NNNDDTĐ 5: Bắt nạt không thành công
"Có bằng lái..." Duẫn Nhi yếu ớt nói: "... không có nghĩa là biết lái mà..."
Lúc thi lấy bằng cô vẫn đang còn ở thành phố G, là bị... người ấy ép đi thi.
Chỉ hạng mục cơ bản thôi mà cô phải thi đến tám lần, thực hành trên đường thì không cần phải nói thêm nữa.
Lúc cầm bằng lái trên tay, người ấy vui hơn cả cô, khen cô thông minh, còn đưa chiếc G500 mới mua cho cô cầm lái.
Cầm lái chưa đến mười phút, cô xém chút đâm trúng lề đường, may mà có người ấy giúp cô khống chế vô lăng, thay cô bẻ hướng tay lái, đầu xe chỉ bị xước nhẹ, không xảy ra tai nạn.
Sau khi định thần lại, người ấy xoa đầu cô cười, dịu dàng nói: "Là tôi không tốt, Duẫn Nhi của chúng ta không phải người có tố chất lái xe. Thôi bỏ đi, tôi thua rồi, tiếp tục làm tài xế cho em vậy!"
Tay cô cầm một cái túi củ sen chắc nịch, đầu óc mơ mơ màng màng nghĩ về chuyện lúc trước.
Dương Dương nổi gai ốc vì ánh mắt thất thần lạ lùng của cô, quát một tiếng: "Này!"
"Bánh bao nhỏ quê mùa" giật nảy mình, củ sen trong tay rơi xuống đập cái "bịch" vào đầu ngón chân anh.
"Xin... xin... xin lỗi!" cô đỡ anh lúc này đang oằn người vì đau: "Anh không sao chứ?"
Dương Dương ngẩng mặt lên, khoé môi co giật: "Lâm Duẫn Nhi!" Anh nghiến răng, bật ra từng chữ một: "Sáng - mai - cô - tự - đi - bộ - đi! Tôi - không - quan - tâm - nữa!"
"Ừ ừ ừ!" cô không mấy để ý chuyện mình bị ngược đãi, ngược lại càng quan tâm đến chỗ đau của anh hơn: "Chân anh còn đau không? Đưa tôi xem nào!"
Uy hiếp không hề có tác dụng với "bánh bao nhỏ quê mùa", anh đang bị ngoại thương lại thêm nội thương, mặt mũi tối sầm, ôm bụng rỗng đi cà nhắc lên tầng tự chăm sóc thương tích.
Ngày thứ hai, bữa sáng gồm cháo ngô và rau dưa, nhưng trước mặt anh vẫn có đĩa trứng ốp lết vàng ươm xinh xắn như trước.
Anh rã rời thưởng thức, tính ăn xong sẽ đi thẳng ra cửa không ngoái đầu nhìn lại.
Duẫn Nhi vừa rửa xoong nồi xong, tới ngồi xuống cạnh anh, thấy anh sắp đi liền thân thiện dặn dò: "Lái xe cẩn thận nhé!" Ai ngờ anh quay đầu mặt hầm hầm trừng mắt một cái.
Dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xong xuôi, cô khóa cửa ra ngoài. Cô vừa ra khỏi cửa lớn khu nhà thì đằng sau có chiếc xe chạy lên, kính xe nhanh chóng được hạ xuống.
Là hàng xóm sát vách nhà họ, có một đứa con trai rất đáng yêu tên là Tiểu Đào. Thấy cô đi bộ, bố Tiểu Đào tiện đường cho cô đi nhờ xe một đoạn.
***
Duẫn Nhi về đến nhà đẻ, mẹ không có nhà, bố Lâm đang nằm trên giường xem sách.
"Bố ơi, mẹ con đi chợ rồi ạ!"
Bố Lâm vuốt mái tóc đã điểm bạc: "Không, bà ấy đến xưởng nhận việc về làm."
Duẫn Nhi nhận ra, trong giọng nói của ông có chút không thoải mái.
Bất kỳ người đàn ông nào phải nằm nhà để vợ mình ra ngoài nhận việc vặt về làm kiếm ít tiền phụ trợ tiêu pha đều cảm thấy không thoải mái như thế.
Cô trong lòng chua xót nhưng ngoài mặt không tiện thể hiện ra.
Nói chuyện dăm ba câu với bố xong, cô lập tức ra ngoài mua thức ăn.
Vừa về đã thấy mẹ ở nhà, tiết trời nóng bức khó chịu, mái tóc điểm bạc của mẹ mướt mát mồ hôi, ép chặt vào mặt, nhìn có đôi phần tất tả.
"Con ngồi đi, để mẹ đi làm cơm!" Mẹ Lâm xót xa xoa xoa gương mặt đỏ bừng vì nắng của con gái: "Lấy kem que trong tủ lạnh ăn đi con! Xem con nóng chưa này!"
***
Duẫn Nhi mua xương sườn để nấu canh, bữa trưa còn làm thêm món cải chíp xào nấm.
Cả nhà ba người cùng ngồi ăn cơm, đôi đũa của bố mẹ cô cứ đảo qua đảo lại nhưng chỉ dám đậu trên đĩa rau.
"Bố! Ăn thịt đi!" Cô cười híp mắt gắp xương sườn cho bố mẹ: "Mẹ, mẹ ăn sườn đi này!"
Mẹ Lâm cười, gắp miếng sườn cô vừa gắp cho mình bỏ sang bát bố Lâm: "Lão Lâm, ông phải ăn nhiều vào thì chân mới nhanh khỏi!"
"Mẹ cũng vậy, ăn nhiều thịt vào chứ!" Duẫn Nhi bưng đĩa rau xào để tới trước mặt mình: "Con đang giảm béo, để con ăn rau, bố mẹ không được tranh với con đâu đấy!"
"Con bé này!" Mẹ Lâm thấy vậy khẽ bật cười: "Con không béo cũng chẳng gầy, người cân đối rồi! Hơn nữa nhà thông gia không muốn con dâu mình quá gầy đâu, như vậy không dễ nuôi."
"Vâng!" cô gật đầu, cười ngọt ngào: "Mẹ Dương Dương hay mua đồ ăn ngon cho con lắm!"
Bố mẹ nhìn nhau khẽ nở nụ cười, trong lòng hồ hởi thầm nghĩ con gái mình quả thật đã lấy rất đúng người. Còn Duẫn Nhi, trước nụ cười của bố mẹ, cô chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
***
Duẫn Nhi rút kinh nghiệm từ hôm qua, mới ba giờ chiều đã vội về.
Lúc cô bước ra cửa, mẹ đang làm việc, trời nóng bức thế này mà mẹ cứ phải ôm chiếc khăn quàng lông dày sụ, cúi đầu dùng nhíp đính từng sợi tua lên khăn.
Công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ, quạt máy cũng không dám bật, mới làm một lát mẹ Lâm đã uống hết cả một ca nước mát.
Lúc mẹ tiễn ra cửa, cô lén hỏi: "Bố nghỉ ở nhà, tiền thưởng và phụ cấp chẳng có mẹ nhỉ?"
Tính bố Lâm cương trực thẳng thắn, rất nhiều việc chỉ cần cúi mình một chút ông cũng không chịu, vì thế làm hơn nửa đời người rồi mà vẫn chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường, lãnh đạo và đồng nghiệp xung quanh vừa sợ vừa bài xích ông.
"Cũng có cấp một ít... Con đừng lo chuyện trong nhà!" Mẹ Lâm an ủi con gái: "Bao năm nay chúng ta vẫn sống được đấy thôi, bây giờ con lại không có đây, chỉ còn bố mẹ ăn uống, bớt đi nhiều lắm!"
"Thế mà mẹ còn đi nhận công việc vất vả thế này! Mẹ à... Lễ vật và tiền mừng lúc con kết hôn chẳng phải đều do mẹ giữ đó sao? Sao mẹ không lấy ra dùng?"
"Bố mẹ không thiếu tiền! Huống hồ số tiền đó sao có thể động vào chứ! Đó là tiền của con và Dương Dương, mẹ giữ lại đó để sau này hai đứa tiêu!"
Mẹ đập tay cô dịu dàng nói: "Con vào nhà có tiền không được học thói ăn tiêu phung phí đâu đấy!"
"Con không mà..." Duẫn Nhi làu bàu, cúi đầu: "Con đi trước đây, phải chuẩn bị cơm canh trước khi Dương Dương về."
"Ừ ừ! Con mau về đi!" Mẹ Lâm giục con gái: "Làm nhiều món ngon một chút, nó đi làm vất vả cả ngày trời!"
"Con biết rồi ạ." cô cúi đầu bước đi.
***
Dương Dương hôm nay còn sớm đã vội tan ca, lúc họp cũng chưa bao giờ làm việc năng suất như vậy.
Họp xong Dung Nhị lon ton chạy đến cất lời cười nhạo: "Mấy người xem cậu ta kìa, chỉ hận không thể cưỡi mây bay ngay về nhà thôi!"
Đại boss đối với chuyện này lại ra vẻ thông cảm: "Tân hôn hạnh phúc mà, nôn nóng cũng là điều dễ hiểu."
Trần Tam thiếu bụng dạ đen tối thông thả chùi mắt kính: "Mới nếm được của lạ mà, nôn nóng một chút cũng là chuyện bình thường."
"Phụt!" Lý Hiện phì cười.
Dương Dương nghe bình luận lập tức nổi khùng, đập bàn quát lớn: "Khốn kiếp! Có các người mới vừa nếm được của lạ ấy!"
Các vị ca ca nghe thế đều nhìn Dương Dương với ánh mắt thương mại, sau đó ai nấy lôi điện thoại ra, nào gọi nào nhắn tin đầy ấm áp cho vợ đẹp con khôn nhà mình... Anh khóc không thành tiếng, đành ngậm ngùi ôm cặp công văn tháo chạy.
Sau khi về nhà tất nhiên là phải kiếm chuyện với "bánh bao nhỏ quê mùa" rồi. Chỉ vì muốn về sớm bắt cô làm cơm nên mới bị mấy tên khốn kia cười nhạo.
Về đến nhà, Dương Dương thấy trên bàn chẳng có gì, quả nhiên vẫn chưa có cơm tối, trong lòng bỗng chốc vui như mở hội.
"Duẫn Nhi!" Anh vừa cởi giày vừa hùng hồn gào tên cô: "Hôm nay cô lại đi bộ về đấy à?"
Duẫn Nhi nghe tiếng chuông cửa liền chạy từ trong nhà bếp ra, trên người khoác chiếc tạp dề màu xanh cốm, làm nổi bật lên làn da trắng sáng của cô.
"Sao anh tan ca sớm vậy?" Cô kinh ngạc hỏi.
Anh che đậy vẻ mặt đắc ý đầy thích thú của mình, nhướng mày cứng mặt, đến ngồi lên ghế sô-pha, công kích cô với vẻ không mấy nhẫn nại: "Cơm tối vẫn chưa xong à?"
Cô nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới... bốn giờ, có nhà ai giờ này đã ăn cơm tối không hả trời?
"Bữa trưa ở công ty ăn không ngon hả?" Cô hiền lành lên tiếng với vẻ thông cảm: "Anh đợi tôi một lát nhé, tôi bắt đầu xào rau đây, sẽ rất nhanh thôi, canh đã xong rồi. Tôi múc cho anh chén canh lót dạ trước nha!"
Cô thật thà hỏi, Dương Dương vùi mình trong chiếc sô-pha mềm mại thoải mái, ánh tà dương le lói dường như xuyên qua ô cửa sổ sáng bóng để vuốt ve gương mặt anh.
Anh bỗng cảm thấy có thứ gì đó rất kì lạ đang không ngừng lớn dần lên trong anh.
"Không cần!" Anh xị mặt cự tuyệt.
***
Tâm trạng lạ lùng chưa bao giờ có ấy đến tận lúc ăn cơm tối vẫn khiến trái tim anh ngứa ngáy mãi không thôi.
Duẫn Nhi múc cho anh một bát canh gà hầm nấm Bắc Khẩu, đặt cạnh tay anh, nhưng anh hình như bị cô làm cho giật mình liền ngẩng đầu, sững người nhìn cô.
"Sao vậy?" Cô khẽ sờ lên mặt mình, có dính gì đâu nhỉ?
Dương Dương hít một hơi thật sâu, cố nhịn, dời ánh mắt đi hướng khác. Trong lúc bối rối, anh cầm đũa quơ loạn xạ bát canh: "Quá nhiều dầu mỡ! Tôi không muốn ăn!"
"Nhưng hôm qua anh nói canh rau quá thanh đạm mà?" cô hớp chút canh gà để nếm: "Không ngấy đâu, tôi hớt bỏ lớp mỡ phía trên rồi."
Dám cãi? Anh nhướng mày: "Cô nấu ăn dở ẹc!"
Duẫn Nhi lúng túng cúi đầu: "Vậy... mai tôi sang nhà anh học làm vài món anh thích ăn nhé?"
Dám đem bố mẹ ra để uy hiếp! Anh đập đũa xuống bàn đến "cạch" một cái, trừng mắt với "bánh bao nhỏ quê mùa".
Dáng vẻ lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ấy khiến "bánh bao nhỏ quê mùa" cảm thấy mình không còn chốn dung thân.
Mùi canh gà hầm nấm Bắc Khẩu lan toả trong không khí, cô nghĩ đến bát canh sườn trưa nay bố mẹ mình cứ phải nhường tới nhường lui, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua xót.
Cùng là phận làm con, so với Dương Dương, ngay cả cơm ăn áo mặc cho bố mẹ cô cũng không lo chu toàn được, còn làm khổ bố mẹ tuổi đã cao như vậy rồi mà vẫn phải chuyển nhà, phiêu bạt không nơi nương tựa giữa chốn thành thị phồn hoa xa lạ này.
***
"Này..." Dương Dương đần mặt ra, "bánh bao nhỏ quê mùa" bị anh trừng mắt đến nỗi khóc rồi! Anh dữ dằn như vậy ư?
"Cô khóc cái gì chứ..." anh nghiêm mặt với cô: "Tôi chúa ghét con gái khóc trước mặt mình!"
Duẫn Nhi dụi mắt, giọng vẫn nức nở: "Tôi... có hi vọng anh... thích tôi đâu."
Dương Dương mắc nghẹn, khoé môi co giật mãi không dừng.
"Cô đừng khóc nữa!" Anh rút khăn giấy đưa cho cô "Thật ra... cô nấu ăn rất ngon, vừa nãy là tôi đùa đấy thôi."
"Chẳng buồn cười gì cả!" cô nghẹn ngào, khăn giấy trong chốc lát đã ướt đẫm, cô vươn tay định rút tờ khác thì anh đã vội vàng đứng bật dậy, ân cần đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cô.
"Hồi sáng cô ra ngoài có phải lại đi bộ nữa không?" anh nghĩ bụng, chỉ một câu chê thức ăn cô nấu khó nuốt không thể khiến cô khóc như vậy được, nha đầu này phải chăng còn ôm hận vụ hồi sáng anh đi làm mà không cho cô đi nhờ xe?
Duẫn Nhi sững người, ngẩng đầu lên: "Đâu có, hồi sáng bố Tiểu Đào nhà bên cho tôi đi nhờ đến trạm xe buýt."
Anh lại lần nữa bị đả kích... Quả nhiên trước giờ cô chưa từng bị anh uy hiếp. Bố Tiểu Đào là ai? Sao trước nay anh không hề biết là cạnh nhà có người ở chứ?
Duẫn Nhi thấy sắc mặt anh không tốt, tưởng anh áy náy liền vội bồi thêm một câu: "Tôi thật sự không phải khóc vì anh đâu!"
Ầm ầm... Anh đỡ lấy lòng tự tôn đang không ngừng bị đạp đổ của mình, quay mặt đi chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro