NNNDDTĐ 41: Từ bỏ
Buổi tối, hai người ngủ trong căn phòng nhỏ của Duẫn Nhi, giường chật, hơn nữa còn có người nào đó hết sức vô sỉ, khó tránh khỏi việc chen chúc chật chội.
Cô quay mặt vào tường, quay lưng lại với Dương Dương, cô nhắm chặt mắt, quyết không nói chuyện với anh.
Lúc này đã là cuối xuân, nhưng trời vẫn còn chưa nóng, hai người cùng đắp chung một tấm chăn mỏng, hơi thở và nhiệt độ trên người anh không cho cô cơ hội phớt lờ sự tồn tại của anh, huống hồ anh lại cứ cựa quậy ngọ nguậy liên tục, không biết làm thế nào mà cả người dính chặt vào cô.
Anh khẽ thì thầm: "Duẫn Nhi... Duẫn Nhi đáng yêu của anh!"
"Không được gọi em!" Cô thò tay ra bịt miệng anh lại. Trong bóng đêm, đôi mắt cô như viên bảo thạch màu đen sáng lấp láng, soi rọi cõi lòng anh.
Người vô sỉ đó nở một nụ cười vô sỉ không kém, rồi lại vô sỉ thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô.
"A..." cô bị nhột, không kìm được khẽ bật cười, cô chà mạnh lòng bàn tay ươn ướt lên mặt anh, chùi khô rồi vẫn chưa thỏa mãn, còn cấu véo gương mặt anh một thôi một hồi nữa: "Hư hỏng!"
Tuy trách móc nhưng giọng nói của cô cực kỳ ngọt ngào, rồi đúng kiểu "con gái nói ghét là yêu", cô lại quay sang anh với vẻ hạnh phúc: "Em ghét anh!"
"Anh thích em!" anh cắn nhẹ lên đôi môi cô, rồi lại bắt đầu liếm láp: "Mặc dù rất phiền phức, nhưng anh thật sự rất yêu em!"
Vì những lời tình tứ ngọt như mía lùi giữa đêm khuya thanh vắng này mà cô hạnh phúc đến mức nổi cả da gà.
Cô ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, mặt vùi sâu vào vòm ngực rắn chắc của anh. Qua lớp áo ngủ, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cô.
Hô hấp của Dương Dương bỗng trở nên nặng nề, anh kề tai cô hỏi nhỏ: "Tường nhà em... cách âm có tốt không?"
Cô vô cùng đắc ý, trốn vào vòng tay anh: "Anh có nghe thấy tiếng bố mẹ em ngáy ngủ không?"
"Cực kỳ rõ ràng." anh hít thở thật sâu, dáng vẻ đau khổ chật vật của anh khiến cô càng thêm khoái chí, ở trong lòng anh cười thầm đến mức phát run.
"Vậy thì gay rồi!" anh đau khổ nhắm mắt lại: "Em sẽ phải nhẫn nhịn khổ sở lắm đây!" Nói xong, không chờ cô kịp phản ứng, anh đã lật người đè cô xuống...
***
Sáng sớm.
Khi Dương Dương mở mắt, nghe thấy tiếng khép cửa rất nhẹ nhàng từ phòng ngoài vọng vào, anh giơ tay mò mẫm, "cái bánh bao" mềm mại thơm tho vẫn đang nằm trong lòng mình, cảm giác thật là yên bình!
Thôi thì tay cũng đã lỡ vuốt ve rồi, thế là anh rất mãn nguyện thò tay nhéo vào cặp mông tròn trịa săn chắc của cô một cái.
Oái... Người đang say giấc trong lòng anh giật mình, mở mắt ra lườm nguýt, sau đó không hề nể nang gì mà giương móng vuốt cào cấu.
Anh ôm ba vết xước rớm máu trước ngực, nước mắt lưng tròng, lại khẽ ấn cô vào lòng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi họ một lần nữa tỉnh lại, bố mẹ Lâm quả nhiên đã ra ngoài rồi, trước khi đi còn để phần cho họ một nồi cháo hạt kê thơm nức cùng với vài đĩa thức ăn trên bàn, tất cả đều là những món mà Dương Dương thường ngày rất thích ăn.
Nếu có thêm quả trứng ốp la nữa thì đây đúng là một bữa điểm tâm hoàn mỹ! Nhưng nghĩ đến người nào đó dạo gần đây rất hay xù lông, ngay đến việc đưa ra ý kiến anh cũng chẳng dám.
Quan hệ vợ chồng quả là một điều kì diệu, rõ ràng trước đây người hay xù lông gây sự là anh, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà anh lại trở thành cô của lúc trước, ở bên cạnh quan tâm đối phương từng chút một, hết sức tỉ mỉ, cực kì bao dung.
Còn cô thì ngược lại, giống y hệt anh của khi xưa, hở ra một chút là bắt nạt anh mà vẫn còn chưa hả dạ...
Duẫn Nhi bỏ tọt vào miệng cọng rau trộn cuối cùng, cô híp mắt đầy vẻ hưởng thụ, còn anh ngồi một bên lặng lẽ húp cháo trắng.
Đúng lúc này thì chuông cửa reo vang, anh ngoan ngoãn đặt bát đũa xuống, đi ra mở cửa.
Nhưng đứng bên ngoài lại không phải đôi vợ chồng già nhà họ Lâm - những người đã được nghe "phát thanh trực tiếp" từ phòng con gái và con rể suốt đêm hôm qua, mới sáng sớm hôm nay đã vội vàng ra ngoài tránh mặt.
"Thiếu gia, phu nhân cử tôi tới đón cậu và thiếu phu nhân đến bệnh viện." Giọng nói trầm ổn của tài xế riêng nhà họ Lâm vang lên, Dương Dương thoáng sững sờ, vẻ mặt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
"Dương Dương?" Duẫn Nhi trông thấy anh cứ đứng như trời trồng ở cửa, dáng vẻ u ám hết sức nghiêm trọng, trong lòng cô cũng lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó, lật đật nhổm dậy chạy ra cửa. Cô đi đến bên cạnh lay cánh tay anh, khẽ gọi tên anh.
Gương mặt anh không hề bộc lộ bất kì cảm xúc gì, anh trầm mặc một hồi rồi xoay người vỗ vỗ vào lưng cô: "Em đi chuẩn bị đi!"
Anh khẽ nói, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười để trấn an ánh mắt kinh hoàng của cô: "Chúng ta vào viện thăm bố."
***
Lần này cả trong và ngoài phòng bệnh đều yên lặng tuyệt đối. Toàn bộ những người lần trước nhốn nháo tại bệnh viện âm mưu bức quyền đều bị Dương Dương lần lượt xử lý không sót một ai, hoặc ra nước ngoài dưỡng lão hoặc đành sống lang bạt.
Bây giờ, bất kể là Dương Thị hay là người trong đại gia tộc Dương gia, không một ai dám ho he điều gì với anh. Dù anh tuổi còn trẻ nhưng không ai dám xem anh như một đứa con nít vắt mũi chưa sạch nữa.
Thế nhưng, sau tất cả những tranh chấp giằng co, kết quả cũng đã viên mãn đúng như anh mong muốn, mà đến hôm nay, khi lê bước trên hành lang bệnh viện dài thênh thang, tại sao anh vẫn cảm thấy đau đớn xót xa đến vậy...
Trong phòng hội chẩn, nơi đội ngũ bác sĩ chữa trị cho bố anh thường họp bàn, lúc này không một bóng người.
Dương Dương vừa bước vào cửa đã khựng lại, anh khẽ nhướng mày, có người lập tức bước lên cung kính giải thích:
"... Mười ba vị bác sĩ ngoại quốc đều đã về nước, ngoài sáu y bác sĩ ở lại duy trì liệu trình hằng ngày thì toàn bộ đội ngũ điều trị đã giải tán."
Anh im lặng lắng nghe, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm: "Ai cho phép họ giải tán?"
Thanh âm của anh lạnh lẽo đến mức dường như sắp đóng băng: "Các - người - đã - sống - đủ - rồi - chứ - gì?"
"Phịch!" Người đó run rẩy làm rơi tập báo cáo bỗng trở nên nặng trịch trong tay, anh ta lập cập cúi xuống nhặt đống tài liệu bay tán loạn trên mặt đất, hai chân anh ta cũng đã mềm nhũn.
Dương Tiểu Lục của Dương gia ngang tàng bá đạo thì ai cũng biết, thế nhưng trong gần một năm trở lại đây, sau khi tiếp quản Dương Thị, anh đã trở nên trưởng thành, độc lập và có trách nhiệm hơn rất nhiều.
Sự gai góc được che giấu kỹ càng vẫn khiến cho người ta không rét mà run.
"Nội trong vòng mười hai tiếng đồng hồ tới, toàn bộ đội ngũ phải xuất hiện đầy đủ trước mặt tôi! Hoặc..."
Anh mím chặt môi, gương mặt không cảm xúc: "... vĩnh viễn biến mất!"
"Vâng!" Người vừa báo cáo không dám chần chừ, cúi đầu trả lời.
"Không cần đâu!" Một giọng phụ nữ từ xa vọng đến, anh không quay đầu lại, anh biết đó là Trương Phác Ngọc.
"Là mẹ bảo bọn họ giải tán đấy. Người ta cũng đã lên máy bay cả rồi, đừng đuổi theo nữa!"
Trương Phác Ngọc cầm tập báo cáo trên tay người kia, vẻ mặt đầy mệt mỏi, bà khẽ gật đầu với anh ta: "Cậu ra ngoài trước đi!"
Như trút được một gánh nặng, người ấy vội vã chạy ra ngoài, không quên thò tay đóng cửa phòng lại.
Lúc này trong phòng hội nghị cực kỳ yên tĩnh, không ai mở lời, chỉ có cơn giận ngút trời của Dương Dương là không ngừng sục sôi.
Trương Ngọc Phác đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai đã gồng đến mức cứng như đá của anh: "Dương Dương..."
"Mẹ!" anh gắng sức kiềm chế, lạnh lùng nhả ra một chữ.
"Để ông ấy ra đi thôi!"
"Binh!" Âm thanh cực lớn như tiếng sấm rền vang lên. Anh nện một đấm vào mặt bàn dài rộng vững chãi, trên lớp kim loại lạnh lẽo xuất hiện một vết lõm thật đáng sợ, mu bàn tay anh dần chuyển sang xanh tím, hằn rõ từng mạch máu.
"Đừng vậy mà!" Trương Ngọc Phác kéo tay con trai đưa lên miệng mình, đau lòng khẽ thổi, rồi lại đặt bàn tay lạnh lẽo ấy vào giữa hai tay bà:
"Con với mẹ đều hiểu rất rõ rằng: Cho đến lúc này, nếu thật sự muốn tốt cho bố con, thì cũng không cần thiết phải phẫu thuật lần thứ ba làm gì. Đừng giày vò ông ấy thêm nữa!"
"Mẹ muốn con giương mắt nhìn bố... chết?" anh cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp mà run rẩy: "Con không làm được!"
"Mẹ biết, chuyện đó rất khó khăn! Nhưng cho dù có khó khăn hơn nữa... cũng không thể khổ sở bằng việc ông ấy vì mẹ con mình mà gắng gượng đến giờ này mà."
Trương Phác Ngọc hít vào một hơi, bây giờ không phải lúc rơi nước mắt, bà phải thuyết phục con trai mình... để cho chồng bà có thể nhẹ nhàng đi vào cõi chết.
Bà vỗ về anh, an ủi anh giống như lúc còn nhỏ mỗi lần anh cáu giận điều gì đó, điều này có thể giúp anh thoải mái hơn.
"Dương Dương!" Bà khẽ nói: "Ông ấy là Dương Tử Tần Uẩn, là người đàn ông kiêu hãnh. Giống như những lời đồn đại, không gì có thể khuất phục được ông ấy. Trong cuộc đời này, trừ lúc cầu hôn mẹ ra, ông chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai hoặc bất cứ việc gì cả. Sao con có thể nhẫn tâm... nhìn ông ấy hết lần này đến lần khác phải cầu xin bản thân thôi giày vò mình?"
"Đó là chữa trị!" anh không nhịn nổi bèn ngắt lời, giọng anh cực kì dữ dằn.
"Trị khỏi không?" Trương Ngọc Phác thẳng thắn.
Chỉ với một câu bà vừa thốt ra đã thực sự dồn anh vào bước đường cùng, bởi vì trong lòng anh hiểu rõ rằng: Không thể trị khỏi.
Cái gọi là phẫu thuật lần thứ ba đó, không phải là để chữa trị cho Tần Uẩn, nói đúng hơn thì đó chỉ là một cách an ủi trái tim những người thân yêu bên cạnh Tần Uẩn mà thôi.
Từ khi chính thức xác định được căn bệnh, anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi để lo liệu mọi thứ, không bỏ qua bất kỳ tia hi vọng nào, từ những bác sĩ đầu ngành đến những phương thuốc mới nhất, bởi anh không muốn mất ông.
Còn Tần Uẩn, ông vẫn luôn bình thản phối hợp chữa trị, sẵn sàng đem tấm thân chẳng trụ được bao lâu nữa của mình ra hứng chịu mọi sự giày vò để đổi lấy sự an tâm của đứa con trai yêu quý.
Những chuyện này, không phải là anh không biết.
Nhưng con người luôn mâu thuẫn như vậy đấy, rõ ràng biết là bố mình đang phải khổ sở chịu đựng nhưng anh không bằng lòng buông tay để ông ra đi.
Bởi vì anh không đủ nhẫn tâm để đối mặt với quyết định đó.
Vậy mà lúc này đây, người mẹ yếu đuối, lúc nào cũng vô lo vô nghĩ của anh lại dứt khoát đứng lên kêu gọi tất cả mọi người hạ quyết tâm.
"Dương Dương, con lớn đến ngần này rồi nhưng chưa từng trải qua cuộc đại phẫu nào cả, con không hiểu được cảm giác bụng mình bị người ta mổ banh ra đâu...
Mẹ thì hiểu, bởi lúc sinh con mẹ phải mổ, dù đã tiêm thuốc mê rồi nhưng khi lưỡi dao mổ lướt qua bụng mẹ, mẹ vẫn cảm nhận được, cái cảm giác đó... là cảm giác trống rỗng khó nói thành lời, dường như cả người mẹ đang bị đục khoét, chẳng còn chút nguyên khí nào cả.
Bố con khi ấy mặc dù chẳng nói chẳng rằng, nhưng sau đó ông ấy không bao giờ để mẹ mang thai thêm lần nào nữa.
Thực ra, lúc mới cưới nhau, mẹ đã nói với ông ấy là muốn sinh tận năm đứa con cơ."
Nước mắt cuối cùng vẫn trào khỏi khóe mi của bà, rơi lã chã xuống mặt bàn kim loại lạnh giá, rốt cuộc Trương Ngọc Phác cũng chẳng thể kiềm chế được.
Chỉ cần nghĩ đến tình yêu và sự che chở mà người ấy đã dành cho mình trong bao nhiêu năm qua, sự biệt ly cận kề khiến bà chỉ hận mình không phải là người ra đi trước.
"Dương Dương à, nếu như có thể chữa trị được, sao mẹ có thể nhẫn tâm từ bỏ cơ chứ? Con ở bên ông ấy ba mươi năm, còn mẹ thì sao?
Mẹ đã yêu ông ấy suốt cả cuộc đời... Cuộc sống sau này của con còn dài, con cần phải vững tin bước tiếp, còn với mẹ, ông ấy là tất cả. Con có nghĩ rằng, nếu như còn một tia hi vọng nào đó, mẹ sẽ liều mạng hơn cả con để giành lấy cho bằng được hay không?"
Nước mắt bà không ngừng tuôn rơi, giọng nói run rẩy nghẹn ngào.
Anh không nén nổi vẻ xúc động, quay lại ôm lấy bà: "Mẹ... mẹ còn có con."
Trương Ngọc Phác cũng ôm chầm lấy, khóc nức nở: "Vậy Dương Dương à, mẹ cầu xin con đó... Đừng bắt bố con phải mổ nữa có được không? Mẹ thật sự... không đành lòng..."
Dương Dương không nói gì thêm nữa, anh giống như ngọn núi băng, cho đến cuối cùng vẫn bị nước biển nuốt chửng, cứ thế chìm đắm trong vô tận, mãi cho tới lúc đỉnh núi băng cao ngất ấy bị mặt nước san bằng, vô vọng và không gì cứu vãn được.
Anh buông mẹ ra, rồi thả người lên chiếc ghế tựa, vóc dáng cao lớn của người đàn ông trưởng thành sừng sững như một ngọn núi, nỗi bi thương đè nặng trong lòng anh cũng nặng nề tựa như ngọn núi cao ấy.
"Dương Dương!" cô bỗng đẩy cửa bước vào, không kịp quan sát vẻ đau thương tột độ của hai người đang ngồi trong phòng, gương mặt cô hết sức hoảng loạn: "Bố... bố nôn ra rất nhiều máu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro