
NNNDDTĐ 20: Lại xui xẻo
"Tôi thấy tin nhắn của em với Từ Từ, nhất thời mất kiềm chế nhắn lại một cái tin cho cô ấy... Sợ em phát hiện, trong lúc hốt hoảng tôi đã ném di động đi. Đường dây mạng và điện thoại cũng do tôi phá hỏng."
Anh hơi xoay mặt lại nhìn cô: "Xin lỗi em!"
Duẫn Nhi lại cười: "Mấy ngày trước tôi đã biết rồi... Di động anh tặng tôi có thể lên mạng, tôi với Từ Từ liên lạc được với nhau rồi."
Di động có thể lên mạng... Dương Dương sững người, xoay mặt lại cúi đầu ra sức húp canh, không ngừng tự nguyền rủa bản thân hàng trăm hàng ngàn lần.
"Thật ra là do tôi không đúng, tôi không nên tám chuyện với Từ Từ về... anh." Nghĩ đến nội dung buôn chuyện, cô im bặt, mặt đỏ tía tai không thốt nên lời.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Dương Dương không ngừng húp canh, còn Duẫn Nhi thì gương mặt đỏ như bị nung chín, không gian bỗng nhiên cực kỳ im ắng.
Anh ho khan một tiếng, hít một hơi phá vỡ sự lúng túng: "Ăn cơm thôi!"
Cô khẽ "Ừm" một tiếng, không biết nên nói gì, gắp một miếng cánh gà ướp rượu anh thích ăn nhất cho vào bát của anh: "Anh ăn cái này đi!"
"Bõm!" cô hơi run tay nên cầm không chặt, miếng cánh gà rơi xuống bát canh của anh, nước canh bắn tung tóe trên khuôn mặt đẹp trai.
Duẫn Nhi hốt hoảng đưa khăn giấy cho anh, anh chỉ nói: "Không sao!"
Tay anh cố ý đưa lên che mặt, lại tình cờ nắm phải bàn tay cô, cả hai sững người trong giây lát. Cô hơi rụt tay về, anh lại vội vàng giữ chặt lấy tay cô.
Vì nhắm chặt mắt không trông thấy cô nên cảm giác hai bàn tay chạm vào nhau càng trở nên rõ ràng, lòng bàn tay anh mân mê mu bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, anh bất giác nuốt nước miếng, chỉ mong nước canh cứ bắn đầy mặt mãi, tốt nhất là lau mãi không hết, mãi mãi không hết, mãi mãi cũng không khô...
***
Trong buổi họp sáng sớm ngày thứ hai ở Lương Thị, một người nào đó mặt mày đầy thỏa mãn, cười tít mắt lướt qua tất cả mọi người.
Kỷ Nam ngậm một miếng dứa, không tin vào mắt mình, bèn huých Lý Hiện, lúng búng hỏi: "Nhanh như vậy... đã xơi được rồi sao?"
Lý Hiện cắn miếng bánh mì nướng, xoay mặt nhìn một lượt, vẻ mặt hoài nghi: "Lại có người sau khi thọ giáo Dung Nhị mà thật sự theo đuổi được con gái nhà lành rồi sao?"
Đại boss với thân phận người từng trải, hết sức quả quyết: "Không thể nào!"
Dung Nham khinh bỉ liếc bọn họ, ngón trỏ của anh xoay xoay chiếc chìa khóa ô tô mới tinh sáng loáng, đôi mắt dài đào hoa híp lại, đắc ý huýt sáo: Sự thật là bằng chứng hùng hồn nhất!
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính trắng, trực tiếp chuyển hướng sang đương sự: "Thành công rồi à?"
Dương Dương cau mày: "Đừng ăn nói bộp chộp như thế được không? Mấy người có hiểu tôn trọng là gì không? Hiểu không hả?"
Trần Ngộ Bạch cười lạnh, bưng cốc cà phê đen của anh lên: "Tôi biết ngay mà, hai món hàng buộc lại với nhau, sao có thể trôi chảy được cơ chứ!"
Phốc... Mọi người quay đi, ai bận việc người nấy.
***
Dung Nham kéo Dương Tiểu Lục qua một bên, bất mãn lên giọng: "Thất bại rồi sao?"
Dương Dương gật đầu, nhưng nụ cười đầy vẻ mơ màng mãi không tắt.
Dung Nham nhìn cảnh này không lạnh mà run, cốc đầu cho anh tỉnh lại: "Rốt cuộc là cậu tỏ tình đã thành công hay chưa?"
Dương Dương cười he he: "Chưa... Mà cứ cho là rồi đi!"
Dung Nham chịu không nổi cái vẻ ngu ngơ si tình của anh, đẩy anh ra, chuẩn bị dứt áo ra đi nhưng bị níu lại, anh khó chịu lên tiếng: "Làm gì đó?"
"He he... Nhị ca! Anh dạy thêm cho em vài chiêu nữa đi!"
Hôm nay Duẫn Nhi ở bệnh viện suốt cả ngày.
Trương Phác Ngọc cùng Tần Uẩn ở phòng trong nhàn nhã đọc sách chuyện trò, còn Duẫn Nhi ở bên ngoài canh giữ, phụ trách ngăn chặn đám trưởng bối Dương gia hoặc các lãnh đạo cấp cao của Dương Thị tìm đủ mọi cách vượt qua trùng trùng lớp lớp phong tỏa để xông vào phòng bệnh.
Những người này đều không dám đắc tội với lớp bảo vệ bên ngoài, vì Duẫn Nhi là con dâu đích tôn, thế nên có cô ở đây, người ngoài không một ai dám tùy tiện xông vào.
Cuối ngày, Tần Uẩn nhìn cô mỉm cười hỏi: "Mệt không con?"
Duẫn Nhi cụp mắt, bộ dạng tội nghiệp thành thực gật đầu: "Chẳng trách Dương Dương lúc nào cũng mệt mỏi!"
"Bây giờ mệt một chút cũng phải thôi!" Tần Uẩn điềm đạm: "Hồi trước lúc bố dạy dỗ nó, nó chẳng bao giờ nghe lời cả."
"Anh ấy không thích nghe theo ý kiến của người khác đâu ạ."cô có gì nói nấy.
Tần Uẩn nghe vậy khẽ mỉm cười: "Đúng rồi! Nó từ bé đã được cưng chiều, lúc nào cũng muốn hơn người, lại cao ngạo hống hách, không chịu cúi đầu trước ai cả...
Bố luôn thấy đáng tiếc vì ban đầu không biết lựa thời cơ thích hợp mà kìm hãm cái tính kiêu ngạo của nó, về sau... thì đã muộn mất rồi!"
Ông hiếm khi nói nhiều thế này: "Kể cũng buồn cười, trong số những người ở bên Dương Dương thì con là người đầu tiên có cùng ý kiến với bố. Bọn họ đều quá nuông chiều nó, Phác Ngọc lúc nào cũng gây sự với bố."
Duẫn Nhi nghe vậy tủm tỉm cười. Bố chồng cô đối với mẹ chồng thực tình tốt không để đâu cho hết, ngay cả việc dạy dỗ con cũng chẳng dám làm trái ý vợ, cho dù bản thân có suy nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa.
Sau này, nếu cô và Dương Dương có con... Khụ khụ, trong lòng cô dâng lên một đợt sóng vừa chua lại vừa ngọt, nghĩ đến tận đâu mất rồi...
Lúc này đã hơn tám giờ tối, Dương Dương cuối cùng cũng tan sở, đến bệnh viện đón cô, bốn người nhà họ ngồi nói chuyện một lúc.
Trương Phác Ngọc thấy anh chưa ăn tối, luôn miệng thúc giục đôi vợ chồng trẻ mau về nhà ăn cơm.
Trên đường về, lúc gặp đèn đỏ, anh cúi đầu tựa vào vô lăng, Duẫn Nhi ngồi cạnh thấy thế quan tâm hỏi: "Anh mệt lắm à?"
Anh nghiêng đầu hướng về phía cô, kéo dài giọng "Ừ" một tiếng, sau đó lại nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.
"Vậy... vậy mau về thôi! Tôi có làm đồ ngon cho anh rồi." cô không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
Dương Dương bật cười: "Thế thôi à?"
"... Thế thôi!" Giọng cô yếu ớt, gương mặt càng cúi xuống thấp hơn.
Anh thấy vậy rất thích thú, vươn tay vô thức véo má cô. Mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, cô khẽ "A" lên một tiếng khiến anh tỉnh người vội thu tay về.
Đèn đỏ đã qua được mấy giây, những chiếc xe đằng sau bóp còi inh ỏi, có người đang vội về nhà còn thò đầu ra khỏi cửa kính xe mắng mỏ, anh cũng chẳng thèm so đo, tâm trạng anh lúc này đang cực kỳ tốt.
***
Về đến nhà, anh kéo cô lại "chuyện phiếm."
"Anh vẫn chưa ăn tối mà, sắp chín giờ rồi." Duẫn Nhi lo lắng: "Dương Dương, dạo này anh ngày càng vất vả rồi!"
Trước giờ cô nói chuyện lúc nào cũng mềm mỏng, nhẹ nhàng như vậy, nhưng lúc này anh nghe mấy lời ấy lại thấy rất vui tai, liền vội vàng kéo cô ngồi xuống ghế sô-pha:
"Năm phút! Chỉ năm phút thôi! Tôi làm ảo thuật cho em xem!"
Duẫn Nhi nghe anh nói chỉ mất năm phút nên cũng thuận theo anh.
Sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế sô-pha, cô thấy anh lôi từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền bạch kim đẹp đẽ, móc vào ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt cô.
"Nhìn cho kỹ nhé!" Giữa hai hàng lông mày anh vừa có nét căng thẳng lại xen lẫn chút diệu kỳ khó đoán.
Tay trái anh nãy giờ đút trong túi quần lúc này bỗng chụm lại thành nắm từ từ vươn ra đặt lên phần đầu sợi dây chuyền, sau đó anh nhướng mày nhìn cô đang tập trung tinh thần.
Anh nín thở, khẽ mỉm cười rồi đổi động tác tay, các ngón tay từ từ hé mở...
Phụt!
Trong nháy mắt, đèn điện đều tắt ngóm.
Vào khoảnh khắc cuối cùng còn ánh điện, ngón tay anh đang dần hé mở, Duẫn Nhi chỉ kịp nhìn thấy trong lòng bàn tay anh lấp loáng ánh sáng bạc, tiếp đó, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Cô mở to mắt há hốc mồm ngơ ngác hồi lâu, chậm chạp vỗ tay, nói ngắt quãng: "Thật... lợi hại quá!"
Trong bóng đêm, anh lặng thinh chẳng nói chẳng rằng.
Một lúc lâu sau...
"Dương Dương.... Việc này... Anh biến cho điện sáng lại đi! Tôi phải làm bữa tối rồi."
"Dương Dương!"
"Dương Dương!"
"Không phải do tôi biến." Người nào đó phát khùng: "Mất – điện – rồi!"
Phụt... Duẫn Nhi ráng hết sức phát huy sự lương thiện và khả năng tự kiềm chế bẩm sinh, cố cắn chặt răng cố nén tiếng cười.
"Dương Dương... Cẩn thận chút đi!"
"Em đừng động đậy! Vịn cho chắc vào!"
"... Ừm... Anh chậm chút!"
Duẫn Nhi một tay ôm lấy... khụ khụ, đèn pin, tay kia vịn vào... khụ khụ, cái thang: "Dương Dương, hay là đợi ngày mai thợ đến sửa đi!"
"Không được!" anh kiểm tra đường dây điện, dứt khoát cự tuyệt: "Tôi vẫn chưa làm ảo thuật xong."
Ánh đèn pin chiếu vào tủ điện, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, thần sắc nhu hòa kỳ lạ.
Duẫn Nhi vịn thang nhìn lên thấy anh hơi rướn người ngẩng mặt, vẻ chăm chú ấy khiến cô có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, dường như cô đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi, đến hôm nay cuối cùng cũng đã được trông thấy.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, cô luôn mong muốn có một người ở bên cạnh, đối xử tốt với cô, những lúc tối trời sẽ nắm lấy tay cô, những ngày giông bão sẽ ôm cô vào lòng, mạnh mẽ hơn Phốc Phốc và dịu dàng hơn cả bố cô.
Trước đây cô luôn cho rằng người ấy chính là người mà cô cần, là người sẽ làm những việc đó vì cô.
Nhưng từ đầu chí cuối, lẽ sống của người ấy đều không phải là cô.
Ngoài những phút giây ngọt ngào hiếm hoi ra, vây quanh cô luôn là những nỗi đau đớn đến mức nhức nhối.
Đến giờ phút này đây, khi lặng lẽ và yên bình ngắm nhìn Dương Dương, bỗng có một thanh âm vang vọng trong tim cô, lần này nhất định là không sai, lần này cô đã tìm đúng người!
Tia sáng từ chiếc đèn pin từ từ hạ xuống, anh đang định nhắc cô giơ cao lên chút nữa, nhưng vừa cúi đầu thì phát hiện ra cô đang mỉm cười đờ đẫn nhìn mình, ánh đèn pin hắt lên những sợi tóc trước trán cô, mềm mại mượt mà khiến người ta không kiềm nổi ý muốn được vuốt ve...
Dương Dương miễn cưỡng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng anh run rẩy như cậu thanh niên ở tuổi mới lớn, vươn tay đẩy công tắc lên, trong phòng lập tức sáng bừng.
Anh thở phào nhẹ nhõm, đang định tụt xuống thang thì nghe "bùm" một tiếng rất lớn, tiếp đó là một chùm tia lửa vọt ra, căn phòng lại lần nữa chìm trong bóng tối.
Âm thanh đó quả thực quá đáng sợ, Duẫn Nhi giật mình rụt tay lại, kêu lên một tiếng.
Anh theo phản xạ đưa tay lên che mặt. Cái thang mất thăng bằng, đổ ập về phía Duẫn Nhi.
Anh "thân thủ phi phàm" vội vã duỗi chân nhảy xuống, vòng tay ôm lấy bóng đen bé nhỏ ấy vào lòng.
Chỉ có điều động tác của anh quá mạnh mẽ nên không tránh khỏi "tiếp xúc thân mật" với nền nhà.
Phía sau anh là bậc tam cấp dẫn ra phòng khách, để bảo vệ cho cái gáy của người đang nằm gọn trong lòng mình, khi tiếp đất, tay trái của anh gọn gàng dứt khoát vòng ra sau làm tấm lót.
"Dương Dương!" Anh nặng nề ngã xuống, âm thanh đáng sợ cùng lúc vang lên, Duẫn Nhi ngã vào ngực anh, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết.
"Không sao..." anh nghiến răng nén đau trả lời cô, nhưng anh đã đau đến mức giọng nói cũng trở nên méo mó: "Em có bị đau ở đâu không?"
"Tôi không sao." cô sờ nắn khắp người anh: "Anh bị va vào chỗ nào?"
"Á... đừng động đậy!" Tay phải đang quấn quanh eo cô siết lại, chuyển dịch lên phía trên túm lấy cánh tay trái của cô, cố định thân trên của cô:
"Chắc tay trái của tôi bị gãy rồi... Em ngồi dậy cẩn thận, đừng chạm vào tôi, đi gọi xe cứu thương đi!"
***
Đêm đã khuya, có người nào đó được xe cứu thương chở thẳng đến bệnh viện, chụp phim bó bột rồi phải nằm viện quan sát, trong khi một người khác lại thoải mái nằm ngâm mình trong bồn tắm mát-xa tại gia, nhắm mắt nghe nhạc, ngón tay thon dài thong thả gõ nhịp...
"Bố ơi!" Dung Nham đang ngâm mình trong bồn tắm thơm ngát, hưởng thụ âm nhạc du dương, bỗng công chúa nhỏ nhà anh tung tăng chạy tới.
"Ừ! Bảo bối, sao muộn thế này rồi mà con còn chưa đi ngủ?"
"Con không buồn ngủ." Dung Đậu Đậu hiên ngang đáp lời: "Bố, có điện thoại. Là chú Lục gọi đến ạ."
"Bố đang tắm, đưa cho mẹ con nghe đi!" Dung Nham tựa đầu vào chồng khăn tắm dày cộm bên thành bồn, khép hờ đôi mắt đào hoa, lười biếng nói.
"Mẹ đã nghe rồi ạ. Mẹ cười đến đau cả bụng, đến giờ vẫn còn đang lăn lộn trên giường." Dung Đậu Đậu nghiêng đầu, mở to đôi mắt tròn xoe.
"Í! Mau đưa cho bố nào, bảo bối!" Vừa thấy có chuyện hài để nghe, Dung Nham lập tức tích cực hẳn.
Dung Đậu Đậu cười tít mắt đưa điện thoại cho bố, rồi tiện tay hớt một vốc bong bong xà phòng xoa lên mặt Dung Nham. Trò đùa đã thành công, cô bé cười "Ha ha" rồi chạy mất.
Dung Nham cười cười xoa mặt, đưa điện thoại lên nghe, vừa mới "Ừm" một tiếng đã thấy trong tiếng ầm ĩ huyên náo ở đầu dây bên kia có tiếng gào thét kinh thiên động địa, cuồn cuộn như tiếng sấm vọng về: "Đồ đểu! Trả xe lại cho tôi!"
Tõm... Chiếc điện thoại xa xỉ có mức giá "đắt cắt cổ" của người nào đó đã "được" ngâm mình trong bồn nước đầy xà phòng tắm cùng chủ nhân của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro