Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NNNDDTĐ 34: Đối tác quyến rũ

"Tôi xem xong cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, thực sự lo lắng của mọi người cũng không phải là không có lý. Gần đây, Lương Thị quả thực đã bành trướng rất nhanh, có mức độ uy hiếp nhất định đối với Dương Thị của chúng ta."

Anh thoải mái dựa người vào ghế, vô cùng thích thú ngắm nghía những biểu hiện cực kỳ phong phú đua nhau xuất hiện trên khuôn mặt nhàu nhĩ của đám phần tử đang âm mưu soán vị mình:

"Tìm bên đầu tư thứ ba để giúp chúng ta gánh vác nguy hiểm cũng là một chủ ý không tồi! Mặc dù lợi nhuận theo đó sẽ bị chia bớt, tôi không hài lòng cho lắm, nhưng những vị ngồi đây đều là đàn anh đàn chú của tôi, đều là bậc trưởng bối, chỉ sợ tôi trẻ người non dạ, nên tất cả đều không yên tâm với năng lực làm việc thực tế của tôi, thôi thì tôi coi lần này như là học phí để đổi lấy sự an lòng của các vị đi vậy!"

Ngữ khí của anh hòa nhã mà lãnh đạm, nhưng lại khiến các vị lão thần tử đó cảm thấy hoang mang.

Như thế, nếu như vụ này thu được lợi nhuận sẽ là do năng lực lãnh đạo thần thông quảng đại của Dương Dương, còn nếu thua lỗ thì trách nhiệm sẽ đổ lên đầu những người kiên quyết đưa ra phương án dung hợp vốn ba bên này, mà nếu không lời không lỗ lại càng tệ hơn nữa.

Bây giờ Dương Dương đã nêu ra quan điểm lợi nhuận bị chia bớt, đến lúc đó nói không chừng sẽ lấy điều này ra làm cái cớ để xử bọn họ cũng nên...

Có người đã bắt đầu đưa khăn tay lên lau mồ hôi... Hỏng bét rồi! Bị tên tiếu tử này tương kế tựu kế, chơi lại một vố rồi!

"Ngoài ra, nếu như đã thống nhất việc đầu tư ba bên thì phải làm sao cho xứng với tầm vóc của doanh nghiệp lớn! Chỉ có mỗi Lý Dịch Phong thôi thì sao có thể đủ để báo chí viết lách cơ chứ?

Tổ chức một buổi đấu thầu đi, nhà nào đưa ra giá cao nhất thì được, cạnh tranh công khai và công bằng, đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại!"

Nụ cười đắc thắng của anh lại càng rạng rỡ hơn: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi! Mấy vị trở về có viết báo cáo hay làm việc gì thì cũng xin đặc biệt tận tâm tận lực cho!

Hầu hết những vị ngồi ở đây đều đã chứng kiến tôi trưởng thành, chắc cũng biết tôi tu thân dưỡng tính không được tốt cho lắm, chẳng may có điều gì không hài lòng tôi nhất thời đụng chạm cũng xin các vị trưởng bối rộng lòng bỏ quá cho!"

Nói xong Dương Dương liền đứng lên khẽ gật đầu, sau đó anh bỏ lại sau lưng căn phòng lặng ngắt như tờ, phủi tay áo rồi cùng hai trợ lý đặc biệt đi mất.

***

Dung Nham không mấy chắc chắn với suy nghĩ cũng như sự sắp xếp của Dương Dương:

"Với thực lực bao nhiêu năm nay của Dịch Phong không phải ai cũng dám tùy tiện đắc tội, huống hồ người có thể cạnh tranh tài lực với anh ta cũng không nhiều, cậu có chắc vụ đấu thầu đó có thể thu hút người đến giúp cậu đối phó với anh ta không?"

"Dĩ nhiên là tôi đã sớm chọn được người rồi mới làm." anh xoay xoay cây bút trong tay, điệu bộ dửng dưng: "Chỉ cần quẳng ra một miếng mồi nho nhỏ thì đã có con cá lớn mắc câu rồi."

"Có đáng tin không?" Lý Hiện chau mày.

Dương Dương búng tay một cái, Kỷ Nam cũng lập tức tiếp lời: "Đương nhiên!"

"Nào!" Hai tay Kỷ Nam đưa qua đưa lại như làm phép rồi lôi ra một tập tài liệu:

"Uyển Phi Phi, thiên kim nhà họ Uyển, bố của cô ta hiện đang là người nắm quyền chính của Uyển gia.

Còn bản thân cô ta, mười năm trước đã đến Singapore để kinh doanh, trong cộng đồng người Hoa ở Singapore những năm gần đây xét về tài lực, thực lực hay là sức hấp dẫn, cô ta đều xếp hàng nhất nhì cả."

Đúng vậy, trong bức ảnh đính kèm theo tập tài liệu, Uyển Phi Phi mặc bộ đầm dự tiệc bó sát màu bạc, để lộ ra những đường cong hấp dẫn, mái tóc dài được buộc cao, mặc dù cách khá xa nhưng ngũ quan diễm lệ đến độ Ngũ thiếu cũng phải xuýt xoa trầm trồ.

"Đây là..." Đôi mắt đào hoa dài hẹp của Dung Nham nhướng lên theo bản năng, chân tướng yêu tinh hoàn toàn lộ tẩy: "Cô ta cắn câu của Dương Dương, nhưng thật ra chắc là đến vì tôi đây mà!"

"Hử? Số điện thoại của Diệp Mộc là bao nhiêu ấy nhỉ?" Lý Hiện lẩm nhẩm, tiện tay lôi di động ra nhưng đã bị Dung Nham thò tay chặn lại:

"Tôi vẫn còn chưa nói xong... Nhưng cô ta đừng có mà mơ! Tôi đã hoàn lương từ lâu rồi! Có chết cũng chẳng thèm theo cô ta đâu!"

Oẹ... Đào Hoa Nhị bị anh em tay đấm chân đá bay vô một góc phòng.

"Tiểu Lục, chuyện này phải thật thận trọng đấy! Cổ phiếu của Dương Thị trong tay cậu vốn chưa đạt đến con số có tính áp chế, lần này nếu như lại bị bớt đi một vài phần thì sau này sẽ càng khó khăn hơn." Lương Phi Phàm suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Tôi có đem cổ phiếu của Dương Thị ra giao dịch với cô ta đâu." anh nhún vai.

Lý Hiện hết sức ngạc nhiên: "Thế tại sao cô ta chịu giúp cậu? Không hợp tác lâu dài, nếu chỉ vì lợi nhuận của vụ này thôi thì chưa đủ lọt vào mắt cô ta đâu."

"Cậu ta hứa sẽ chia một phần mười số cổ phần của Lương Thị hiện đang nắm trong tay cho người ta." Trần Ngộ Bạch nãy giờ lặng lẽ vừa uống cà phê vừa làm báo cáo lúc này mới lạnh lùng thốt lên một câu.

Đại boss lặng thinh, Dung Nham đang mắc ở góc tường bị Kỷ Nam kéo ra, ba người bọn họ bắt đầu bẻ khớp ngón tay và vặn cổ răng rắc, Lý Hiện nho nhã xắn tay áo, cũng theo sau lưng....

Dương Dương vừa cười cầu hòa vừa bước lùi về phía cửa: "Hê hê... Đừng như thế! Mọi người đều là anh em với nhau mà, vì chút cổ phiếu này mà đánh nhau thì không hay chút nào cả! Cho cô ta một chút xíu cũng chẳng hề hấn gì, người vừa xinh đẹp vừa tài năng thế kia lại có hứng thú với Lương Thị thì thể diện của chúng ta tăng đến mức nào chứ... Áaaaaaaa! Cứu mạng..."

***

Uyển Phi Phi ở ngoài đời còn xinh đẹp hơn nhiều so với bức ảnh chụp từ xa kia.

Lúc cô ta đến, mùa đông ở thành phố C cũng sắp giã từ, tiết xuân se lạnh nhưng cô ta chỉ khoác mỗi một bộ đồ mỏng manh, kết hợp cùng một chiếc khăn quàng màu đỏ mềm mại óng ánh không biết được làm bằng chất liệu gì, dưới chân đi đôi giày cao gót đen cao cấp. Váy đen, tóc đen, kính đen che mặt, xinh đẹp động lòng người!

Dương Dương đặc biệt thiết đãi yến tiệc tại Thịnh Thế, khi trợ lý đón Uyển Phi Phi từ sân bay đến, anh cũng vừa đến nơi, hai người gặp nhau tại đại sảnh, anh mỉm cười chìa tay ra với cô: "Uyển tổng, đi đường vất vả rồi!"

Uyển Phi Phi lặng lẽ đánh giá anh một lượt, sau đó hạ cặp kính đen xuống, mỉm cười. Nụ cười của cô cũng như vẻ đẹp vậy, đều nồng đậm như rượu mạnh, tỏa ngát khắp bốn phương.

"Chào anh!" Cô bắt tay anh, rồi rất thoải mái rướn người lên để ôm và chạm má anh, sau đó cười tươi như hoa: "Dương Lục thiếu quả nhiên giống với lời đồn, tuyệt sắc nhân gian!"

Trong lòng anh cảm thấy không thoải mái. Anh cũng đã quen với việc được khen là tuyệt sắc rồi, nhưng thần sắc lúc Uyển Phi Phi khen anh là tuyệt sắc thì... cứ như là vô tình chọn được một đôi giày cao gót đẹp mắt trên đường đi shopping vậy!

***

Trong bữa tiệc tối.

Uyển Phi Phi trong vai trò là một đối tác tiềm năng, thực sự không có điểm nào có thể soi mói được, cô quyết đoán, thẳng thắn, ánh mắt tinh anh, lời nói chừng mực thỏa đáng.

Có cô, trong vụ đầu tư này mà có mười phần thì anh nắm đến chín phần thắng, từ đó có thể ngồi vững trên chiếc ghế ở Dương Thị.

Chỉ có điều, ý xuân dập dềnh mơ hồ trong sóng mắt đong đưa của cô thực sự khiến anh sợ khiếp vía.

"Các vấn đề chi tiết chi bằng chúng ta để bàn sau đi! Hôm nay đã muộn rồi, Uyển tổng cũng cần nghỉ ngơi sớm." anh hết sức kiềm chế, mỉm cười nói với cô: "Trợ lý của tôi sẽ đưa cô về khách sạn."

"Anh không thể đích thân đưa tôi về sao?" Uyển Phi Phi hé mở cánh môi hồng đào, khẽ nghiêng người một cách duyên dáng, trong thoáng chốc, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi, khiến người ta muốn say...

"Hắt xì!" anh ngoảnh mặt đi, hết sức ngay ngắn: "Mũi của tôi bị dị ứng."

"Không sao." Uyển Phi Phi hoàn toàn không chấp nhặt, hơn nữa còn lập tức thu lại ý đồ quyến rũ như có như không kia của mình. Anh đứng dậy, cô lại khẽ cúi đầu, trong mắt thấp thoáng vẻ đùa bỡn thích thú.

Trong lòng cái người suýt nữa đã rơi vào "quy tắc ngầm" của thương trường cứ bứt rứt mãi suốt dọc đường về nhà.

Rốt cuộc phải nói thế nào với "cái bánh bao" kia mới có thể làm cho cô yên tâm, không lo lắng chuyện anh sẽ vượt rào, lại vừa khiến cô nổi chút cơn ghen, từ đó càng lo lắng cưng chiều, đối xử với anh tốt hơn đây?

***

Về đến nhà, Dương Dương thay dép rồi đi vào, trong phòng khách không có ai, trên bàn ăn có một bát bánh chẻo còn nóng hổi, phía trước đặt hai đĩa thức ăn, đầu đũa còn ướt, chứng tỏ rằng mới đây thôi cô còn đang ăn.

Anh suốt buổi tối nay chỉ lo đề phòng Uyển Phi Phi, không ăn uống được bao nhiêu, bây giờ thấy bánh chẻo thơm phức liền thèm nhỏ dãi, cầm đũa lên ăn một cách thích thú.

Duẫn Nhi nghe tiếng anh mở cửa liền từ nhà vệ sinh bước ra thì thấy anh đang vùi đầu vào bát ăn miệt mài...

"Dương Dương... Sao anh lại ăn cái đó?" Cô lúng ba lúng búng: "Tối nay ăn không đủ no sao?"

Anh vừa vui vẻ ăn vừa gật đầu. Cô mấy lần định nói rồi lại thôi, nghĩ ngợi một hồi, thấy vẫn nên trở về phòng dặn dò tên nhóc con đó đừng lên tiếng thì hơn.

Ai ngờ Tiểu Đào thấy cô đi lâu vậy chưa quay lại liền chạy tót ra ngoài: "Cô Lâm, cháu đi vệ sinh xong rồi."

"Ủa?" Dương Dương đang húp canh chẻo đầy vẻ mãn nguyện: "Tên nhóc con này sao lại ở nhà chúng ta nữa vậy?"

"Bố cháu đưa mẹ cháu đi công tác rồi, ăn cơm tối xong sẽ đến đón cháu."

Duẫn Nhi đang định mở miệng thì Tiểu Đào đã nhanh nhẹn vịn vào bàn ăn lên tiếng trước: "Cô Lâm, cô coi kìa, chú chẳng vệ sinh gì cả, lại đi ăn thức ăn thừa của cháu."

Duẫn Nhi vội vàng bịt miệng tên nhóc lại, giọng dỗ dành nó: "Suỵt... Cô làm cho cháu bát khác có được không nào?"

Tiểu Đào ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ! Cháu sạch sẽ mà."

Ngụm canh cuối cùng trong miệng của anh nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng chẳng xong...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro