Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

YELNĐKA 16

Thanh nhã tinh tế, mái tóc đen mềm búi lên, để lộ gáy ngọc trắng nõn tuyệt đẹp, váy áo kiểu cách màu sắc hơi già nhưng lại ngọt ngào không mất khêu gợi, bông tai ngọc bích nhẹ nhàng lay động bên má.

Ruy băng sau lưng buộc vòng quanh đường cong mê người hoàn mỹ, dưới gấu váy có những nụ hoa nở rộ là một đôi chân dài xinh đẹp cân xứng, trên chân là đôi dài cao gót Mary yêu thích trân quý nhất.

Không phải dịp quan trọng cô sẽ không mang, trên người cô cũng không có quá nhiều đồ trang sức, cái cổ trắng ngần chỉ đeo vòng cổ ngọc bích, nhưng lại toát ra vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, làm cho mọi cô gái trong buổi tiệc đều kém sắc.

"Oa!" Angel thở nhẹ bên tai cậu, giọng nói tràn đầy sùng bái "Nữ vương xuất hiện có khác."

"Đi thôi, chào hỏi nữ vương nào" Chanyeol mỉm cười, ôm nhẹ eo Angel.

Yoona phát hiện cậu đi tới chỗ mình, thân hình liền cứng đờ, thoáng chốc lại xúc động muốn quay đầu chạy trốn. Nhưng cô nhịn xuống, thẳng thắt lưng, cao ngạo nâng cằm, lạnh lùng nhìn người đi tới.

"Làm sao vậy?" Nhận thấy cô căng thẳng, Baker cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình. Hắn rất thích cô, cho dù lúc trước bị cô đối xử nhẫn tâm, nhưng vẫn không thể hết hy vọng.

Cho dù Yoona đã nói với hắn, cô tuyệt không có khả năng yêu hắn, hắn vẫn không buông tay quấn lấy cô, cho rằng chỉ cần mình kiên trì, cô sớm hay muộn sẽ bị anh làm cảm động.

Yoona không để ý Baker hỏi, cứ nhìn phía trước, Baker cảm thấy nghi hoặc, theo ánh mắt của cô nhìn phía trước, chỉ thấy Annie hiên kim kéo một thiếu niên phương Đông đi tới.

Bộ dáng thiếu niên tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng tự phụ, một thân tây trang màu đen ẩn ẩn dụ hoặc gợi cảm.

Từ lúc thiếu niên xuất hiện, rất nhiều cô gái trong yến hội đều nhịn không được cứ nhìn thiếu niên, đoán xem chàng trai có cử chỉ thân mật với Annie thiên kim này có thân phận gì.

Baker chưa từng gặp Chanyeol, nhìn thấy cậu thân mật với Angel, còn tưởng rằng cậu là bạn trai Angel, chẳng qua ánh mắt chàng trai này nhìn Yoona làm hắn cảm thấy bị uy hiếp, cánh tay không tự giác ôm sát eo cô.

"Hi, Baker" Angel dẫn đầu chào hỏi.

Chanyeol không dấu vết đẩy nhẹ eo Angel. Angel hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ý cậu, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng cô vẫn cười nói với Baker "Baker, có thể nhảy với tôi một điệu không?"

"Này......" Baker chần chờ, hắn nhìn Chanyeol, lại lo lắng nhìn về phía Yoona.

Angel tức giận trừng hắn "Anh đang lo cái gì? Chanyeol là em của Lim tiểu thư"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Chanyeol, thì ra thiếu niên này chính là em trai bất hòa với Yoona trong lời đồn?

Baker ngẩn người, không kịp nói gì đã bị Angel kéo vào sàn nhảy, chờ hai người vừa đi, Chanyeol lập tức vươn tay về phía cô "Muốn nhảy một điệu không? Chị !" cậu nhấn mạnh chữ cuối.

Yoona trừng mắt nhìn cậu, thầm muốn xoay người rời đi buổi tiệc, nhưng quanh mình một đống người nhìn chằm chằm bọn họ, cô không muốn mất mặt, lại càng không muốn người ta chế giễu.

Chanyeol mỉm cười, nhíu mày nhìn cô,

Cô vươn tay, cậu giữ tay cô, đột nhiên dùng sức kéo, cô thiếu chút chật vật ngã vào lòng cậu.

"Park Chanyeol!" Cô cắn răng, ngước mắt căm tức.

Cậu ôm eo cô, lại dùng sức, thân thể cô dường như dán sát vào người cậu. Cậu cúi đầu, thở nhẹ bên tai cô.

"Bắt được cô rồi"

Hơi nóng bên tai làm cô run rẩy, cô muốn lui về sau, tay cậu lại ôm cô càng chặt, không cho cô có cơ hội lùi lại "Park Chanyeol, cậu......"

"Suỵt. Bây giờ có rất nhiều người nhìn chúng ta, cô xác định muốn tiếp tục giãy dụa làm mình xấu mặt?"

Cậu biết cô sĩ diện bao nhiêu. Quả nhiên, cô lập tức dừng động tác, Chanyeol cười nhẹ, mở bước chân, ôm cô khiêu vũ.

Yoona bị bắt nhảy theo cậu, bàn tay to ôm thắt lưng cô bá đạo hữu lực, thân thể hai người mờ ám va chạm, cô có thể cảm giác được những ánh mắt kinh ngạc quanh mình...... Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?

Đè nén hoảng loạn trong lòng, cô ép chính mình ngước mắt căm tức nhìn cậu, thấp giọng trách mắng "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Cô thì sao? Muốn chạy trốn tới khi nào?" Chanyeol hỏi lại. Cô lập tức phản bác, "ai chạy trốn......."

"Vậy mấy ngày nay là ai không về nhà?"

Yoona cứng họng, lập tức quật ngạo nâng cằm "Cậu không có quyền quản tôi, tôi có trở về hay không là chuyện của tôi"

Cậu biết cô lại cậy mạnh phô trương thanh thế......

"Tôi biết cô đang trốn tôi, đừng phủ nhận" cậu không cho cô cơ hội phản bác, ánh mắt gắt gao nhìn cô.

"Lim Yoona, chừng nào thì cô mới bằng lòng thành thực đối mặt với chính mình? Cô sợ hãi cái gì? Cô cũng biết cô càng sợ hãi càng nói cho tôi, thực ra cô thích -"

Bốp...

Một cái bàn tay ngắt lời cậu nói.

Mọi người thất thần, kinh ngạc nhìn hai người.

Yoona nắm chặt hai tay, tức giận trừng mắt nhìn cậu, thân thể run rẩy kịch liệt, không nhìn ánh mắt kinh ngạc xung quanh mình, xoay người rời buổi tiệc.

Cô đi rất nhanh, như muốn chạy trốn cái gì, xiết chặt tay phải còn vươn cảm giác đau vì đánh cậu, cô nhắm chặt mắt

Chanyeol chưa nói ra nhưng đã đánh trúng chỗ sâu khóa chặt trong lòng cô, chỗ đó cô luôn không dám nghĩ tới, không dám đụng vào chìa khóa, một giây vừa rồi đã bị người tàn nhẫn phá vỡ.

Cô không muốn nghe, cũng không dám nghe, thầm muốn chạy trốn thì đột nhiên một cỗ lực đạo từ phía sau đánh úp về phía cô, khiêng cô lên "A!"

Cô sợ hãi kêu ra tiếng "Park Chanyeol cậu --"

Nói còn chưa nói xong, cô đã bị người thô lỗ quăng vào trong xe. Muốn xuống xe, cửa xe lại lập tức bị khóa lại.

"Mở cửa xe ra! Để tôi xuống!" Cô rống giận. Cậu có tai như điếc, trực tiếp đạp chân ga!

Chanyeol chạy xe đến chỗ ở của cô. Lúc đầu ở trong xe cô còn tức giận mắng, rồi đến an tĩnh, cuối cùng để cậu cầm tay cô đi vào phòng.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, u ám, hai người không tiếng động đối mặt nhau.

Chanyeol đi đến quầy bar rót cốc nước, sau đó trở lại trước mặt cô, đưa cốc nước cho cô "Khát nước rồi, uống miếng nước"

Yoona tiếp lấy cốc nước, trực tiếp hắt lên người cậu, lại dùng sức ném cốc vào mặt cậu.

Cô nghe thấy tiếng cốc đánh trúng trán cậu, tâm căng thẳng, sau đó là tiếng cốc nước rơi xuống đất vỡ tan.

Cậu nhịn đau, hỏi "Hết giận chưa? Nếu chưa, bên này cũng cho cô đánh"

Cậu nâng tay cô đặt lên gò má phải, cô không chút khách khí đánh tiếp, để lại nhiều dấu tay trên mặt cậu, nhưng còn chưa đủ, cô trực tiếp xông lên, đám đá cậu.

Chanyeol không lùi không tránh, tùy ý để cô đánh, đau đớn ở trên người, cậu không rên một tiếng.

Cô như muốn phát tiết, đem hết toàn bộ khí lực, lửa giận, không cam lòng, còn có uất ức không thể nói ra hóa thành nắm đấm đánh tên trứng thối đáng giận này!

Dựa vào cái gì! cậu dựa vào cái gì ép cô! Dựa vào cái gì nói những lời đó với cô!

"Park Chanyeol, tên trứng thối! Cậu dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? Cậu dựa vào cái gì! Cái gì cậu cũng không hiểu! Cái gì cũng không biết! Cậu dựa vào cái gì ép tôi!"

Cô rống giận cậu, khàn cả giọng, phảng phất như gào thét, sau đó bắt đầu đẩy cậu, "Cậu cút! Cút! Cách tôi xa một chút"

Chanyeol không nhúc nhích, kiên định đứng ở chỗ cũ, đôi mắt thâm trầm trong không gian u ám gắt gao khóa chặt lấy cô.

Ánh mắt đó dường như làm cho cô điên cuồng, ánh mắt quen thuộc như vậy, giống như người đàn ông trong trí nhớ, kẻ ngốc kia luôn dùng ánh mắt này nhìn ảnh của cô......

"Không cho phép nhìn tôi như vậy! Không cho! Không cho!" Cô dã man bắt lấy cậu, há miệng hung hăng cắn cổ cậu.

Cô cắn rất ác, răng nanh dường như cắm vào trong thịt, miệng cảm nhận được vị tanh nồng của máu nhưng cô không buông, nước mắt nóng bỏng rơi khỏi hốc mắt.

Cô cực lực chịu đựng, không cho nước mắt rơi xuống, dường như nước mắt rơi xuống, giống như thừa nhận điều gì đó.

Cô luôn luôn kháng cự, luôn luôn không muốn thừa nhận......

Chanyeol trầm mặc không nói, lẳng lặng cảm nhận cô run run, nghe cô hô hấp dồn dập, dường như là ẩn nhẫn thút thít, thật sự quật cường.

Quật cường như vậy cũng biết có một người vì cô mà đau lòng, có một người muốn đem hết tất cả để bảo vệ cô

"Hừm. Đừng sợ. Tôi ở đây. Tôi ở trong này" Giọng nói của cậu rất nhẹ. Thực dịu dàng. Tựa như lông vũ, dịu dàng vờn quanh cô. "Tôi sẽ không rời đi. Sẽ không bỏ em lại. Tôi ở trong này,"

Yoona mở to mắt, lông mi nhẹ nhàng rung động. Hồi lâu...... nước mắt không cẩn thận rơi xuống. Một giọt lại một giọt, dừng trên vai cậu. Hun nóng tâm của cậu.

Chanyeol cảm thấy tâm mình nhuyễn hoàn toàn. Có lẽ cậu luôn chờ đợi giờ khắc này, chờ cô nguyện ý thút thít, mà không phải đè nén rơi nước mắt trong giấc mộng.

Trong lòng cô có nhiều bí mật lắm, mà cậu muốn mở từng cái từng cái bí mật của cô, để cô không giả vờ nữa, cho dù bi thương cũng có thể tận tình rơi nước mắt "Tôi thích em, Lim Yoona" lời thông báo nỉ non trong bóng đêm càng nhập tâm cô.

"Em muốn tôi đừng yêu em, nhưng không kịp nữa rồi" Từ rất lâu rất lâu trước kia...... Lúc ánh mắt cậu rốt cuộc không thể dời khỏi người cô, đã không còn kịp "Lim Yoona, để tôi yêu em, được không?"

Cô nhắm mắt lại, để nước mắt trào ra. Cô luôn không hiểu cả đời mình sống vì cái gì, cô muốn đối tốt với ba, cô không quên được cảnh ba đứng trước mộ cô bi thống tiều tụy.

Nhưng một lần nữa, cô như cũ không biết làm thế nào ở chung với cha, có lẽ, trong lòng cô vẫn oán hận cha.

Mà đối với Chanyeol...... Cô luôn luôn hận cậu, cô hận cậu cướp đi tất cả tình thương của cha, hận cậu và mẹ cậu cướp đi nhà của cô, cô hận cậu như vậy, cho rằng cậu cũng giống cô, giữa bọn họ chỉ có hận.

Nhưng cậu lại vào phòng cô hàng đêm, hàng đêm cô đơn ôm ảnh của cô, vào ngày sinh nhật của cô, mua bánh ngọt, vì cô hát chúc mừng sinh nhật, một mình nằm trên giường cô mở mắt đến bình minh.

Cô cứ như vậy nhìn cậu, ngày ngày đêm đêm...... Cô không hiểu, cậu yêu cô như thế nào? Hận thù trong lòng trở nên mờ mịt, lại bất tri bất giác trở thành đau lòng, cô không cần cậu như vậy, cô không cần!

Tình yêu, cho tới bây giờ cô đều không cần!

Yêu chỉ làm người điên cuồng, giống mẹ, vì tình yêu mà u mê cả đời, trước khi chết vẫn nắm chặt tay, khóc nói với cô, ngàn vạn đừng tin tưởng vào tình yêu, tình yêu chỉ làm người thống khổ, giống như bà.

Cô nhớ kỹ lời mẹ nói, cô không yêu. Xem, mẹ nói đúng, nhìn Chanyeol kìa, không phải cậu cũng vì yêu thống khổ, mới có thể đáng thương lại thật đáng buồn như vậy, đến chết vẫn ôm ảnh của cô thì có ích gì?

Cô sẽ không trở lại với cậu, sẽ không... Cho cả đời cũng vậy, cô sẽ không thương cậu, cô chỉ cần cậu chán ghét cô!

Hẳn là như vậy...... cậu hẳn là chán ghét cô.

Nhưng mà, cô thực sự muốn cậu chán ghét cô sao? Thực sự không cần tình yêu của cậu sao?

Lim Yoona, cô đang trốn tránh cái gì -- ngày đó, cậu hỏi cô như vậy, cặp mắt kia dường như có thể nhìn thấu cô.

Cô đang trốn tránh cái gì...... Cô nghĩ, cô trước mộ cậu chảy giọt nước mắt kia, khi đó đau lòng cùng không cam lòng.

Cô đau lòng cậu ngốc, không cam lòng...... Không cam lòng mình không thể đáp lại cậu, cô luôn không dám thừa nhận cô đã sớm không hận, hận ý trong lòng đã sớm bị cậu si ngốc làm tan biết hết.

Cô mắng cậu đồ ngốc, hai chữ tiếc nuối với cậu, cùng lời mẹ nói trước kia làm cô sợ hãi, làm cô không dám dễ dàng tin tưởng tình yêu, cho nên cô làm bộ như tình yêu không tồn tại, cô để bản thân không nhìn thấy sự mờ ám giữa cô và cậu.

Cậu yêu cô, sao cô không biết, giữa hai người luôn tồn tại sự mờ ám, chỉ là, cô làm bản thân làm bộ như không biết.

Giống như cô, rõ ràng có thể bỏ qua cậu, lại luôn cố ý trêu chọc cậu, muốn cậu nhìn cô, không cần quên sự tồn tại của cô.

Người đàn ông kia dùng tình yêu si ngốc của cậu khắc sâu dấn ấn vào lòng cô, làm cho cô dù dù sợ hãi tình yêu, dù miệng nói chán ghét, vẫn nhớ thương cậu, trong lòng vụng trộm quyến luyến tình yêu của cậu, nhưng lại không dám thừa nhận.

Cô trốn, cô trốn, ở trước mặt cậu giả vờ, lại sợ cậu thực sự xoay người rời đi, mà khi cậu đến gần rồi, cô lại không nhịn được sợ hãi bỏ chạy. Cho tới bây giờ, cậu tiến sát từng bước, lại không làm cho cô trốn tránh.

Mà cô, cũng thoát không được. Mệt mỏi, có lẽ trong lòng cô đã sớm không muốn trốn, đã sớm muốn yêu và được yêu.

Bọn họ giống như S và M tra tấn giằng co lẫn nhau, một cái tiến, một cái liền lui, lại luôn nắm chặt sợi dây kia, ai cũng không buông ra -- thực ra, cô luôn sợ cậu buông ra, cô nghĩ, có lẽ trời cao để cô sống lại một lần là vì cậu, vì không muốn cô phụ cậu.

Cô buông răng nanh, Chanyeol cười hỏi "Không cắn nữa sao?"

Yoona không nói chuyện, cô rũ mắt, hai tay vẫn cầm lấy cổ áo cậu, dần dần giận run, mùi máu tanh trong miệng làm cho cô muốn cười, trong lòng lại ê ẩm. Người này, cứ như vậy ngơ ngác để cô cắn, đồ ngốc.

"Cái gì?" Chanyeol không nghe rõ cô nói gì, chính là dùng sức kéo cậu xuống, sau đó ngẩng đầu cắn môi của cậu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống - đồ ngốc, cô không trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro