NTĐNN 18: Tên này đùa như thật !
Cung Khánh nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, trường kiếm trong tay hơi run run, giống như một con linh xà đã sẵn sàng rời động.
Khóe môi Cung Tuấn cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, quay người giải huyệt đạo cho Duẫn Nhi.
Cung Khánh nghĩ Cung Tuấn lại muốn chạm vào nàng, trường kiếm sắc bén bất ngờ đâm về hướng Cung Tuấn, làm Cung Tuấn lùi về sau một bước để hắn rời xa Duẫn Nhi.
Gần như cùng lúc, Cung Khánh phi thân lạị ôm lấy nàng vẫn nằm yên trên mặt đất:
"Nàng sao rồi ?"
"Giải huyệt đạo cho ta trước đã !" – cái tên ngu ngốc này ! Duẫn Nhi gấp đến mức muốn cắn người.
Một bóng màu xám xuất hiện, là ngọn cỏ đuôi chó vừa rồi, mang theo một cỗ nội lực mạnh mẽ, vừa vặn tách hai người ra.
"A...." – Duẫn Nhi vừa được giải khai huyệt đạo, còn chưa đứng vững đã bị đánh lùi về phía sau một bước, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Ngay lập tức bóng Cung Tuấn lao đến, cánh tay ôm lấy nàng vào trong lòng:
"Vương phi yêu quý, không bị dọa sợ chứ ?"
"Buông nàng ra!" – Cung Khánh trừng mắt, giận dữ vung kiếm đến.
Cung Tuấn không thèm chớp mắt lấy một cái, nở nụ cười nhàn nhã mà hấp dẫn.
Mũi kiếm Cung Khánh đã kề sát đến cổ hắn, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là có thể đâm thủng yết hầu của hắn.
Mặt Cung Tuấn vẫn không đổi sắc, vẫn cười như cũ. Tay Cung Khánh lại run run.
"Thả ta ra!" – Duẫn Nhi ra sức mở cánh tay hắn, lúc này mới phát hiện không khí có vẻ không hợp lý.
Khuôn mặt Cung Khánh co giật, ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch. Tên này đùa như thật !
"Này, đừng kích động, đừng kích động!" – nàng dùng tay đẩy kiếm Cung Khánh ra, nàng cũng không muốn vì nàng mà huynh đệ nhà người ta trở thành hai kẻ tự giết lẫn nhau, vậy thì tội nghiệt của nàng sẽ rất lớn!
Trong lòng Cung Khánh có một dòng nước ấm chảy qua – không ngờ lúc này nàng còn suy nghĩ cho hắn, sợ hắn trong lúc xúc động giết Cung Tuấn sau này sẽ hối hận.
Cung Khánh nghĩ đến việc này, đột nhiên cầm lấy cánh tay nàng:
"Duẫn Nhi, đi với ta!"
"A ?" – nàng nghĩ mình đang nghe nhầm.
"Chúng ta không đi Ấp Thành. Chân trời góc biển, nàng muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đến đó. Lưu lạc thiên nhai. Nàng đồng ý không ?" – ánh mắt sáng ngời của Cung Khánh nhìn nàng, chỉ cần nàng gật đầu, cho dù mọi người khắp thiên hạ có phản đối, hắn cũng không để ý.
"A ?" – Lưu lạc thiên nhai ? Lời này nghe sao thật quen tai. Tiểu sư phụ cũng từng nói như vậy.
Cùng tiểu sư phụ lưu lạc thiên nhai, đây cũng là ước mơ lớn nhất của nàng. Nhưng tiểu sư phụ đang ở Ấp Thành chờ nàng.
"Duẫn Nhi......" – Chẳng lẽ nàng không muốn ? Trên khuôn mặt của nàng xuất hiện một tia do dự làm cho ánh mắt Cung Khánh đột nhiên tối sầm mất mát.
"Nàng không muốn đi cùng ta sao ?"
Duẫn Nhi khó khăn cười gượng, đôi mắt đảo toán loạn, chỉ không dám nhìn vào mắt hắn:
"Cái này......ầy......"
Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng không phải là cùng Cung Khánh.
Trên khuôn mặt nhỏ của nàng viết rõ ràng lời cự tuyệt, nối mất mát trong mắt Cung Khánh lặng lẽ lan thành một nỗi đau đớn kịch liệt. Thì ra nàng không phải vì hắn, mà là vì Cung Tuấn.
Mắt Cung Tuấn hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, khóe môi vẫn mang theo nụ cười nhẹ như cũ:
"Đại ca, xem ra, tiểu nha đầu không muốn đi theo huynh. Phải không, nha đầu ?"
"Cút ngay!" – cái tên đáng đánh đòn này, ngay cả huynh đệ của mình cũng chèn ép, đúng là không phải người!
Thù mới hận cũ cùng nhau xộc đến, Duẫn Nhi không khách khí tung một chưởng đánh.
Cung Tuấn thoải mái né tránh, sau đó phi thân lui về phía sau vài bước, đắc ý cao giọng nhíu mày:
"Đánh không trúng rồi !"
Nàng tức giận vung tay theo sát.
Cung Khánh im lặng không nói gì nhìn theo bóng hai người bay tới trốn lui.
Cung Tuấn chỉ tránh né không tấn công, mỗi lần nàng sắp đánh được, hắn liền phi thân né tránh, làm cho nàng vừa tức vừa bực, vì thế đuổi theo không tha, kết quả bị Cung Tuấn dẫn đi càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt Cung Khánh.
Đêm không tiếng động, khu rừng nhỏ trong ánh trăng mờ mịt lại quay về với sự yên tĩnh trước đó. Gió đêm, thổi bay tâm của hắn, bóng dáng cao lớn của Cung Khánh trong khu rừng tĩnh lặng trở nên vô cùng cô đơn.
Cung Khánh bỏ đi. Đi trong vô thanh vô tức.
Duẫn Nhi tức giận. Rất tức giận, rất tức giận. Tên biến thái chết tiệt, Cung Tuấn thối tha, dám đối xử với nàng như vậy! Còn làm A Khánh tức giận bỏ đi ! Thù này nàng phải báo, thề không bỏ qua!
Cung Tuấn híp mắt, nhìn thoáng qua bóng dáng giận dỗi của nàng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn biết nàng sẽ trở về.
Nha đầu ơi là nha đầu, nàng không đi cùng Cung Khánh, tuyệt đối không phải là vì ta.
Như vậy, rốt cục là vì sao nàng lại cự tuyệt Cung Khánh ? Đừng để cho ta biết nàng có mục đích khác. Nếu không, nàng sẽ hối hận vì đã chọn đi theo ta.
Duẫn Nhi quả nhiên quay lại rất nhanh, chẳng qua là, nàng không phải trở về một mình.
"Các ngươi......" – Cung Tuấn chậm rãi đánh giá vài vị đại hán lực lưỡng ngốc nghếch trước mặt, đôi mắt dài hơi đảo, dễ dàng bắt được bóng dáng nàng đang đứng cách đó không xa cười gian như một tên cướp. Vì thế hắn chớp mắt, nở một nụ cười nhẹ:
"Các vị tìm ta ?"
"Vô nghĩa! Đứng lên cho lão tử !" – Bắt người tiền tài thay người tiêu tai. Vài tên nam nhân hung thần ác sát cao lớn thô kệch rống lên với Cung Tuấn.
Nha đầu kia tìm đâu ra mấy tên ngu ngốc to con này vậy ? Cung Tuấn lười biếng ưỡn lưng. Nàng sẽ không ngốc nghếch đến mức cho rằng mấy cái tên to con đần độn này sẽ thay nàng báo thù chứ ?
Duẫn Nhi nhíu mày xem diễn.
Có phải ngu ngốc to xác hay không, lát nữa sẽ rõ. Về việc nàng kiếm ở đâu ra ấy à, nàng Lâm Duẫn Nhi là nhân vật nào ?
Làm loạn mười tám sòng bạc lớn trong kinh thành cũng không tìm được thần cờ bạc nào là đối thủ ! Nếu thật sự bức ép nàng, đi đến sòng bạc mượn chút tiền thuê lấy vài người thì có gì là khó !
Cung Tuấn, báo ứng của ngươi đến rồi!
Duẫn Nhi giật giật chân mày, vài gã nam nhân vóc dáng cao lớn liền tiến lên động thủ chuẩn bị đánh người.
Đương nhiên, bọn họ không có khả năng là đối thủ của Cung Tuấn. Chỉ trong nháy mắt đã ngã chổng vó trên mặt đất, đau đớn rên hừ hừ. Dĩ nhiên là Cung Tuấn thủ hạ lưu tình nên bọn họ còn sống.
Duẫn Nhi thấy thế, chẳng những không lo lắng, ngược lại còn cười càng thêm quyến rũ.
Cung Tuấn nheo mắt, sao lại thế này, trước kia không phát hiện nữ nhân này bộ dạng lại đẹp mắt như vậy.
Ăn ngon mặc đẹp, nữ nhân này đã bắt đầu trở nên xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào giống quả táo, làm cho người ta không nhịn được chỉ muốn cắn một cái. Dáng người cũng không khô quắt giống như trước, ngược lại trở nên yểu điệu nở nang hơn.
Cung Tuấn lắc lắc đầu, Duẫn Nhi trước mắt cười tươi sáng lạn lại trở nên càng thêm quyến rũ. Chỉ nhìn nàng mỉm cười đã làm cho hắn nhanh chóng có phản ứng.
Không hay rồi! Hắn trong lòng giật mình, nữ nhân chết tiệt, lại dám hạ xuân dược với hắn!
"Cung Tuấn, cho dù ngươi thông minh, ngươi cũng nhất định không thể ngờ rằng ta sẽ đem dược đổ trên người bọn họ. Chỉ cần ngươi chạm tới bọn họ chắc chắn chết không thể nghi ngờ !" – nàng cười vô cùng xảo quyệt.
"Ah, không không không, phu quân yêu quý của ta, ta sao nỡ để chàng chết được, ý ta là, ngươi nhất định không trốn thoát khỏi bàn tay của bản cô nương ta đâu !" – nàng cười càng tươi.
Nhìn Cung Tuấn tay nắm thành quyền, sắc mặt xanh mét, tâm tình nàng vô cùng tốt.
Nàng bắt đầu hiểu vì sao hắn thích làm cho nàng tức giận như vậy. Thì ra, nhìn bộ dáng tức giận của đối phương thật sự quá thú vị !
Cung Tuấn không còn sức lực cãi nhau với nàng, ánh mắt trầm xuống, lập tức cố gắng vận khí bức độc nhưng lại phát hiện dùng nội lực bản thân đối phó với loại độc dược này giống như dùng tay đấm vào đá vậy, dùng hết sức lực của bản thân nhưng lại không hề gây thương tích cho đối phương.
"À, đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, loại dược này, tên là Xuân Nhật Ngưng Hương Tán. Ngươi chắc là cũng nghe qua rồi.
Nó là cực phẩm trong các loại xuân dược. Ta mất rất nhiều công sức mới tìm được nó! Nó có thể rút đi tất cả nội lực của ngươi, đồng thời kích thích mạnh mẽ trí tưởng tượng của ngươi, sau đó biến giấc mộng của người thành sự thật !"
Trong sách thuốc của nhị sư phụ ghi lại như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy, nhìn dáng vẻ của Cung Tuấn, lời trong sách thuốc quả nhiên không sai !
Duẫn Nhi cười khanh khách chọn một vị trí đẹp, vừa hảo tâm lại kiên nhẫn từ từ giải thích.
Để tìm được loại dược "giày vò nam nhân" này, nàng đã phải chạy đến không ít nơi:
"Hơn nữa dược này dược tính rất mạnh, chỉ cần một giọt nhỏ cũng đủ để giết chết tất cả ý chí của một người, cho dù tự chủ của ngươi có mạnh trở lại, cũng tuyệt đối không đến nửa nén hương."
Trước mặt Cung Tuấn bắt đầu hiện lên ảo ảnh, một đám nam tử cao lớn thô kệch kia biến thành một đám nữ nhân vô cùng kiều diễm, lắc lư vòng eo đi về phía hắn.
Mà đám nam nhân béo ú to con đần độn kia dĩ nhiên kia cũng trúng chiêu của Duẫn Nhi, bọn họ cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác, Cung Tuấn trước mắt bọn họ giống như một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế.
Sắc mặt Cung Tuấn xanh mét, lại không nói được một lời. Hai quyền nắm chặt cùng với gân xanh nổi lên ở trán cho thấy hắn gần như đã mất đi khả năng tự kiểm soát và ngăn chặn tức giận đến cực điểm.
Nhìn bộ dáng của hắn, Duẫn Nhi cười đến nghiêng ngả. Ha ha! Cung Tuấn, ngươi cũng có ngày hôm nay!
"Cung Tuấn, ta biết bây giờ ngươi còn nghe được tiếng ta nói chuyện, ta cũng biết, với nội lực của ngươi, cũng có thể áp chế được một thời gian, nhưng mà loại độc dược này ngươi không có biện pháp chống cự đâu.
Nội lực của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát. Cho nên nếu bây giờ ngươi cầu xin ta tha thứ, có lẽ ta sẽ xem xét cho ngươi giải dược, thế nào ?"
Cung Tuấn tái mét mặt mày không nói được lời nào, con ngươi hẹp dài đột nhiên lóe lên một ánh sáng u ám.
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thời gian của ngươi cũng không còn nhiều đâu." – nàng đắc ý cười.
"Cung Tuấn, ngươi đánh bản cô nương lúc trước, sau đó điểm huyệt đạo của bản cô nương, hôm nay chỉ là trừng phạt nho nhỏ, nếu ngươi sẵn sàng đáp ứng, về sau bản cô nương ta nói gì nghe nấy, ta nói một ngươi không được nói hai, ta nói đông ngươi tuyệt không được nói tây, ta sẽ cho ngươi giải dược, thế nào ?"
Duẫn Nhi biết, cái tên này còn tinh ranh hơn quỷ, bắt được cơ hội như thế này cũng không dễ dàng gì, cho nên, một khi có cơ hội, đương nhiên phải hạ dược mạnh.
Quân tử báo thù, ngay ngày hôm nay. Đừng trách bản cô nương tàn nhẫn, là Cung Tuấn ngươi trêu chọc ta trước!
Duẫn Nhi cười khanh khách nhìn đám nam nhân kia đang tiến về phía hắn từng bước một, nhìn khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, nàng đồng thời cũng đếm thầm trong bụng: một......hai......
Nếu nàng đoán không sai, nàng đếm tới ba, Cung Tuấn nhất định sẽ đầu hàng.
"Ba......"
Đột nhiên, trước mặt sáng loáng lên một cái, một trận nổ ầm ầm, nàng trợn mắt há mồm nhìn Cung Tuấn trong nháy mắt đánh ngã mấy tên nam tử to con kia, sau đó quay người đi đến trước mặt nàng.
Đây, đây, cái tên này còn là người không vậy ? Ngay cả Xuân Nhật Ngưng Hương Tán cũng không khống chế được hắn, hắn vẫn còn sức đánh người ?!
Duẫn Nhi run rẩy khóe miệng, bị hắn giáng sét xuống không nói được câu nào. Khinh địch rồi !
Hô hấp nặng nề phả lên khuôn mặt của nàng, chuông cảnh báo trong lòng nàng đột nhiên kêu lên mãnh liệt.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Duẫn Nhi quay người bỏ chạy, nào ngờ vẫn chậm! Nàng vừa bước được một bước, bên hông bị người lôi kéo, cả người ngã mạnh vào lòng hắn.
Nàng xoay tay định gỡ ra, nào ngờ Cung Tuấn giống như sớm có phòng bị, cầm lấy bàn tay của nàng, trong nháy mắt đem cánh tay nhỏ bé kia xoay lại sau người nàng.
Vì thế, cơ thể nàng dán chặt vào trước ngực hắn, nàng nhạy cảm cảm giác được Cung Tuấn khác hẳn với bình thường, nhiệt độ cơ thể cực nóng và hô hấp bị rối loạn nặng nề.
"A Khánh! Cứu ta!" – nàng đột nhiên hướng về phía sau Cung Tuấn kêu to.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro