NMKQ 3: Đứa con
Cho dù Duẫn Nhi có bao nhiêu không muốn, cô vẫn phải mang theo các thành viên của tổ hạng mục xuất hiện trong phòng họp Phong Hoa.
"Xin lỗi, cô Lâm, đã để cô đợi lâu." Giọng nói trầm thấp mà có từ tính vang lên, cửa phòng họp mở ra, Cung Tuấn dẫn một đám người tinh anh âu phục giày da đi vào.
"Cung tổng, khách khí rồi." cô đứng dậy. Chờ anh ngồi xuống, cô mới bắt đầu hỏi: "Có thể bắt đầu được chưa?"
"Bắt đầu đi."
Cung Tuấn nhìn cô đang hướng về phía anh giải thích những nội dung trong hợp đồng, mà cảm thấy cô gái nhỏ của anh rốt cục đã trưởng thành rồi.
Sau khi về nước, rất nhiều người ở trước mặt anh khen Lâm Duẫn Nhi của Đằng Đạt, nói cô trẻ tuổi xinh đẹp, miệng lưỡi, khéo léo linh hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền, hiệu suất làm việc hơn người, vv và vv.
Thạch Lỗi cũng từng nói qua với anh, nếu như người ở trong xã hội nhiều năm phấn đấu chăm chỉ có thể lõi đời khôn ngoan như yêu tinh..., như vậy Duẫn Nhi hiện tại đã tu luyện thành ma rồi.
Cô nói lên phương án rất tốt, có thể cho là hoàn mỹ. Đối với các vấn đề đặt ra bởi cấp dưới của mình cũng có thể giải thích rõ ràng.
Sau khi Duẫn Nhi giải thích xong, uống một ngụm nước, sau đó song phương bắt đầu đàm phán.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát phòng họp chiếu lên người anh, làm cho trên người anh mang theo một lớp màu vàng nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi tơ nhỏ trên lỗ tai, cả người anh ngồi trong ánh mặt trời, tạo cho cô một cảm giác thật ấm áp.
Anh từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng lắng nghe, cô thậm chí cho là anh đang thất thần, nhưng khi hỏi ý kiến của anh thì anh vẫn có thể đưa ra rất chính xác những vấn đề quan trọng, không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều có trọng điểm.
Đây là một dự án lớn, không phải chỉ trong một hai ngày là có thể bàn bạc xong, sau hơn hai giờ trôi qua, đoàn người cô đang chuẩn bị cáo từ.
Cung Tuấn sau khi hoàn tất tổng kết, đột nhiên quay đầu hướng cô nói: "Thứ sáu tuần này có buổi họp mặt bạn học cô sẽ đi chứ?"
Duẫn Nhi rõ ràng theo không kịp cách suy nghĩ nhảy vọt này của anh, không biết anh sao lại đột nhiên từ dự án hợp tác kéo đến buổi họp mặt bạn học, chẳng qua chỉ là thuận miệng trả lời: "Ừ."
Sau khi trả lời xong thì mới phản ứng lại, muốn đổi ý khẳng định là không còn kịp rồi.
Cung Tuấn khóe miệng cong lên, thản nhiên cười, trong mắt thoáng hiện tia âm mưu đã thực hiện được.
Duẫn Nhi mặc dù trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười.
Ai lại không biết cô từ sau tốt nghiệp thì đã không tham gia qua buổi họp mặt bạn học gì đó, lần này làm sao có thể đi được!
Chuyện của cô và anh năm đó gần như là mọi người đều biết, cô không muốn nhìn thấy bọn họ mang theo sự thông cảm, thương hại hoặc là ánh mắt hả hê trên sự đau khổ của cô.
Cô né tránh bọn họ từ xa, toàn tâm phấn đấu sự nghiệp của mình, vì tạo cho mình một động lực, không muốn làm cho bọn họ xem thường mình.
Sau năm năm tốt nghiệp, cô ở trong phong sinh thủy khởi hỗn độn này, nhưng những khó khăn trong đó chỉ có mình cô hiểu.
Nghĩ tới đây, Duẫn Nhi đột nhiên phát hiện đây cũng là một quyết định hay, hiện tại tên của cô trong ngành này là cỡ nào lóe sáng, người khác làm sao có thể lại tự khinh bỉ mình nữa.
Vả lại, chuyện của cô và Cung Tuấn đã qua lâu như vậy, ai còn nhớ. Đến lúc đó nhất định khiến bọn họ nhìn thấy một Lâm Duẫn Nhi đầy vẻ vang!
Buổi chiều thứ năm trước khi tan tầm cô đã hẹn Thanh Thu đi dạo phố mua quần áo, đi thẩm mỹ viện để bảo dưỡng, tới tiệm tóc làm tóc, làm cho Thanh Thu không hiểu chuyện gì.
"Tớ nói này, cậu là chuẩn bị đi xem mắt, hay là đi gặp cha mẹ chồng tương lai hả?"
"Tớ sẽ đi tham gia buổi họp mặt bạn học."
"Ơ kìa, thật là người phụ nữ phù phiếm, chậc chậc chậc."
Duẫn Nhi nhìn vào một người đẹp mắt phượng mày ngài ở giữa gương, thì nở nụ cười thật tươi.
Buổi họp mặt bạn học được đặt tại một quán tự nướng ngoài trời rất có tiếng, quán này ở vùng ngoại ô thành phố C, khung cảnh xung quanh rất được, dựa vào núi lại gần sông, lại ở trên một bãi cỏ xanh mơn mởn mà nướng thịt là một sự hưởng thụ.
Cô vẫn khá thích hình thức này, nhưng lại không nghĩ tới sự xuất hiện của mình sẽ mang đến sự xôn xao lớn như vậy.
Lúc đó bạn học ở H Đại đã tốt nghiệp nhiều năm nhìn thấy một cảnh tưởng: sau khi Duẫn Nhi xinh đẹp lộng lẫy xuống xe, không có lập tức đi đến bọn họ, mà là đi qua ghế lái phụ, từ trên xe ôm xuống một bé trai như tượng khắc ngọc mài, sau đó dắt tay đứa trẻ đi tới, vừa đi vừa mỉm cười cúi đầu cùng bé trai nói gì đó, chọc cho bé trai cười khúc khích không ngừng.
Vốn là cảnh tượng náo nhiệt bây giờ lại càng huyên náo hơn: "Duẫn Nhi có đứa nhỏ?"
"Không có nghe nói cô ta đã kết hôn."
"Thật là không nhìn ra."
"Cái này có cái gì ngạc nhiên chứ, không biết đứa nhỏ là của người nào, cô ta có thể bay lên nhanh như vậy lẽ nào không có phép tắc bí mật sao?"
Khi Cung Tuấn nhìn đến một màn này, trái tim dường như bị một bàn tay vô hình hung hăng siết chặt, đau đến anh không thở nổi.
Những năm nay anh mặc dù vẫn chú ý mọi nhất cử nhất động của cô, nhưng trong một năm mới bắt đầu anh không có bất kỳ tin tức nào của cô.
Nhưng cho tới bây giờ cũng không có suy nghĩ trong khoảng một năm đó Duẫn Nhi rốt cuộc đi nơi nào đã làm gì. Đối với sự xuất hiện đột ngột của bé trai này, anh không nhìn ra bất kỳ nét nào giống anh, rốt cuộc là đứa nhỏ là của ai vậy?
Thạch Lỗi nhìn Cung Tuấn bên cạnh, cậu ta vẫn duy trì vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt đã thay đổi, trong đôi mắt thâm thúy có lóe lên một tia khủng hoảng, có đau buồn, có hối hận, còn có một chút gì đó mà anh nhìn nhưng không hiểu được.
Đây là cái tình huống gì? Đôi tình nhân chia tay nhiều năm, lúc gặp lại nam thì muốn quay lại, thế nhưng lại phát hiện nữ đã sớm kết hôn sinh con?
Khi Duẫn Nhi đến gần, những người đó lại biến thành một khuôn mặt khác, vây quanh cô khen thằng bé đáng yêu.
Thằng bé cười híp mắt ngọt ngào gọi chú gọi dì, Duẫn Nhi cũng cùng bọn họ hàn huyên, nhưng mà cô không hiểu là vì cái gì mà Cung Tuấn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, chẳng lẽ gần đây cô có trêu chọc gì anh sao?
Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều rất ăn ý không có nói chuyện năm đó.
Sau đó bọn họ ngồi vây quanh chỗ nướng thịt, Duẫn Nhi đối với thằng bé cẩn thận tỉ mỉ, cùng với thằng bé đối với cô ỷ lại càng thêm khẳng định đứa trẻ này đúng là của Duẫn Nhi.
"Dì nhỏ, con muốn đi toilet."
Vốn là một nhóm người náo nhiệt nay đột nhiên trở nên yên tĩnh, đều nhất tề nhìn về phía cô, Duẫn Nhi không hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Nó mới vừa rồi gọi cô là gì?"
"Gọi là dì nhỏ, mà có chuyện gì vậy?"
"Nó không phải là con của cô sao?"
"Tôi lúc nào thì nói nó là con của tôi?"
Thật ra thì chuyện là như thế này.
Buổi sáng thứ sáu, Duẫn Nhi liền bắt đầu thay quần áo, trang điểm, sửa sang xong đang chuẩn bị ra cửa thì nhận được điện thoại của chị gái.
"Duẫn Nhi, em hôm nay có thời gian rảnh không?"
"Chị nói gì đó."
"Anh rể em đi công tác có khả năng chiều mới về được, bệnh viện lại có việc gấp tìm chị, Duệ Trạch không ai chăm, em giúp chị mang nó một ngày thôi, buổi chiều sẽ gọi cho anh rể em đến chỗ em đón về."
". . . . . ."
"Thế nào em có việc sao?"
"Không có, em bây giờ đang đi ra ngoài sẽ tới chỗ chị đón cháu ngoại trai em."
Lâm Duệ Trạch là cháu ngoại trai nhỏ của Duẫn Nhi, năm nay mới bốn tuổi thôi, trông đã phấn trắng nõn nà, tuổi còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra vẻ khuynh thành rồi, rước lấy không ít đào hoa, đáng tiếc chỉ là một đứa hoa tâm cây củ cải lớn, đối với các bạn nữ sinh nhỏ tuổi cùng lớp trong nhà trẻ từ trước đến giờ ai đến cũng chưa từng cự tuyệt.
Duẫn Nhi vừa lái xe vừa trêu đùa cháu ngoại trai nhỏ ngồi bên chỗ ghế phụ.
"Duệ Trạch, con lại đổi bạn gái sao?"
". . . . . ."
"Làm sao con phớt lờ dì vậy?"
"Con đang thất tình."
". . . . . ."
"Chuyện gì xảy ra, nói một chút cho dì nhỏ nào."
"Tiểu thanh mai của con ưa thích tiểu trúc mã khác rồi."
"Ặc. . . . . ."
Lần đầu tiên cô nghe được thanh mai trúc mã có thể gọi như vậy, cười lớn sờ sờ đầu cháu ngoại trai nhỏ, "Hôm nay dì nhỏ dẫn con đi ăn thức ăn ngon, đừng có đăm chiêu ủ dột nữa, ha ha!"
"Dì nhỏ, dì nhỏ! Con muốn đi toilet" Duệ Trạch lớn tiếng la hét.
"Ừh, đến nhờ chú đang ngồi ở đó đi?" cô cười tủm tỉm hỏi.
"Lại đây, cậu nhóc, chú dẫn con đi." Cung Tuấn ngoắc ngoắc tay Duệ Trạch.
Duệ Trạch thấy khí chất xuất chúng của chú đó lập tức liền chạy lao tới.
Mọi người khôi phục lại tinh thần, mới vừa rồi náo nhiệt bị cắt đứt nay lại tiếp tục. Thạch Lỗi tiến tới trước mặt cô nói: "Duẫn Nhi, cô thật được nha!"
"?"
"Cô không phải cố ý mang theo đứa nhỏ đến để kích thích Cung Tuấn chứ?"
"Này, đối với tôi, anh ta là ai chứ, tôi ngay cả tâm tư kích thích anh ta cũng không muốn hao phí đâu!"
"Phải không đó?"
Thạch Lỗi cười rộ lên, cô đang muốn trả đũa, thì điện thoại lại vang lên, là cha Duệ Trạch gọi tới muốn đón nó.
Cô đứng dậy đi đến toilet tìm Duệ Trạch, đi nửa đường liền gặp Cung Tuấn đang ôm bé.
"Thật là làm phiền anh, Cung tổng."
Lại nữa rồi! Cô vẫn còn chưa muốn kết thúc. Cung tổng? Anh có sự thôi thúc muốn vỗ trán.
"Duệ Trạch, đi, cha con tới đón con này!"
Nhưng Duệ Trạch lại ôm cổ Cung Tuấn không buông, thật vất vả mới dụ dỗ để cho cha nó dẫn đi, cô khẽ mỉm cười với Cung Tuấn rồi xoay người đi.
Chờ Duẫn Nhi từ toilet trở lại, phát hiện không khí có chút tế nhị.
Ngẩng đầu nhìn, cô trong lòng cười lạnh, Triệu Tịch Vũ!
Cung Tuấn trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chẳng qua chỉ là khẽ cau mày.
Tịch Vũ đang mỉm cười nhìn Duẫn Nhi, tầm mắt của những người khác thì bắn qua lại trên mặt ba người Cung Tuấn, Duẫn Nhi, Tịch Vũ hi vọng sẽ nhìn thấy một chút gì đó.
Cô nhìn Tịch Vũ, mấy năm không gặp, cô ta vẫn như trước, thuần khiết thanh tú, chim nhỏ nép bên người vậy.
Duẫn Nhi chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật là con mẹ nó cẩu huyết.
Cô vẫn nên như trước cười ha ha, nên uống một chút, người khác mong đợi nhìn thấy cuộc tình tay ba cẩu huyết, cô còn chẳng sẵn lòng diễn đâu.
Sau đó lại về sau nữa, buổi họp mặt bạn học tan rã trong không khí không có gì vui vẻ, ít nhất cô cho là như vậy.
"Cung Tuấn, anh đưa em về nha!" Tịch Vũ cười nói với anh.
Anh ngẩng đầu nhìn Duẫn Nhi một cái, cô mặt cười lạnh, thấy anh cũng đặc biệt khó chịu. Ngay cả lễ phép căn bản cũng không để ý tới.
"Tôi vừa mới uống rượu, không thể lái xe được, xin lỗi."
"Ha ha, không sao." Tịch Vũ cười gượng hai tiếng.
Sau đó có người chủ động muốn đưa Tịch Vũ về, Tịch Vũ liền đi xuống bậc thang.
Sau khi Duẫn Nhi về đến nhà, mệt mỏi đến cả động cũng không muốn động nữa.
Thả người vào nước tắm, bỏ thêm vài giọt tinh dầu, cô ngâm mình ở trong bồn tắm, nhắm mắt lại, trong đầu hỗn loạn, những đoạn ngắn của câu chuyện cũ ở trong đầu thoáng hiện lên.
Dần dần, có hai giọt nước mắt từ lông mi rơi xuống, sau đó càng rơi càng nhiều, cô cảm giác vết thương được chôn giấu năm năm đó của mình vẫn còn nhỏ máu như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro