Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐLEYA 27: Đến lượt em yêu anh

Nhất Bác sững sờ, trong lòng có dự cảm xấu, vì sao cô lại biết chuyện này? Rõ ràng là... nhưng đúng là đã kết hôn, hắn gật đầu một cái: "Đúng."

Khóe miệng cô có chút châm chọc, ánh mắt sắc bén giống như có thể làm hắn bị thương: "Thay tôi chuyển lời hỏi thăm đến Vương phu nhân."

Ném xuống những lời này, cô liền không nhìn đến hắn, sải chân bước ra khỏi cửa, vạt áo bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa, không hề vướng bận, giống như đã buông xuống được tất cả, toàn thân trở nên nhẹ nhàng, sẽ không còn một chút liên quan đến quá khứ.

"Đợi đã nào...!" , mang chút kích động, hắn không thể kiềm chế mở miệng gọi cô: "Đợi chút, Duẫn Nhi, đợi đã nào...!"

Hắn không muốn cô cứ rời đi như vậy, giờ phút này hắn bắt đầu đối diện chân thật với tình cảm không bình thường của mình đối với cô.

Duẫn Nhi đứng lại nhưng không có quay đầu, cô cố gắng để cho thân hình mình đứng thẳng, chậm rải thoái mái nói: "Chờ? Vương Nhất Bác, anh là chưa có vợ hay là không có kết hôn? Anh dựa vào gì để bắt tôi chờ?"

Thiên ngôn vạn ngữ chỉ vì một câu này mà không thế thốt ra. Hắn đã kết hôn, trong nhà đã có vợ, hắn không thể không kiêng kỵ mà giống như những người độc thân khác theo đuổi thứ mình muốn.

Nhưng mà, thật sự không phải dạng này, hắn còn tự do, cuộc hôn nhân này cơ bản chỉ là một tờ hôn ước, hắn và người gọi là vợ kia một chút quan hệ cũng không có, thậm chí trước khi bọn họ kết hôn hắn còn chưa gặp cô ta được mấy lần.

Nhất Bác nắm chặt tay, hắn vốn cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ là vẻ bề ngoài, cho nên khi cha mở miệng hắn cũng hớn hở đồng ý.

Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa hề có ý nghĩ muốn kết hôn với cô gái nào, cho nên hắn vẫn có thể ăn nói với trưởng bối hai nhà.

Nhưng tại sao, cũng chỉ mới mấy tháng, tất cả đều thay đổi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của hắn nhưng càng lúc lại càng chệch xa như vậy?

"Duẫn Nhi, cô nghe tôi giải thích..."

Duẫn Nhi sớm đã hết kiên nhẫn, cô không để hắn nói hết lời đã cười lạnh mở miệng: "giải thích cái gì? Anh vốn không yêu cô ta? Anh sẽ lập tức ly hôn?"

Thân thể hắn cứng đờ, tại sao cô ngay cả nhìn cũng chưa mà lại biết kế tiếp hắn muốn nói gì?

Nhưng hắn là thật lòng, cho nên không cần phải chột dạ: "Đúng, Duẫn Nhi, cô có thể cho tôi một cơ hội hay không, tôi..." Hắn cắn răng, đem tất cả băn khoăn nói ra: "Tôi thích em."

Cô đưa lưng về phía hắn, cười khanh khách, giống như đang nghe một câu chuyện cười.

Mặt Nhất Bác dần đen lại, coi như cô không chấp nhận tâm ý của hắn cũng không nên cười nhạo.

Lúc này hắn đã sớm quên đi thân phận của mình, quên mất mình là người đã kết hôn, nhất là đã quên cô gái trước mặt hắn là bạn gái của bạn tốt. "Duẫn Nhi, cô..."

"Nghe nói lời của đàn ông lúc trên giường không thể tin, không ngờ cho dù không ở trên giường cũng không thể nào tin."

Lời nói nhẹ nhàng của cô truyền đến lỗ tai hắn thật giống như mang theo sức nặng ngàn cân, đập nát trái tim hắn thành từng mảnh:

"Đã kết hôn lại còn ra ngoài trêu chọc người phụ nữ khác, còn có thể đàng hoàng như vậy, là anh quá tự tin hay là tôi quá ngu?"

Duẫn Nhi quay đầu lại, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt hờ hững, không mang theo chút tình cảm nào:

"Xin hỏi, tôi là người phụ nữ thứ mấy được anh thổ lộ sau hôn nhân? Thứ mười? hai mươi?..."

"Đủ rồi!" Trong mắt hắn nhóm lên lửa giận, bàn tay cũng nắm thật chặt, cơ bắp toàn thân cũng bó lên, dáng vẻ sẽ lập tức nhào tới xé xác cô.

Duẫn Nhi không chút sợ hãi, vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nói trúng tim đen? Thẹn quá hóa giận?"

Đuôi mắt cô hếch lên, khóe môi mỉm cười, nhìn cực kỳ mị hoặc hấp dẫn: "Được Vương thiếu nhìn trúng làm tình nhân thật sự là vinh hạnh của tôi."

Nụ cười xinh đẹp như vậy lại tựa như đóa hoa bỉ ngạn nhuốm máu dưới địa ngục, rực rỡ đầy nguy hiểm, đả thương ánh mắt của hắn.

Một khắc đó, trái tim hắn dường như bị ai hung hăng nắm lấy, đau đớn đến không thể hít thở.

Hắn muốn cho cô biết, cô không thích hợp cười như vậy, hắn thích dáng vẻ cười lộ ra hai chiếc răng mèo nhỏ, muốn cho cô biết, một chút hắn cũng không có lừa cô, sự thật hắn cùng Trần Mạt Lỵ một chút quan hệ cũng không có.

Muốn nói cho cô biết ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã đối với cô cảm thấy rất quen thuộc, nhịp tim cũng thiếu đi nửa nhịp.

Muốn nói cho cô biết buổi tối hắn đã bắt đầu mất ngủ, mỗi khi nghĩ đến cô đều không thể ngủ, càng cố quên lại càng không ngủ được.

Muốn nói cho cô biết... hắn muốn nói cho cô biết thật nhiều thật nhiều, ngẩng đầu lên đã không còn thấy bóng dáng cao gầy trước mặt.

Chỉ loáng thoáng nghe cô nói một câu: Tôi sẽ không cho anh cơ hội gạt tôi nữa. Nhất Bác lắc đầu, thật sự khổ sở, mình đã nghe lầm rồi sao? Nữa? tại sao lại có nữa? bọn họ cơ bản bắt đầu còn chưa có.

Buổi trưa, tâm tình Ngạn Tuấn có chút bất an, nghĩ đến dáng vẻ tức giận của cô vừa thấy đáng yêu lại vừa nhức đầu.

Một đống tài liệu trên bàn cũng không muốn xử lý, nhìn sao cũng thấy phiền lòng, giương mắt nhìn căn phòng trống không bên cạnh, trong lòng càng thêm bứt bối.

Trước kia, mỗi khi cô ở đây, anh chỉ cần ngước mắt đã có thể nhìn thấy bóng dáng của cô, lúc thì bận rộn lúc thì thanh nhàn, anh đã sớm quen với việc cô luôn xuất hiện trong tầm mắt, mà bây giờ bất chợt vắng cô, hắn cảm thấy thật trống trải như rơi vào hư không.

Lại ném thêm một phần tài liệu, Ngạn Tuấn chộp lấy chìa khóa xe trên bàn, đàng hoàng nghỉ sớm, nếu không có tâm tình để làm việc, không bằng đi tìm việc mình thích làm, anh chưa bao giờ tự bạc đãi mình.

Trực tiếp chạy xe đến nhà cô, trên đường anh không ngừng tưởng tượng đến vẻ mặt của cô sẽ như thế nào khi thấy anh, là vui mừng hay tức giận?

Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần nghĩ đến sự sinh động của cô anh đều không khỏi mỉm cười.

Trên thương trường thành phố D đều biết anh còn trẻ đã tiếp quản công ty, thủ đoạn lại không lưu tình, so với người cha chỉ hơn chứ không kém.

Đã ra tay nhất định sẽ thành công, quả quyết lại cứng rắn, tàn nhẫn lại vô tình, bất cứ lúc nào, chỉ cần nhắc đến cái tên Lâm Ngạn Tuấn, các công ty đều nghĩ đến hoạt động của mình gần đây có chọc đến con sói này không.

Nhưng không ai nghĩ người đàn ông này không phải vô tình, chẳng qua là chưa để cho anh gặp được người có thể mở được cánh cửa lòng.

Mà lúc này, anh đang tươi cười lái xe, nụ cười trên mặt thật sự khiến lòng người say mê, cả người càng trở nên tuấn lãng.

Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, xấu đẹp, cao thấp, toàn bộ đều không lọt vào mắt anh. Chỉ có em, là duy nhất, có thể đi sâu vào lòng anh, không bao giờ phai nhạt.

Vừa đến dưới nhà Duẫn Nhi, anh không chờ đợi, liền xuống xe, lúc này anh mới biết anh lại nhớ cô như thế, anh muốn thật nhanh nhìn thấy cô, càng nhanh càng tốt.

Mở cửa vào nhà, lại trống vắng không có ai. Khuôn mặt mừng rỡ hóa thành thất vọng, cô vì sao không có nhà?

Cô đã đi đâu? Lấy điện thoại gọi cho cô, tiếng chuông lại vang lên bên tai, anh ngạc nhiên nhìn về phía bàn phòng khách, điện thoại của cô đang vang in ỏi. Bất đắc dĩ tắt máy, cô nhóc này, ra ngoài lại không mang điện thoại.

Ngạn Tuấn buồn chán ngồi trên sofa, ánh mắt liếc đến điện thoại của cô, suy nghĩ một chút liền cầm đến điện thoại.

Trên màn hình là hình vẽ một chú mèo, anh cảm thấy buồn cười, quả nhiên là một cô nhóc.

Bài hát trong di động không ít, hình ảnh cũng rất nhiều, anh xem một chút, lại mở đến mục tin nhắn.

Tim đập hơi nhanh, thậm chí có chút chột dạ, đây có tính là nhìn lén bí mật của cô không? Không ngờ anh lại có ngày làm loại chuyện nhàm chán này.

Ngón tay vừa mở ra tin nhắn đầu tiên, anh liền tối mặt, cái gì mà nói chuyện ? Không dây dưa? Cái gì cùng cái gì?

Đây là có người đang theo đuổi vợ của anh sao? Ngạn Tuấn càng nghĩ càng giận, cô chưa từng nói với anh chuyện này, anh còn không biết tồn tại một tên đàn ông như vậy!

Hơn nữa tên này còn rất lớn lối, còn dám đến nhà của vợ anh! Anh đấm mạnh xuống ghế sofa, chờ cô về anh nhất định phải hỏi rõ!

Nhưng mà... Cô bây giờ đang ra ngoài cùng tên kia sao? Ngạn Tuấn ngồi không yên, thật sự muốn chạy đến bên cô kéo cô trở về, thuận tiện thể hiện quyền sở hữu công khai trước mặt tên kia.

Nhưng nhìn đến điện thoại trên tay, nhất thời lại muốn trút giận, anh còn không biết cô bây giờ đang ở đâu.

Anh chờ, nhìn lại nhìn đồng hồ trên tay, Duẫn Nhi vẫn chưa trở lại. Anh bụng đầy lửa giận, có gì lại nói lâu như vậy?

Nói mấy câu cự tuyệt không được sao? Anh bức bối đi tới đi lui trong phòng khách, sắc mặt ngày càng tối. Cuối cùng, khi anh muốn đứng lên chạy đi tìm người thì Duẫn Nhi trở về.

Sắc mặt cô có chút không tốt, hơi tái nhợt, lòng anh đau nhói, ở bên ngoài chịu uất ức sao?

Duẫn Nhi nhìn thấy anh liền kinh hãi: "Anh sao lại ở đây?" Còn nữa, anh vào nhà bằng cách nào? Anh có chìa khóa nhà cô sao?

Nói gì vậy? Lời quan tâm trong miệng bị anh nuốt xuống, mặt đen thui hỏi: "Em đi đâu vậy hả?"

Duẫn Nhi đang cởi áo khoác tay liền dừng lại, sau đó rũ mắt xuống: "Đi ra ngoài dạo phố."

Cô lại nói dối! Vì một người đàn ông khác! Ngạn Tuấn bùng nổ lửa giận, cuối cùng còn không thể khống chế được mình, anh bước đến bên cạnh cô, ra sức làm cho vẻ mặt thật bình tĩnh, nhưng âm thanh âm trầm lại tiết lộ tâm trạng của anh lúc này: "Em đang nói dối."

"Em không có." Duẫn Nhi nhàn nhạt đáp lại, sau đó đẩy ra anh đang cản trước mắt mình: "Em đau đầu, đi ngủ trước một chút, anh tùy tiện." Nói xong liền muốn trở về phòng.

"Người kia là ai?" Âm thanh của anh từ phía sau truyền đến, mơ hồ mang theo một chút điên cuồng.

"Em không hiểu anh đang nói gì."

"Nói! Em rút cuộc đi gặp người nào?" Ngạn Tuấn sải bước đến trước mặt cô, đôi tay nắm chặt bả vai thon gầy của cô chất vấn.

Hàm răng cắn chặt, đường nét trên mặt trở nên sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gắt gao cô, khiến cô cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.

Duẫn Nhi lặng yên đứng tại chỗ không trả lời, mặc cho anh lắc mạnh bả vai mình. Rèm mi thon dài che đi tầm mắt, anh không thể nhìn thấy ánh mắt của cô.

"Duẫn Nhi, tên kia là ai?" Thái độ của anh chợt thay đổi, cúi xuống nỉ non dịu dàng bên tai cô, giống như đang nói lời ân ái.

Duẫn Nhi nháy mắt bỗng cảm thấy nhói lòng, cô giống như một con ếch đang bị con rắn theo dõi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yoona