NNNDDTĐ 26: Nhậu
Căn phòng bé nhỏ dường như đang tràn ngập bong bóng đầy màu sắc, ấm áp như mùa xuân.
Ở căn phòng bên ngoài lại đang sấm rền mưa dội, tiếng nức nở của mẹ Lâm ngày một lớn, cuối cùng vọng lại tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng.
Dương Dương giữ chặt người cô lúc này đang định nhổm dậy chạy ra ngoài: "Để anh đi!"
Anh nhanh nhẹn ra khỏi phòng rồi đóng chặt cửa lại. Âm thanh vọng ra từ phòng bên cạnh, anh ngập ngừng một hồi rồi mới gõ cửa: "Bố? Mẹ?"
Bên trong bỗng chốc chìm trong im lặng.
Một lát sau mẹ Lâm ra mở cửa, vừa quệt nước mắt vừa cười gượng gạo: "Dương Dương... Con đến rồi à?"
"Vâng. Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?" anh hỏi thẳng.
Mẹ Lâm bật khóc, nức nở không thành tiếng: "Con mau đưa Duẫn Nhi m đi đi! Sau này đừng về đây nữa! Cách xa cái nhà này ra..."
Bố Lâm bước ra kéo mẹ Lâm lại, thần sắc ông hiện lên nét yếu đuối hiếm thấy: "Bà đừng khóc nữa... Trước mặt con cái mà cứ thế này thì còn ra thể thống gì nữa!"
"Con gái tôi suýt bị ông hại chết rồi!" Cơn giận của mẹ Lâm bộc phát, bà đẩy bố Lâm ra.
Dương Dương kinh ngạc không thốt nên lời. Bố mẹ vợ anh trước giờ luôn hòa thuận, một người uy nghiêm ít lời, một người dịu dàng hiền thục, anh chưa bao giờ thấy mẹ Lâm to tiếng dữ dằn với bố Lâm như thế.
"Duẫn Nhi không sao, chỉ là quá sợ hãi thôi ạ. Sau này con sẽ coi chừng cô ấy cẩn thận hơn, mẹ đừng quá lo lắng!" anh an ủi mẹ vợ.
Mẹ Lâm vừa khóc vừa lắc đầu: "Sao coi chừng nổi đây! Suốt cả tháng nay có hôm nào mẹ ra đường mà không xảy ra việc gì đâu! Mấy người đó đều là đám lưu manh côn đồ thích gây sự với người khác mà, chúng ta sao có thể đề phòng hết được thủ đoạn của bọn họ cơ chứ..."
Bố Lâm sầu não: "Tôi sẽ giải quyết việc này, cho tôi thêm chút thời gian nữa thôi, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!"
"Cảnh sát Lâm, mấy lời này của ông tôi nghe cả nửa đời rồi! Ông lúc nào cũng vậy, toàn làm những việc gian nan vất vả nhất, khó khăn lắm mới đạt được chút thành tích thì lại để cho người khác nhận công thay! Rồi họ lại phái ông đến mấy chỗ càng nguy hiểm hơn, càng khổ sở hơn nữa!"
Những lời này mẹ Lâm đã nín nhịn trong lòng bao nhiêu năm nay, lần này bạo phát dữ dội, mới bung cả ra:
"Tôi đã theo ông cả cuộc đời, ông xem mấy bà vợ đồng nghiệp của ông hồi còn trẻ tôi có điểm nào thua kém họ đâu cơ chứ? Thế mà bây giờ bọn họ có ai không sống trong vinh hoa phú quý đâu, vẻ bề ngoài cũng trẻ trung hơn tôi phải đến mười mấy tuổi!
Cảnh sát Lâm à, là tự tôi đã chọn ông, đời này tôi không hề hối hận. Thấy ông chịu thiệt thòi nên tôi khuyên nhủ, ông lại ương ngạnh không chịu nghe, tôi cũng không ép.
Ông yêu thích công việc này, ông không muốn đứng chung với mấy con người toàn thân "vấy bùn" đó, ông là một chính nhân quân tử, tôi bái phục ông!
Nhưng đó là tôi, số kiếp của tôi đã là như vậy rồi! Tôi chẳng sao cả! Là do tôi tự rước lấy!
Nhưng ông không thể làm liên lụy đến con gái tôi được! Duẫn Nhi của tôi ngoan ngoãn là thế, sao ông lại nhẫn tâm để nó chịu tội thay ông cơ chứ? Ông xem, hôm nay vì ông mà nó bị dọa cho sợ chết khiếp rồi kia kìa!"
"Đừng nói nữa!" Bố Lâm đột nhiên nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát, khiến cho Dương Dương giật nảy mình, mẹ Lâm lại càng bưng mặt khóc to hơn.
Bố Lâm nổi xung, gân xanh nổi đầy trán, ông cứ đi vòng vòng, tức giận đến mức hai mắt đỏ quạch, rồi ông vơ lấy áo khoác quay người đi ra ngoài.
Anh vội hỏi mẹ Lâm: "Bố đi đâu thế ạ? Có cần con đuổi theo gọi bố về không, mẹ?"
"Không cần!" Mẹ Lâm ngăn lại: "Ông ấy không đi xa đâu, chỉ ra hàng tạp hóa mua điếu thuốc thôi."
Anh nghe thế ngượng toát mồ hôi hột...
***
Sau khi bố Lâm đi thì cơn giận của mẹ Lâm cũng dần tiêu tan, anh an ủi một hồi khiến bà bình tĩnh lại, kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Bố Lâm xuất thân trong gia đình quân nhân, cả đời khẳng khái chính trực, vì tính tình cứng nhắc không biết luồn cúi nên phải chịu rất nhiều thiệt thòi.
Tuy lập được rất nhiều thành tích nhưng chuyện thăng quan tiến chức hay lên lương không bao giờ tới lượt ông.
Lần này chuyển đến thành phố C, ông nội Duẫn Nhi giấu bố Lâm nhờ cậy ông ngoại Dương Dương, vì thế bố Lâm vừa tới đã được thăng lên cấp phó.
Nhưng tự đáy lòng mình, ông khinh thường con đường cậy nhờ mối quan hệ này nên sống chết cũng không chịu nộp báo cáo xét duyệt thăng chức, cuối cùng chuyện này cũng xôi hỏng bỏng không.
Rồi một người khác chính thức được thăng lên cấp phó, người ta lên nắm quyền, biết tính khí của bố Lâm nên muốn trị cho ông một trận nên thân.
Tháng này bố Lâm bị điều đến quản lý trật tự trị an ở khu có an ninh tệ nhất, hao tổn bao nhiêu tâm sức thì chẳng nói làm gì, đã thế lại còn thường xuyên bị trừ hết tiền thưởng.
Nhưng trước nay ông chỉ quan tâm đến công việc khó hay dễ chứ không màng tới những chuyện khác, ông vẫn bất chấp liều mạng giữ vững an ninh trong khu vực, kết quả là gây thù chuốc oán với đám du côn, cứ dăm ba bữa chúng lại chặn đường về nhà của ông, động dao kiếm thì bọn chúng không dám nhưng làm mấy trò thiếu đạo đức thì không thiếu.
Bố Lâm nhẫn nhịn không hề hé răng, mẹ Lâm chỉ biết phập phồng lo sợ.
Gần đây chỉ riêng chuyện gia đình Dương Dương đã khiến Duẫn Nhi đủ rối bời, tần suất về nhà bố mẹ đẻ ngày càng thưa thớt nên cô không hề hay biết chuyện gì, mãi cho tới hôm nay bị bọn người đó ngáng đường...
Dương Dương nghe chuyện, trong lòng anh bội phục sát đất thái độ ngoan cường bất khuất của bố vợ. Í, nhỡ sau này con trai của bọn họ giống tính ông ngoại thì phải làm sao?
Thật đáng lo!
"Dương Dương, con đưa Duẫn Nhi về đi!" Mẹ Lâm làm ầm ĩ cả một ngày, kể lể rất nhiều chuyện, lúc này hai mắt đỏ quạch, sưng húp trông vô cùng mệt mỏi:
"Hôm nay nó đã hoảng loạn lắm rồi, hai ngày tới con chịu khó để ý nó nhiều hơn nhé! Con bé nhát gan lắm, buổi tối ngủ mơ thể nào cũng khóc lóc."
"Không sao đâu ạ, con sẽ chăm sóc cho cô ấy, mẹ cứ yên tâm!" anh đang đau đầu vì tính khí của con trai trong tương lai, nghe thấy vậy lập tức định thần lại:
"Chuyện của bố cứ giao cho con! Mẹ đừng mắng bố nữa, trong lòng bố cũng khó chịu lắm rồi, Duẫn Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ. Đều tại con không tốt, dạo này con bận quá nên không đến thăm hỏi bố mẹ thường xuyên được."
"Con đừng có việc gì cũng gánh hết lên người thế, chuyện gì cũng phải lo lắng thì sao chịu nổi?"
Mẹ Lâm cực kỳ ưng ý chàng rể này nên cưng chiều hết mực, huống hồ bà cũng biết tình trạng sức khỏe của bố anh không tốt, phận làm con chắc cũng phải hao tâm tổn sức lắm, bà thật không nỡ lòng nào khiến con rể của mình mệt mỏi thêm nữa.
Dương Dương trở về phòng, vừa đẩy cửa ra liền đụng ngay phải cái người đang áp tai vào cửa nghe lén.
"Á..." cô ôm mặt lảo đảo lùi ra sau vài bước, anh vội vàng kéo cô lại, khẽ bật cười, cô bất mãn lườm anh một cái.
"Sao rồi anh?" cô vội vàng hỏi.
Anh vênh mặt lên, đáp: "Chuyện nhỏ! Cứ để anh giải quyết, em đừng lo!"
Duẫn Nhi lắc đầu: "Anh đừng làm vậy! Lúc trước ông nội em vì chuyện điều động công tác của bố, chỉ gọi một cuộc điện thoại cho ông ngoại anh thôi mà cho đến giờ bố vẫn không chịu nói chuyện với ông đó. Tết năm nay bố cũng nhất định không chịu về nhà. Anh tuyệt đối đừng làm chuyện gì giấu bố, bố ghét nhất đó!"
"Vậy được rồi, anh không lo nữa, cứ để mặc đám người đó tiếp tục quấy nhiễu bố mẹ đi!" anh buông tay.
"Anh..." cô nghẹn lời, nước mắt lại bắt đầu trào dâng. Cô thương xót bố mẹ mình hơn bất kỳ người nào.
Mỗi khi cô rưng rưng nước mắt, bao giờ mi mắt cô cũng chuyển sang màu hồng hồng, lúc này cô ngẩng mặt nhìn anh, trái tim anh bỗng chốc mềm ra như dòng nước chảy, anh không nhẫn tâm trêu đùa cô tiếp nữa:
"Anh đùa thôi mà, sao em chẳng có chút hài hước nào thế nhỉ!"
Dương Dương khẽ nói rồi véo mũi cô: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ xử lý êm đẹp, vừa không làm bố khó chịu lại vừa có thể giải quyết triệt để mọi chuyện, như vậy đã được chưa nào?"
Duẫn Nhi bán tín bán nghi, nhưng cũng chỉ còn cách tin tưởng: "Vậy thì tốt..."
"Nếu anh làm tốt em tính cảm ơn anh thế nào đây?" anh lại trêu chọc cô: "Để anh hôn em một cái? Hay là em hôn anh một cái?"
Cô tưởng anh nói thật, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi ngập ngừng đáp: "... Đợi anh giải quyết xong việc... Em sẽ nói cho anh biết sau."
Dương Dương như mở cờ trong bụng: "Anh đã nhớ kĩ rồi. Đến lúc đó em không được nuốt lời đâu đấy!"
Cô lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc gật đầu.
***
Dương Dương đi một vòng quanh cửa hàng tạp hóa, cuối cùng tìm thấy bố vợ đang hết sức phiền muộn ngồi xổm dưới một gốc cây.
"Bố!" anh cất tiếng gọi, đến ngồi xổm ngay cạnh ông: "Về nhà thôi bố, mẹ hết giận rồi!"
Hai hàng lông mày của bố Lâm nhíu lại, ông lặng lẽ lắc đầu.
"Bố vừa đi khỏi mẹ đã bảo rằng bố không có nơi nào để đi, chắc chắn là đi mua thuốc!" anh cố ý cười nói để bầu không khí bớt căng thẳng.
Ai ngờ sắc mặt bố Lâm lại càng phiền muộn hơn, mãi sau mới buông ra một câu: "Trên người không mang theo tiền."
Điều này... Anh hơi lúng túng, lập tức đứng dậy: "Để con đi mua!"
"Đừng!" Bố Lâm cũng đứng phắt dậy, nhưng có lẽ vết thương cũ ở đùi vẫn chưa khỏi hẳn nên ông hơi lảo đảo.
Dương Dương lập tức đỡ lấy ông: "Bố, hay là hai bố con mình làm vài ly đi! Dù sao thì tối nay bố cũng không phải trực ban."
Bố Lâm do dự một hồi, nhưng trong lòng quả thực đang bức bối đến mức sắp chịu không nổi, giọng điệu ông ngầm đồng ý: "Còn hai mẹ con bà ấy thì sao?"
"Lúc con ra ngoài có gọi cửa hàng đưa thức ăn đến rồi, một lát nữa là tới ngay thôi ạ."
"... Vậy được, đi thôi!"
***
Tối hôm đó hai người đều say khướt.
Hai người uống loại rượu trắng mạnh nhất, ban đầu còn uống bằng ly thủy tinh be bé, đến khi nhập cuộc, "máy hát" cũng bắt đầu chạy, bố Lâm đập bàn, lớn tiếng kêu phục vụ mang tới hai cái bát.
Bát vừa mới được đưa đến, ông lập tức rót rượu đầy bát, ngửa cổ tu một hơi cạn sạch, nỗi buồn dường như cũng vơi đi phần nào.
Dương Dương ngồi bên thấy thế sững sờ.
Bố Lâm uống cạn bát rượu của mình, sảng khoái ợ một hơi thật dài, rồi lại cầm bình rượu lên rót đầy bát anh, đẩy tới trước mặt con rể.
Dương Dương không dám không uống. Bàn tay anh run run cầm bát rượu lên, trong lòng ngập tràn nước mắt: Bà xã, anh nguyện vì em "vào sinh ra tử"...
Anh uống một hơi cạn bát rượu trắng, mặt không biến sắc, anh định thần lại, rót đầy bát rượu của hai bố con.
Bố Lâm vốn thèm rượu, nhưng vì công việc và gia cảnh không cho phép nên rất hiếm khi thoải mái uống hết mình như hôm nay. Thấy con rể "biết điều" như thế, trong lòng ông thầm reo mừng.
"Nhóc con, khá lắm!" Uống đến lúc ngà ngà say, bố Lâm vỗ vai anh một cái, lớn tiếng khen ngợi anh.
Đáng thương thay, cánh tay anh mới tháo bột cách đây không lâu, bị bố vợ dùng sức vỗ mạnh như vậy, cánh tay anh đau đến mất cả cảm giác, bát rượu trong tay đổ mất một nửa...
"Lần đầu gặp con bố đã nhìn ra ngay rồi! Con rất giống ông ngoại con! Rất cứng rắn! Đàn ông là phải như thế! Trời không sợ, đất không sợ! Anh hùng!"
Bố Lâm thường ngày không giỏi nói chuyện, bây giờ dù có chút rượu vào, tâm trạng tuy đang kích động, trong lòng lại ấp ủ nhiều điều chưa nói, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói được dăm ba câu.
Dương Dương đặt bát rượu xuống, uốn mấy tấc lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo:
"Con thì lại thấy... tính của bố với ông ngoại con thật giống nhau! Lúc ông ngoại con còn trẻ, cũng không chịu nổi mấy chuyện chướng tai gai mắt, chuyện gì cũng dựa vào chính mình, tuyệt đối phục tùng mọi chỉ thị của cấp trên...
Ông nội của Duẫn Nhi khi đó đi theo ông cũng phạm phải kha khá lỗi lầm... Mặc dù con còn nhỏ nhưng nhớ được không ít chuyện đâu. Hồi ấy đi học, mỗi khi có bài tập làm văn, con còn không biết xấu hổ mà viết bài "Ông ngoại vĩ đại của tôi" này nọ nữa cơ."
Bố Lâm nghe anh kể vậy cũng bật cười, nhưng anh lập tức thu lại nụ cười, trong ánh mắt thấp thoáng sự tiếc nuối xa xăm:
"Cậu út con khi ấy bị điều động đến đồn biên phòng... Cấp trên vừa hạ lệnh xuống, bà ngoại con liền sai người đến ngăn cản, bà cầm công văn đến quỳ trước mặt ông ngoại con cầu xin, lúc đó ông bà ngoại chỉ còn lại mỗi mình cậu út là con trai.
Nhưng ông ngoại chẳng nói chẳng rằng, cuối cùng vẫn để cậu út đi. Sau đó, cậu út con... vinh quang biết bao! Con đã tận mắt trông thấy ông ngoại con ngồi trong thư phòng ôm bức ảnh của cậu con lặng lẽ khóc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro