
NNNDDTĐ 36: Đồ tình thú
Đầu bên này, Dương Dương vẫn còn đang đắm chìm trong cơn chấn động tuyệt diệu về hình ảnh "cái bánh bao" nhà anh trong trang phục hầu gái.
Ánh mắt của chàng thiếu niên tuấn tú đờ đẫn, trên gương mặt anh, ngoài những đốm đỏ đáng yêu ra còn phảng phất chút mơ màng của trẻ thơ, lâu lắm rồi Uyển Phi Phi không gặp được người đàn ông nào thú vị như vậy, cô bật cười, chổm người lên huơ huơ tay trước mặt anh, dịu dàng gọi anh: "Dương Dương?"
Hương nước hoa ở cổ tay cô khiến anh lại hắt xì hơi ngay lập tức: "Hắt xì... Xin lỗi!"
Uyển Phi Phi ngồi lại chỗ cũ, phất phất tay biểu thị ý không để bụng: "Anh dị ứng với tôi sao?" Cô nhìn chằm chằm vào anh với vẻ thích thú rồi cười tủm tỉm.
Dương Dương cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng xua tay, vừa cười vừa nói: "Nước hoa của cô rất đặc biệt, khiến tôi có ấn tượng sâu sắc."
"Tôi không ngại đổi mùi hương vì anh đâu." Uyển Phi Phi rút giấy ăn trên bàn đưa cho anh: "Còn cái mũi đỏ đáng yêu của anh nữa kìa!"
Anh giả vờ như chẳng hề nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của cô, anh giơ tay đón lấy tờ khăn giấy rồi đặt xuống, sau đó cố làm ra vẻ bình thản, cúi đầu mở hợp đồng ra:
"Vậy chúng ta tiếp tục với nội dung lần trước... Về điều kiện tiền đề của lần liên minh hợp tác đầu tư này của Uyển tổng... Uyển tổng cho phép tôi hỏi thẳng một câu chứ? Điều làm cô hứng thú là sự phát triển trong tương lai của hạng mục đầu tư này hay là tư cách cổ đông của Lương Thị?"
Uyển Phi Phi nhướng mày: "Vấn đề này quả thật là thẳng thắn ngoài dự đoán của tôi!"
"Ừm, con người tôi tôn thờ chủ nghĩa giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng, trực tiếp, đây cũng chính là nguyên nhân mà giữa bao nhiêu đối tác như vậy tôi lại chọn đúng Uyển tổng, cách xử lý công việc của cô còn dứt khoát, quyết đoán hơn cả mấy nhà tài phiệt lão làng kia nữa. Tôi nghĩ, ở phương diện này hai chúng ta khá là ăn ý!"
Anh tạm thời đè nén hình ảnh nữ hầu gái xinh tươi mơn mởn kia xuống, anh xốc lại tinh thần, hóa thân thành cao thủ đàm phán.
Để có thể nhanh chóng tan sở rồi về nhà hóa thân thành tiểu cầm thú làm thịt "cái bánh bao" ngon lành ấy thì ban ngày cần phải làm việc hiệu quả!
"Anh nói rất đúng, tôi đích thực là một người thẳng thắn dứt khoát. Nên tôi cũng muốn hỏi thẳng một câu..."
Nụ cười của Uyển Phi Phi càng diễm lệ nồng nàn: "Nếu như tôi vứt bỏ tất cả các điều khoản trên giấy tờ của lần hợp tác này, không cần bất cứ điều kiện tiền đề nào cả, cũng không phải có bất kỳ sự đảm bảo tài chính nào hết mà đồng ý liên minh với anh trong vụ chung vốn đầu tư này, giữa hai chúng ra... thực hiện một vài điều khoản không cần hợp đồng cam kết, chỉ cần ngầm hiểu với nhau là đủ, anh thấy sao?"
Cô từ tốn nhả từng chữ hết sức rõ ràng, nhìn thẳng vào anh không hề né tránh, cứ như chỉ là đang hỏi "chúng ta cùng đi uống cà phê nhé" thôi vậy.
"Vấn đề này quả thật cũng thẳng thắn ngoài dự đoán của tôi!" anh giơ tay trái lên, chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, cười dịu dàng mà lãnh đạm: "Tôi rất yêu vợ tôi."
Nụ cười của Uyển Phi Phi chẳng hề thay đổi, cô vẫn dùng ánh mắt như muốn nói "đôi giày cao gót này tôi rất thích, chi bằng mua về đi thử xem sao" để nhìn anh: "Như vậy rất tuyệt!"
Ngữ khí của cô nhẹ nhàng vui vẻ: "Nhưng ý của tôi là muốn nói đến những ý định hợp tác lâu dài sau khi tôi và anh hoàn toàn khống chế được Dương Thị, điều này thì có liên quan gì đến việc anh rất yêu chị nhà nhỉ?"
Dương Dương trầm mặc, ánh mắt ôn hòa mà đầy dò xét dán lên mặt cô.
Xuất thân và môi trường sống của anh đã hình thành nên một vài nét ấu trĩ trong tính cách của anh, nhưng cũng bồi dưỡng cho anh tầm nhìn mới mẻ và năng lực phán đoán chính xác.
Vì vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã chọn được "cái bánh bao" phù hợp với mình đến thế, và hiện nay, anh cũng có thể đoán ra Uyển Phi Phi đang có ý thăm dò anh, cho dù đó có là vô tình hay cố ý.
"Uyển tổng!" Lát sau, anh chậm rãi mở lời: "Chuyện này chẳng vui chút nào cả!"
Uyển Phi Phi hơi sững người, đây là lần thứ hai trong đời cô phải do dự trước một người đàn ông: "Hả?" Mặt cô không hề biến sắc, thản nhiên hỏi lại.
Thái độ của Dương Dương hoàn toàn nằm ngoài dự toán của cô, anh không tiếp tục nói toạc ra mà cũng không chất vấn thêm, cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời hoàn hảo để ứng phó với cả hai khả năng đó, nhưng anh lại cố tình làm ngơ, vẫn mỉm cười khách sáo với cô như lúc ban đầu: "Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi!"
Gương mặt thiếu niên của anh vẫn lấm tấm những đốm đỏ đáng yêu, nhưng Uyển Phi Phi không còn dám trêu đùa bỡn cợt anh nữa, cô lấy lại tinh thần, hoàn toàn tập trung vào việc thương thảo chuyện làm ăn.
Chậc, cô không ngừng chau mày trước những nhận định đầy tính chuyên môn mà cũng cực kỳ mới mẻ của anh, trong bụng thầm cảm khái: Có lẽ đúng là hơi khó chơi rồi đây...
***
Buổi tối lúc bôi thuốc, Duẫn Nhi nghi hoặc khi phát hiện ra những nốt dị ứng trên mặt anh không tan nhanh như lời bác sĩ nói.
"Sao vẫn còn hơi sưng nhỉ?" Cô hết sức cẩn thận vân vê đầu tăm bông trên mặt anh, giọng nói có chút rầu rĩ.
Dương Dương ôm eo cô, rất không đứng đắn sờ tới sờ lui: "Ở cùng với cái nguồn "cứ hít vào là dị ứng" ấy suốt cả ngày, nên ngạt thở đến mức sắp ngất rồi đây!"
Anh dùng giọng điệu làm nũng làu bàu. Cô nghe vậy hơi sững sờ, một lúc sau mới hỏi một cách không vui: "Là khách hàng nữ à? Mùi nước hoa nặng đến thế ư?"
"Cũng không phải nặng lắm, là có chút đặc biệt thì đúng hơn, con người cũng rất đặc biệt!"
... Đặc biệt phiền phức!
Anh ngẩng mặt để cô bôi bôi trát trát thứ thuốc mát lạnh lên đó, anh nhắm mắt đầy vẻ hưởng thụ, trong lòng ngập tràn hình ảnh bà xã của mình, cũng không suy nghĩ gì nhiều, thản nhiên đáp.
Khách hàng nữ rất đặc biệt ư? Duẫn Nhi chỉ khẽ "Ừ" một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Bôi thuốc xong, anh lại giam mình trong phòng làm việc. Gần đây anh đặt toàn tâm toàn ý vào vụ đầu tư ba bên đến nỗi quên ăn quên ngủ, cô hiểu sự gian nan vất vả của anh khi phải một thân một mình xoay chuyển cục diện, cũng chưa từng oán trách anh, nhưng bây giờ trong lòng cô càng ngày càng cảm thấy bất an.
***
Cô ôm Phốc Phốc ngồi trên giường nói chuyện với Từ Từ, Từ Từ đả thông tư tưởng cho cô:
"Cái tên tiểu cầm thú mặt heo nhà cậu mặc dù tính tình ấu trĩ lại cực kỳ khó chịu, còn hay xù lông nữa, nhưng quả thật không giống một kẻ trăng hoa đâu!
Anh ta kinh doanh cũng có phải mới một hai năm đâu, có cám dỗ nào bên ngoài xã hội mà chưa từng trải qua!
Bao nhiêu năm như vậy mà anh ta vẫn kiên trinh chưa từng thất thân, bây giờ đã có cô vợ đặt đâu ngồi đó như cậu rồi thì còn tốn công tốn sức "vượt rào" làm gì nữa hả?"
Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Nhưng chính miệng anh ấy nói cô khách hàng đó rất đặc biệt."
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Trên thế giới này mỗi người là một cá thể tồn tại độc lập, làm gì có ai đặc biệt hơn ai được? Khách hàng không phải nam thì là nữ, có thể đặc biệt tới mức nào cơ chứ?"
Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Lúc bác sĩ hỏi nguyên nhân bị dị ứng, anh ấy nói là do mùi nước hoa của một khách hàng nữ gây ra, hôm nay tớ thấy trên mặt anh ấy vẫn chưa đỡ nên hỏi lại thì anh ấy bảo ở cùng với cái người phụ nữ sặc mùi nước hoa đó suốt cả ngày. Rõ ràng biết là bị dị ứng rồi mà còn sấn tới gần làm gì nữa? Lại còn nguyên cả một ngày trời!"
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Oán phụ..."
Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Cái cô đó đã hại Dương Dương bị dị ứng rồi mà còn được anh ấy khen là đặc biệt nữa, mối quan hệ của bọn họ chắc chắn hẳn phải rất tốt đẹp!"
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Cậu hại anh ta nuốt cả một miệng đầy lông, mặt sưng vù như con heo mà anh ta vẫn yêu cậu đến phát cuồng đấy thôi."
Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Cậu không hiểu anh ấy đâu. Anh ấy đối với người thân của mình thì cực tốt cực nhiệt tình, nhưng đối với người ngoài thì lúc nào cũng lạnh nhạt hống hách."
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Cái tên tiểu cầm thú mặt heo nhà cậu tính tình ấu trĩ lại cực kỳ khó chịu, còn hay xù lông nữa! Tớ rất am hiểu về con người anh ta!"
Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Bực bội quá đi! Không vui chút nào!"
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Liên kết trang số 1... Liên kết trang số 2... Liên kết trang số 3... Chọn mua một bộ đi!"
Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Cái này... Mao Mao, khẩu vị của cậu nặng thật đó!"
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Đập bàn! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép gọi tớ là Mao Mao nữa!"
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "XXOO là tiêu chuẩn tốt nhất để đánh giá độ nhiệt tình của anh ta đối với cậu, cậu không yên tâm về anh ta thì lấy cái này thử xem! Có phải bảo cậu mặc đi dạo phố đâu mà lo, với lại cậu cũng đã bị anh ta nhìn thấy hết trơn rồi còn gì, giờ có ăn mặc thiếu vải một chút cũng có làm sao đâu..."
Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Thật không?"
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: "Lại còn không à?"
Duẫn Nhi Nghe Lời Nhất: "Vậy được..."
***
Ngày kiện hàng Từ Từ gửi đến nơi, Duẫn Nhi đang ăn cơm với Tần Uẩn và Trướng Phác Ngọc, lúc nhận được điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh, dường như "có tật giật mình", mặt cô đỏ bừng hết cả lên.
"Duẫn Nhi!" Trương Phác Ngọc nhìn cô con dâu sắp vùi cả mặt vào bát cơm với vẻ tò mò: "Con làm sao thế?"
"Không có... Không phải ạ..." Duẫn Nhi cắn môi: "Con hơi nóng..."
Cô bị hoa mắt chóng mặt trước đám nơ đen mỏng manh xuyên thấu ấy nên mãi không chọn được, không biết rốt cuộc thì Từ Từ đã chọn cho cô bộ nào nữa... Cầu Trời khấn Phật đừng là cái bộ mà chỉ có mấy sợ vải đen chắp vá với nhau đó...
"Có chỗ nào không khỏe à? Bố gọi điện bảo Dương Dương về nhé?"
Tần Uẩn nói một cách chậm rãi, từ lần phẫu thuật thứ hai đến giờ sức khỏe của ông vẫn không thể phục hồi hoàn toàn được.
"Không cần đâu ạ. Không phải con khó chịu trong người đâu..." cô đặt bát đũa xuống: "Tối nay Dương Dương phải tiếp khách, anh ấy nói sẽ về rất muộn, đừng làm phiền anh ấy nữa ạ, con tự lái xe về được mà."
Tần Uẩn mỉm cười: "Phác Ngọc, em xem con dâu kìa... Trước đây đừng nói đến chuyện anh phải tiếp khách mà chỉ cần bảo phải tăng ca, về muộn một chút là em đã giả bệnh dọa người ta rồi."
Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt Tần Uẩn nhìn Trương Phác Ngọc vẫn lấp lánh ý cười, ẩn chứa không biết bao nhiêu là sủng nịnh. Trương Phác Ngọc làm bộ trừng mắt với ông một cái.
Cảnh tượng này, tình cảm này khiến Duẫn Nhi càng thêm bức bối, cô đặt bát xuống, nói thêm vài câu rồi rầu rĩ trở về nhà của mình.
Sau khi lấy kiện hàng từ chỗ bảo vệ, cô cất xe vào bãi để xe rồi lén lút mở ra xem: Hù! Vẫn còn may, không phải là mấy sợi vải mỏng manh màu đen nặng đô đó!
Vừa mở cái hộp giấy tinh xảo đẹp đẽ ra, mùi hương nhẹ nhàng khẽ xông vào mũi cô, một nhánh hồng hơi héo được đặt ở trên cùng, bên cạnh là mảnh giấy màu hồng:
"Bạn yêu quý, chọn tới chọn lui vẫn thấy bộ này là hợp với cậu nhất, hy vọng anh ta sẽ thích!
P/S: Đã giúp hai người giặt cho mềm và là ủi đàng hoàng rồi đấy, xin cứ yên tâm sử dụng và làm ơn bình luận tử tế giùm cho!"
Có một cô bạn thân mà thứ kỳ quặc cổ quái gì cùng bán đôi khi cũng là một chuyện tốt...
Trong lòng Duẫn Nhi bỗng thấy vui vẻ hẳn lên, cô lôi bộ áo quần ra ngắm nghía, là một bộ đồng phục học sinh váy xanh áo trắng.
Trên chiếc áo sơ mi trắng tinh chỉ đính mỗi một hạt nút ở trước ngực, chiếc váy xanh lại ngắn cũn cỡn đến mức khiến người ta phải mặt đỏ tía tai.
Người bình thường chẳng có gì đặc biệt như cô mà mặc vào chắc cũng sẽ ngon lành chẳng khác nào mấy cô người mẫu chân dài đâu nhỉ.... Khụ Khụ! Tỉnh lại đi nào! Nghiêm túc một chút!
Mặt cô đỏ bừng, cô cắm đầu cắm cổ đi thẳng một mạch lên nhà.
Không hiểu sao Dương Dương lại ở nhà vào giờ này. Còn chưa kịp vui mừng thì trái tim cô đột nhiên thắt lại...
Tại bậc cửa ra vào, một đôi giày cao gót xinh đẹp tinh xảo đang e ấp nép vào đôi giày da của anh, hai đôi giày nghiêng nghiêng ngả ngả trên mặt đất, có thể thấy được sự gấp gáp của các vị chủ nhân lúc cởi chúng ra.
Duẫn Nhi sững sờ đứng im tại chỗ, nước mắt trào ra.
Đúng lúc này, Dương Dương từ tầng trên đi xuống, anh mặc bộ đồ ở nhà, bộ dạng thoải mái sau khi tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn ướt.
"Í? Sao em về sớm vậy?" Nhìn thấy cô đang như trời trồng tại cửa ra vào, anh ngạc nhiên hỏi cô: "... Sao mà khóc?"
Thấy cô nước mắt đầy mặt, anh giật mình, vội vàng chạy đến nâng gương mặt cô lên quan sát: "Sao vậy em? Bố mẹ anh nói gì em à?"
Duẫn Nhi gạt tay anh ra, lùi về sau hai bước, chân cô đá đá đôi giày cao gót, vừa khóc vừa nhìn anh.
"Dương Dương!" Cánh cửa phòng dành cho khách ở tầng một lúc này đột ngột mở ra, một người phụ nữ tóc dài ngang eo đang thoải mái đứng ở đó, cả người cô ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng.
Mặc dù ở vào hoàn cảnh này nhưng cô ta chẳng hề hoảng sợ, ngược lại còn nở một nụ cười xinh đẹp, khiến cho toàn thân Duẫn Nhi run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro