Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TĐHH 8

Nàng sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi!

Sao nàng có thể quên là không bao giờ được khiêu khích lòng tự tôn của nam nhân cơ chứ, thế mà nàng lại còn đi trêu chọc hắn? Thế này không phải là càng khiến hắn chú ý sao?

Lâm Duẫn Nhi, ngươi muốn ẩn cư, chứ không phải muốn thu hút sự chú ý nha!

Chỉ vì bản thân nhất thời xúc động, bây giờ nàng hối hận đến ruột cũng muốn phát chua, chỉ vì hắn, cuộc sống của nàng những ngày này thực khổ sở.

Mấy ngày nay hắn đều ngủ ở Phượng Nghi cung -- nàng đương nhiên không muốn vậy, nhưng tên kia có đuổi kiểu gì cũng không chịu đi, nàng lại không muốn bị hắn sỗ sàng, kết quả thế nào chứ, hắn ngủ giường, còn nàng phải ngủ ở ghế quý phi cạnh cửa sổ.

Rõ ràng giường của mình mà lại không thể nằm ngủ, nàng cảm thấy bản thân siêu bi ai, xoa thắt lưng, nàng nhíu mày thống khổ.

Liên tục vài ngày chỉ có thể ngủ trên ghế quý phi, cơ bắp toàn thân nàng vừa căng cứng lại vừa đau, cho dù có trải tầng tầng lớp lớp chăn đệm mềm mại.

Nhưng có điều cái ghế nho nhỏ đó sao có thể nằm duỗi ra mà ngủ được, động còn không dám động nữa là, chỉ cần nghiêng người một chút là sẽ ngã xuống ngay lập tức, khiến nàng xoay tư thế nào cũng không thấy an ổn.

Mà cái tên vương bát đản kia chiếm lĩnh giường của nàng lại ngủ thật sự an ổn, mỗi ngày đều có tinh thần sáng láng để lâm triều.

Mà nàng là hoàng hậu nên còn phải thức dậy giúp hắn mặc triều phục -- nàng cũng đâu có muốn làm, nhưng lại có hơn mười ánh mắt nhìn chòng chọc, vì sao mặc cái quần cái áo còn phải có nhiều cung nữ như vậy vây quanh một bên để thu xếp nữa vậy trời?

Nàng là Tô Tú Dung ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, không phải là Lâm Duẫn Nhi kiêu ngạo ương ngạnh...

Nàng liên tục tụng tụng niệm niệm không ngừng câu này, cố gắng đem lửa giận ngút trời cắn răng nuốt xuống.

Nhưng liên tục vài ngày như vậy, nàng chịu không nổi, cuộc sống như vậy làm sao có thể vượt qua được nha?

Che miệng ngáp một cái, quệt bọt nước ứa ra trong mắt, nàng đem ghế dựa dưới thân nhích ra sau một chút để tránh ánh mặt trời chiếu tới.

Phát hiện động tác của nàng, Hạ Hỉ lanh lợi xoay ô che nắng lại, che khuất ánh mặt trời, Xuân Hỉ cầm quạt lông hỗ trợ quạt gió.

"Nương nương, ngài có khỏe không?" Hạ Hỉ bưng bát nước ô mai giải nhiệt đưa cho nàng, lo lắng nhìn sắc mặt mệt mỏi của chủ tử, quầng thâm dưới mắt chủ tử đậm quá rồi nha!

Mấy ngày nay Hoàng Thượng đều đến Phượng Nghi cung qua đêm, quầng thâm dưới mắt chủ tử cũng càng ngày càng nhiều, chắc hẳn Hoàng Thượng làm cho nương nương quá mệt mỏi......

Nghĩ đến làm mệt như thế nào, tuy rằng chưa có kinh nghiệm nhưng mặt Hạ Hỉ vẫn đỏ bừng, về chuyện nam nữ nàng từng nghe các ma ma trong cung đề cập qua, chủ tử thân mình lại suy yếu, không thể thường xuyên như vậy hoài được, nàng vẫn nên sắc chút thuốc bổ để giúp chủ tử bồi bổ cho thật tốt mới được.

Không biết rằng Hạ Hỉ đang hiểu lầm, Duẫn Nhi lười biếng uống nước ô mai, nghe bên cạnh truyền đến tiếng vỗ tay cùng thanh âm mềm mại đáng yêu.

"Hoàng Thượng tuyệt quá!"

Một mỹ nữ mặc cung phục thêu hoa đứng bên trái, cách Duẫn Nhi có vài bước, bên người có sáu cung nữ hầu hạ.

Nếu so sánh góc độ này, hoàng hậu như nàng liền kém cỏi hơn, bên người chỉ có Hạ Hỉ và Xuân Hỉ, hơn nữa một thân bạch sam mộc mạc.

Bởi vì màu trắng có thể trừ nóng, trên đầu chỉ có trâm châu ngọc gài tóc. Toàn thân nàng đều một màu trắng, hơn nữa nàng lại trú dưới đình tránh nắng, thoạt nhìn tựa như một u hồn.

Phải nhanh lên thôi... Nếu cứ tiếp tục những ngày như thế này, nàng sẽ mau quy thiên mất.

Buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, Duẫn Nhi lại ngáp một cái, dùng khóe mắt ngắm mỹ nữ bên trái.

Trước đấy nàng tình cờ nghe được nàng ấy là đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Nguyên vương triều, trong thọ yến của thái hậu nàng ấy cũng có tam dự.

Bộ dáng quả thật không tồi, vẻ đẹp của nàng ấy hoàn toàn ngược lại với vẻ diễm lệ của Duẫn Nhi.

Thanh phi mang vẻ đẹp thanh thuần lung linh, như ánh trăng ban đêm, nói trắng ra chính là - Duẫn Nhi thích hợp làm tình nhân nuôi bên ngoài, còn Thanh phi lại thích hợp để lấy về nhà ra mặt cúng bái báo cáo tổ tông.

Có điều, dù trước kia nàng có phong hoa tuyệt đại cỡ nào, hiện tại nàng chỉ là một khối than đen chả khiến được ai chói mắt cả, ai...

Duẫn Nhi than thở trong lòng, tiếp tục liếc mắt ngắm Thanh phi thoát tục một cái, ngay cả làn da cũng trắng nõn không tì vết, chẳng trách nàng ấy rất được sủng ái.

Diễm phúc của tên háo sắc kia đúng là sâu, trong thọ yến nàng đã ngắm qua, tần phi tham dự ít nhất cũng thuộc loại nhan sắc bắt mắt.

Kỳ quái, rõ ràng nhiều phi tử như vậy, hắn cũng không có tiết chế, sao đến một tiểu hài tử cũng không có?

Xem ra là nhìn được nhưng không dùng được, có khi chỉ sau một phút thì liền phóng tiết, ha ha...

Duẫn Nhi oán thầm trong lòng, ánh mắt lại ngắm về phía nam nhân đang luyện võ, hắn chỉ mặc quần, lộ ra nửa người trên rắn chắc tinh tráng, dưới ngực là bụng sáu múi tuyệt đẹp, tay hắn cầm cung, kéo dây cung, cánh tay lập tức phô bày đường cong xinh đẹp, mồ hôi che kín làn da bóng loáng, dưới ánh mặt trời tỏa ra sáng bóng mê người.

Khoe mẽ!

Duẫn Nhi cong môi khinh thường, nhìn mũi tên nhọn bắn ra trúng ngay giữa hồng tâm. Thanh phi lập tức hoan hô, mà nàng ở đình tránh nắng thì lại yên tĩnh không một tiếng động.

Nàng đang nóng muốn chết đây nè! Trời đổ nắng gắt, tên kia muốn luyệt bắn tên là chuyện của hắn, sao còn kêu nàng ở bên cạnh xem? Nàng cũng đủ đen rồi, sao lại còn phải phơi nắng nữa?

Còn nữa, cũng đã có một đống đại mỹ nhân hương sắc vẹn toàn vì hắn mà hoan hô vỗ tay, còn cần khối than đen như nàng vào giúp vui nữa à?

Điên... nàng muốn đi ngủ!

Duẫn Nhi chống đỡ không nổi nữa, nàng muốn đi ngủ, nàng muốn giường của nàng.

Cảm nhận được oán niệm phóng tới từ đình tránh nắng, Xán Liệt sung sướng nhếch miệng, kéo căng dây cung, buông đầu ngón tay, mũi tên nhọn bắn ra xẻ đôi mũi tên đang cắm trên hồng tâm thành hai nửa.

Nghe được tiếng vỗ tay của Thanh phi, sắc mặt hắn không đổi, tiếp nhận mũi tên Vĩnh Phúc đưa qua, lại kéo cung bắn tiếp.

Đây là thói quen của hắn, thân là quân vương, ngoài chuyện học văn, hắn cũng không thể bỏ qua môn võ nghệ.

Quốc cữu thân là đại tướng quân đã tự tay chỉ đạo hắn, dưới yêu cầu nghiêm khắc của quốc cữu, hắn có một thân võ nghệ cực tốt, cũng biết rằng cường thân kiện thể là một điều rất trọng yếu.

Mỗi ngày, hắn cố định tập ở võ tràng một canh giờ, có khi bắn tên, có khi lại cùng thị vệ trong cung đánh nhau, hắn không cho bọn chúng nương tay, hắn muốn thắng lợi tuyệt đối.

Bắn xong mũi tên cuối cùng, Vĩnh Phúc tiếp nhận cung trên tay hắn, Thanh phi lập tức tiến lên, cầm khăn sạch giúp hắn lau mồ hôi.

"Hoàng Thượng, người vất vả rồi." Nàng ôn nhu nói, trong mắt không chút nào che giấu vẻ ái mộ, vị quân vương tuấn mỹ này hoàn toàn bắt được lòng của nàng.

Mà từ khi tiến cung, nàng cũng được Hoàng Thượng sủng ái, chỉ trong một năm ngắn ngủi nàng đã từ tài nhân trở thành Thanh quý phi, nàng tin tưởng qua một thời gian nữa thôi, vị trí hoàng hậu nhất định là của nàng.

Về phần Tô Tú Dung, nàng hoàn toàn không để trong mắt. Tuy rằng gần đây Hoàng Thượng đều ở Phượng Nghi cung, nhưng nàng nghĩ đó nhất định là có liên quan tới Thái Hậu.

Ngày nào đó thái hậu mất, hoàng hậu căn bản không thể gây uy hiếp nào, nữ nhân xấu xí nhát gan vô dụng kia sao có thể so với nàng được?

Xán Liệt cười với Thanh phi một chút, đối với cung phi hắn đều nở nụ cười vui vẻ, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn đều có thể tỏ ra ôn nhu.

"Hoàng Thượng, tối nay có muốn đến Thanh Linh cung dùng bữa không? Thanh nhi tự tay làm vân chân hãm nhi mà Hoàng Thượng thích ăn nhất cùng với bách hoa nhưỡng mà Hoàng Thượng thích uống."

Thanh phi nở nụ cười yếu ớt xinh đẹp, Hoàng Thượng đã từng sủng ái nói rằng hắn yêu nhất nụ cười của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng cười với hắn, nàng nói gì hắn cũng đều đáp ứng.

Xán Liệt không trả lời, tâm tư của hắn đã sớm chuyển đến đình tránh nắng, nâng mắt nhìn qua hướng đó, hắn thấy hoàng hậu của hắn xoay gáy về phía hắn, hoàn toàn không có một tia phản ứng.

Chú ý thấy tầm mắt Hoàng Thượng, Hạ Hỉ, Xuân Hỉ cả kinh, các nàng cùng nhìn về phía chủ tử, Duẫn Nhi vẫn đang chu môi ngủ say như chết.

Hắn từ từ nheo con ngươi đen lại, hắn đẩy tay Thanh phi ra, bước về hướng đình nghỉ mát.

"Hoàng Thượng?" Thanh phi sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng bị Hoàng Thượng lạnh nhạt như thế, hơn nữa còn là vì Tô Tú Dung, điều này sao có thể?

Nhìn thấy Hoàng Thượng đi tới, Hạ Hỉ khẩn trương, "Nương nương! Nương nương ngài mau tỉnh lại!" Làm sao bây giờ? Hoàng thượng tới rồi!

"Hả..." Duẫn Nhi miễn cưỡng mở mắt ra, vẫn chưa thanh tỉnh, mồm miệng triền miên. "Gì..."

Nàng mơ mơ hồ hồ nhìn Hạ Hỉ, nhưng mặt Hạ Hỉ lại đột nhiên nhoáng lên một cái, cả người nàng bay lên không.

"A --" Nàng nháy mắt bừng tỉnh, sợ ngã xuống, nàng vội vàng vươn tay bắt lấy bả vai nam nhân, cơ thể nóng nực ẩm ướt khiến nàng muốn rút tay về, nhưng lại sợ ngã xuống nên không dám.

Giờ phút này, nàng đang ngồi trên cánh tay phải của nam nhân, Xán Liệt đem nàng ôm lấy, con ngươi đen hẹp dài tà khí nhìn thẳng mắt nàng.

"Phác..." Nàng tức giận đến muốn mắng người - xuýt nữa...xuýt nữa thì nàng đã thốt ra, "Hù chết nô tì, Hoàng Thượng."

May mà nàng vẫn còn nhớ rõ nơi này là chỗ nào, Duẫn Nhi vội vàng đem câu mắng sắp thốt khỏi miệng đổi thành tươi cười e lệ, có trời mới biết nàng muốn bóp chết hắn đến cỡ nào!

"Có nhìn thấy trẫm bắn tên chứ?" hắn cười với nàng.

"Thấy ạ, Hoàng Thượng thật là lợi hại." nàng cũng đáp lại bằng nụ cười giả vờ, có điều nụ cười giả lại lẫn một tia không được tự nhiên.

Bởi sợ ngã xuống, tay nàng không thể không bắt lấy bờ vai của hắn, da thịt dưới lòng bàn tay tản ra hơi nóng, nàng lại đang kề sát hắn, có thể cảm nhận được hơi thở của hắn rất gần, ngực đột nhiên nhảy dựng, cảm giác có chút kỳ quái.

Từ sau khi thoát ly thời kỳ trẻ con, nàng chưa từng bị người khác ôm theo loại tư thế này, lúc này mới phát hiện khí lực của hắn rất lớn, có thể một tay ôm lấy nàng.

"Phải không?" hắn vươn ngón tay lau đi nước miếng ở bờ môi nàng, bên má phải nàng vẫn còn vệt cấn hồng do tựa vào lưng ghế dựa. Nữ nhân này thật đúng là dám trợn mắt nói dối!

Ánh mắt hắn cười cười quấn lấy nàng, "Không ngờ là hoàng hậu trong lúc ngủ cũng mơ thấy tư thế oai hùng của trẫm nha!"

Tươi cười trên mặt Duẫn Nhi cứng lại, nàng lại ngủ đến chảy nước miếng, quá mất mặt! Nàng vội vàng trộm ngắm quanh mình, lại nhìn thấy Thanh phi đang hung tợn trừng nàng.

Trừng cái gì mà trừng, bộ nàng có chọc tới nàng ta sao?

Duẫn Nhi bị trừng đến ngây ngốc, nhưng nàng hiện tại không có tâm tình để ý tới Thanh phi, trước tiên giải quyết hắn mới là trọng điểm.

Nàng nhanh chóng bày ra biểu tình vô tội, thốt ra thanh âm ôn nhu, ra vẻ hờn dỗi xem xét hắn.

"Ha ha, Hoàng Thượng ngài thực hay nói giỡn. Ah! Trên người ngài đều là mồ hôi, ngài nhanh đi tắm rửa, bằng không cảm lạnh cũng không tốt, nô tì lại đau lòng."

Đau lòng cái rắm! Hắn nên bị bệnh nhập thật nặng vào là tốt nhất, đừng có tìm đến nàng gây phiền toái nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro