Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NTĐNN 27: Sống không thấy người, chết không thấy xác

Hắc sa nữ tử dịu dàng lại buồn bã cười, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng hắn:

"Thiếp cũng tin tưởng Vương gia, chẳng qua có đôi khi, số trời làm khó, có lẽ, đây là số phận của thiếp!"

"Không được nói bậy!"

"Vương gia, thiếp biết người vừa trở về, nhất định có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng......người có thể ở bên cạnh thiếp được không ? Ở lại đây qua tối hôm nay....được không ?" - Hắc sa nữ tử ngắt lời hắn, dịu dàng khẩn cầu.

Cung Tuấn gật đầu:

"Được, ta ở đây cùng nàng, ta sẽ luôn luôn ở đây cùng nàng."

Về phần dược tiên đang chờ ở thư phòng, cứ để cho hắn đợi đi, dù sao hắn cũng quen rồi.

Duẫn Nhi cuộn mình trong phòng tối mắng chửi hắn một ngàn lần. Ngoài việc có người đưa đồ ăn nước uống từ một cái cửa nhỏ giống y như chuồng chó, ngay cả một người nói chuyện với nàng cũng không có.

Cuối cùng cũng đến buổi tối, chỉ có một mảnh trăng lưỡi liềm từ ô cửa sổ bé bằng bàn tay nghiêng nghiêng rọi vào trong phòng tối - trên cửa sổ phủ đầy rêu xanh, nếu không phải có ánh trăng, nàng cũng sẽ không phát hiện ô cửa sổ hoàn toàn có thể bỏ quên này.

Cung Tuấn chết tiệt, rốt cuộc nhốt nàng ở đây làm cái gì ?

Duẫn Nhi thong thả bước tới bước lui trong căn phòng tối, không được! Tên biến thái này xem ra lát nữa sẽ không thả nàng ra ngoài, tự nàng phải cứu lấy mình thôi !

Dùng cách gì mới có thể đi ra ngoài từ cái nơi không thể phá vỡ này đây ?

Đúng lúc này, một tiếng thét thê lương chói tai vang lên phía chân trời, cũng xé tan sự tĩnh lặng trong vương phủ.

Tiếng kêu khóc khốc liệt và thê lương của nữ nhân, giống như tan nát tâm can, đau khổ không chịu nổi. Nàng không khỏi rùng mình một cái.

Không phải là Cung Tuấn lại đang bắt nạt người khác chứ ?

Không ngờ rằng, tiếng kêu thê lương kia vang suốt một đêm, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới dần lặng đi, tất cả mọi người đều đang nói về tiếng kêu khóc đáng sợ đêm qua.

Duẫn Nhi đưa đầu đến sát ô cửa sổ nhỏ, nhìn kỹ lại, thì ra bên ngoài là một cái ao nhỏ, đầu của nàng cao hơn nước trong ao một chút. Thật đúng là một nơi bí ẩn !

Đúng lúc này, giọng nói của vài nữ nhân càng đi càng gần:

"Hồng tỷ tỷ, tỷ nghe thấy không ? Tiếng khóc đêm qua, còn ghê gớm hơn cả trước kia!"

"Không phải đấy chứ ? Một năm một lần, ầm ỹ chết người!"

"Tỷ tỷ, tỷ nói xem nàng ta rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào ? Vì sao vẫn tránh ở hậu viện ?"

"Chuyện này, tốt nhất muội đừng quan tâm, cũng trăm ngàn lần không nên hỏi."

"Hồng tỷ tỷ, tỷ không hiếu kỳ sao ? Muội nghe nói, nữ nhân kia từ ba năm trước đã bắt đầu bị nhốt ở đó, chưa bao giờ thấy đi ra ngoài. Hơn nữa cũng chưa từng có người nào nhìn thấy bộ dáng của nàng. Tỷ nói nếu Vương gia thích nàng, vậy vì sao lại giấu nàng ở hậu viện, chưa bao giờ để nàng đi ra ngoài ?"

"Thanh muội, muội đã nghe qua bao giờ chưa, người nào quá tò mò, cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp gì đâu. Trước đây đã có một nữ nhân, chỉ vì quá tò mò, cho nên sống không thấy người, chết không thấy xác, nếu muội muốn giống nàng ta, vậy muội cứ tiếp tục tò mò đi."

"Tỷ tỷ, ở đây chỉ có hai tỷ muội chúng ta, sợ cái gì......"

"Cẩn thận tai vách mạch rừng, họa là từ miệng mà ra."

"Yên tâm đi tỷ tỷ, muội biết chừng mực."

Tiếng hai người càng lúc càng xa, lần này đến phiên Duẫn Nhi nghi hoặc.

Nữ nhân đêm qua sao ? Nàng thật ra rất ngạc nhiên, không biết có ai tới kể chuyện cho nàng nghe không đây ?

Nàng lại ở đây đợi một ngày, lại không có thu hoạch gì, có điều lại làm cho nàng nghĩ ra một cách có thể đào thoát !

Đợi đến lúc Cảnh Thu lại một lần nữa đưa đồ ăn đến, nàng cầm lấy cổ tay Cảnh Thu.

"Vương phi......" - chưa bao giờ có nữ tử chạm vào mình, Cảnh Thu nhất thời rối loạn chừng mực.

"Cảnh Thu, hiện tại ngươi đã trúng Thất bộ đoạn trường tán của ta, nếu ngươi muốn sống, thả ta ra.

Đương nhiên, ta cũng biết, ngươi là một kẻ trung thành, ngươi có chết, cũng sẽ không thả ta ra, có điều, loại Thất bộ đoạn trường tán này uy lực vô cùng, ngươi chỉ có nửa canh giờ, ngươi có thể dùng nửa canh giờ này đến nói với chủ của ngươi.

Tối hôm nay là thời gian cổ độc của hắn phát tác, nếu hắn không muốn chết, kêu hắn nhanh chóng tới tìm ta. Nếu không, hai kẻ chủ tớ các ngươi cùng nhau làm bạn xuống Hoàng Tuyền đi!" - nàng nói xong, buông Cảnh Thu ra.

Ngoài cửa im lặng một lát, có tiếng bước chân rời đi, nàng cong lên một nụ cười đắc ý. Tên Cảnh Thu thật đúng là dễ lừa!

Hậu viện, đào hoa uyển.

Đêm qua đúng là một đêm dài, nam tử được xưng là Dược tiên từ lúc bình minh đã mệt mỏi ngã lên ghế nằm ngủ.

Hắn phải ngủ thật nhiều, hồi phục tinh thần, tối hôm nay còn phải tiếp tục. Mỗi một năm, ba ngày này đều là những ngày khó khăn nhất !

"Tiểu Điệp, nàng cảm thấy thế nào ? Tiểu Điệp!" - Cung Tuấn vẫn nắm chặt tay hắc sa nữ tử, cả đêm chưa từng buông ra.

Mỗi một lần nhìn thấy nàng đau khổ như thế, trong lòng hắn giống như bị đâm một nhát dao. Thà rằng người chịu loại đau khổ này là bản thân hắn!

Hắc sa nữ tử chậm rãi mở mắt ra:

"Vương gia......thiếp......thiếp không sao......thiếp......thiếp còn chịu đựng được......"

Cung Tuấn nhẹ nhàng cười, hắn giờ phút này, đã hoàn toàn không còn vẻ gian tà lúc trước, thái độ dịu dàng hiếm có đang hiện hữu trên khuôn mặt hắn.

"Yên tâm đi, Dược tiên nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

"Vương gia, thiếp nhớ rõ người đã nói, nếu thiếp khỏe rồi, người sẽ lấy thiếp làm Vương phi, là thật sao ?" - Hắc sa nữ tử khó khăn ngẩng đầu nhìn hắn.

Dược tiên Lăng Nhất Sơn mở hờ mắt, có vẻ hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với việc này, có điều hắn sẽ không xen vào lúc này.

"Đúng vậy, ta đồng ý với nàng, cho nên nàng nhất định phải kiên trì cầm cự, biết chưa ?" - bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa lên trán hắc sa nữ tử.

Có được lời hứa hẹn của Cung Tuấn, hắc sa nữ tử lúc này mới mỉm cười yếu ớt :

"Thiếp biết Vương gia chỉ đang an ủi thiếp, thật ra thiếp chỉ muốn trong lòng Vương gia có thiếp, thiếp có chết......"

"Không được nói bậy!"

"Được, thiếp không nói bậy. Vương gia, hôm nay cũng là ngày cổ độc của người phát tác, người cũng nghỉ ngơi đi." - hắc sa nữ tử khó khăn nở nụ cười, yếu ớt đẩy tay hắn.

Cung Tuấn nhẹ nhàng cười, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Cảnh Thu:

"Vương gia, tiểu nhân có việc gấp bẩm báo."

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, hắc sa nữ tử buồn bã rơi xuống một hàng lệ.

Nàng chẳng qua chỉ mới nói có mấy câu mà đã thở hồng hộc, mệt không chịu nổi, còn có thể cầm cự qua đêm nay sao ? Cho dù có qua được đêm nay, liệu có đêm mai không ?

Mỗi một lần cổ độc phát tác đều liên tục ba buổi tối, ngày đầu tiên chỉ là một khúc nhạc dạo, ngày hôm sau mới là đau khổ nhất, ngày thứ ba xem như kết thúc.

Ba ngày mỗi năm này, nàng giống như chết đi một lần, nhưng mà năm nay, vì sao mới chỉ qua một ngày, nàng đã cảm thấy mình chết đi mấy lần rồi ?

Xem ra, nàng thật sự sắp không ổn rồi.

Hắc sa nữ tử từ từ nhắm mắt lại. Nàng không muốn chết, nàng còn muốn làm Vương phi. Cho nên, nàng sẽ gắng hết sức.

Cảnh Thu tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói vài câu.

Cung Tuấn cau mày: "Lời nói của nha đầu kia cũng có thể tin sao ?"

Cảnh Thu bị một câu nói của hắn làm cho nghẹn họng, nhìn chằm chằm nửa ngày không nói ra lời.

"Ngươi chỉ để ý theo dõi nàng, cho dù nàng có kêu vỡ trời cũng không cần để ý. Qua ngày mai, ta sẽ tự đi gặp nàng. Có điều nhớ kỹ, mấy ngày này, một chữ cũng không cho phép nói." - hắn nói.

"Vâng!" - Cảnh Thu chắp tay lên tiếng, quay người rời đi, vẫn là chủ tử anh minh !

"Sao vậy ? Phiền toái của ngươi đến rồi à ?" - Dược tiên Lăng Nhất Sơn từ cầu thang trúc từ từ đi xuống, tay áo bay bay, phiêu dật như thần lại phong lưu như gió.

Cung Tuấn lo lắng nhìn qua bên trong phòng trúc.

"Yên tâm đi, nàng đã ngủ rồi. Chỉ cần nàng ngủ, sét đánh cũng không tỉnh. Trừ phi cổ độc ban đêm phát tác, cho nên ngươi có thể đi gặp cái phiền phức kia của ngươi.

Chẳng may nếu như nàng ta bỏ một ít độc vào hồ nước, làm cho mấy con cá nhỏ ngươi yêu thích bị trúng độc chết hết, vậy thì ngươi lỗ nặng rồi!" - Lăng Nhất Sơn biết Cung Tuấn luôn rất quý trọng cá ở đấy, bởi vì chúng là do Tiểu Điệp năm đó tự tay nuôi nấng.

Nói đến Ngọc Điệp, nữ nhân này thật sự lợi hại! Rõ ràng biết loại cổ độc này không có dược nào giải được, vẫn hiên ngang lẫm liệt giúp Cung Tuấn độ cổ.

Biến thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ. Nếu hắn là Cung Tuấn, hẳn là cũng sẽ cảm động.

Nhất là một kẻ từ nhỏ không biết tình cảm là thứ gì giống Cung Tuấn, một người ngay cả tình thân là gì cũng không hiểu, đột nhiên giữa lúc đó được một nữ nhân dùng sinh mệnh trân trọng, loại cảm động này chắc là rất mãnh liệt.

Cho nên Lăng Nhất Sơn đúng là có thể hiểu được tâm tình Cung Tuấn.

Cung Tuấn lắc đầu: "Bây giờ ta không đến chỗ nào hết."

"Muốn ta xem giúp ngươi trước không ?" - Lăng Nhất Sơn chỉ vào cổ tay hắn.

Cung Tuấn gật đầu, ngồi xuống.

Lăng Nhất Sơn nhắm hờ mắt, tập trung toàn bộ tinh thần vào bắt mạch, nào ngờ vẻ mặt của hắn bắt đầu càng ngày càng nghiêm túc.

"Kỳ lạ." - Lăng Nhất Sơn đột nhiên cau mày.

"Sao vậy, có phải cổ độc lại biến hóa sâu hơn không ?" - chuyện đã trong dự đoán, hắn cũng không có thái độ bất ngờ cho lắm.

Lăng Nhất Sơn lắc đầu, mím môi không nói, lại một lần nữa cẩn thận bắt mạch.

"Còn có việc gì có thể làm khó y tiên thiếu niên của chúng ta ?" - Cung Tuấn nhíu mày.

Lăng Nhất Sơn tiếp tục không nói, chỉ nhẹ cau mày từ từ chuẩn đoán, sau một lát, đột nhiên hắn hỏi:

"Gần đây có người nào châm cứu cho ngươi không ?"

Hắn nhớ tới Duẫn Nhi lúc không có việc gì lại thích cầm ngân châm đâm loạn trên người hắn.

Hỏi nàng đang làm gì, nàng nói cái này chơi vui.

Kêu nàng không được chơi cái trò nguy hiểm như vậy, cái đầu nhỏ của nàng lại nhếch lên:

"Không cho ta chơi ta sẽ không ngủ cùng ngươi!"

Nghĩ đến đây, khóe môi hắn đột nhiên nở một mỉm cười.

"Kỳ lạ, rất kỳ lạ!" - Lăng Nhất Sơn tiếp tục thì thào tự nói.

"Lại sao vậy ?"

"Ta muốn nói, nụ cười của ngươi rất quỷ quái ! Hình như......có chút giống phát xuân !" - Lăng Nhất Sơn tiếp tục bắt mạch nửa thật nửa giả.

"Lăng Nhất Sơn, ngươi muốn chết ta cũng không ngại giúp ngươi đâu." - ánh mắt Cung Tuấn nhất thời trở nên sắc bén. Phát xuân ? Bởi vì nữ nhân điên kia sao ? Làm sao có thể!

"Ngươi không nỡ giết ta đâu, giết ta ai giúp các ngươi trị cổ độc ?" - Lăng Nhất Sơn bắt mạch xong, sửa sang lại quần áo, đứng lên.

"Nói đi." - hắn đã chuẩn bị cho điều tệ nhất. Một chuyến đi hái Linh Diên Hủy kia, rơi vào hồ băng, tiêu hao không ít thể lực. Chỉ sợ nước trong hồ băng, sẽ có phản tác dụng đối với loại cổ độc chí âm chí hàn này.

"Nói cái gì ?" - Lăng Nhất Sơn nhíu mày hỏi.

"Rốt cuộc là thế nào ?" - Cung Tuấn không còn kiên nhẫn.

"Ta vừa mới hỏi rồi, ngươi còn chưa trả lời. Có phải có người giúp ngươi châm cứu không ?" - Lăng Nhất Sơn thản nhiên hỏi.

Dù sao cũng không phải hắn trúng độc, hắn không lo lắng chút nào.

"Phải." - Cung Tuấn thành thật gật đầu.

Lăng Nhất Sơn có chút đăm chiêu nhìn qua tiểu trúc lâu, thấp giọng nói:

"Ngươi theo ta đến đây đi."

Thần bí như vậy sao ? Không phải nói Tiểu Điệp đã ngủ rồi sao ?

Hắn lo lắng lại quay sang nhìn vào trong tiểu lâu, Tiểu Điệp đúng là còn ngủ. Lúc này mới yên tâm đi đến thư phòng với Lăng Nhất Sơn.

"Ngươi chắc là còn nhiều việc chưa nói cho ta biết." - Lăng Nhất Sơn đi thẳng vào vấn đề.

Cung Tuấn do dự một chút:

"Đúng vậy, đúng là có một số việc chưa kịp nói cho ngươi."

Không phải hắn không muốn nói, mà nguyên nhân sự tình là Xuân nhật ngưng hương tán, nếu để Lăng Nhất Sơn biết hắn trúng xuân dược của người ta, chỉ sợ miệng cái tên này một tháng cũng không khép lại được.

Vì thế, hắn bắt đầu nói từ Túy Tâm Hoa, đến cổ độc, mắt mù, thậm chí đến một đêm trong hồ băng, Duẫn Nhi châm cứu cho hắn.

Chẳng qua hắn cố ý che giấu hành vi tội ác hắn ăn đậu hũ của người ta cả một đêm kia.

"Theo ta được biết, ở Trung Nguyên, Túy Tâm Hoa xuất hiện rất ít, trừ phi là ở trong xuân dược." - Lăng Nhất Sơn cũng không phải dễ bị đánh lừa. Nếu không y tiên của hắn không phải hư danh sao?

"Vào vấn đề chính đi." - Cung Tuấn nghiêm mặt không trả lời vấn đề của hắn.

"Vấn đề chính là, cổ độc của ngươi đã được người khác giải rồi." - Lăng Nhất Sơn không nói thì thôi, nói một cái là làm người ta kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yoona