NNNDDTĐ 31: May mắn
Trương tư lệnh vỗ vai anh, không nói lời nào.
Trương Phác Ngôn và Trương Phác Ngọc lúc này cuống quýt đưa bác sĩ tới, nhào ngay tới bên Dương Dương vẫn đang giả vờ đau đớn.
Duẫn Nhi nhân lúc hỗn loạn đẩy Dịch Phong ra ngoài. Hôm qua trước mặt mọi người Dịch Phong nhận cô là người quen cũ nên lúc này thấy cô tiễn anh, người nhà Dương Dương không hề cảm thấy có điều gì bất thường, ngược lại còn thầm khen cô con dâu biết điều.
Đến bãi đỗ xe, cô nhảy lên xe Dương Dương, quay đầu xe một cách thành thạo, lúc chạy đến bên Dịch Phong động tác phanh xe cũng rất chuẩn xác.
Cô hạ cửa kính xuống, vẫy vẫy tay với anh: "Mau lên xe đi, em đưa anh ra ngoài!"
Đốt ngón tay phải của Dịch Phong đã bị gãy khớp, sưng lên rất to, bên ngoài quấn bừa một chiếc khăn mặt, anh dùng tay trái mở cửa xe, sau khi đã yên vị cứ nhìn cô cười mãi.
Duẫn Nhi bị anh nhìn đến mức phát ngượng: "Sao thế?"
"Từ khi nào lại dám tự lái xe thế này?" Dịch Phong nhìn cô thành thục bẻ tay lái, nhớ lại lúc trước khi anh cầm tay cô chỉ dạy mà cô vẫn cực kỳ hoảng loạn, trong lòng thầm cảm thán: Đúng là sống ở đời khó nói trước được điều gì!
"À... Bởi vì cách đây ít lâu tay của Dương Dương bị thương nên em buộc phải lái thôi."
Cô cười ngượng nghịu: "Thật ra em đã tông hỏng không biết là mấy chiếc xe của anh ấy rồi."
Dịch Phong trầm ngâm, ánh mắt xa xăm: "Biết vậy hồi đó tôi đã chẳng mất công kèm cặp cho em làm gì!"
Nụ cười dịu dàng của anh phảng phất chút tiếc nuối khiến người ta cảm thấy dường như anh đang cố che đậy nỗi buồn thương ẩn giấu trong lòng mình.
Mà kỳ thực, trong lòng cô cũng đang thầm nghĩ: Trong suốt quãng thời gian dài mà cho đến cuối cùng hai người vẫn để vuột mất đó, anh luôn là người chi phối tất cả mọi thứ, chỉ cần thấy anh cười cô cũng sẽ vui vẻ, từng quãng ngắt nghỉ trong mỗi lời anh nói đều có thể khiến cô trằn trọc cả đêm, vò đầu suy nghĩ.
Tất cả mọi sự dịu dàng tiếc nuối hay bi thương từ trước tới nay đều thuộc về cô, nếu như anh thật sự bị che giấu điều gì đó thì thứ duy nhất có khả năng chính là tình cảm hết sức cẩn thận tỉ mỉ và toàn tâm toàn ý của cô.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Dịch Phong và Dương Dương chính là ở chỗ: Phần lớn thời gian giữa cô và Dương Dương, hai bên đều có tác động lẫn nhau, cùng chơi đùa hay gây gổ, cãi cọ hoặc là dựa dẫm vào nhau.
Còn với Dịch Phong, cô mãi mãi chỉ có thể lặng lẽ ngước nhìn, cũng vĩnh viễn không thể cùng sánh vai bên anh được.
Vì thế, mặc cho anh có dày công dạy dỗ thế nào, cô cũng không thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi để là chính mình, còn Dương Dương lại dùng mấy chiếc chìa khóa xe, nhẹ nhàng mà triệt để dạy cho cô cách sống độc lập.
Bây giờ nói ra những điều này có lẽ là hơi vô tình hoặc cũng có thể là có chút vong ân phụ nghĩa, nhưng cô thật sự cảm thấy may mắn vì trước đây cô chỉ thầm yêu Dịch Phong, nên hiện tại mới có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có thể xem anh như một người anh láng giềng đã dõi theo suốt quá trình trưởng thành của cô, giống như người thân thích ruột thịt, không cần biết đúng sai phải trái, cứ luôn lặng lẽ bảo vệ cô.
"Tập trung lái xe!" Anh đột ngột lên tiếng.
Duẫn Nhi khẽ "Vâng" một tiếng. Anh nhìn lướt qua cô một cái rồi bật cười: "Lo cho Dương Dương à?"
Cô không hề phủ nhận: 'Tay anh ấy bị thương, mới tháo bột tuần trước thôi."
"Vậy sao?" Dịch Phong ấn vào vết thương đã sưng khá to trên mặt: "Sao tôi lại không thấy thế nhỉ?" Anh gỡ chiếc khăn mặt trên tay ra, ngón tay anh đã sưng đến mức không nắm lại được.
Duẫn Nhi thấy vậy lo lắng hỏi: "Có cần đến bệnh viện khám xem thế nào không?"
"Chuyện vặt! Em đó..." Anh chỉ vào vết bầm trên gò má cô: "Nếu cảm thấy mắt mờ không nhìn rõ đường thì phải nói ngay đấy nhé!"
Thế là cô thuật lại từ đầu tới cuối câu chuyện hồi tối cho Dịch Phong nghe, dĩ nhiên là cô không nhắc đến nguyên do tại sao Dương Dương lại muốn chụp ảnh.
Nhưng Dịch Phong vừa nghe đã đoán ra ngay, lãnh đạm buông một câu: "Dương Tiểu Lục còn ấu trĩ hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa!"
"... Anh ấy rất tốt!" cô nhỏ giọng phản đối: "Hơn nữa anh còn chưa nghe em nói rõ ràng đã động thủ rồi..." Về điểm này thì anh còn bốc đồng hơn cả Dương Dương nữa ấy chứ...
Dịch Phong nhắm mắt lại, tay vắt lên trán, thở dài: "Con gái đúng là con của người ta mà... Tôi thật sự rất lo lắng, sau này Tiểu Đổng của chúng ta có người yêu, lỡ mà nó cũng giống như em bây giờ, chắc tôi chết vì uất ức mất thôi!"
Cô nhịn không được cười: "Vốn dĩ là do anh đã hiểu lầm Dương Dương mà."
"Chẳng sao cả! Dù sao thì tôi cũng muốn đánh cậu ta từ lâu rồi!" Anh dứt khoát nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, nhàn nhã đáp lời.
"Bởi vì em ư?" Cô đột nhiên hỏi nhỏ.
Anh mở mắt, nhìn cô một cái, không rõ là có ý gì, rồi tại nhắm chặt hai mắt: "Tập trung lái xe!" Anh bình thản nói.
***
Ngày đầu tiên đi làm trở lại sau kỳ nghỉ, sự tích "Dương Dương PK Dịch Phong" cực kỳ tráng liệt đã được Lý Hiện tường thuật hết sức sinh động cho các "khán giả" ở Lương Thị.
Kỷ Nam là người hiếu kỳ nhất, bắt Dương Dương phải khua chân múa tay diễn lại những chiêu thức của Dịch Phong lúc đó cho bằng được:
"Nào! Cậu đóng vai Dịch Phong! Tấn công tôi đi! Nhanh! Tôi diễn vai của cậu!" Nói xong cô ôm đầu ra sức diễn.
Dung Nham day day đuôi mắt, bật cười: "Cậu ta mà diễn được vai Dịch Phong thì đã chẳng bị đánh cho đến mức thê thảm như thế rồi!"
"Khốn kiếp!" Mặt Dương Dương đen sì: "Tôi với hắn ta hòa."
Mọi người đều tỏ vẻ hoài nghi lời nói của anh. Đại boss là người duy nhất có mặt ở đây đã từng đấu tay đôi với Dương Dương, thế là tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía anh.
Chỉ thấy Đại boss đặt tờ báo trong tay xuống bàn, đứng dậy xách Dương Dương lên, xem xét vết thương rồi "Ừm" một tiếng: "Đúng là Dịch Phong đã cực kỳ giữ thể diện cho chúng ta rồi!"
***
Mặt Dương Dương tím tái vì phẫn nộ.
Trần Ngộ Bạch đột ngột hỏi: "Dịch Phong vẫn đang nhúng tay vào vụ đầu tư đó sao?"
Lý Hiện gật đầu, chuyển hướng sang Đại boss: "Đại ca, có lẽ anh cũng nên ra mặt rồi phải không? Số tiền đó đối với Dịch Phong mà nói thì chẳng nhiều nhặn gì, hắn ta hà tất phải gây khó khăn tổn hại cho Tiểu Lục?"
Đại boss còn chưa kịp lên tiếng, Dương Dương đã nhảy dựng lên: "Đừng! Tôi với hắn đã giao ước đấu tay đôi với nhau rồi. Mấy người không được can thiệp!"
"Cậu thắng nổi hắn ta sao?" Dung Nham nhướng mắt nhìn.
"Hắn ta nhúng tay vào được, chẳng lẽ tôi lại không thể tìm được người nhúng tay vào việc của hắn hay sao?"
Dương Dương đắc ý: "Mấy người đợi đó mà xem, lần này tôi nhất định sẽ khiến cho hắn ta nhai không được mà nuốt cũng không xong!"
"Còn cả cái vị kia nhà cậu nữa!" Dung Nham nhướng mày: "Có cần anh đây dạy thêm vài chiêu nữa không?"
Anh hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường đầy lạnh lẽo của mình quét một lượt khắp người anh.
Trần Ngộ Bạch ngồi một bên đang cầm con dao sắc nhọn phanh thây một quả trứng gà nhỏ bé, lúc này mới mỉm cười, nói: "Tiểu Lục, anh dạy cho chú một chiêu nhé!"
Anh xiên một miếng trứng gà trắng bóc nóng hổi nhét vào miệng, chậm rãi nhấm nháp một hồi, rồi bình tĩnh phun ra lời vàng ý ngọc: "Những thứ có thể ăn được đem nuốt vào bụng sớm ngày nào thì càng sớm yên tâm ngày đó!"
Trần Ngộ Bạch đưa tay khẽ đẩy gọng kính, mỉm cười một cách nho nhã. Dương Dương thoáng sững sờ, sau đó đôi mắt của anh từ từ híp lại...
***
Buổi tối trên đường về nhà, người nào đó đang có ý đồ đen tối vừa lái xe vừa mải suy nghĩ lan man.
"Cái bánh bao trắng nhỏ xinh" ấy... Chắc sẽ rất ngon lành nhỉ?
Phải ăn từ chỗ nào trước đây? Ăn được nhiều nhất là mấy lần nhỉ? Ngày mai có cần xin nghỉ phép không ta? À, ít ra thì cũng phải xin nghỉ phép cho cô ấy...
Lan man mãi cũng về đến nhà, vừa mới mở cửa, anh đã nghe thấy "cái bánh bao nhỏ" ấy đang khóc lóc vô cùng thương tâm.
Dương Dương giật bắn mình, ngay cả giày cũng không kịp cởi, nhảy bổ đến bên cô, hỏi: "Bệnh viện gọi về sao? Bố anh bị làm sao rồi?"
Duẫn Nhi bị anh lắc đến mức chóng cả mặt, mơ mờ hồ hồ đáp: "Không có... Bố bị làm sao ư?"
Trái tim đang treo lơ lửng trên cao của anh lập tức được kéo xuống, Tần Uẩn mới làm phẫu thuật lần hai cách đây hai ngày, tình hình hậu phẫu không được khả quan cho lắm, trong lòng anh vẫn thầm lo sợ, cứ hễ có chuyện gì là lại có dự cảm chẳng lành.
"Vậy em bị làm sao? Tại sao lại khóc?" Anh chạy ra cửa đổi giày, ngoái đầu lại lớn tiếng hỏi.
Cô càng khóc to hơn: "Dương Dương... Lần này em gây ra họa lớn rồi."
"Lớn chừng nào?" Anh đã thay giầy xong, đủng đỉnh bước đến ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy cô: "Nói anh nghe xem, nếu chuyện đó có thế khiến cho anh sợ phát khóc thì anh sẽ thưởng cho em!"
"Anh xem nè..." Cô rụt rè giơ ra một miếng vải nhung đỏ mà nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay, mở ra thì thấy trong đó có vài mảnh của chiếc vòng ngọc đã bị vỡ.
"Là chị Dương Tử gửi đến. Lúc chị ấy nhặt được ở nhà ông ngoại thì nó đã vỡ tan tành rồi, chị ấy không nói với ai hết, hôm nay đặc biệt đến đây để trả cho em..."
"Đây là chiếc vòng mà mẹ anh cho em đó à?" anh ngắm nghía một hồi, thấy rất quen.
Duẫn Nhi lấy tay quệt nước mắt, khẽ gật đầu. Chiếc vòng này Trương Phác Ngọc đã tự tay đeo cho cô như bảo vật gia truyền trong ngày thành hôn, thường ngày cô cất rất kĩ ở trong ngăn kéo, chỉ khi nào tham dự những buổi họp mặt lớn mới cẩn thận lấy ra đeo.
Hôm giáng sinh cô cũng đeo, sau đó vì Dương Dương và Dịch Phong đánh nhau nên khắp nơi đều là chiến trường ác liệt, không biết cô đã va đụng vào đâu mà chiếc vòng lại vỡ nát như thế này.
Lúc đó quá hỗn loạn, lòng cô lại nóng như lửa đốt, hoàn toàn không phát hiện ra chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình đã biến mất.
Nghĩ đến cái giá áng chừng mà Dương Tử nói hồi chiều, cô lại cảm thấy dường như trời sắp sập xuống đến nơi rồi...
"Cái này dễ vỡ thế cơ à?" anh lại coi như không có việc gì, cầm một miếng ngọc nghịch ngợm gõ cốc cốc lên mặt bàn.
Thấy cô chùi nước mắt, anh liền cười hư hỏng, chỉ chỉ vào mặt mình: "Hôn anh một cái đi rồi anh mua cho em cái khác!"
Duẫn Nhi chẳng có tâm trạng đùa giỡn với anh, cô mặt mày ủ dột, khẽ đẩy gương mặt đang áp sát của anh ra.
"Em dám không nghe lời?" anh dọa dẫm "bánh bao nhỏ": "Anh đi mách mẹ anh, phải nói với bà là em đã làm vỡ bảo vật gia truyền của nhà anh mới được."
Duẫn Nhi sững sờ nhìn anh, thấy anh thờ ơ nhướng mày. Trong phút chốc, nước mắt cô lại dâng đầy, cô ôm mặt khóc nức nở.
Anh lại kéo tay cô nhưng bị cô hất ra, cô phủ phục một bên ôm lấy chiếc gối ôm khóc càng thê thảm hơn nữa.
"Này, anh đùa mà..." anh vò đầu bứt tóc: "Bà xã! Bà xã, đừng khóc nữa mà!"
Anh kéo Duẫn Nhi dậy, đặt cô ngồi lên đùi mình dỗ dành như trẻ con: "Duẫn Nhi ngoan nào! Đừng khóc, đừng khóc nữa! Anh đùa em thôi mà... Để anh nghĩ cách giấu đi, không cho ai biết hết, em đừng khóc nữa có được không nào?"
"... Thật không?" Cô túm lấy áo sơ mi của anh vò cho nhăn nhúm, hoài nghi nhìn anh.
Anh lập tức vỗ bình bịch vào ngực: "Anh đảm bảo!"
"... Ừm..."
"Vậy bây giờ có thể cho anh hôn một cái chưa nào?"
"... Tránh ra! Xấu xa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro