Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NNNDDTĐ 9: Tâm sự

Cái người được gọi là "bố" ấy rốt cuộc là đáng sợ tới mức nào?

Hồi bé cô luôn ngưỡng mộ bố của cô bạn thân Từ Từ. Bố Từ Từ rất hay cười, lại cười rất to, vang khắp cả khu nhà.

Ông thường kể chuyện cười cho Từ Từ nghe. Bất kể Từ Từ có làm điều gì, bố Từ Từ cũng chẳng bao giờ sa sầm mặt hay trừng mắt hung dữ với cô.

Từ Từ thậm chí còn dám nhân lúc bố ngủ vẽ râu lên mặt ông, rồi trời đông rét buốt thọc bàn tay lạnh ngắt của mình vào cổ bố, cười "khà khà khà" vui vẻ.

Bố Tư Đồ thường ôm Từ Từ lên xoay tròn, lớn tiếng tán dương: "Con gái bố vừa thông minh lại vừa đáng yêu!"

Bố Tư Đồ đặt cho con gái biệt danh là "Mao Mao" rất buồn cười, giống như tên của một con thú cưng vậy! Duẫn Nhi trước nay luôn ngưỡng mộ tình cha con nhà Từ Từ.

Bố của cô lại là một người cha rất nghiêm khắc, rất đáng sợ, giống như ông bố chồng của cô vậy. À, cũng không đúng, bố cô còn nghiêm khắc và đáng sợ hơn cả bố chồng cô nữa.

Bố Lâm rất kiệm lời, dạy dỗ cô chỉ gói gọn trong ba cách: gầm gào, trừng mắt và đập bàn.

Lúc còn đi học, thường thì sau mỗi kỳ thi, cô đều vừa khóc vừa bới cơm, chốc chốc lại bị dọa cho sợ đến teo cả não.

Trong khi đó, ở nhà sát vách, bố Tư Đồ lại ngồi cười khanh khách: "Mao Mao, sao con lại thi rớt nữa rồi? Con thật chẳng giống ông bố anh minh thần vũ này gì cả!"

***

Ngày thứ hai sau mỗi đợt như vậy, Duẫn Nhi lại khóc thút tha thút thít chạy qua gõ cửa một căn nhà khác ở bên cạnh.

Là nhà của người ấy. Người ấy nghe xong chuyện sẽ xoa đầu cô, lau nước mắt cho cô, còn cười rất ấm áp: "Duẫn Nhi của chúng ta lại thi không đạt rồi đúng không?"

"Từ Từ cũng thi không qua mà... Trong lớp có rất nhiều bạn cũng không đạt..."

"Được rồi, được rồi! Không trách em được, tại đề thi quá khó, là do đề thi không tốt! Em đừng khóc nữa, anh dẫn đi mua kem nhé! Ăn xong rồi thì không khóc nữa, được không nào?"

"... Được ạ!"

Ngoại trừ Phốc Phốc ra, không ai biết rằng cô chẳng hề thích ăn kem que. Cô hay ăn là bởi vì người đó thường mua để dỗ dành cô mà thôi.

"Đinh!"... Lò vi sóng ngừng quay, sữa tươi đã được hâm nóng.

Duẫn Nhi vỗ vỗ hai bên má, thở dài rồi lấy sữa ra đem lên tầng.

***

Cửa phòng Dương Dương mở rộng, anh đang nằm dang tay dạng chân trên giường, thẫn thờ đưa mắt nhìn lên trần nhà.

"Dương Dương!" cô gõ cửa: "Buổi tối anh chỉ ăn có một ít, đói bụng không?"

"Ra ngoài đi!" Mi mắt anh chẳng buồn chớp, nhẹ nhàng lên tiếng.

Duẫn Nhi hấp tấp lùi về sau một bước, chỉ thò đầu vào trong: "Có muốn uống sữa tươi không? Sữa nóng đó!"

Anh bật người dậy, mặt lạnh tanh nhìn "bánh bao nhỏ quê mùa": "Cô, qua đây!"

Duẫn Nhi ngoan ngoãn bưng sữa đưa sang, nhưng anh không nhận, khoanh tay lại lạnh lùng nhìn cô.

Rõ ràng là cô đứng, còn anh ngồi nhưng ánh mắt đó lại như đang liếc xuống nhìn cô một cách đầy ngạo mạn. Cô cảm thấy sống lưng lành lạnh, lặng lẽ cúi đầu.

Cô sợ nhất là khi anh nghiêm túc, bởi những lúc đó cô không thể không nhận thức rõ ràng: Đây là Dương Dương, cậu con trai độc nhất vô nhị cao quý của thế phiệt Dương gia đứa cháu ngoại mà Trương tư lệnh thương yêu nhất, là Lục thiếu gia hô phong hoán vũ của Lương Thị, dẫu có lúc ấu trĩ, có lúc hiền lành thì rốt cuộc vẫn không phải là người ở cùng một thế giới với cô.

"Cô thử nói xem!" Ngữ khí của anh vẫn lạnh lùng cứng ngắc: "Tôi có chọc giận ông ấy không?"

"Hả?" Duẫn Nhi ngẩng đầu.

Anh mặt mày xám xịt: "Tôi chọc giận ông ấy ở điểm nào?"

"Không phải... Tôi biết anh là vì... Tôi hiểu mà, không phải anh không muốn ngủ lại, nhưng bố anh không biết điều này." cô vừa đưa sữa cho anh vừa lựa lời nói.

Dương Dương nhận lấy, uống một hơi hết sạch, "Ợ" một cái, rồi "Hứ" một tiếng không mấy vui vẻ, trả chiếc cốc không lại cho "bánh bao nhỏ quê mùa".

Anh lại nằm xuống giường, "bịch, bộp" một hồi rồi sững người nhìn chăm chăm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

***

"Dương Dương, thật ra bố và mẹ khác nhau nhiều lắm! Về việc thể hiện tình cảm thì đàn ông bao giờ cũng cảm thấy khó khăn xấu hổ... Bố không phải là không thương anh." cô ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng cũng thốt ra lời an ủi trúc trắc của mình.

Anh nhướng mày, liếc xéo "bánh bao nhỏ quê mùa": "Cô bảo không thương ai cơ?"

Duẫn Nhi sững người, nén giận nuốt tiếng: "Là tôi đang nói chính mình..."

"Cô ngốc thế, bố cô đương nhiên là không thích cô rồi, bố nào mà chẳng thích con trai!"

Anh hai tay gối sau đầu, lại liếc cô một cái: "Này! Cô đi đâu đấy?" Anh gọi giật lại cái người đang tính quay mặt bỏ ra ngoài: "Lại đây!"

Duẫn Nhi cụp mắt chậm chạp bước qua, bị anh lôi kéo, đành miễn cưỡng ngồi xuống giường.

Sau một lúc lâu chẳng ai nói câu nào, anh bỗng cất tiếng hỏi: "Cô đi gặp gỡ xem mặt tôi có phải là do bố cô ép không?"

"Không phải vậy." Duẫn Nhi cúi thấp đầu vặn vặn ngón tay: "Là do tôi tình nguyện."

"Nói dối! Làm gì có cô gái nào không muốn lấy người tử tế cơ chứ?"

Cô sững lại: "Lấy anh... không phải lấy người tử tế sao?"

Chậc... Anh quay mặt lườm "bánh bao nhỏ quê mùa" một cái. Nha đầu chết tiệt! Ngày nào không xỉa xói được anh thì cảm thấy khó chịu có phải không?

"Lâm Duẫn Nhi!" anh nheo mắt đánh giá cô: "Thực ra trong lòng cô vốn có người khác rồi đúng không? Người nhà không đồng ý cô và anh ta bên nhau nên cô giận dỗi lấy tôi chứ gì?"

Anh đã từng nghĩ cô là người ham phú quý hư vinh, nhưng lúc bàn chuyện kết hôn, cô lại kiên quyết từ chối những điều khoản bồi thường sau ly hôn mà anh chủ động đưa ra, khiến anh biết rằng cô không phải kết hôn vì tiền.

***

"Không phải, tôi muốn nhanh chóng kết hôn để bố mẹ tôi không phải lo lắng cho tôi thêm nữa. Hai người đã vì tôi mà mệt mỏi lắm rồi!"

Ngón tay bị chà xát đến độ trắng bệch, trong đôi mắt cô phủ một màn sương mờ ảo:

"Hơn nữa, người ấy trước nay chưa từng nói tiếng yêu tôi, giữa tôi và anh ấy không hề xảy ra chuyện gì cả."

Cô có đôi chút khó nhọc khi phải hồi tưởng lại chuyện cũ, đôi mày khẽ chau lại.

Dương Dương chỉ đoán bừa ai ngờ trúng phóc nên cảm thấy rất hứng thú, vừa nhướng mày vừa từ trên giường nhổm dậy, ngồi ngang vai với cô, tiếp tục hỏi:

"Hai người không ở bên nhau? Vậy tại sao bố mẹ cô lại chuyển nhà để tránh anh ta?"

"Sao anh biết nhà chúng tôi chuyển đi là để tránh anh ấy?" Duẫn Nhi kinh ngạc đến đờ cả người, mắt tròn xoe nhìn chăm chăm vào anh.

Chuyện này bố cô đã từng dặn bất cứ ai cũng không được phép nhắc đến! Tại sao anh lại biết?

"Mấy người sống ở thành phố G đang yên đang lành lại đột ngột chuyển đi, cô còn vội vã lấy chồng, mấy chuyện này có gì khó đoán đâu!" anh càng đắc ý, ngữ khí lại càng thờ ơ lãnh đạm.

Duẫn Nhi rầu rĩ giật giật chân mày, khẽ thở dài một tiếng: "Đều tại tôi không tốt!"

"Tại sao cô không tốt?" anh hứng thú tràn trề.

"Người ấy chưa từng nói yêu tôi, chỉ mình tôi vẫn luôn... thích người ta. Sau khi bố tôi biết chuyện, giận dữ vô cùng. Tôi sợ bố tôi đi tìm người ấy thì mất mặt lắm... người ta lại không thích mình..."

Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, nhỏ giọng kể chuyện quá khứ mà ngoài Phốc Phốc ra cô chưa từng tâm sự với bất kỳ ai khác.

"Tại sao bố cô lại không đồng ý? Vì anh ta là người đã có gia đình sao?"

Duẫn Nhi khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Người ấy đã từng kết hôn, có một đứa con gái tên là Tiểu Đổng, mẹ Tiểu Đổng mất khi sinh con bé. Tiểu Đổng đáng yêu lắm, xinh xắn như một con búp bê ngoại quốc vậy!"

"Ầy! Đừng có lạc đề!" anh mất kiên nhẫn ngắt lời: "Bố cô không đồng ý cho cô làm mẹ kế con nhà người ta phải không?"

Duẫn Nhi khẽ gật đầu: "Hơn nữa... thật ra, trước giờ người ấy cũng chưa từng nói thích tôi, anh giao Tiểu Đổng cho tôi chăm sóc bởi vì Tiểu Đổng học ở trường mẫu giáo tôi công tác."

"Duẫn Nhi, cô cứ lặp đi lặp lại rằng anh ta chưa từng nói thích cô, dựa trên góc độ tâm lí học mà nói, chứng tỏ trong lòng cô luôn hoài nghi việc anh ta có cảm tình với mình, đúng không?"

Anh giảo hoạt thăm dò, thấy gương mặt của "bánh bao nhỏ quê mùa" bỗng chốc ửng đỏ, anh biết mình lại đoán đúng:

"Khi cô sắp đi lẽ nào không hỏi anh ta lấy một câu sao? Cô cứ ra đi âm thầm lặng lẽ như thế, nếu anh ta cũng giống cô, giữ chặt trong lòng không nói ra thì làm thế nào?"

"Người ấy sẽ không như vậy đâu." Ngữ khí của cô bỗng chốc trở nên vô cùng buồn thảm:

"Người ấy rất yêu mẹ của Tiểu Đổng, đó là một tình yêu không thể thay thế. Thực ra tôi đã sớm biết rồi, dù tôi có ở cạnh người ấy cả đời cũng chẳng thể nào thay thế được vị trí của mẹ Tiểu Đổng. Người ấy là một người rất chung tình."

Dương Dương nghe vậy bĩu môi khinh thường, ngả người nằm xuống.

Duẫn Nhi lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức buồn thương. Đầu gối khẽ gập lên, cô tựa cằm lên đó, giống như một chú cún cưng đang chờ được vuốt ve âu yếm.

"Duẫn Nhi!" anh lấy chân đá nhẹ vào người cô, hỏi một cách ngán ngẩm: "Bố cô chia uyên rẽ thuý như vậy, cô không hận ông ấy sao?"

"Dĩ nhiên là không. Đó là bố tôi, tôi sẽ không bao giờ hận ông, dù xảy ra chuyện gì chăng nữa thì ông cũng đều vì muốn tốt cho tôi." cô chậm rãi đáp lời.

Trong mắt anh thoáng dâng lên từng đợt sóng nhỏ.

Duẫn Nhi không mảy may phát hiện, vẫn tiếp tục độc thoại: "Cách chúng ta nhìn nhận tình cảm của mình không giống với cách nhìn của bố mẹ. Bố mẹ nói không tốt là vì có cái lý riêng của họ. Mặc dù tôi rất buồn, nhưng vẫn phải nghe theo".

***

Đêm đã xuống từ lâu rồi, nhưng thời khắc này dường như đặc biệt đen tối.

Dương Dương nghĩ về một số chuyện của ngày xưa, tuổi trẻ ngông cuồng của mình, tính cách muốn gì làm nấy và cả những chuyện sau đó nữa...

Thời gian dần trôi, anh dù không muốn đối diện nhưng lại không thể nào trốn tránh những việc sẽ xảy ra sau này. Chuyện đó nghiêm trọng tới mức nào, còn anh đã đau đớn hối hận biết bao.

Tất cả đều tại anh không chịu nghe lời!

"Dương Dương, anh kết hôn cũng vì bố anh đúng không? Lúc dọn thư phòng của anh, tôi thấy anh tra cứu rất nhiều tài liệu tiếng Anh, tất cả đều có liên quan đến bệnh ung thư phổi, chứng tỏ anh rất quan tâm đến bố mình."

Cô nghiêng đầu nhìn anh đang nằm xoay lưng lại với mình: "Nhưng tại sao thường ngày anh lại không hay chuyện trò với ông vậy? Như tối hôm nay đó, rõ ràng là ông muốn trò chuyện cùng anh, quan tâm đến anh mà!"

Anh nhìn lên trần nhà, lãnh đạm đáp: "Mấy năm trước ông ấy đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi, sao ông còn có thể quan tâm tới tôi chứ?"

"Vậy thì nhất định là anh đã làm sai chuyện gì đó nên mới khiến ông nổi giận đến thế!"

"Có giận thì cũng không thể không màng tới tôi nữa chứ! Chưa thấy bố ai vì người ngoài mà ngay đến con trai ruột của mình cũng không cần như vậy luôn!" Anh nhỏ giọng làu bàu, dường như không muốn để lộ ra sự ấm ức.

Nói xong, anh bực mình quay người lại, không thèm nhìn cô nữa.

Duẫn Nhi cảm thấy hôm nay trò chuyện với anh hình như hơi nhiều rồi, ở lại thêm sẽ không hay lắm, liền cầm khay và cốc, tụt xuống giường xỏ dép chuẩn bị ra khỏi phòng.

Cô vừa đi đến cửa, người nằm trên giường bỗng cất tiếng hỏi: "Cái người ấy của cô yêu vợ mình như vậy mà cô còn thích ở điểm gì nữa?"

Duẫn Nhi dừng bước: "Thích một người... việc này thật sự rất khó nói một cách cụ thể, rõ ràng!"

Cô đứng nguyên chỗ cũ suy nghĩ một cách nhọc nhằn: "Người ấy đẹp trai, tính tình lại tốt, dù làm chuyện gì cũng luôn nghiêm túc... Lúc người ấy mới bắt đầu khởi nghiệp rất vất vả, ngày nào cũng tăng ca đến khuya.

Tôi và Tiểu Đổng đi đón người ấy tan ca, khu vực văn phòng người ấy toàn những tòa nhà chi chít chữ, đèn sáng dày đặc, đẹp vô cùng!

Khi người ấy mặc áo khoác từ trong toà nhà bước ra, gió thổi làm tà áo bay phấp phới, giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp vậy! Đạp gió bay tới, tà áo nhẹ bay..."

Càng nói càng cảm thấy khung cảnh ấy như đang hiện ra trước mắt, cô lại bắt đầu mơ màng.

Dương Dương rất căm ghét bộ dạng si mê của "bánh bao nhỏ quê mùa" lúc này nên vội đuổi cô ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro