NTĐNN 17: Nữ nhân khủng khiếp nhất
Tâm tình Duẫn Nhi tốt nàng sẽ muốn ăn linh tinh. Chẳng qua, nàng không có bạc.
"Không vấn đề gì, ta có." – Cung Khánh vẫn còn đang trong tình trạng ngây ngất.
Đồ ăn vặt đặc biệt trong trấn hết sức ngon miệng ! Nàng ăn đến quên trời quên đất, hoàn toàn ném đi lời mời Cung Khánh.
Mà Cung Khánh lại dùng ánh mắt thưởng thức những màn ca múa hấp dẫn để nhìn tướng ăn khó coi của nàng.
"Cái này.....thật ra......ta thật sự không nhớ rõ việc ta từng cứu ngươi." – nàng xấu hổ gãi đầu.
Nàng biết Cung Khánh làm vậy để báo ơn cứu mạng của nàng. Nhưng nàng thật sự không nhớ nổi có người nào tên Cung Khánh !
"Ta biết. Nhưng không sao cả." –h cười không hề để ý, ánh mắt trong sáng. Thật ra hắn đã sớm biết nàng không nhớ hắn. Nàng không nhớ cũng không vấn đề, chỉ cần hắn nhớ là đủ rồi.
"Vậy......sau này ngươi còn giúp ta không ?" – Duẫn Nhi rất cẩn thận hỏi. Đường đến Ấp Thành còn rất xa, không may Cung Tuấn bắt nạt nàng thì biết làm sao bây giờ ? Vẫn phải có người đứng về phe nàng mới được.
"Đương nhiên là sẽ giúp!" – Cung Khánh gật đầu như đinh đóng cột.
"Tốt quá rồi ! A Khánh, sau này chúng ta sẽ là anh em !" – nàng hào khí ngất trời vỗ vai hắn.
Anh em ? Cung Khánh hơi sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một tia mất mát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, anh em, nói cách khác, bọn họ là bằng hữu.
So với trước kia, quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước, đúng không ?
Trên khuôn mặt cương nghị của Cung Khánh hiện lên nụ cười hiểu biết.
"Là anh em, vậy có thể cho ta mượn một chút bạc không ?" – nàng cười hề hề như một tên trộm.
*
"Cung Tiêu ngươi ra đây cho ta !" – Duẫn Nhi một cước đá văng cửa phòng Cung Tiêu.
Cung Tiêu đang mơ mơ màng màng, cảm nhận được một trận lạnh đang hướng về phía hắn, vì thế, hắn rùng mình một cái, tỉnh lại.
Trước giường, Duẫn Nhi đang mỉm cười xấu xa nhìn hắn:
"A Tiêu, ngươi đã nói gì, ngươi còn nhớ rõ không ?"
"Nói......nói cái gì ?" – Cung Tiêu đang buồn ngủ cũng bị nụ cười xấu xa trên mặt nàng làm cho tỉnh lại. Nụ cười thật đáng sợ, vì sao càng nhìn càng thấy giống Cung Tuấn vậy!
Cung Tiêu sợ tới mức ôm chăn chui vào trong giường.
Đã nửa đêm rồi, nữ nhân này không muốn ngủ sao ?
"Ngươi nói ngươi phải trần truồng chạy một vòng quanh cái trấn nhỏ này." – Duẫn Nhi gằn từng tiếng nhắc lại.
"Vừa nãy không phải chạy rồi sao ?" – hắn nói chuyện rõ ràng thiếu tự tin.
"Cái đấy mà gọi là trần truồng sao ? Ngươi không biết cái gì gọi là trần truồng, bản cô nương sẽ nói cho ngươi biết !" – nàng nắm lấy quần áo hắn.
"Cứu mạng với.....phi lễ......" – Cung Tiêu sợ tới mức mặt mày tái nhợt, vừa kêu vừa nhảy xuống giường. Hắn có thể cam đoan, nữ nhân này là người kinh khủng nhất mà hắn từng gặp qua !
Cung Tiêu kéo cửa ra định chạy, nhưng không nghĩ tới thứ khủng bố hơn còn đang ở đằng sau —- ngoài cửa, một đám oanh oanh yến yến ngực trần đang lao về phía hắn.
"Công tử...." – Một tiếng gọi nũng nịu làm cho Cung Tiêu nổi da gà.
"Cứu mạng với...." – không thể xuống tay với một đám nữ nhân ở trần nửa thân, Cung Tiêu bất đắc dĩ bị bắt, sợ hãi nhảy lên nhảy xuống.
Duẫn Nhi nhàn nhã ngồi một bên xem náo nhiệt:
"A Tiêu, ngươi vẫn nên đi theo các nàng đi!"
Cửa phòng hắn nhanh chóng chất đầy một đám người đến xem náo nhiệt.
Cung Tuấn và Cung Khánh tự nhiên cũng nghe tiếng ồn đến. Bọn họ rất nghĩa khí giúp Cung Tiêu đuổi đám quần chúng nhàm chán đi, sau đó tiện tay giúp hắn đóng cửa phòng.
"Nha đầu, đủ rồi !" – Nhìn thấy đệ đệ bị bắt nạt đến đáng thương, đã bị một đám nữ nhân như lang như hổ ép lên giường rồi, Cung Tuấn cuối cùng cũng lên tiếng.
"Dám cá cược thì dám chịu thua, đạo lý này không phải là ngươi không hiểu chứ ?" – nàng trợn mắt nhìn Cung Tuấn.
"Ta thấy......lần này hãy bỏ qua cho hắn đi. Được không ?" – Cung Khánh cũng vì đệ đệ mà cầu tình.
Cái gọi là mượn thủ đoạn của người ta, bạc là nàng mượn Cung Khánh, nếu hắn cũng mở miệng cầu tình, tự nhiên phải cho hắn mặt mũi.
Duẫn Nhi gật đầu, hướng về phía Cung Tiêu đang bị cởi quần áo nói:
"Nhưng hắn còn chưa nhận thua !"
Cho ngươi một cái bậc đi xuống !
Trong đám nữ nhân truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết của Cu Cung Tiêu:
"Đệ thua rồi thua rồi ! Tỷ tỷ, tha cho đệ đi, từ nay về sau đệ nghe tỷ sai bảo, cứu mạng với...."
Duẫn Nhi lúc này mới hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tay:
"Được rồi, các ngươi có thể đi về."
Đám nữ nhân nhận được bạc chỉ có thể không bằng lòng mà ngừng tay, aizzz, mặc dù nói là được bạc, nhưng mà buông tha cho tiểu soái ca da thịt mịn màng như vậy, thật sự là đáng tiếc !
"Nhớ rõ lời ngươi nói, sau này ngươi phải nghe ta sai bảo!" – để lại Cung Tiêu trốn trong chăn lui vào góc giường run run, Duẫn Nhi đắc ý bỏ lại một câu, thành công rút lui trở về ngủ! Bây giờ nàng ngủ được rồi !
Cung Tuấn và Cung Khánh nghẹn cười nửa ngày cuối cùng cũng bạo phát.
Thật khôi hài, Cung Tiêu đùng là bị cởi sạch rồi !
Trải qua một hồi đả kích như vậy, thể xác và tinh thần Cung Tiêu đã bị "tổn thương nặng". Quá mất mặt mà !
Quan trọng nhất là, hai ca ca của hắn đều thấy chết mà không cứu, để cho hắn bị một đám nữ nhân bắt nạt! Quan trọng nhất nhất nữa là, hai ca ca đều đứng về phe Duẫn Nhi, hắn muốn báo thù cũng không có cơ hội.
Quên đi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Lâm Duẫn Nhi, ngươi nhớ kỹ đấy !
Cung Tiêu thê lương cuộn chặt chăn lấy người — thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn không chiếm được một cái nào, ở lại đây chỉ có bị bắt nạt, lúc này không đi còn đợi đến khi nào!
Đã sớm biết nữ nhân này không thể trêu chọc, nhưng mà rốt cục hắn gốc rễ không đúng chỗ nào, cố tình đi trêu chọc nàng! Kết quả trộm gà không thành còn mất đi nắm gạo! Mất sạch mặt mũi!
Hắn vẫn nên trở về Xuân Hương Lâu tìm Yên Chi để an ủi tâm hồn bi thương của hắn thôi !
Cung Tiêu đi một cái, Duẫn Nhi tức giận đến nỗi oa oa kêu to:
"Tên ẻo lả không giữ chữ tín, ngươi chờ đấy !"
Cung Tuấn bật cười khanh khách, bộ dáng nàng tức giận rất là đáng yêu!
Ánh mắt rời đi, ánh mắt Cung Khánh nhìn Duẫn Nhi sâu lắng mà chuyên chú, trên khuôn mặt ngày thường vẫn cương nghị kia cũng mang theo vài nét cười dịu dàng.
Gần như cùng lúc, ánh mắt Cung Khánh cũng rời đi, ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảng không, nụ cười của bọn họ trong nháy mắt ngưng tụ lại.
*
Cung Tiêu đi rồi, người bắt nạt nàng cũng chỉ có Cung Tuấn. Nhưng nàng rất nhạy cảm nhận thấy rằng, mỗi một lần chỉ cần nàng và Cung Khánh đi cùng nhau, Cung Tuấn sẽ tức giận.
Cho nên Duẫn Nhi cố ý lớn tiếng nói:
"A Khánh! Đợi ta với!"
"A Khánh! Ngươi thật lợi hại !"
"A Khánh, ngươi tốt nhất !"
"A Khánh! Chúng ta đi thả diều!"
Nét mặt Cung Khánh càng ngày càng toả sáng, mà sắc mặt Cung Tuấn lại càng ngày càng âm u.
Cuối cùng, một ngày nào đó trong một cái trấn nhỏ nào đó, có người bạo phát.
Quá nửa đêm, Duẫn Nhi đột nhiên muốn ăn kẹo hồ lô, Cung Khánh xung phong nhận việc đi mua giúp nàng.
"A Khánh thật tốt!" – ánh mắt nàng đuổi theo bóng dáng hắn, giống như đang thì thầm tự nói, cũng giống như cố ý nói cho người nào đó nghe.
Ngoài tiểu sư phụ, không ai tốt với nàng như vậy. Không biết bây giờ tiểu sư phụ đến đâu rồi.
Con ngươi nàng sáng như viên ngọc trai đen, lấp lánh như nước hồ mùa xuân.
Cái chén trong tay Cung Tuấn phát ra một tiếng tách, nước, dọc theo vết nứt chảy ra, lan thành một dòng suối nhỏ.
Duẫn Nhi vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện đã có người lòng kiên nhẫn đã chạm đến cực hạn.
Nàng chỉ cảm thấy cổ áo chặt căng, cả cơ thể bay lên không.
"Ngươi làm gì vậy, thả ta xuống dưới!" – Ta không phải mèo, đừng có mang ta như một con mèo hoang !
Cung Tuấn không phí lời với nàng, trực tiếp mang nàng quay đi.
Nha đầu này phải được dạy dỗ cẩn thận.
Rừng cây nhỏ, ánh trăng âm u lạnh lẽo, bốn bề vắng lặng.
"Cung Tuấn, ngươi thả ta ra!" – Tên biến thái đê tiện, dám thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà điểm huyệt nàng !
Cung Tuấn từ từ cong khóe môi:
"Kêu đi, kêu vỡ yết hầu cũng vô dụng."
Nhìn bộ dáng nàng thở phì phì lại không thể làm gì, tâm tình hắn tốt hẳn, hắn chậm rãi tiến lại gần, trong giọng nói có vị chua mà chính hắn cũng không nhận ra:
"Nàng đoán xem lần này, A Khánh của nàng có thể tới cứu nàng hay không ?"
"Đồ biến thái! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ta trêu chọc gì ngươi !" – Có trêu chọc hắn hay không, trong lòng cả hai hiểu rõ, có điều nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
"Hình như lần trước nợ nần của chúng ta vẫn chưa tính toán xong." – hắn cười cực kỳ mê hoặc.
"Nợ nần gì, ngươi......a...." – nàng chưa nói xong đã cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, bị thả xuống mặt đất bằng phẳng.
"Ngươi làm cái gì!" – nàng trừng mắt nhìn Cung Tuấn, tên biến thái lại cởi giày của nàng !
"Nàng đoán xem ?" – tiếng hắn vô cùng hấp dẫn vang lên trong khoảng không của khu rừng nhỏ, có vẻ hết sức mê hoặc.
Vung bàn tay, miếng lụa trắng theo gió bay lên, lộ ra một đôi chân bạch ngọc.
"Đoán cái đầu ngươi, ngươi thả ta ra......" – Duẫn Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn răng trừng mắt nhìn hắn. Tên biến thái này lại muốn làm cái gì đây ?
Cung Tuấn tiện tay bứt một cây cỏ đuôi chó bên bụi cỏ, thích chí lắc lắc trước mặt nàng, sau đó dùng ngọn cỏ lông xù kia chậm rãi quét qua chân nàng.
"A....đồ biến thái, ngươi thả ta ra!" – ngứa không chịu được, nàng vừa kêu vừa cười.
"Nàng nên gọi ta là gì ?" – Tiếp tục vấn đề lần trước chưa trả lời xong.
"Vương gia tướng công......" – Hảo hán không tính thiệt hơn trước mắt, nàng tuân thủ theo tinh thần biết co biết duỗi lớn tiếng cầu xin tha thứ.
"Ngoan, thế này mới là nghe lời !" – Cung Tuấn tủm tỉm gật đầu. Nha đầu kia mẫn cảm đến đáng yêu!
"Thả......thả......thả ta ra!" – nàng cười đến sắp đau hai bên hông rồi.
"Nàng là Vương phi của ta, cho nên, sau này ta nói một, không cho phép nàng nói hai." – hắn bắt đầu ra điều kiện.
"......Không......Được......được ! Được !" – nàng mới nói được nửa chữ "không", chân đã bị một trận ngứa khó chịu.
Vì thế rất biết điều sửa miệng. Nhưng mà nàng thề, câu trả lời trong lòng nàng tuyệt đối là: Không được !
"Gọi ta lại một lần nào."
"Vương gia......chết tiệt......tướng công." – nàng thấp giọng bỏ thêm một chữ vào giữa.
"Nàng nói cái gì ?" – Đừng nghĩ là ta không nghe thấy.
Ngọn cỏ nhỏ Cung Tuấn cầm trong tay nhẹ nhàng chuyển động giữa bàn chân nàng.
Cảm giác vừa rát vừa ngứa từ lòng bàn chân lại truyền khắp toàn thân, làm cho nàng run rẩy cả người.
"A.....tướng công, tướng công...." – Duẫn Nhi kêu to. Trời ơi, ai đến cứu nàng được không !
Cung Tuấn, ngươi đừng có rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã trêu chọc ta!
"Ngoan!" – con ngươi mê hoặc của hắn tràn đầy màu sắc, cuối cùng cũng ngừng tay, cúi xuống áp sát người vào nàng.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nghẹn đến mức đỏ ửng. Thật đúng là làm cho người ta xúc động muốn cắn một cái.
"Nhớ kỹ đấy, nàng là Vương phi của ta, không được chạy đi với người khác, biết chưa ?" – ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nàng, hô hấp nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt nàng.
Cái cảm giác nhẹ nhàng mới mẻ này lại một lần nữa tràn ngập tất cả giác quan của nàng. Ký ức về hai lần trước hiện lên trước mắt.
Tại sao vậy ? Vì sao không khí xung quanh đều trở nên loãng ? Hít – thở – hít
Cung Tuấn đột nhiên cười nói:
"Nha đầu, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy ?"
"Nghĩ cái đại đầu quỷ nhà ngươi ! Ngươi mau bỏ ta ra !" – nàng gầm lên với hắn.
"Suỵt...." – Cung Tuấn tỉnh táo lấy tay chặn miệng nàng.
Trong rừng cây, một trận gió lạ thường vang lên.
Ánh mắt Duẫn Nhi nhất thời sáng ngời, là Cung Khánh đến !
"Duẫn Nhi...." – tiếng Cung Khánh từ không xa truyền đến.
"A......" – Duẫn Nhi đang định cầu cứu, nào ngờ vừa mở miệng đã bị hai phiến gì đó mềm mại chuẩn xác ngăn chặn đôi môi.
Quả nhiên lại nữa rồi !
Nàng trợn trừng mắt, cơ thể cứng đờ, hô hấp ngừng lại. Mặc cho cái cảm giác mới mẻ trong miệng kia lại một lần nữa làm cho cảm giác của nàng hồ đồ.
Cung Tuấn tâm tình lại rất tốt, từng chút từng chút thưởng thức 'mỹ thực' trong lòng. Cấm khu mềm mại, ngọt ngào, rõ ràng chưa có ai bước vào, nơi đây là đặc quyền của hắn. Nghĩ vậy, tâm tình hắn tốt hẳn lên.
Chẳng qua nha đầu kia rõ ràng rất không có kinh nghiệm, chỉ hôn một chút thôi mà trở nên giống như bị ngạt hơi vậy sao ?
Nếu không phải sợ nàng thật sự không thở được mà chết, để cho hắn từ nay về sau bị mắc cái tội danh 'hôn' chết Vương phi, hắn thực sự không nỡ buông ra món ngon bên miệng thế này. Cung Tuấn lưu luyến ngẩng đầu.
Nào ngờ lần này, Duẫn Nhi phản ứng rất nhanh, vừa chạm được vào không khí, nàng kêu ầm lên trước tiên:
"A Khánh cứu ta....."
*
Lúc Cung Khánh trở về, không tìm thấy Duẫn Nhi. Hắn đầu tiên đã nghĩ đến – không hay rồi ! Chỉ sợ là đệ đệ tốt của hắn lại muốn bắt nạt người rồi !
Đương nhiên hắn không thể nhìn nàng bị bắt nạt. Cung Khánh tìm kiếm xung quanh giống như người điên.
Vừa rồi trong mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của nàng cho nên hắn đi vào một khu rừng nhỏ. Nhưng vì sao đột nhiên lại không nghe thấy tiếng kêu nữa ?
Ngay lúc Cung Khánh quay người chuẩn bị rời đi, lần này, hắn chính xác nghe thấy tiếng cầu cứu của nàng:
"A Khánh cứu ta...."
"Duẫn Nhi!" – Cung Khánh nghe tiếng, phi thân đến.
Không ngờ tới khi hắn đến nơi lại nhìn thấy một cảnh – Duẫn Nhi nằm thẳng trên mặt đất, một đôi chân bạch ngọc trắng trẻo hiện ra dưới ánh trăng, cánh môi như hoa trơn bóng sáng loáng, vừa nhìn qua là biết mới bị hôn qua.
Một cỗ lửa giận mãnh liệt bừng lên trong đầu, ánh mắt Cung Khánh bỗng nhiên lạnh lẽo, không kiềm chế được tay nắm chặt thành quyền.
Mà cái kẻ làm chuyện xấu kia vẫn đang nhàn nhã nằm nửa người bên cạnh nàng, trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ đuôi chó lắc lắc, một tay chống đầu, tay kia thì ôm lấy eo nàng. Cười giống như một con mèo ăn vụng !
"A Khánh, cứu ta...." – Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Cung Khánh nhìn nàng, giống như thấy được tiểu sư phụ.
Tiếng Duẫn Nhi kêu cứu hoàn toàn đập tan lý trí của Cung Khánh, lửa giận dâng lên như hồng thủy, "xoạt" một tiếng, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ. Mũi kiếm lao thẳng vào cổ Cung Tuấn.
"Đệ đã làm gì nàng ?" – tiếng Cung Khánh lạnh lẽo như băng, lửa giận trong ánh mắt bắn ra bốn phía.
"Bọn đệ chỉ làm mấy việc vợ chồng nên làm thôi, sao vậy ? Đại ca có ý kiến sao ?"
Cung Tuấn dùng tay tao nhã đẩy lưỡi kiếm sắc nhọn ra, nở một nụ cười quyến rũ với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro