cút ngay ! Các ngươi là một lũ khốn kiếp!" – Sức lực nàng bây giờ chỉ đủ mắng người. Cung Tuấn chết tiệt, đều là hắn làm hại nàng !
"Tướng mạo Hoàng hậu. Ngươi nói thật chứ?" – Tên râu quai nón hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn.
"Thiên chân vạn xác ! Đệ theo tiên sư khổ học lâu như vậy, nhất định sẽ không nhìn lầm!" – Quân sư quạt mo vội thề thốt.
Tên râu quai nón đột nhiên cúi đầu hạ giọng:
"Nếu như nàng ta thực sự có tướng mạo hoàng hậu, vậy thì sau đêm nay, bản đại vương chính là hoàng đế rồi?" – Dứt lời, hắn ta lại một lần nữa ngửa đầu cười ha ha.
Có tướng mạo hoàng hậu, dù đúng hay sai cũng không quan trọng, quan trọng là ... hắn luyến tiếc tiểu mỹ nhân ! Cho dù thế nào, hắn sẽ không làm chuyện thiệt thòi !
"Làm hoàng đế ! Làm hoàng đế !" – Một đám ô hợp mượn rượu kêu gào.
Tên râu quai nón đưa tay lên : "Được rồi ! Lời này ngày hôm nay coi như là lời nói trong lúc say, nói một chút thì được, nhất định không được để tiên sư nghe được, nếu ta biết được có người tiết lộ nửa câu, bản đại vương ta sẽ cho kẻ đó đầu rơi xuống đất !"
"Vâng !"
Tên râu quai nón lúc này mới thoả mãn gật đầu, lại nhìn qua những mỹ nữ mà trước đó hắn mới ôm, bỗng cảm thấy thật tẻ nhạt.
Vì vậy hắn ngửa đầu nốc thêm hai ly rượu, lắc lư đi vào trong phòng. Phía sau hắn, đám thuộc hạ hò hét không ngừng.
Trong phòng, Duẫn Nhi vô lực ngã vào trên giường, đầu óc của nàng hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là cơ thể ấy giống như không phải của nàng, không nghe nàng sai khiến.
Làm sao bây giờ ?
Nàng còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, bên ngoài cửa liền có tiếng bước chân nặng nề đến.
Là tên râu quai nón tới.
Trời ơi, có ai đến cứu nàng không !
Tên râu quai nón mang theo nụ cười dâm đãng, từng bước một tiến tới gần.
"Ta biết ngươi hận Cung Tuấn thấu xương, chúng ta làm một giao dịch, được không ?" – Con ngươi nàng đảo đảo, nhanh chóng nghĩ cách tự cứu mình.
"Nói xem ?" – Tên râu quai nón vừa cởi quần áo vừa ngắm nàng.
"Thế này... Ta biết ngươi hận hắn, nhưng hắn lại tin tưởng ta, chi bằng như thế này, ngươi thả ta ra, ta mang hắn đến đây cho các ngươi... Ta nghĩ, chúng ta nên kêu hai bầu rượu với vài đĩa đồ nhắm, ngồi xuống bàn bạc chi tiết, được không?" – nàng nở nụ cười nịnh nọt.
Nhưng tên râu quai nón đã cởi xong áo ngoài, bước tới sát bên giường.
"Đừng đến gần như thế, sẽ nóng lắm, ngươi xem, thời tiết ở đây thực sự rất nóng, chi bằng chúng ta đi ra ngoài..."
"Rất nóng sao ? Vậy để bản đại vương giúp nàng thoải mái !" – Tên râu quai nón ôm lấy nàng, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.
"Cho dù ngươi giết ta, Cung Tuấn cũng không quan tâm. Trong tim hắn không có ta, ngươi thả ta, ta còn có thể giúp ngươi !" – nàng dùng hết sức giãy dụa, đáng tiếc loại giãy dụa này chỉ làm tăng thêm dục vọng trong mắt hắn.
"Tiểu mỹ nhân, bây giờ ta không ngại nàng giúp ta đâu!" – miệng tên râu quai nón sặc sụa mùi rượu thổi vào nàng.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, một cước đá bay hắn. Tên râu quai nón vốn định nổi giận, vừa thấy bóng dáng người ấy, lập tức nén giận.
"Tiên cô ? Sao tiên cô lại tới đây, cũng không báo lũ tiểu nhân chúng tôi đón tiếp người !" – Vẻ kiêu căng trước đó biến mất hoàn toàn, giờ chỉ còn lại nụ cười xu nịnh.
Nữ nhân mặc áo đen cúi đầu nhìn Duẫn Nhi một chút, không nói một lời xoay người bước ra khỏi cửa. Tên râu quai nón theo sát phía sau.
Duẫn Nhi cố gắng xoay người xuống giường, lúc nàng đến bên cạnh cửa, chỉ loáng thoáng nghe được giọng nói của nữ tử bên ngoài cửa:
"Nếu đã biết, vậy ngươi rõ nên làm thế nào rồi chứ?"
"Biết, biết, tiên cô người yên tâm, nếu là người quan trọng với tiên sư, chúng tôi nhất định chăm sóc tốt, nhất định sẽ không để nàng mất đi một sợi tóc."
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra hình dạng khúm núm của tên râu quai nón, trong lòng Duẫn Nhi cảm thấy khinh bỉ hắn.
Song giọng nói của nữ nhân này rất quen thuộc.
Duẫn Nhi đang muốn nghe thêm, âm thanh ngoài cửa đột nhiên biến mất. Tên râu quai nón đẩy cửa bước vào, nàng vô ý thức co người lại.
"Cô nương, cô không sao chứ? Cô nương muốn cái gì, cứ việc ra lệnh. Xích Diện Hổ ta nhất định thực hiện." – Trong mắt tên râu quai nón vẫn còn chút háo sắc, nhưng thái độ đã kính cẩn hơn rất nhiều.
Thì ra hắn là người đứng đầu Tiểu Thương Sơn, Xích Diện Hổ Mã Thiên Ba.
"Đưa ta giải dược!" – Đây là việc cấp bách.
"Vâng vâng. Nhanh lên ! Đưa giải dược cho Úc cô nương !" – Tên râu quai nón ra lệnh một tiếng, lập tức có người đưa giải dược đến.
" Nếu như cô nương còn muốn đi, ta đưa cô nương quay về. Nếu cô nương không muốn đi, hãy ở lại Tiểu Thương Sơn dạo chơi.
Ngày mai ta phái người giúp cô nương hái xích luyện thảo, cô nương muốn bao nhiêu cũng có !" – Mã Thiên Ba khúm núm cười nói, so với lúc nãy thái độ giống như là hai người khác biệt.
Sau một hồi sợ bóng sợ gió, Duẫn Nhi vỗ vỗ ngực. Xem ra nàng thật đúng là phúc lớn mạng lớn. Luôn có người từ trên trời giáng xuống cứu nàng.
Nhưng tiên cô kia là ai ? Tiên sư là ai mà có thể khiến Mã Thiên Ba thay đổi thái độ nhanh như vậy ?
Quay về ? Ở lại ? Đây là một vấn đề. Duẫn Nhi uống thuốc giải, cả người lại khỏe mạnh.
Nhớ tới Cung Tuấn vô tình, nếu như bây giờ nàng quay về, không phải rất mất mặt sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro