Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NNNDDTĐ 17: Lại thất bại

"Duẫn Nhi, dậy rồi hả con?" Bà cười tít mắt vẫy vẫy tay với cô: "Mau đến đây! Mẹ con làm bánh chẻo ngon quá chừng luôn!"

Tần Uẩn rút khăn giấy dịu dàng lau khóe miệng cho vợ, ôn tồn hỏi con dâu: "Dương Dương vẫn còn ngủ à?"

"Dạ! Bố có cần con gọi anh ấy dậy không ạ?" cô nhận thấy ngữ khí của bố chồng dành cho Dương Dương đã hiền hòa hơn trước rất nhiều.

"Nó đi ngủ muộn, đừng gọi nó dậy! Con đến đây ăn chút đồ đi, vì bố mà đã khổ sở cả đêm rồi!"

Tâm trạng Tần Uẩn hôm nay dường như rất tốt, sau đó còn quay sang cười hối lỗi với mẹ Lâm "Chị thông gia cũng vất vả rồi, mới sáng sớm đã phiền chị phải đưa thức ăn đến! Phác Ngọc, em thật trẻ con quá đi!"

Trương Phác Ngọc đang ăn bánh chẻo nóng hổi, ở sau lưng Tần Uẩn lén nháy nháy mắt với mẹ con Duẫn Nhi.

***

Trưa hôm đó, Trương Phác Ngôn cùng vợ chồng Lý Hiện đến thăm Tần Uẩn.

Không hiểu sao lúc này khi nhìn thấy Dương Tử, cô không còn cảm thấy sùng bái và ngưỡng mộ như trước nữa, ngược lại, có một cảm giác kỳ lạ rất khó tả.

Tần Uẩn thấy Lý Hiện liền hỏi anh tình hình bên ngoài thế nào. Lý Hiện ngập ngừng một hồi, không đáp lời ngay, Tần Uẩn lập tức hiểu ra, nụ cười đầy vẻ suy tư: "Đám người này quả thực không khống chế nổi nữa rồi!"

"Thời điểm này thái độ của Dương Dương cực kỳ quan trọng, nếu cậu ấy không ra mặt thì chúng cháu có bao nhiêu đối sách đi chăng nữa cũng vô dụng."

Lý Hiện chau mày: "Chú à... hay là cháu đi nói chuyện với cậu ấy thêm lần nữa nhé?"

Tần Uẩn thâm trầm lắc đầu, chỉ cười không nói. Trương Phác Ngọc sớm đã thấy khó nhịn nổi rồi, chỉ muốn được nở mày nở mặt với chị gái mình một lần:

"Tối hôm qua Dương Dương nhà chúng tôi đã xin lỗi bố nó rồi! Gia đình chúng tôi hòa hợp rồi!"

Bà đắc ý kéo tay Duẫn Nhi, liếc xéo Dương Tử lúc này đang đứng sau lưng Trương Phác Ngôn:

"Vậy mới nói, chọn được một cô con dâu hoàn mỹ thực sự rất quan trọng! Xinh đẹp thì có ích gì cơ chứ, phải mang được phúc khí vào nhà mới tốt!"

Dương Tử từng hẹn hò với Dương Dương trong một khoảng thời gian ngắn nhưng luôn bị Trương Phác Ngọc ghét bỏ, lâu nay cô cũng đã sớm quen với điều đó nên khi nghe thấy câu nói vừa rồi cũng chỉ ngoảnh mặt đi chỗ khác, giả bộ nghe không hiểu.

Nhưng Trương Phác Ngôn thì lại nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói với em gái: "Chị thấy Duẫn Nhi trông cũng thanh tú đấy chứ, sao trước mặt con bé mà em lại nói thế?"

Trương Phác Ngọc vốn có ý định công kích Dương Tử, bây giờ bị chị gái quay sang phản công như vậy nên bỗng chốc sững người.

Duẫn Nhi vội ngăn bà lại, chuyển chủ đề: "A... Sao Dương Dương vẫn chưa dậy nhỉ? Sắp đến giờ cơm trưa rồi!"

Cô đang nói thì cửa bị đẩy ra, anh vừa bước vào vừa cười hỏi: "Ai đang nhớ anh vậy nhỉ?"

Trương Phác Ngọc vừa trông thấy con trai liền quên hết mấy giây trước còn đang "so găng" với chị gái, cười rất tươi, đẩy con dâu nhà mình lên trước: "Dĩ nhiên là cô dâu của con rồi!"

Anh rất tự nhiên đón lấy người mà mẹ anh đẩy tới, giơ tay ôm vào lòng, còn cúi đầu cười với cô.

Đứng cạnh anh, Duẫn Nhi ngửi thấy mùi hương tươi mát tỏa ra từ cơ thể vừa tắm xong của anh, nhớ đến vòng ôm ban sáng trước khi tỉnh ngủ, mặt cô đỏ bừng lên, không biết nên đặt tay vào đâu nữa!

Thật kỳ lạ... Cô ngày càng kỳ lạ! Trước đây anh diễn kịch trước mặt bố mẹ cũng từng ôm cô, lúc đó cô cũng đỏ mặt lúng túng, nhưng bây giờ những lúc như vậy ngày càng nhiều lên, càng lúc càng bình thường, cô lại không vì thế mà cảm thấy thân quen, ngược lại càng bối rối hơn, nhịp tim cô gia tăng ngày càng mạnh, càng hoảng loạn, những gì có liên quan đến anh dù chỉ là một ánh mắt hay mùi hương quen thuộc đều khiến cô ngày càng... bận tâm.

Thế này là rất không tốt... nhỉ?

***

Dương Dương ngủ bao nhiêu lâu thì có bấy nhiêu giấc mộng đẹp, sáng sớm lúc đang nửa mê nửa tỉnh còn được "bánh bao nhỏ quê mùa" nhiệt tình ôm ấp chào buổi sáng.

Lúc tỉnh dậy anh nhắm mắt hít hà hương thơm thoang thoảng còn vương lại trên gối, trong lòng ấm áp mà kiên định một điều: khi về nhà sẽ giành dầu gội đầu của cô để dùng.

***

Rốt cuộc, cả ngày hôm đó, lũ lượt người qua đường đến thăm hỏi lấy tin, người ra kẻ vào không ngớt, người thật sự đến thăm bệnh và người đến công kích bệnh nhân nối đuôi nhau nườm nượp kéo đến, đa số đều do Dương Dương đón tiếp, buổi tối còn phải tiếp những ba đợt khách khác.

Dưới lầu của bệnh viện, anh ngồi trong xe gọi cho cô "... Anh uống hơi nhiều."

"Vậy anh đừng lên nữa, bố đã ngủ rồi, tôi xuống tìm anh!" cô thì thầm, vừa nói vừa đi ra ngoài.

"Ừm.." Anh nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Em xuống nhanh nhé!"

Thanh âm của anh rất thấp, Duẫn Nhi bỗng dưng cảm thấy lo lắng, đi như chạy xuống tầng, xe anh đỗ trước bồn hoa, cô vừa nhìn đã thấy cửa kính bên trái hạ xuống một nửa, anh đang nhắm mắt ngửa đầu ra sau ghế.

"Dương Dương..." Dáng vẻ lặng lẽ của anh khiến cô không kiềm được phát ra thanh âm mềm mại.

Anh nghe tiếng Duẫn Nhi liền mở to hai mắt, vươn người ra mở cửa xe cho cô: "Lại đây!"

"Anh mệt lắm hả?" cô ngồi xuống quan tâm hỏi: "Tài xế đâu rồi?"

"Nhà anh ta có chút việc, anh cho anh ta về rồi." anh lại nhắm mắt, thong thả thở ra một hơi, vuốt tay cô rồi kéo lại gần, đưa lên ấn vào giữa hai hàng lông mày của mình.

Duẫn Nhi vùng vẫy một hồi, anh liền mở mắt nhìn "bánh bao nhỏ quê mùa" dò xét.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, không biết nên diễn đạt thế nào, đôi môi mấp máy lúng búng vài tiếng, rồi đành ấm ức đưa tay ra chủ động mát-xa cho anh.

Cửa kính đã hạ xuống một nửa, ngọn gió đầu đông len lỏi chui vào, mùi rượu trong xe vẫn còn rất nồng, nhưng anh không hề giống một người say, anh chỉ nhắm mắt lặng yên không nói, mồm miệng thường ngày hung hăng hống hách là thế mà lúc này đây lại hoàn toàn im ắng.

Cô nhiệt tình mát-xa cho anh, sau đó nhẹ nhàng hỏi anh: "Mấy người đó lại gây khó dễ cho anh à?"

"... Ai cơ?" anh đờ đẫn một lát, "À" một tiếng: "Không phải."

"Vậy anh không vui vì chuyện gì?" Cô có thể nhìn ra anh đang có tâm sự.

Anh kéo tay cô xuống, siết chặt trong tay anh, dịu dàng mân mê, anh trầm ngâm nở một nụ cười có chút bất lực, rất không giống với anh ngày thường.

Từ nhỏ tới giờ anh đã quen hô mưa gọi gió, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp hỏi anh: Dương Dương, anh không vui vì chuyện gì?

"Ca phẫu thuật của bố anh không thành công." anh thở ra một hơi, cuối cùng cũng nói ra: "Bác sĩ nói sau khi kiểm tra phát hiện có tế bào ung thư mới, hơn nữa còn có chiều hướng di căn."

Duẫn Nhi mở to mắt: "... Vậy phải làm sao? Phải phẫu thuật lần nữa ư?"

"Anh không biết." Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa xe, anh siết lấy tay cô, lồng năm ngón tay anh vào rồi siết chặt: "Duẫn Nhi, anh thật sự rất hối hận!"

Anh cúi người ôm chặt cô, như đang muốn nhốt chặt sự ấm áp duy nhất mà mình cảm nhận được vào lúc này.

Anh hối hận vì đã khiến quan hệ giữa hai cha con trở nên căng thẳng trong bao năm qua, anh hối hận vì thuở thiếu thời đã làm những chuyện khiến bố phải đau lòng tức giận, anh hối hận vì tất cả những chuyện sẽ không bao giờ quay trở lại, cũng như chẳng thể vãn hồi được.

Nghe thấy những hối hận của anh, cô liền nhớ đến vẻ mặt đờ đẫn như khúc gỗ của bố cô khi cả gia đình rời khỏi thành phố G, lòng cô đau như bị dao cứa.

"Dương Dương!" Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng dỗ dành: "Không phải lỗi của anh, không ai có thể dự liệu được chuyện tương lai... Anh đã làm rất tốt, phải tiếp tục kiên cường hơn nữa! Bố mẹ chỉ có một mình anh, anh đừng lãng phí thời gian và sức lực vào việc tự trách móc bản thân mình nữa!"

Cô an ủi anh đúng kiểu của "cô nuôi dạy trẻ" khiến anh không kìm được khẽ bật cười, nhẹ nói:

"Anh không lãng phí thời gian, anh nhất định sẽ tìm được bác sĩ tốt nhất chữa trị cho bố anh! Anh chỉ cảm thấy rất buồn thôi, lại không tâm sự được với ai cả..."

"Anh có thể nói với tôi!" cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Chúng ta là bạn tốt của nhau mà."

Người anh đột ngột cứng đờ, sau đó anh đẩy cô ra xa một chút, nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh:

"Những lời tối qua anh nói với em trước khi ngủ, em không nghe thấy sao?"

Anh nghiêm túc nói: "Anh không che giấu không có nghĩa là anh không trịnh trọng, chúng ta thử ở bên nhau có được không?"

Duẫn Nhi nghe thế mặt nghệt cả ra, cả ngày hôm nay cô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng cũng như cách ứng phó, nhưng trong đó không hề có phương án anh thẳng thắn bày tỏ với cô như thế này.

Trong thế giới nhỏ bé của cô, mọi thứ có liên quan đến tình yêu đều theo khuôn khổ và bị bó buộc, chưa từng có người nào như anh, có thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm với cô như vậy.

Cô thấy không quen, nhưng cũng âm thầm cảm nhận được chút gì đó mới mẻ lạ thường.

"Dương Dương!" Cô do dự ngờ vực một hồi lâu: "Anh quên rồi sao, trước khi kết hôn chúng ta đã từng cam kết..."

Lúc đó anh còn cười lạnh lùng với cô, nói rằng với thị hiếu thẩm mỹ của anh thì cô tuyệt đối không cần lo lắng. Tại sao bây giờ còn chưa tới nửa năm cô đã phải lo lắng đến mức này...

Dương Dương chẳng thèm đếm xỉa gì tới điều này: "Anh đang hỏi em có đồng ý hay không, em lôi mấy cái chuyện cũ rích ấy ra để làm gì?"

Duẫn Nhi lắc đầu: "Tôi... không muốn."

Anh bốc hỏa: "Thế tại sao hồi sáng em còn ôm tôi?"

"Làm gì có..." cô cuống quýt phủ nhận rồi lại đột ngột nhớ ra: "À... tôi mê ngủ cứ tưởng là đang ở nhà, nhầm anh thành Phốc Phốc..."

Mặt anh tối sầm, lặng lẽ nghiến răng, "bánh bao nhỏ quê mùa" này... Xem như cô giỏi!

"Vậy thì thôi!" Anh cố nén cục tức to đùng lại, lạnh lùng hờ hững nói: "Thực ra tôi cũng chẳng sao cả, chỉ là thử xem sao thôi."

Anh tức nghẹn họng, nói xong ngoảnh mặt sang chỗ khác chờ đợi, nhưng cô chẳng có chút hối hận hay muốn vớt vát gì cả, ngược lại dường như đang thở phào nhẹ nhõm vì trút được một gánh nặng, thoải mái cười: "Vậy chúng ta về nhà thôi!"

"..." anh giận dữ nghiến răng: "Lâm Duẫn Nhi!" Rồi anh ngồi thẳng người dậy, sầm mặt trừng mắt với "bánh bao nhỏ quê mùa": "Rốt cuộc tại sao cô lại không muốn hả? Cô nói tôi nghe xem!"

Tại sao lại không muốn nhỉ? Bởi ban đầu anh đã từng nói không cho phép cô thích anh, vì vậy, trong suốt quá trình tiếp xúc lâu như thế, ngày nào cô cũng phải tự nhắc nhở mình, đến mức mà khi anh đột ngột nhắc đến, phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt.

Giống như hồi bé lúc cô bị sâu răng, mẹ Lâm cấm cô không được mua sô-cô-la về ăn, sau này đã thay răng cả rồi nhưng không biết tại sao cô vẫn không dám ăn sô-cô-la, cứ thế cho đến tận bây giờ, một người hảo ngọt như cô lại luôn tránh mọi thứ có hương vị sô-cô-la.

Sợ trả lời không đàng hoàng sẽ chọc giận anh, Duẫn Nhi thận trọng ngẫm nghĩ, hỏi ngược lại: "Vậy... Tại sao anh lại muốn? Trước đây anh không thích tôi cơ mà..."

Dương Dương hoàn toàn câm nín.

Đúng vậy nhỉ, tại sao anh lại muốn thử với "bánh bao nhỏ quê mùa" này cơ chứ? Vì thích sự đơn thuần đoan trang, hoạt bát nhanh nhẹn của cô ư?

Hay là vì trong những giờ phút khó khăn chồng chất như hiện nay, một mình anh gánh vác quá nhiều trọng trách khó nói thành lời, mà cô lại là người duy nhất đứng bên cạnh anh?

Hay có khi chỉ vì cô nam quả nữ ở cạnh nhau lâu ngày nên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén? Đối với chuyện tình cảm, trước giờ anh vẫn luôn chỉ dựa vào trực giác, chưa bao giờ phân tích kỹ càng cặn kẽ.

"Tôi không biết." anh thẳng thắn trả lời: "Chỉ là cảm thấy ... cô rất tốt."

Nói xong câu này, gương mặt anh ửng hồng, ho khan hai tiếng mất tự nhiên: "Hơn nữa, dù gì thì cũng đã kết hôn rồi..."

"Nhưng chúng ta đã nói rõ ràng là chỉ kết hôn trong một năm thôi mà." cô lí nhí lên tiếng nhắc nhở anh.

Dương Dương nghe vậy thoáng nổi khùng, nheo nheo mắt: "Lâm Duẫn Nhi, lúc ở bên cạnh tôi cô chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn thôi phải không? Ly hôn rồi sẽ đi làm mẹ kế của Tiểu Đổng gì gì đó luôn đúng không?"

Duẫn Nhi im lặng. Ban đầu khi đồng ý lấy anh, ngoài lý do an ủi bố mẹ đang đau lòng thất vọng vì cô, để kết thúc các kiểu xem mắt gặp mặt ra, đúng thực là cô có ý nghĩ như anh vừa nói.

Nhưng gần đây, cuộc sống của cô bị quá nhiều chuyện không liên quan đến người ấy chiếm cứ, cô đã không còn như trước kia, thơ thẩn cả ngày chỉ để nhung nhớ về người ấy và Tiểu Đổng nữa...

Thấy cô ngồi ngay trước mặt mình mà tâm hồn lại bay mãi tận đẩu tận đâu, anh cảm thấy bị sỉ nhục, không cam tâm chút nào!

Người vợ danh chính ngôn thuận của Dương thiếu lục anh đây mà dám to gan lớn mật ở trước mặt anh công khai nhớ nhung tơ tưởng về người đàn ông khác? Lại còn ngay sau khi anh vừa tỏ tình xong nữa chứ!

"Về nhà!" Anh nói: "Lên trước lái xe!"

Duẫn Nhi giật nảy mình: "Nhưng tôi không biết lái."

Anh người nồng mùi rượu, cười lạnh một tiếng: "Vậy thì tôi lái?"

"... Thôi cứ để tôi lái đi!" cô quả cảm ngồi vào vị trí lái xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro