NMKQ 7: Khắc sâu tận tâm
Duẫn Nhi nói xong, nước mắt xoay chuyển thật lâu trong vành mắt rốt cục cũng rơi xuống, sau đó nhìn Cung Tuấn một lần cuối, xoay người rời đi.
Cung Tuấn nhìn cô dứt khoát xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn hiu quạnh. Anh bỗng nhiên hoảng hốt.
Anh nhớ mỗi lần khi đưa cô trở về ký túc xá, cô sẽ quay đầu lại liếc anh một cái rồi mới đi tiếp, thế nhưng lần này cô thật sự sẽ không quay đầu lại.
Trong năm năm xa cách này, mỗi khi anh nhớ tới chuyện ngày đó, tim đều đau đến thở không nổi, anh không biết Duẫn Nhi mang theo tâm trạng như thế nào nói ra những lời này, từ trong những lời này anh cảm nhận được sự dứt khoát cũng như oán hận của cô.
Trong những ngày cuối cũng ở đại học cuộc sống vẫn như nước chảy, anh rất ít nhìn thấy Duẫn Nhi ở sân trường, cho dù gặp được cô cũng là nhìn không chớp mắt, chỉ gặp thoáng qua mà thôi.
Chuyện đêm hôm đó truyền đi đầy trời, sau đó Duẫn Nhi và anh, còn có Tịch Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết.
Chỉ là không thấy người con gái dịu dàng kia bên cạnh Cung Tuấn nữa, vương tử như đắm chìm trong gió xuân cũng trầm mặc trong thời gian dài.
Về phần Tịch Vũ cô ta bắt đầu đi theo sau Cung Tuấn, anh nhìn thấy cô nhiều khi chỉ là trầm mặc không nói.
Mọi người từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy Duẫn Nhi rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì nước mắt của cô cũng đã chảy vào buổi tối đó rồi.
Ngày đó Duẫn Nhi sau khi rời đi liền đến bờ biển phía sau trường. Cô dùng áo khoác ngoài cùng khăn quàng cổ đem mình bọc thật kín.
Cô đứng ở bờ biển nhìn bông tuyết liên tục rơi không ngừng trong nước biển, bên tai là tiếng gió biển vù vù, gió lớn và bông tuyết xông tới mặt làm cô nghẹn đến thở không nổi.
Nước mắt theo hai gò má rơi trên khăn quàng cổ, chảy vào trong cổ, cô cũng không cảm thấy lạnh, lạnh này có thể so với nổi lòng lạnh lẽo của cô không.
Cung Tuấn, em thật hận anh chết đi được, em một lòng yêu anh, liều lĩnh yêu anh, dùng hết tất cả sức lực, nhưng mà, rốt cuộc, ở trong lòng anh em là cái gì cơ chứ!
Đứng đến nửa đêm, tay chân cô đều đã đông cứng, thì cô mới từ từ trở về.
Đi tới dưới ký túc xá lại thấy Cung Tuấn cũng vừa chuẩn bị trở về.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, cô chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng lưng anh, chỉ thấy bóng lưng từ từ biến mất.
Sau đó, Duẫn Nhi tìm được công việc ở Đằng Đạt, còn Cung Tuấn bỏ qua việc được cử đi nghiên cứu sinh, thành công nhận được offer của trường đại học danh tiếng tại Mĩ.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là trên buổi lễ tốt nghiệp, anh đại diện cho các sinh viên tốt nghiệp xuất sắc phát biểu.
Duẫn Nhi cảm thấy từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nhìn thấy anh với đủ loại danh nghĩa đứng ở trên sân khấu phát biểu, đây cũng là một lần cuối cùng đi.
Cung Tuấn, tạm biệt!
Bước vào Đằng Đạt năm đó, Duẫn Nhi 22 tuổi.
Cầm các loại chứng chỉ học bổng cùng những thứ khác trong trường có thể đạt được tất cả vẻ vang, còn mang theo một ước mơ đẹp đối với tương lai.
Hiện thực nói nói cho cô rằng, những chứng chỉ học bổng gì đó, danh hiệu vẻ vang gì đó, cũng chỉ là một mảnh giấy, những thứ kia cũng không là gì hết, ở nơi này không ai coi trọng những thứ này.
Mỗi ngày cô bưng trà rót nước, làm công việc đánh chữ photo, về sau từ từ va chạm với công việc, không có ai nói cho cô nên làm như thế nào, cô chỉ có thể tự mình tìm tòi, tự mình vấp phải khó khăn, sau đó đổi lại phương hướng lại tiếp tục vấp phải khó khăn.
Cô là người mới, không có người nâng đỡ, không có tiền tài, cũng không có kinh nghiệm, vì thành tích công việc mà cô dốc hết sức lực.
Tiếp khách dùng cơm, uống rượu uống đến nôn mửa, rạng sáng về đến nhà là ngã xuống giường nằm ngủ, ngày thứ hai vẫn đúng giờ đi làm.
Học cách nói chuyện, gặp người nào thì nói cái nấy.
Học được cách chịu đựng, chịu đựng sự chế giễu của đồng nghiệp, chịu đựng sự cay nghiệt và ăn bớt của khách hàng.
Học được xây dựng và quản lý con người của mình.
Học làm người phụ nữ có địa vị cao, cử chỉ tự nhiên, nói năng tao nhã, ăn mặc gọn gàng, có nội hàm.
Học được sát ngôn quan sắc, suy đoán tâm tư người khác.
Duẫn Nhi từng vô số lần nửa đêm không người mà rơi nước mắt, từng vô số lần muốn từ bỏ, nhưng những ý nghĩ này đều bị cô bóp chết. Cô từng bước một leo lên cao.
Rốt cục bên trong công việc cô cũng gây dựng giang sơn của mình, có rất nhiều công ty nổi tiếng đều tung cành ô – liu về phía cô.
Khi cô làm đến Tổng Giám tiêu thụ của Đằng Đạt thì cô đã vào Đằng Đạt được ba năm, khi đó cô trang điểm tinh tế, ăn mặc quần áo đoan trang vừa vặn, với nụ cười vừa đủ, có tài ăn nói, mạnh vì gạo bạo vì tiền, khôn khéo, ở trên bàn rượu lãnh đạo đội của cô giành được từng hợp đồng từng hợp đồng một.
Người theo đuổi cô nối dài không dứt, nhưng đều bị cô từ chối khéo, cứ như tằng kinh thương hải nan vi thủy.
Trong thời gian này, vẫn không tránh khỏi nghe được tin tức về Cung Tuấn, nghe nói anh ở Mĩ rất tốt, nghe nói Tịch Vũ sau khi tốt nghiệp cũng đi Mĩ, nghe nói. . . . . .
Duẫn Nhi của hiện tại có một mặt nạ hoàn hảo, một trái tim không thể xuyên thủng.
Khi cô phục hồi lại tinh thần, thì nước trong bồn tắm đã lạnh rồi, cô đứng dậy lau khô người, lên giường đi ngủ, vẫn còn khó ngủ.
Trên đời này chuyện mệt mỏi nhất, chớ có trơ mắt nhìn tim mình tan vỡ, rồi còn phải tự mình động thủ đem nó ghép lại.
Lúc này, trong khu dân cư cao cấp của thành phố C, Cung Tuấn đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng khách, cầm trong tay một ly rượu, thỉnh thoảng lại lấy tay vuốt ve miệng ly.
Phòng khách một mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn bên ngoài rọi vào.
Không hổ là khu dân cư cao cấp, từ trên tầng 16 nhìn xuống, có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố, ánh đèn rực rỡ.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím thật chặt, ánh mắt tĩnh mịch.
Qua nửa ngày, mới lấy di động ra, ngón tay thon dài không hề dừng lại nhấn xuống một dãy số, chợt dừng lại, sau đó thở dài một cái, vung tay lên ném di động tới trên ghế sa lon.
Hôm nay, muộn như vậy rồi anh có còn đủ tư cách quấy rầy cô không?
Buổi họp mặt bạn học hôm nay sẽ gặp Tịch Vũ, anh cũng không nghĩ đến.
Năm đó anh từ bỏ việc được giữ lại nghiên cứu sinh để đi Mĩ, thầy hướng dẫn là một giáo sư nổi tiếng yêu cầu khắc khe.
Ban đầu anh bận rộn quen với hoàn cảnh, bận rộn làm quen bạn bè mới, bận rộn học tập, bận rộn làm thí nghiệm, từ từ, năng lực và tài hoa của anh bộc lộ hết, nhận được sự khen ngợi của giáo sư và bạn học, phối với vóc người cao to rắn rỏi và ngũ quan đẹp trai bức người trên người anh, duyên khác phái của anh ở nước ngoài lại càng tốt.
Người khác sẽ hỏi anh, tại sao không chấp nhận các cô ấy. Cung Tuấn nói, tôi có bạn gái rồi, chỉ có điều, chúng tôi đã chia tay.
Khi anh nói những lời này trong đầu sẽ hiện lên khuôn mặt tươi cười của Duẫn Nhi, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, hốc mắt ửng đỏ.
Chờ sau khi tất cả mọi thứ đều như ý muốn, anh bắt đầu nhớ, nhớ quê hương ở bờ bên kia đại dương, nhớ H Đại, nhớ bạn học bạn bè và người thân, còn có, nhớ điên cuồng Duẫn Nhi.
Trong cái đêm chia tay với cô, anh đứng thật lâu ở dưới bóng đèn đường, trong đầu anh rất rối loạn, trong lòng cũng rất hoảng sợ.
Anh không muốn để Duẫn Nhi cứ như vậy rời đi, nhưng anh cũng không biết tại sao đối với Hà Miêu lại nhớ mãi không quên.
Anh rốt cuộc hiểu ra, anh tưởng rằng anh còn thích Hà Miêu chỉ đơn giản là vì sự chấp niệm đối với mối tình đầu, là mỗi một người đều có, anh nhớ mãi không quên đối với Hà Miêu chẳng qua là trong tim anh hoài niệm về những năm tháng thanh xuân đã qua mà thôi, chỉ là những năm tháng thanh xuân trùng hợp có Hà Miêu mà thôi.
Anh rốt cuộc nhận ra, anh yêu Duẫn Nhi.
Cô giống như độc dược mãn tính, khoảng thời gian ở bên nhau ba năm, anh sớm thành thói quen có một cô gái đi theo như vậy, độc dược sớm đã xâm nhập vào cốt tủy anh, chờ cô rời đi, anh mới phát hiện mình đã trúng độc.
Anh đã tự làm tổn thương mình, hai bọn họ trở thành người qua đường Giáp.
Cô rời đi, đi về một tương lai không có anh.
Anh thông qua đủ loại phương pháp để thu thập tin tức của cô, ngoài giờ học anh tận dụng thời gian rảnh rỗi thành lập Phong Hoa, chờ thời cơ chín muồi anh lại đem Phong Hoa tiến vào trong nước, anh muốn tiến vào thế giới của cô, cho dù nhỏ nhoi cũng tốt.
Duẫn Nhi khổ cực mấy năm nay, anh đều nhìn thấy. Anh yêu thương cô.
Khi Tịch Vũ tới Mĩ tìm anh thì anh rất bình tĩnh.
Ở trong quán cà phê trên phố ngoại quốc anh và Tịch Vũ ngẩn ra cả buổi trưa, kiên quyết từ chối cô, sau đó cũng không muốn thấy cô lần nào nữa.
Tịch Vũ đến khiến cho anh bỗng nhiên ý thức được, anh cũng phải tranh thủ một chút, anh không thể chịu đựng được trong thế giới của anh từ đây không còn có Duẫn Nhi.
Vì vậy, anh về nước.
Gặp Duẫn Nhi, khi người khác giới thiệu, cô lại giả vờ không biết anh.
Anh vui vẻ chấp nhận, phối hợp một cách hoàn hảo.
Duẫn Nhi, anh muốn cùng em bắt đầu lại, bắt đầu quen lại một lần nữa.
Duẫn Nhi, anh yêu em!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro